Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Muốn Cùng Anh Ở...
Khởi Lan
2024-08-24 01:23:31
Khóe miệng Cố Mãng khẽ cử động.
Khương Xán có chút lo lắng nhìn anh, cô lo lắng cho Cố Mãng, giao du với đám bạn tù không đứng đắn lúc trước, đã dùng thủ đoạn đặc biệt gì mà ép được Khương Minh Viễn mua căn nhà này tặng cho cô.
Cho dù trong một lúc ép thành công rồi thì sau này cũng sẽ gặp phiền phức không ngừng.
Cô thật sự không muốn Cố Mãng lại vướng vào rắc rối không cần thiết.
“Em đang lo lắng cho anh sao?” Đôi mắt Cố Mãng sâu thẳm, anh cười dịu dàng, “Yên tâm đi, cách thức hoàn toàn chính đáng. Nếu anh đã hứa với em sau này sẽ không gây chuyện nữa, thì anh nhất định nói được làm được.”
“Nhưng mà, bố em ông ấy…………..”
“Anh đã tìm được một luật sư.” Anh nhẹ giọng nói, “Vị luật sư đó là lúc trước anh……..quen biết được ở trong trại giam, cậu ấy thường trợ giúp pháp lý cho phạm nhân, là một người tốt. Sau khi anh ra ngoài thì cậu ấy cũng giúp đỡ anh rất nhiều.”
“Ồ, thì ra là như vậy.” Khương Xán cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm, “Vậy thì phải cảm ơn người ta đàng hoàng mới được! Hay là mời cậu ấy đến nhà ăn bữa cơm nhé?”
“Không cần đâu, Diệp đại luật sư rất bận, để lần sau có cơ hội thì sẽ mời.”
Khương Xán gật gật đầu, cẩn thận cất giấy chứng nhận nhà đất đi.
Cố Mãng ôm lấy cô từ phía sau.
Trong thời gian này, bận rộn với chuyện gia đình của cô, nên vẫn chưa nói chuyện thân mật với cô.
Lúc này, ánh trăng vừa đẹp, có gió mát thổi vào, hương thơm ngọt ngào từ cơ thể cô nhẹ nhàng cào vào đáy lòng anh như móng vuốt của mèo con.
Cố Mãng mê mẩn, cằm anh đặt trên cổ cô, hôn khắp nơi trên cái cổ trắng ngần của cô.
Ngay khi anh muốn tiến thêm một bước thì Khương Xán dùng bàn tay nhỏ nhắn kéo anh ra, rồi quay đầu lại cười ngại ngùng.
“Đừng mà……... hôm nay không tiện.”
“Có gì mà không tiện chứ?”
“Ừm………” Khương Xán đỏ mặt, “Em đau bụng.”
Chỉ mấy chữ mà giống như một gáo nước lạnh làm Cố Mãng choàng tỉnh, anh vô cùng miễn cưỡng, chậm rãi rút tay về, cả gương mặt viết rõ bốn chữ lớn ham muốn bất thành.
Khương Xán nhịn cười, khoác cổ anh, hôn lên trán anh một cái. “Thế này coi như là bù đắp cho anh, có được không?”
“Chỉ có thế thôi à?” Anh giả vờ nghiêm túc, “Quá qua loa, một chút thành ý cũng không có.”
“Em sợ thành ý nhiều quá thì anh không kiềm chế được. Đến lúc đó thì người khó chịu chẳng phải vẫn là anh sao?”
Cố Mãng ngước mắt nhìn cô, đôi mắt nai xinh đẹp kia ánh lên một tia ranh mãnh, so với vẻ dịu dàng ôn nhu thường ngày còn có chút quyến rũ. Người phụ nữ nhỏ giống như một cô gái có hàng ngàn khuôn mặt, lần nào cũng mang đến cảm giác mới mẻ cho anh, khiến anh không thể dừng lại.
Nhưng mà, dù trong lòng có ngứa ngáy đến đâu, thì cũng chỉ có thể chịu đựng.
Cố Mãng thở dài một hơi, ôm cô nằm trên giường.
Khương Xán bị anh chọc cười, ngòn tay nhẹ nhàng luồn vào tóc anh, dịu dàng bảo anh đi ngủ sớm.
“Ngủ không được.” Anh trầm giọng nói, “Sao cái đó của em lại còn tới nữa vậy?”
“Cái này có gì lạ đâu?” Khương Xán nhìn anh, “Mỗi tháng một lần, thời gian rất chuẩn.”
“Tháng trước anh vất vả như vậy, tháng này lẽ nào không nên có em bé sao?”
Khương Xán lập tức đỏ mặt, hai má nóng bừng như bị sốt.
“Nói cái gì vậy chứ!” Cô quay lưng về phía anh, “Chuyện con cái không phải nên thuận theo tự nhiên sao?”
“Ừ, cũng đúng. Thuận theo tự nhiên………….”
Bàn tay to của Cố Mãng đặt lên bụng cô, vẻ mặt nghiêm túc khiến cô dở khóc dở cười.
“Ông xã,” Cô thấp giọng hỏi anh, “Anh rất muốn có con sao?”
“Em không muốn à?”
“Tạm thời em vẫn chưa muốn lắm.”
Ánh mắt Cố Mãng trở nên ủ rũ, đôi mày hơi nhíu lại, nhưng mà cũng giãn ra rất nhanh.
Khương Xán bĩu môi, lẩm bẩm một mình, “Chi phí nuôi dạy một đứa trẻ bây giờ quá cao, không chỉ sinh ra, nuôi lớn, mà còn phải giáo dục nó, phải lên kế hoạch cho tương lai của nó……..em cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ năng lực để có thể đảm nhận nổi.”
“Còn……..” Cô quay đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng, “Em muốn cùng anh sống trong thế giới hai người lâu một chút.”
Nói xong, cô cụp mắt xuống, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào.
Trái tim Cố Mãng như bị thứ gì đó đâm trúng.
Ngày xưa anh đi từng bước, đời anh đầy gươm đao vô hình. Nhưng bây giờ đã Khương Xán, anh mới biết trên đời còn có một tia nắng đẹp đẽ như vậy, trái tim lạnh lẽo ẩm ướt được cô sưởi ấm, chính cô là người đã cho anh nhìn thấy mùa xuân hoa nở.
Nhưng nếu quay về Ương Thành, tất cả những thứ này sẽ không còn tồn tại……..
Cố Mãng mỉm cười, ôm cô chặt hơn, như sợ cô chạy mất.
“Em yên tâm, nếu như có con, anh sẽ không để em gánh một mình.” Anh khẽ giọng cười, “Anh đã tìm được việc làm, sau này thẻ lương sẽ giao cho em, gánh nặng của em sẽ không còn nặng nề như vậy nữa.”
“Cái gì?” Khương Xán mở to hai mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Anh tìm việc làm sao? Chuyện lúc nào vậy?”
“Mới hai ngày trước.” Cố Mãng mỉm cười, “Anh làm huấn luyện viên quyền anh trong một phòng tập quyền anh, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài thi đấu. Nếu đạt được giải trong cuộc thi thì sẽ có một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.”
Khương Xán hơi sửng sốt.
Huấn luyện viên đấm bốc cũng được coi là một công việc chính đáng. Hơn nữa, anh bình thường cũng thích múa súng gậy, thường đánh bao cát trên ban công, rèn luyện được cả cơ thể gân guốc, khá phù hợp với công việc này.
Chỉ là Khương Xán lo lắng, nghề này dù gì cũng có nguy hiểm, bị thương như cơm bữa, cô không muốn anh cực khổ như vậy.
Hơn nữa, nhiều chị em hiện nay cũng thích học một số kỹ thuật tự vệ, khi thấy đàn ông lực lưỡng thì như chết đứng, lỡ như........
Cô mím môi, trong lòng bỗng cảm thấy ghen tị khó tả.
“Anh muốn ra ngoài làm việc cũng được,” Cô nhìn anh, “Nhưng chúng ta phải thỏa thuận với nhau ba điều!”
“Cái gì?” Cố Mãng sững người một lúc, nghĩ thật buồn cười.
Sao, thế giới bây giờ thay đổi rồi, một người đàn ông ra ngoài làm việc còn phải cần phụ nữ đồng ý sao?
Khương Xán có chút lo lắng nhìn anh, cô lo lắng cho Cố Mãng, giao du với đám bạn tù không đứng đắn lúc trước, đã dùng thủ đoạn đặc biệt gì mà ép được Khương Minh Viễn mua căn nhà này tặng cho cô.
Cho dù trong một lúc ép thành công rồi thì sau này cũng sẽ gặp phiền phức không ngừng.
Cô thật sự không muốn Cố Mãng lại vướng vào rắc rối không cần thiết.
“Em đang lo lắng cho anh sao?” Đôi mắt Cố Mãng sâu thẳm, anh cười dịu dàng, “Yên tâm đi, cách thức hoàn toàn chính đáng. Nếu anh đã hứa với em sau này sẽ không gây chuyện nữa, thì anh nhất định nói được làm được.”
“Nhưng mà, bố em ông ấy…………..”
“Anh đã tìm được một luật sư.” Anh nhẹ giọng nói, “Vị luật sư đó là lúc trước anh……..quen biết được ở trong trại giam, cậu ấy thường trợ giúp pháp lý cho phạm nhân, là một người tốt. Sau khi anh ra ngoài thì cậu ấy cũng giúp đỡ anh rất nhiều.”
“Ồ, thì ra là như vậy.” Khương Xán cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm, “Vậy thì phải cảm ơn người ta đàng hoàng mới được! Hay là mời cậu ấy đến nhà ăn bữa cơm nhé?”
“Không cần đâu, Diệp đại luật sư rất bận, để lần sau có cơ hội thì sẽ mời.”
Khương Xán gật gật đầu, cẩn thận cất giấy chứng nhận nhà đất đi.
Cố Mãng ôm lấy cô từ phía sau.
Trong thời gian này, bận rộn với chuyện gia đình của cô, nên vẫn chưa nói chuyện thân mật với cô.
Lúc này, ánh trăng vừa đẹp, có gió mát thổi vào, hương thơm ngọt ngào từ cơ thể cô nhẹ nhàng cào vào đáy lòng anh như móng vuốt của mèo con.
Cố Mãng mê mẩn, cằm anh đặt trên cổ cô, hôn khắp nơi trên cái cổ trắng ngần của cô.
Ngay khi anh muốn tiến thêm một bước thì Khương Xán dùng bàn tay nhỏ nhắn kéo anh ra, rồi quay đầu lại cười ngại ngùng.
“Đừng mà……... hôm nay không tiện.”
“Có gì mà không tiện chứ?”
“Ừm………” Khương Xán đỏ mặt, “Em đau bụng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ mấy chữ mà giống như một gáo nước lạnh làm Cố Mãng choàng tỉnh, anh vô cùng miễn cưỡng, chậm rãi rút tay về, cả gương mặt viết rõ bốn chữ lớn ham muốn bất thành.
Khương Xán nhịn cười, khoác cổ anh, hôn lên trán anh một cái. “Thế này coi như là bù đắp cho anh, có được không?”
“Chỉ có thế thôi à?” Anh giả vờ nghiêm túc, “Quá qua loa, một chút thành ý cũng không có.”
“Em sợ thành ý nhiều quá thì anh không kiềm chế được. Đến lúc đó thì người khó chịu chẳng phải vẫn là anh sao?”
Cố Mãng ngước mắt nhìn cô, đôi mắt nai xinh đẹp kia ánh lên một tia ranh mãnh, so với vẻ dịu dàng ôn nhu thường ngày còn có chút quyến rũ. Người phụ nữ nhỏ giống như một cô gái có hàng ngàn khuôn mặt, lần nào cũng mang đến cảm giác mới mẻ cho anh, khiến anh không thể dừng lại.
Nhưng mà, dù trong lòng có ngứa ngáy đến đâu, thì cũng chỉ có thể chịu đựng.
Cố Mãng thở dài một hơi, ôm cô nằm trên giường.
Khương Xán bị anh chọc cười, ngòn tay nhẹ nhàng luồn vào tóc anh, dịu dàng bảo anh đi ngủ sớm.
“Ngủ không được.” Anh trầm giọng nói, “Sao cái đó của em lại còn tới nữa vậy?”
“Cái này có gì lạ đâu?” Khương Xán nhìn anh, “Mỗi tháng một lần, thời gian rất chuẩn.”
“Tháng trước anh vất vả như vậy, tháng này lẽ nào không nên có em bé sao?”
Khương Xán lập tức đỏ mặt, hai má nóng bừng như bị sốt.
“Nói cái gì vậy chứ!” Cô quay lưng về phía anh, “Chuyện con cái không phải nên thuận theo tự nhiên sao?”
“Ừ, cũng đúng. Thuận theo tự nhiên………….”
Bàn tay to của Cố Mãng đặt lên bụng cô, vẻ mặt nghiêm túc khiến cô dở khóc dở cười.
“Ông xã,” Cô thấp giọng hỏi anh, “Anh rất muốn có con sao?”
“Em không muốn à?”
“Tạm thời em vẫn chưa muốn lắm.”
Ánh mắt Cố Mãng trở nên ủ rũ, đôi mày hơi nhíu lại, nhưng mà cũng giãn ra rất nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Xán bĩu môi, lẩm bẩm một mình, “Chi phí nuôi dạy một đứa trẻ bây giờ quá cao, không chỉ sinh ra, nuôi lớn, mà còn phải giáo dục nó, phải lên kế hoạch cho tương lai của nó……..em cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ năng lực để có thể đảm nhận nổi.”
“Còn……..” Cô quay đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng, “Em muốn cùng anh sống trong thế giới hai người lâu một chút.”
Nói xong, cô cụp mắt xuống, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào.
Trái tim Cố Mãng như bị thứ gì đó đâm trúng.
Ngày xưa anh đi từng bước, đời anh đầy gươm đao vô hình. Nhưng bây giờ đã Khương Xán, anh mới biết trên đời còn có một tia nắng đẹp đẽ như vậy, trái tim lạnh lẽo ẩm ướt được cô sưởi ấm, chính cô là người đã cho anh nhìn thấy mùa xuân hoa nở.
Nhưng nếu quay về Ương Thành, tất cả những thứ này sẽ không còn tồn tại……..
Cố Mãng mỉm cười, ôm cô chặt hơn, như sợ cô chạy mất.
“Em yên tâm, nếu như có con, anh sẽ không để em gánh một mình.” Anh khẽ giọng cười, “Anh đã tìm được việc làm, sau này thẻ lương sẽ giao cho em, gánh nặng của em sẽ không còn nặng nề như vậy nữa.”
“Cái gì?” Khương Xán mở to hai mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Anh tìm việc làm sao? Chuyện lúc nào vậy?”
“Mới hai ngày trước.” Cố Mãng mỉm cười, “Anh làm huấn luyện viên quyền anh trong một phòng tập quyền anh, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài thi đấu. Nếu đạt được giải trong cuộc thi thì sẽ có một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.”
Khương Xán hơi sửng sốt.
Huấn luyện viên đấm bốc cũng được coi là một công việc chính đáng. Hơn nữa, anh bình thường cũng thích múa súng gậy, thường đánh bao cát trên ban công, rèn luyện được cả cơ thể gân guốc, khá phù hợp với công việc này.
Chỉ là Khương Xán lo lắng, nghề này dù gì cũng có nguy hiểm, bị thương như cơm bữa, cô không muốn anh cực khổ như vậy.
Hơn nữa, nhiều chị em hiện nay cũng thích học một số kỹ thuật tự vệ, khi thấy đàn ông lực lưỡng thì như chết đứng, lỡ như........
Cô mím môi, trong lòng bỗng cảm thấy ghen tị khó tả.
“Anh muốn ra ngoài làm việc cũng được,” Cô nhìn anh, “Nhưng chúng ta phải thỏa thuận với nhau ba điều!”
“Cái gì?” Cố Mãng sững người một lúc, nghĩ thật buồn cười.
Sao, thế giới bây giờ thay đổi rồi, một người đàn ông ra ngoài làm việc còn phải cần phụ nữ đồng ý sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro