Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm

Không Cho Bọn H...

Khởi Lan

2024-08-24 01:23:31

Cố Mãng híp mắt, đổi sang một tư thế thoải mái, mỉm cười nhìn cô.

“Thứ nhất, không được tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Em không phải loại người thích giàu sang phú quý, kiếm bao nhiêu tiền không quan trọng, chỉ cần đủ sống qua ngày là được. Quan trọng là anh phải làm việc một cách thoải mái, hiểu không?”

Anh nghiêm túc gật đầu.

“Thứ hai, không được làm chuyện nguy hiểm.” Khương Xán bĩu môi, “Ý của em là những cuộc thi đấu kia của anh đó, cũng đừng làm việc quá sức, nhà chúng ta không thiếu những khoản tiền thưởng đó! Tóm lại nhất định phải đặt sự an toàn của anh lên hàng đầu, thì em mới có thể hoàn toàn ủng hộ anh được!”

“Thứ ba……..”

Cô ngước mắt nhìn anh, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Nếu như có nữ học viên, thì không được để họ sờ vào cơ bắp của anh!”

Cố Mãng không nhịn được nữa, phá lên cười.

Khương Xán đỏ bừng mặt, vùi đầu nhỏ vào ngực anh, đánh mạnh anh mấy cái.

“Em nói thật đấy!” Cô phản đối, “Em là một phụ nữ, hiểu quá rõ những người phụ nữ kia nghĩ gì! Dù sao………dù sao thì em cũng không cho phép anh bị người khác sờ mó, tiếp xúc bình thường thì được, nhưng mà những cử chỉ hành động quá mức như thế thì kiên quyết không cho phép!”

“Nếu như anh không đồng ý thì em sẽ không để anh đi làm đâu! Anh cứ ngoan ngoãn ở nhà cho em, không được đi đâu hết!”

Dáng vẻ giận dữ vô cùng đáng yêu, trong lòng Cố Mãng dâng lên sự thương cảm.

Anh ôm cô thật chặt, nhỏ giọng hứa một cách nghiêm túc bên tai cô: “Được, anh nghe theo em hết.”

Lúc này sợi dây trói trong lòng của Khương Xán mới buông lỏng ra, cô mỉm cười, nằm trong lòng anh không bao lâu liền ngủ thiếp đi, còn có một giấc mơ đẹp đầy sắc màu.

…………..

Ngày hôm sau là cuối tuần, Khương Xán khoác tay Cố Mãng ra ngoài dạo phố mua sắm.

Anh trước nay chưa từng có hứng thú đến việc dạo phố mua sắm, nhưng người phụ nữ nhỏ bé ấy cứ kiên quyết muốn mua cho anh một bộ đồ vừa người. Đi dạo rất lâu thì cuối cùng cũng nhìn trúng một cửa hàng thời trang nam, Khương Xán vui vẻ kéo anh đi vào trong.

Dù cho Cố Mãng đã nhiều lần nhấn mạnh rằng công việc của anh ấy là huấn luyện viên quyền anh, nhưng Khương Xán vẫn muốn anh mặc thử bộ đồ đặt thiết kế riêng.

“Cho dù là huấn luyện viên, nhưng loại trang phục này bình thường anh cũng có thể mặc mà!” Cô nghiêm túc nhìn anh, khẽ cười nói, “Bộ lễ phục này rất đẹp, mặc thử một chút cũng không mất tiền. Anh đi mặc vào cho em xem thử đi mà!”

Cố Mãng không thể nói lại cô, cho nên chỉ đành cầm bộ vest đi vào phòng thử đồ.

Sau khi anh bước ra thì đôi mắt Khương Xán nhìn thẳng.

Bình thường Cố Mãng đã quen mặc áo thun quần jean, hoặc là chỉ mặc đồ thể thao, đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc vest.

Nhưng cô cũng không ngờ rằng chồng mình lại mặc vest đẹp như vậy!

Cố Mãng cao gần 1m9, dáng người cao lớn cường tráng, tỷ lệ cơ thể gần như hoàn hảo, anh giống như một cái giá treo quần áo biết đi. Bộ đồ này giống như được thiết kế riêng cho anh vậy, nó tôn dáng anh với tất cả các góc cạnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phối hợp với nét mặt nam tính đó.

Khương Xán nghĩ rằng anh ấy đẹp trai gấp trăm lần so với những người mẫu trong album!

Khương Xán nhìn trái nhìn phải, vải vóc đều là hàng thủ công tinh tế, cònCố Mãng khi mặc vào đặc biệt có sức sống.

Cho nên, khi nhìn thấy bảng giá, mặc dù trong lòng có hơi giật mình một chút nhưng cô vẫn mỉm cười nhìn nhân viên cửa hàng, nói với họ rằng cô muốn mua bộ vest này.

Một sự thay đổi nhỏ trên gương mặt của cô cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của Cố Mãng.

Trái tim Cố Mãng như ngừng đập, những bộ vest anh mặc trước đây đều là hàng hiệu quốc tế cao cấp số lượng có hạn, các nhà thiết kế tầm cỡ thế giới đích thân đến may vest cho anh.

Loại bộ đồ trị giá hàng chục nghìn đô la này đối với anh cũng giống như những món hàng trên phố.

Anh không muốn Khương Xán lãng phí tiền, nhưng nhìn thấy cô cười rạng rỡ, anh không nỡ dội gáo nước lạnh lên người cô.

Trong mắt Cố Mãng dần hiện lên một tia ấm áp.

“Ông xã, anh có thích không?” Khương Xán trả tiền xong thì như chim bồ câu bay về phía anh, không ngừng nói huyên thuyên, “Anh mặc vào rất đẹp trai! Giờ em biết rồi thì sau này khi mua quần áo cho anh thì em sẽ mua vest và áo sơ mi, phối thêm vài cái cà vạt xin đẹp, rồi…….”

Khương Xán đột nhiên không nói nữa, đứng đơ ra tại chỗ.

Cố Mãng sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của cô, không biết từ lúc nào mà Khương Dao cũng đến cửa hàng này, đang dùng ánh mắt giễu cợt khinh thường nhìn bọn họ, thỉnh thoảng lại cười lạnh một tiếng.

Khương Xán kéo Cố Mãng, muốn rời đi trước, nhưng lại bị Khương Dao bước tới chặn đường.

“Dôz, thật trùng hợp nhỉ!” Khương Dao tính tình kỳ quái hừ một tiếng, “Xem ra gần đây công việc của em gái có chút thăng tiến, thăng chức tăng lương rồi nhỉ? Có thể dẫn em rễ đến những cửa hàng thời trang thế này mua đồ rồi!”

“Đúng rồi, sống ở nhà mới có thoải mái không? Hơ, nhất định phải sống cho tốt đó, căn nhà đó là do ba đã hao tâm tổn sức mà lựa chọn đó!”

Khương Xán nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của cô ta, ngước mắt nhìn cô ta, sự oán hận trong mắt Khương Dao giống như muốn xé nát cô ra vậy.

“Đúng vậy, bố vợ đối với chúng tôi thật sự rất tốt.” Cố Mãng cười nhẹ, kéo Khương Xán ra phía sau rồi che chắn cho cô, “Không những chọn cho một căn nhà tốt mà đến cả tên trên giấy chứng nhận bất động sản cũng viết tên Khương Xán đấy! Còn người nào đó chắc là phải lại đi tìm một căn nhà để làm phòng làm việc rồi, tuổi còn trẻ chắc cũng không muốn bị buộc tội xâm phạm gia cư bất hợp pháp đâu nhỉ?”

“Anh……….”

Khương Dao trừng mắt nhìn anh một cách đầy hận thù.

Vẻ mặt Cố Mãng rất bình tĩnh và sảng khoái, hoàn toàn không xem cô ta ra gì.

“Hai người các ngươi đừng có mà đắc ý!” Khương Dao nghiến răng nghiến lợi, “Một căn nhà rách nát thôi mà, Khương gia chúng tôi làm từ thiện bố thí cho kẻ ăn mày!”

“Khương đại tiểu thư có thể nghĩ như vậy thì tốt quá rồi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Mãng cũng không thèm tranh cãi với cô, đang định khoác vai Khương Xán rời đi, thì lại nghe thấy Khương Dao hét lớn, “Khương Xán, cô đứng lại!”

Khương Xán quay người, hít một hơi thật sâu, hờ hững nhìn với cô ta.

“Gần đây tôi đang bàn với công ty cô về một dự án.”

Sắc mặt Khương Xán hơi thay đổi.

Khương Dao mím môi, tiếp tục nói: “Trên danh sách nhân viên tham gia bữa tiệc cuối tuần này của công ty các cô tôi cũng có tên. Hơ, đến lúc đó gặp mặt thì nhất định cô đừng cảm thấy ngại nhé!”

Khương Xán bình tĩnh nói: “Tôi ở công ty làm công ăn lương, không có gì phải ngại cả. Nếu như dự án này của cô cần tôi giúp thì cũng có thể tới tìm tôi, chỉ cần chọ không cảm thấy ngại là được.”

“Cuối tuần đưa chồng cô cùng đến đi.” Khương Dao chế nhạo, “Để cho đồng nghiệp và khách hàng của cô đều nhìn thấy cô gả cho một người tốt thế nào, mà suốt ngày cứ xem anh ta như báu vật vậy!”

……………….

Khi Khương Dao nói ra câu đó thì không ngờ rằng, cuối tuần Khương Xán thật sự đưa Cố Mãng cùng xuất hiện ở bữa tiệc.

Khương Xán mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, đi đôi giày cao gót quai mảnh, mỗi một cái nhíu mày và một nụ cười đều toát lên vẻ đẹp hút hồn. Cố Mãng bên cạnh cô dáng người cao thẳng, khí chất ngời ngời, anh mặc bộ vest mà hôm đó đã chọn ở cửa hàng.

“Wow, đẹp trai thật!” Có người nhỏ giọng thầm thì, “Không phải mọi người đều nói Khương Xán cưới một tên cơn đồ chỉ biết đánh nhau sao? Các người đã từng nhìn thấy côn đồ nào mà đẹp trai như vậy chưa?”

“Hơ, hai người họ đứng cạnh nhau, ai không biết thì còn cho rằng tổng tài với tổng tài phu nhân ở đâu mà đến dự tiệc nữa đó!”

Khương Dao nắm chặt ly rượu trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên………...

Khương Xán dựa vào người Cố Mãng, trên mặt lộ ra nụ cười thuần khiết, tất cả tiêu điểm của bữa tiệc dường như đều tập trung vào người bên cạnh. Tâm trạng của cô có chút căng thẳng, nhưng vì nắm tay Cố Mãng, bàn tay ấm áp của anh khiến cô an tâm, cô cũng xử lý bữa tiệc một cách ổn thỏa.

“Anh xem, em đưa anh tới không sai chứ!” Khương Xán cười khẽ một tiếng, “Đồng nghiệp của em đều khen anh đấy!”

Cố Mãng mỉm cười nhìn cô.

“Lát nữa có thể em không thể đi cùng anh được.” Cô thấy hơi có lỗi, khẽ chỉ cho anh thấy, “Người bên kia là Vân tổng của tập đoàn Thần An, chính là cái người lần trước ăn đậu phộng bị dị ứng……..còn có bên kia là Tô tổng của tập đoàn Thần Quang, Tô Thần, bọn họ đều là khách hàng của em, em phải qua đó chào hỏi họ mới được. Anh một mình ở đây ăn chút gì đó được không?”

“Ừm, được thì được.” Anh giả vờ nghiêm túc trêu chọc cô, “Nhưng vừa rồi em cũng thấy mấy đồng nghiệp nữ kia khen anh đẹp trai rồi đó, ai nấy đều nhìn anh như hổ rình mồi, em có thể yên tâm để anh ở đây một mình sao?”

“Anh……..” Khương Xán trố mắt nhìn.

Cố Mãng bật cười, gãi gãi cái mũi nhỏ của cô, hôn nhẹ lên trán cô.

“Mau tiếp đãi khách hàng của em đi, anh ở đây đợi em. Tuyệt đối tuân thủ phẩm chất đức hạnh của người đàn ông!”

Khương Xán cười cười, cầm lấy một ly rượu đỏ đi về phía mấy vị khách hàng.

Nhưng mà, cô vừa đi khỏi, liền nghe thấy một giọng nói mỏng manh từ phía sau: “Anh chàng đẹp trai, đi một mình sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm

Số ký tự: 0