Dở khóc dở cười
Mộng Lý Trường
2024-07-24 16:53:20
Lần đầu tiên Tô Nam gặp trực tiếp Hoắc Văn Thanh là ở một khách sạn bốn sao.
Do một sự nhầm lẫn dở khóc dở cười, Hoắc Văn Thanh tưởng anh là bạn giường do đối tác gửi đến, còn Tô Nam tưởng Hoắc Văn Thanh là kẻ trộm đột nhập.
Đây là lần đầu tiên họ biết tên nhau và làm quen.
Thật lâu về sau khi nhớ lại chuyện này, Tô Nam thường cảm thán: Chẳng trách mọi người luôn muốn quy kết những sự trùng hợp ngẫu nhiên thành do duyên số. Thêm vào đó một chút ý nghĩa định mệnh phi thường, thực sự sẽ khiến người ta cảm thấy vui sướng và thỏa mãn hơn khi gặp gỡ.
Anh cũng không thể tránh khỏi điều đó.
Đó là vào ngày cuối cùng của tháng Chín, trước thềm khai mạc Triển lãm Trang sức đá quý Thế giới được tổ chức tại Trung tâm Phòng Triển lãm World Expo.
Pur Jewellery, công ty thiết kế trang sức nơi Tô Nam làm việc, là một trong những nhà triển lãm được mời tham dự. Là nhà thiết kế chính của thương hiệu, Tô Nam đương nhiên cũng nằm trong danh sách khách mời. Tuy nhiên, do gần đây anh bận rộn với việc thiết kế tác phẩm mới cho khách hàng nên việc tham dự triển lãm được giao cho giám đốc thương hiệu Du Khâm.
Buổi sáng, Tô Nam vẫn đang ở nhà máy chế tác trang sức ở Thâm Quyến để kiểm tra chi tiết kỹ thuật với công nhân. Buổi trưa, anh nhận được tin nhắn từ khách hàng khen ngợi thiết kế của mình rất đẹp, nên đã đổi vé máy bay bay về Ma Đô*.
(*) Ma Đô 魔都: Modu, biệt danh của Thượng Hải
Đầu mùa thu ở Ma Đô luôn kèm theo những cơn bão. Hôm đó, chuyến bay từ Thâm Quyến về Thượng Hải bị hoãn lại nhiều lần, mãi đến chiều tối mới cất cánh. Khi trời tối sầm, Tô Nam mới đội mưa bước ra khỏi sân bay.
Theo kế hoạch ban đầu của Tô Nam, sau khi hạ cánh anh sẽ về nhà ngủ một giấc đến khi tự tỉnh dậy, sau đó đến studio hoàn thiện bản vẽ thiết kế và gặp khách hàng để chốt phương án cuối cùng.
Nhưng kế hoạch không thể theo kịp những sự thay đổi. Thiết kế của khách hàng đã được chốt sớm, anh không cần phải về nhà gấp để hoàn thiện bản vẽ, do đó có thời gian để đi xem Triển lãm Trang sức đá quý Khu vực mới.
Du Khâm bảo trợ lý Tiểu Từ của y đến đón Tô Nam. Do máy bay hạ cánh sớm hơn 30 phút so với dự kiến, khi Tô Nam đến nơi xe vẫn chưa đến, vừa lúc có taxi, Tô Nam bèn bảo Tiểu Từ cứ để chìa khóa phòng ở quầy lễ tân không cần đến đón, anh tự bắt taxi đến khách sạn.
Khi đi qua phòng triển lãm, thấy bên trong vẫn sáng đèn, Tô Nam xuống xe luôn.
Có lẽ do bận rộn mà anh đã quên rằng khu vực triển lãm chưa khai mạc nên không cho phép người ngoài tự do ra vào. Mặc dù anh là nhà triển lãm được mời, nhưng anh không mang theo thẻ công tác để chứng minh.
Khi bị nhân viên an ninh chặn lại cửa, Tô Nam dở khóc dở cười.
Ngay khi anh định quay về, người phụ trách đi ngang qua nhận ra anh và dẫn anh vào trong.
“Thầy Tô đến đây mà không báo trước, thật ngại quá.” Người phụ trách vừa xin lỗi vừa đùa giỡn.
Tô Nam giải thích: “Tôi đột nhiên đến đây, quên mang theo thẻ nhân viên, làm phiền anh rồi.”
Vừa trò chuyện, hai người vừa đi vào bên trong. Tô Nam nhận ra nhân viên an ninh ở đây còn nhiều hơn anh tưởng tượng, khu vực trưng bày ở trong cùng vẫn chưa được sắp xếp gọn gàng, xung quanh có rất nhiều người vây quanh, vệ sĩ đi trước, trật tự nghiêm túc.
Người phụ trách nói với Tô Nam đó là khu trưng bày của Lynx, Tô Nam chợt hiểu ra.
Lynx Group là tập đoàn hàng xa xỉ hàng đầu trong nước, nổi tiếng thế giới với kỹ thuật thủ công tinh xảo truyền tải sự thanh lịch kín đáo đậm chất Trung Hoa.
Phát triển và truyền thừa từ một tiệm may ở Bắc Kinh, Lynx đã có lịch sử gần 100 năm. Tập đoàn sở hữu hơn 10 ngành sản phẩm, bao gồm trang phục, đồ da, giày dép, dệt may, đồng hồ, trang sức, nước hoa, v.v., trong đó trang phục và đồ da là nổi tiếng nhất.
Mặc dù đã đầu tư cho dòng trang sức cao cấp trong 10 năm, nhưng Lynx vẫn không mấy tiếng tăm, ảnh hưởng trong và ngoài nước cũng không bằng những hãng trang sức lâu đời ở Pháp.
Từ lâu đã có tin đồn trong giới rằng Lynx có ý định tập trung hỗ trợ dòng trang sức của mình, nâng cao ảnh hưởng của thương hiệu trong ngành trang sức. Do đó, tập đoàn đã cử người thừa kế Hoắc Văn Thanh đến Thượng Hải nhậm chức, cố gắng bắt đầu từ việc nắm giữ viên ngọc Phương Đông này, phá vỡ giới hạn thương hiệu và biến Lynx trở thành viên ngọc Phương Đông thực sự.
Triển lãm World Expo lần này là một trong những bước thử nghiệm của Lynx. Trong số các tác phẩm tham dự có một tác phẩm vô cùng quan trọng, đó là “Vương miện Queen of Lions” - dòng trang sức cao cấp thế hệ đầu tiên do nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Katherine tạo ra cách đây 10 năm.
Chiếc vương miện này là điểm thu hút duy nhất của triển lãm trang sức đối với Tô Nam.
Vương miện không chỉ sử dụng kỹ thuật chạm khắc độc đáo do Katherine sáng tạo mà còn được đính một viên Cornflower Blue Sapphires* 88 carat cực kỳ tinh khiết, có thể nói là vô giá, do đó việc bảo vệ đương nhiên là ưu tiên hàng đầu.
(*) Cornflower Blue Sapphires
Người phụ trách nói với Tô Nam rằng tối nay chính vị quý công tử tới từ Bắc Kinh đã đích thân mang chiếc vương miện này đến đây, hiện vẫn chưa rời đi.
Tô Nam nhìn theo ánh mắt của anh ta, bên trong hội trường đèn đuốc sáng trưng, người qua lại như mắc cửi, trong màn đêm, toát lên bầu không khí kỳ lạ pha lẫn giữa sự phồn hoa và tĩnh lặng.
Ở giữa đám đông, lờ mờ có thể nhìn thấy một bóng người cao hơn tất cả mọi người, hẳn là vị quý công tử bí ẩn kia.
Quá xa, không thể nhìn rõ mặt, Tô Nam cũng chẳng muốn nhìn, nên chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi. Người phụ trách còn có việc phải làm nên đã đi trước.
Tô Nam tự mình đến gian trưng bày của Pur Jewellery, kiểm tra mọi thứ một cách cẩn thận, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới rời khỏi Phòng triển lãm.
Trời vẫn còn nhiều gió sau cơn bão, nhưng mưa thì đã tạnh rồi. Tô Nam lấy chiếc điện thoại sắp hết pin ra gọi taxi, sau đó nhận được điện thoại từ Du Khâm.
“Anh Nam, anh đến rồi à?”, giọng nói trầm thấp của Du Khâm vang lên bên tai.
Thực ra Du Khâm chỉ nhỏ hơn Tô Nam hai tháng, tính cách y khá mạnh mẽ, hiếm khi thừa nhận danh xưng “anh” của Tô Nam. Mỗi khi y gọi “anh Nam” lúc nào ẩn chứa ý dỗ dành, thường là lúc y cần mềm mỏng để nhờ vả Tô Nam, hoặc là lúc y giải tỏa trên giường xong rồi ôm Tô Nam để bình tĩnh lại.
Tô Nam im lặng một giây rồi mới khẽ khàng đáp lại: “Ừm.”
“Vậy anh ngủ trước đi, không cần đợi tôi, bên này tôi còn nhiều việc.” Du Khâm dừng lại rồi nói tiếp, “Chuyện của bà Đỗ, chúng ta gặp nhau rồi nói.”
Tô Nam: “Ừ, cậu cứ bận đi.”
Nói xong câu này, đầu dây bên kia không còn tiếng động nữa. Tô Nam đợi vài giây rồi lấy điện thoại ra thì thấy điện thoại đã tự động tắt nguồn vì hết pin.
Có lẽ điện thoại đã tự động cúp máy sau khi anh nói xong.
Cũng khá trùng hợp. Tuy nhiên, đối với Du Khâm, sự trùng hợp này có lẽ sẽ khiến y nghĩ rằng Tô Nam đang giận dỗi, vì giọng điệu của anh trong hai câu nói trước đó không thể coi là nồng nhiệt.
Dù vậy, Tô Nam cũng hiểu rằng Du Khâm sẽ không gọi lại.
Suy cho cùng họ cũng không phải là những cặp đôi đang cãi vã, mà chỉ là bạn bè, là đồng nghiệp.
Nghĩ đến đây, khoé môi mệt mỏi của Tô Nam nở ra một nụ cười cay đắng.
Tiếng động cơ xe ầm ĩ vang lên từ phía sau, cùng lúc đó đèn xe chiếu tới, một cơn gió lớn thổi vào mặt, khiến tóc mái và áo sơ mi của Tô Nam bay phấp phới trong gió. Nụ cười trên môi anh vẫn chưa tan, anh nheo mắt nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy chiếc Bentley limousine sáng bóng lướt qua bên cạnh mình.
Biển số xe là biển Bắc Kinh và có một dãy số 7 liên tiếp, Tô Nam dễ dàng đoán được người trong xe là ai, nhưng anh không thể ngờ được rằng, Hoắc Văn Thanh đang ngồi ở hàng ghế sau đã liếc nhìn ra ngoài xe, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt có hơi cô đơn của anh trong chốc lát.
Cách nhau qua lớp kính đen, họ có một sự giao tiếp bằng ánh mắt mà không ai hay biết.
Thoạt đầu, đó chỉ là một cái nhìn rất bình thường.
Khi Tô Nam quay trở lại khách sạn thì đã rất muộn rồi. Lễ tân trực đêm đang ngủ gật, Tô Nam gọi hai tiếng, cô ta mới giật mình ngồi bật dậy và xin lỗi Tô Nam.
Tô Nam cười nói không sao, bảo lễ tân anh đến lấy thẻ phòng. Cô gái hỏi anh người đặt phòng có phải là “Dư Thanh”* hay không, Tô Nam đang mệt mỏi, không nghe ra tên sai, gật đầu nhận thẻ phòng rồi lên lầu.
(*) Dư Thanh phát âm là yúqīng gần giống Du Khâm phát âm là yúqīn
Về sau nghĩ lại, tai họa hẳn là từ đây mà ra.
Nhưng lúc đó Tô Nam hoàn toàn không hay biết, anh cầm thẻ phòng bước vào, phát hiện đây là một căn có tầm nhìn hướng ra sông, Tô Nam cũng chỉ nghĩ là ban tổ chức Triển lãm trang sức lần này hào phóng thật.
Căn phòng có dấu vết đã được sử dụng, Tô Nam cũng nghĩ đó là dấu vết của Du Khâm để lại.
Anh đã quen Du Khâm được tám năm, từ những ngày đầu là bạn học, cho đến khi cùng nhau lập nên một thương hiệu trang sức. Tám năm ở bên nhau khiến mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết, sau đó tình cờ trở nên thân thiết đến mức nằm chung giường. Những lần ngủ cùng nhau không ít, đây cũng là lý do Tô Nam đồng ý ngủ tạm với Du Khâm một đêm khi biết khách sạn hết phòng.
Vệ sinh cá nhân xong, Tô Nam đẩy cửa phòng ngủ chính, nhìn qua chiếc giường lớn, rồi cầm điện thoại đi sang phòng ngủ phụ bên cạnh.
Sau mấy ngày làm việc liên tục, Tô Nam rất mệt, nhưng nằm trên chiếc giường êm ái này rồi, anh lại không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Trong đầu anh cứ liên tục nghĩ về những thông tin nhận được trong ngày.
Chẳng hạn như hôm trước bà Đỗ còn đưa ra một đống yêu cầu, nhưng đột nhiên lại nhắn tin nói rằng bà hài lòng với thiết kế của anh. Hay là, trợ lý thiết kế Tiểu Đường khi nhận được cuộc gọi của anh thì lắp bắp, cuối cùng dưới sự chất vấn nghiêm nghị của anh mới nói ra rằng thiết kế mà bà Đỗ hài lòng thực ra là của một nhà thiết kế khác, nhưng lại gắn tên của Tô Nam.
Còn có câu nói của Du Khâm trong điện thoại: “Đợi gặp mặt rồi nói.”
Gặp mặt để nói gì? Là nói rằng y không biết chuyện hay nói rằng y cũng không có cách nào.
Tô Nam thở dài một hơi, cảm giác mệt mỏi trong lòng như những đám mây đen dày đặc, không kẽ hở, đè nặng khiến anh khó thở.
Chưa kịp nghĩ thông suốt, cơn buồn ngủ đã ập đến. Trong giấc ngủ mê man, Tô Nam hình như nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa, nhưng anh quá mệt, không có phản ứng gì.
Mãi đến sáng hôm sau, Tô Nam bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa nhịp nhàng, anh ú ớ đáp lại: “Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao lớn, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen xuất hiện ở cửa.
Không phải Du Khâm, mà là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Tô Nam lập tức tỉnh táo, nghiêm giọng hỏi: “Anh là ai?”
“Cậu không biết tôi là ai, vậy tại sao lại xuất hiện trong phòng của tôi?” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói và âm điệu khá êm tai, nhưng Tô Nam càng nhíu mày chặt hơn.
Anh ngồi bật dậy, hỏi lại: “Phòng của anh?”
Tối qua vì quá mệt, Tô Nam không thay đồ ngủ, sau khi nhét vali vào tủ ở lối vào, anh quấn mình trong áo choàng tắm và ngủ luôn. Giờ đột nhiên ngồi dậy, áo choàng tắm bung ra, vạt áo mở rộng, để lộ chiếc cổ thon và lồng ngực săn chắc ra ngoài không khí.
“Ừ,“ Hoắc Văn Thanh nhàn nhạt liếc nhìn, nhấn mạnh, “Phòng của tôi.”
Dù trong ánh mắt hắn không có cảm xúc gì, và giọng điệu cũng rất bình thản, nhưng theo bản năng của một người đồng tính, Tô Nam vẫn vô thức nhíu mày. Anh không vội vã chỉnh lại vạt áo, mà hỏi lại một lần nữa: “Rốt cuộc anh là ai?”
- --
Tác giả: Chồng tương lai của cưng chứ ai!
Cảnh báo:
1. Công và thụ đều không phải lần đầu, sau này sẽ có miêu tả về bạn trai cũ của công.
2. Nội dung liên quan đến trang sức phần lớn là để phục vụ cốt truyện, không có căn cứ thực tế.
3. Nhân vật chính không có tính cách hoàn hảo, không dễ mến, sẽ có sự phát triển qua thời gian.
Do một sự nhầm lẫn dở khóc dở cười, Hoắc Văn Thanh tưởng anh là bạn giường do đối tác gửi đến, còn Tô Nam tưởng Hoắc Văn Thanh là kẻ trộm đột nhập.
Đây là lần đầu tiên họ biết tên nhau và làm quen.
Thật lâu về sau khi nhớ lại chuyện này, Tô Nam thường cảm thán: Chẳng trách mọi người luôn muốn quy kết những sự trùng hợp ngẫu nhiên thành do duyên số. Thêm vào đó một chút ý nghĩa định mệnh phi thường, thực sự sẽ khiến người ta cảm thấy vui sướng và thỏa mãn hơn khi gặp gỡ.
Anh cũng không thể tránh khỏi điều đó.
Đó là vào ngày cuối cùng của tháng Chín, trước thềm khai mạc Triển lãm Trang sức đá quý Thế giới được tổ chức tại Trung tâm Phòng Triển lãm World Expo.
Pur Jewellery, công ty thiết kế trang sức nơi Tô Nam làm việc, là một trong những nhà triển lãm được mời tham dự. Là nhà thiết kế chính của thương hiệu, Tô Nam đương nhiên cũng nằm trong danh sách khách mời. Tuy nhiên, do gần đây anh bận rộn với việc thiết kế tác phẩm mới cho khách hàng nên việc tham dự triển lãm được giao cho giám đốc thương hiệu Du Khâm.
Buổi sáng, Tô Nam vẫn đang ở nhà máy chế tác trang sức ở Thâm Quyến để kiểm tra chi tiết kỹ thuật với công nhân. Buổi trưa, anh nhận được tin nhắn từ khách hàng khen ngợi thiết kế của mình rất đẹp, nên đã đổi vé máy bay bay về Ma Đô*.
(*) Ma Đô 魔都: Modu, biệt danh của Thượng Hải
Đầu mùa thu ở Ma Đô luôn kèm theo những cơn bão. Hôm đó, chuyến bay từ Thâm Quyến về Thượng Hải bị hoãn lại nhiều lần, mãi đến chiều tối mới cất cánh. Khi trời tối sầm, Tô Nam mới đội mưa bước ra khỏi sân bay.
Theo kế hoạch ban đầu của Tô Nam, sau khi hạ cánh anh sẽ về nhà ngủ một giấc đến khi tự tỉnh dậy, sau đó đến studio hoàn thiện bản vẽ thiết kế và gặp khách hàng để chốt phương án cuối cùng.
Nhưng kế hoạch không thể theo kịp những sự thay đổi. Thiết kế của khách hàng đã được chốt sớm, anh không cần phải về nhà gấp để hoàn thiện bản vẽ, do đó có thời gian để đi xem Triển lãm Trang sức đá quý Khu vực mới.
Du Khâm bảo trợ lý Tiểu Từ của y đến đón Tô Nam. Do máy bay hạ cánh sớm hơn 30 phút so với dự kiến, khi Tô Nam đến nơi xe vẫn chưa đến, vừa lúc có taxi, Tô Nam bèn bảo Tiểu Từ cứ để chìa khóa phòng ở quầy lễ tân không cần đến đón, anh tự bắt taxi đến khách sạn.
Khi đi qua phòng triển lãm, thấy bên trong vẫn sáng đèn, Tô Nam xuống xe luôn.
Có lẽ do bận rộn mà anh đã quên rằng khu vực triển lãm chưa khai mạc nên không cho phép người ngoài tự do ra vào. Mặc dù anh là nhà triển lãm được mời, nhưng anh không mang theo thẻ công tác để chứng minh.
Khi bị nhân viên an ninh chặn lại cửa, Tô Nam dở khóc dở cười.
Ngay khi anh định quay về, người phụ trách đi ngang qua nhận ra anh và dẫn anh vào trong.
“Thầy Tô đến đây mà không báo trước, thật ngại quá.” Người phụ trách vừa xin lỗi vừa đùa giỡn.
Tô Nam giải thích: “Tôi đột nhiên đến đây, quên mang theo thẻ nhân viên, làm phiền anh rồi.”
Vừa trò chuyện, hai người vừa đi vào bên trong. Tô Nam nhận ra nhân viên an ninh ở đây còn nhiều hơn anh tưởng tượng, khu vực trưng bày ở trong cùng vẫn chưa được sắp xếp gọn gàng, xung quanh có rất nhiều người vây quanh, vệ sĩ đi trước, trật tự nghiêm túc.
Người phụ trách nói với Tô Nam đó là khu trưng bày của Lynx, Tô Nam chợt hiểu ra.
Lynx Group là tập đoàn hàng xa xỉ hàng đầu trong nước, nổi tiếng thế giới với kỹ thuật thủ công tinh xảo truyền tải sự thanh lịch kín đáo đậm chất Trung Hoa.
Phát triển và truyền thừa từ một tiệm may ở Bắc Kinh, Lynx đã có lịch sử gần 100 năm. Tập đoàn sở hữu hơn 10 ngành sản phẩm, bao gồm trang phục, đồ da, giày dép, dệt may, đồng hồ, trang sức, nước hoa, v.v., trong đó trang phục và đồ da là nổi tiếng nhất.
Mặc dù đã đầu tư cho dòng trang sức cao cấp trong 10 năm, nhưng Lynx vẫn không mấy tiếng tăm, ảnh hưởng trong và ngoài nước cũng không bằng những hãng trang sức lâu đời ở Pháp.
Từ lâu đã có tin đồn trong giới rằng Lynx có ý định tập trung hỗ trợ dòng trang sức của mình, nâng cao ảnh hưởng của thương hiệu trong ngành trang sức. Do đó, tập đoàn đã cử người thừa kế Hoắc Văn Thanh đến Thượng Hải nhậm chức, cố gắng bắt đầu từ việc nắm giữ viên ngọc Phương Đông này, phá vỡ giới hạn thương hiệu và biến Lynx trở thành viên ngọc Phương Đông thực sự.
Triển lãm World Expo lần này là một trong những bước thử nghiệm của Lynx. Trong số các tác phẩm tham dự có một tác phẩm vô cùng quan trọng, đó là “Vương miện Queen of Lions” - dòng trang sức cao cấp thế hệ đầu tiên do nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Katherine tạo ra cách đây 10 năm.
Chiếc vương miện này là điểm thu hút duy nhất của triển lãm trang sức đối với Tô Nam.
Vương miện không chỉ sử dụng kỹ thuật chạm khắc độc đáo do Katherine sáng tạo mà còn được đính một viên Cornflower Blue Sapphires* 88 carat cực kỳ tinh khiết, có thể nói là vô giá, do đó việc bảo vệ đương nhiên là ưu tiên hàng đầu.
(*) Cornflower Blue Sapphires
Người phụ trách nói với Tô Nam rằng tối nay chính vị quý công tử tới từ Bắc Kinh đã đích thân mang chiếc vương miện này đến đây, hiện vẫn chưa rời đi.
Tô Nam nhìn theo ánh mắt của anh ta, bên trong hội trường đèn đuốc sáng trưng, người qua lại như mắc cửi, trong màn đêm, toát lên bầu không khí kỳ lạ pha lẫn giữa sự phồn hoa và tĩnh lặng.
Ở giữa đám đông, lờ mờ có thể nhìn thấy một bóng người cao hơn tất cả mọi người, hẳn là vị quý công tử bí ẩn kia.
Quá xa, không thể nhìn rõ mặt, Tô Nam cũng chẳng muốn nhìn, nên chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi. Người phụ trách còn có việc phải làm nên đã đi trước.
Tô Nam tự mình đến gian trưng bày của Pur Jewellery, kiểm tra mọi thứ một cách cẩn thận, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới rời khỏi Phòng triển lãm.
Trời vẫn còn nhiều gió sau cơn bão, nhưng mưa thì đã tạnh rồi. Tô Nam lấy chiếc điện thoại sắp hết pin ra gọi taxi, sau đó nhận được điện thoại từ Du Khâm.
“Anh Nam, anh đến rồi à?”, giọng nói trầm thấp của Du Khâm vang lên bên tai.
Thực ra Du Khâm chỉ nhỏ hơn Tô Nam hai tháng, tính cách y khá mạnh mẽ, hiếm khi thừa nhận danh xưng “anh” của Tô Nam. Mỗi khi y gọi “anh Nam” lúc nào ẩn chứa ý dỗ dành, thường là lúc y cần mềm mỏng để nhờ vả Tô Nam, hoặc là lúc y giải tỏa trên giường xong rồi ôm Tô Nam để bình tĩnh lại.
Tô Nam im lặng một giây rồi mới khẽ khàng đáp lại: “Ừm.”
“Vậy anh ngủ trước đi, không cần đợi tôi, bên này tôi còn nhiều việc.” Du Khâm dừng lại rồi nói tiếp, “Chuyện của bà Đỗ, chúng ta gặp nhau rồi nói.”
Tô Nam: “Ừ, cậu cứ bận đi.”
Nói xong câu này, đầu dây bên kia không còn tiếng động nữa. Tô Nam đợi vài giây rồi lấy điện thoại ra thì thấy điện thoại đã tự động tắt nguồn vì hết pin.
Có lẽ điện thoại đã tự động cúp máy sau khi anh nói xong.
Cũng khá trùng hợp. Tuy nhiên, đối với Du Khâm, sự trùng hợp này có lẽ sẽ khiến y nghĩ rằng Tô Nam đang giận dỗi, vì giọng điệu của anh trong hai câu nói trước đó không thể coi là nồng nhiệt.
Dù vậy, Tô Nam cũng hiểu rằng Du Khâm sẽ không gọi lại.
Suy cho cùng họ cũng không phải là những cặp đôi đang cãi vã, mà chỉ là bạn bè, là đồng nghiệp.
Nghĩ đến đây, khoé môi mệt mỏi của Tô Nam nở ra một nụ cười cay đắng.
Tiếng động cơ xe ầm ĩ vang lên từ phía sau, cùng lúc đó đèn xe chiếu tới, một cơn gió lớn thổi vào mặt, khiến tóc mái và áo sơ mi của Tô Nam bay phấp phới trong gió. Nụ cười trên môi anh vẫn chưa tan, anh nheo mắt nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy chiếc Bentley limousine sáng bóng lướt qua bên cạnh mình.
Biển số xe là biển Bắc Kinh và có một dãy số 7 liên tiếp, Tô Nam dễ dàng đoán được người trong xe là ai, nhưng anh không thể ngờ được rằng, Hoắc Văn Thanh đang ngồi ở hàng ghế sau đã liếc nhìn ra ngoài xe, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt có hơi cô đơn của anh trong chốc lát.
Cách nhau qua lớp kính đen, họ có một sự giao tiếp bằng ánh mắt mà không ai hay biết.
Thoạt đầu, đó chỉ là một cái nhìn rất bình thường.
Khi Tô Nam quay trở lại khách sạn thì đã rất muộn rồi. Lễ tân trực đêm đang ngủ gật, Tô Nam gọi hai tiếng, cô ta mới giật mình ngồi bật dậy và xin lỗi Tô Nam.
Tô Nam cười nói không sao, bảo lễ tân anh đến lấy thẻ phòng. Cô gái hỏi anh người đặt phòng có phải là “Dư Thanh”* hay không, Tô Nam đang mệt mỏi, không nghe ra tên sai, gật đầu nhận thẻ phòng rồi lên lầu.
(*) Dư Thanh phát âm là yúqīng gần giống Du Khâm phát âm là yúqīn
Về sau nghĩ lại, tai họa hẳn là từ đây mà ra.
Nhưng lúc đó Tô Nam hoàn toàn không hay biết, anh cầm thẻ phòng bước vào, phát hiện đây là một căn có tầm nhìn hướng ra sông, Tô Nam cũng chỉ nghĩ là ban tổ chức Triển lãm trang sức lần này hào phóng thật.
Căn phòng có dấu vết đã được sử dụng, Tô Nam cũng nghĩ đó là dấu vết của Du Khâm để lại.
Anh đã quen Du Khâm được tám năm, từ những ngày đầu là bạn học, cho đến khi cùng nhau lập nên một thương hiệu trang sức. Tám năm ở bên nhau khiến mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết, sau đó tình cờ trở nên thân thiết đến mức nằm chung giường. Những lần ngủ cùng nhau không ít, đây cũng là lý do Tô Nam đồng ý ngủ tạm với Du Khâm một đêm khi biết khách sạn hết phòng.
Vệ sinh cá nhân xong, Tô Nam đẩy cửa phòng ngủ chính, nhìn qua chiếc giường lớn, rồi cầm điện thoại đi sang phòng ngủ phụ bên cạnh.
Sau mấy ngày làm việc liên tục, Tô Nam rất mệt, nhưng nằm trên chiếc giường êm ái này rồi, anh lại không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Trong đầu anh cứ liên tục nghĩ về những thông tin nhận được trong ngày.
Chẳng hạn như hôm trước bà Đỗ còn đưa ra một đống yêu cầu, nhưng đột nhiên lại nhắn tin nói rằng bà hài lòng với thiết kế của anh. Hay là, trợ lý thiết kế Tiểu Đường khi nhận được cuộc gọi của anh thì lắp bắp, cuối cùng dưới sự chất vấn nghiêm nghị của anh mới nói ra rằng thiết kế mà bà Đỗ hài lòng thực ra là của một nhà thiết kế khác, nhưng lại gắn tên của Tô Nam.
Còn có câu nói của Du Khâm trong điện thoại: “Đợi gặp mặt rồi nói.”
Gặp mặt để nói gì? Là nói rằng y không biết chuyện hay nói rằng y cũng không có cách nào.
Tô Nam thở dài một hơi, cảm giác mệt mỏi trong lòng như những đám mây đen dày đặc, không kẽ hở, đè nặng khiến anh khó thở.
Chưa kịp nghĩ thông suốt, cơn buồn ngủ đã ập đến. Trong giấc ngủ mê man, Tô Nam hình như nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa, nhưng anh quá mệt, không có phản ứng gì.
Mãi đến sáng hôm sau, Tô Nam bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa nhịp nhàng, anh ú ớ đáp lại: “Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao lớn, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen xuất hiện ở cửa.
Không phải Du Khâm, mà là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Tô Nam lập tức tỉnh táo, nghiêm giọng hỏi: “Anh là ai?”
“Cậu không biết tôi là ai, vậy tại sao lại xuất hiện trong phòng của tôi?” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói và âm điệu khá êm tai, nhưng Tô Nam càng nhíu mày chặt hơn.
Anh ngồi bật dậy, hỏi lại: “Phòng của anh?”
Tối qua vì quá mệt, Tô Nam không thay đồ ngủ, sau khi nhét vali vào tủ ở lối vào, anh quấn mình trong áo choàng tắm và ngủ luôn. Giờ đột nhiên ngồi dậy, áo choàng tắm bung ra, vạt áo mở rộng, để lộ chiếc cổ thon và lồng ngực săn chắc ra ngoài không khí.
“Ừ,“ Hoắc Văn Thanh nhàn nhạt liếc nhìn, nhấn mạnh, “Phòng của tôi.”
Dù trong ánh mắt hắn không có cảm xúc gì, và giọng điệu cũng rất bình thản, nhưng theo bản năng của một người đồng tính, Tô Nam vẫn vô thức nhíu mày. Anh không vội vã chỉnh lại vạt áo, mà hỏi lại một lần nữa: “Rốt cuộc anh là ai?”
- --
Tác giả: Chồng tương lai của cưng chứ ai!
Cảnh báo:
1. Công và thụ đều không phải lần đầu, sau này sẽ có miêu tả về bạn trai cũ của công.
2. Nội dung liên quan đến trang sức phần lớn là để phục vụ cốt truyện, không có căn cứ thực tế.
3. Nhân vật chính không có tính cách hoàn hảo, không dễ mến, sẽ có sự phát triển qua thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro