Chương 31
Qủa Táo Mất Ngủ
2024-09-09 16:11:24
Nhật Thiên, tôi đến Hà Nội rồi.Ngọc Châu lẩm bẩm, một tay kéo theo chiếc vali của mình, bên tay còn lại bấm bàn phím điện thoại vô cùng linh hoạt. Ngọc Châu chủ yếu là muốn thông báo với Nhật Thiên trước, mong là anh sẽ dành cho cô một ít thời gian vào mùa xuân này.
Cô nhìn đồng hồ, sắc trời thế này cũng đã chuẩn bị chuyển màu rồi. Chắc là trước tiên Ngọc Châu nên ăn tạm cho no bụng rồi sẽ về khách sạn sau. Ngọc Châu hít hít mũi, mùa này ở miền Bắc đúng là lạnh hơn ở miền Nam rất nhiều. Cô còn chưa đứng ở sân bay được bao lâu là y như rằng cả người muốn đông cứng ngắc hết cả lên. Mũi thì đỏ, tay lại lạnh.
Nhật Thiên vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của Ngọc Châu.
Cô ngay sau đó liền đón một chiếc taxi, đưa địa chỉ nhà hàng của Gia Ninh cho tài xế. Trên đường đi còn có thể đi ngang qua con đường trồng rất nhiều cây hoa sữa hồi trước, tuy là bây giờ đã hết mùa rồi nhưng Ngọc Châu vẫn luôn rất thích con đường này.
Ngọc Châu xuống xe, cô đứng ở phía trước nhà hàng khẽ lặng lẽ quan sát mọi hoạt động ở bên trong. Ngọc Châu đi qua đi lại vô cùng cẩn thận song mới tự hỏi chính mình không biết Nhật Thiên có ở bên trong không nhưng mãi mà cũng chẳng thể nhìn thấy bóng dáng của anh đâu cả.
Lúc này anh quản lí vừa hay nhìn ra phía bên ngoài đã nhanh chóng nhìn thấy Ngọc Châu. Anh vẫy vẫy tay gọi cô, sau đó mới nhanh chóng chạy ra phía bên ngoài:
- A! Anh Duy!
Anh Duy cười cười:
- Lâu rồi không gặp em, sao em lại ở đây? Định ở đây đón Tết à?
Ngọc Châu gãi gãi má cười ngượng, cô cũng không biết. Anh Duy nhìn vẻ mặt của đứa em gái dường như cũng hiểu được gì đó. Cô lảng vảng ở đây lâu như thế mà không vào, ắt hẳn là không phải đến đây để dùng bữa rồi. Anh Duy chỉ tay về phía sau lưng mình:
- Em tìm Nhật Thiên à? Thằng bé vừa tan ca rồi. Cỡ mười lắm phút trước đấy.
Ngọc Châu lắc đầu cười cười, không biết vì sao cô lại cảm thấy ngượng ngùng như thế này. Cảm giác giống như bị ai đó nói trúng điều mà bản thân luôn hằng che giấu bấy lâu nay. Đến cả anh Duy cũng cảm thấy, Nhật Thiên quan trọng với Ngọc Châu như thế nào ư?
- Không… không có. Em sang đây xem tình hình nhà hàng thế nào trước đã, sẵn thì báo cho Gia Ninh biết trước một tiếng ý mà.
Như này, người khác sẽ không lại nghĩ là Nhật Thiên đang lợi dụng cô đấy chứ? Sự việc của Ái Hà có thể xảy ra như vậy, Ngọc Châu cảm thấy bản thân cũng có lỗi lắm. Vả lại cô đã biết rồi thì không thể nhắm mắt làm ngơ nữa.
Anh Duy gật gù:
- Vậy… Em có muốn vào trong một chút để xem thử tình hình không?
Ngọc Châu lắc đầu huơ huơ tay:
- Giờ em về khách sạn cất đồ trước, chắc là ngày mai em sẽ sang đó. Anh mau vào lại bên trong đi, bên ngoài lạnh vậy mà… nhanh lên anh.
Anh Duy nhìn Ngọc Châu, vốn dĩ cô nàng đã trông có gì đó hơi là lạ nhưng cô dường như cũng chẳng muốn nói, anh thì lại chẳng tiện hỏi nhiều:
- Anh biết rồi, em về nhà cẩn thận nhé. Trời cũng lạnh lắm.
Ngọc Châu lại tiếp tục gật đầu mỉm cười như mọi khi. Cô đợi anh Duy đi rồi mới nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi quần của mình ra kiểm tra, Nhật Thiên vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô. Ban đầu trước khi đến đây, Ngọc Châu còn nghĩ Nhật Thiên đang bận tay ở chỗ làm quá nên mới chưa kịp trả lời tin nhắn.
Kể từ cái hồi Nhật Thiên gửi tấm hình chụp hoa ban, cũng bởi vì Bảo Huy hỏi quá nhiều thứ, thành ra Ngọc Châu nghĩ ngợi nhiều cho đến bây giờ.
Trước đây cô nghĩ cứ mạnh dạn đi theo Nhật Thiên thì được nhưng mà hiện tại có gì đó khác lắm.
Ngọc Châu thở dài lại đứng ở bên đường đón thêm một chuyến taxi quay trở về khách sạn. Cô lúc này mới nhắn thêm một tin cho Bảo Huy, thông báo rằng mình đã đáp chuyến bay đến Hà Nội an toàn rồi.
Cô dọn dẹp đồ, tắm rửa xong xuôi lại nằm ình ngay xuống giường. Điện thoại vẫn không có một tin nhắn nào được gửi đến cả. Ngọc Châu chẹp miệng nhìn lên trần nhà:
- Không biết là Nhật Thiên đang làm gì nữa.
Cô ngồi dậy tự vỗ vỗ má lắc đầu:
- Chắc là đang bận gì đó nữa nên mới không trả lời mình thôi. Nghĩ nhiều làm gì, khi nào người ta nhìn thấy thì người ta tự khắc trả lời.
Đúng vậy, Ngọc Châu chẳng làm gì cả nên chẳng có lý do gì để Nhật Thiên bơ cô hết.
Ngọc Châu xoa xoa chiếc bụng đói của mình, ban nãy đã kêu lên được vài tiếng. Cô vẫn chưa ăn gì, dự định ban đầu là đến nhà hàng mua tạm gì đó, nếu may mắn gặp được Nhật Thiên thì lại càng tốt. Không gặp được anh nên Ngọc Châu cũng tạm thời quên đi chiếc bụng đói của mình.
Cô thay một bộ đồ mới, là một chiếc đầm đen dài đến mắc cá chân, đi kèm là một chiếc áo len cùng đôi giày canvas đen và một cái mũ lưỡi trai. Vì chỉ ra ngoài để mua đồ ăn mà thôi nên Ngọc Châu nghĩ rằng ăn mặc thế này cũng đủ để giữ ấm trong một khoảng thời gian ngắn đấy.
Ngọc Châu vừa đi lại ngân nga:
- Bánh mì~ bánh mì~.
Cô nhìn đồng hồ, sắc trời thế này cũng đã chuẩn bị chuyển màu rồi. Chắc là trước tiên Ngọc Châu nên ăn tạm cho no bụng rồi sẽ về khách sạn sau. Ngọc Châu hít hít mũi, mùa này ở miền Bắc đúng là lạnh hơn ở miền Nam rất nhiều. Cô còn chưa đứng ở sân bay được bao lâu là y như rằng cả người muốn đông cứng ngắc hết cả lên. Mũi thì đỏ, tay lại lạnh.
Nhật Thiên vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của Ngọc Châu.
Cô ngay sau đó liền đón một chiếc taxi, đưa địa chỉ nhà hàng của Gia Ninh cho tài xế. Trên đường đi còn có thể đi ngang qua con đường trồng rất nhiều cây hoa sữa hồi trước, tuy là bây giờ đã hết mùa rồi nhưng Ngọc Châu vẫn luôn rất thích con đường này.
Ngọc Châu xuống xe, cô đứng ở phía trước nhà hàng khẽ lặng lẽ quan sát mọi hoạt động ở bên trong. Ngọc Châu đi qua đi lại vô cùng cẩn thận song mới tự hỏi chính mình không biết Nhật Thiên có ở bên trong không nhưng mãi mà cũng chẳng thể nhìn thấy bóng dáng của anh đâu cả.
Lúc này anh quản lí vừa hay nhìn ra phía bên ngoài đã nhanh chóng nhìn thấy Ngọc Châu. Anh vẫy vẫy tay gọi cô, sau đó mới nhanh chóng chạy ra phía bên ngoài:
- A! Anh Duy!
Anh Duy cười cười:
- Lâu rồi không gặp em, sao em lại ở đây? Định ở đây đón Tết à?
Ngọc Châu gãi gãi má cười ngượng, cô cũng không biết. Anh Duy nhìn vẻ mặt của đứa em gái dường như cũng hiểu được gì đó. Cô lảng vảng ở đây lâu như thế mà không vào, ắt hẳn là không phải đến đây để dùng bữa rồi. Anh Duy chỉ tay về phía sau lưng mình:
- Em tìm Nhật Thiên à? Thằng bé vừa tan ca rồi. Cỡ mười lắm phút trước đấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọc Châu lắc đầu cười cười, không biết vì sao cô lại cảm thấy ngượng ngùng như thế này. Cảm giác giống như bị ai đó nói trúng điều mà bản thân luôn hằng che giấu bấy lâu nay. Đến cả anh Duy cũng cảm thấy, Nhật Thiên quan trọng với Ngọc Châu như thế nào ư?
- Không… không có. Em sang đây xem tình hình nhà hàng thế nào trước đã, sẵn thì báo cho Gia Ninh biết trước một tiếng ý mà.
Như này, người khác sẽ không lại nghĩ là Nhật Thiên đang lợi dụng cô đấy chứ? Sự việc của Ái Hà có thể xảy ra như vậy, Ngọc Châu cảm thấy bản thân cũng có lỗi lắm. Vả lại cô đã biết rồi thì không thể nhắm mắt làm ngơ nữa.
Anh Duy gật gù:
- Vậy… Em có muốn vào trong một chút để xem thử tình hình không?
Ngọc Châu lắc đầu huơ huơ tay:
- Giờ em về khách sạn cất đồ trước, chắc là ngày mai em sẽ sang đó. Anh mau vào lại bên trong đi, bên ngoài lạnh vậy mà… nhanh lên anh.
Anh Duy nhìn Ngọc Châu, vốn dĩ cô nàng đã trông có gì đó hơi là lạ nhưng cô dường như cũng chẳng muốn nói, anh thì lại chẳng tiện hỏi nhiều:
- Anh biết rồi, em về nhà cẩn thận nhé. Trời cũng lạnh lắm.
Ngọc Châu lại tiếp tục gật đầu mỉm cười như mọi khi. Cô đợi anh Duy đi rồi mới nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi quần của mình ra kiểm tra, Nhật Thiên vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô. Ban đầu trước khi đến đây, Ngọc Châu còn nghĩ Nhật Thiên đang bận tay ở chỗ làm quá nên mới chưa kịp trả lời tin nhắn.
Kể từ cái hồi Nhật Thiên gửi tấm hình chụp hoa ban, cũng bởi vì Bảo Huy hỏi quá nhiều thứ, thành ra Ngọc Châu nghĩ ngợi nhiều cho đến bây giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây cô nghĩ cứ mạnh dạn đi theo Nhật Thiên thì được nhưng mà hiện tại có gì đó khác lắm.
Ngọc Châu thở dài lại đứng ở bên đường đón thêm một chuyến taxi quay trở về khách sạn. Cô lúc này mới nhắn thêm một tin cho Bảo Huy, thông báo rằng mình đã đáp chuyến bay đến Hà Nội an toàn rồi.
Cô dọn dẹp đồ, tắm rửa xong xuôi lại nằm ình ngay xuống giường. Điện thoại vẫn không có một tin nhắn nào được gửi đến cả. Ngọc Châu chẹp miệng nhìn lên trần nhà:
- Không biết là Nhật Thiên đang làm gì nữa.
Cô ngồi dậy tự vỗ vỗ má lắc đầu:
- Chắc là đang bận gì đó nữa nên mới không trả lời mình thôi. Nghĩ nhiều làm gì, khi nào người ta nhìn thấy thì người ta tự khắc trả lời.
Đúng vậy, Ngọc Châu chẳng làm gì cả nên chẳng có lý do gì để Nhật Thiên bơ cô hết.
Ngọc Châu xoa xoa chiếc bụng đói của mình, ban nãy đã kêu lên được vài tiếng. Cô vẫn chưa ăn gì, dự định ban đầu là đến nhà hàng mua tạm gì đó, nếu may mắn gặp được Nhật Thiên thì lại càng tốt. Không gặp được anh nên Ngọc Châu cũng tạm thời quên đi chiếc bụng đói của mình.
Cô thay một bộ đồ mới, là một chiếc đầm đen dài đến mắc cá chân, đi kèm là một chiếc áo len cùng đôi giày canvas đen và một cái mũ lưỡi trai. Vì chỉ ra ngoài để mua đồ ăn mà thôi nên Ngọc Châu nghĩ rằng ăn mặc thế này cũng đủ để giữ ấm trong một khoảng thời gian ngắn đấy.
Ngọc Châu vừa đi lại ngân nga:
- Bánh mì~ bánh mì~.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro