Tôi cứ nghĩ là...
Nhất Chỉ Vô Kê
2024-08-21 22:27:21
Đi ra khỏi cửa thang máy, Cố Tây Châu xoa xoa giữa chân mày, cả ngày hôm nay cứ như là đi đánh giặc vậy, đầu tiên là đến gặp Tư Dư cùng nhau để vào thế giới nhiệm vụ, cùng nhau trải qua thế giới buộc phải chết, vừa mới thoát ra được, còn chưa kịp nghỉ ngơi, vừa quay đầu đã gặp một án tử, bận đến váng cả đầu.
Lúc Cố Tây Châu tìm chìa khóa, sờ thấy viên xúc xắc trong túi quần, tùy ý lấy chiếc hộp trong suốt trong rúi ra, cẩn thận đánh giá viên xúc xắc trước mắt.
Bề mặt viên xúc xắc không bóng, thậm chí còn có một vài vết xước cổ quái, Cố Tây Châu lấy viên xúc xắc từ trong hộp ra, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ và ngón cái miết trên bề mặt.
Có chút cấn tay.
Cảm giác khi sờ vào không phải là nhựa, cũng không phải là ngọc thạch gì đó, Cố Tây Châu quan sát một chút, viên xúc xắc này giống như làm từ một loại xương cốt, thứ duy nhất Cố Tây Châu có thể khẳng định chính là thứ này chắc chắn không phải làm từ ngà voi.
Thả lại xúc xắc vào hộp, Cố Tây Châu lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa đi vào liền thế chiếc ghế dựa trước mặt phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cố Tây Châu biết là tiếng động Cố Chi Chi tạo ra, cùng lúc đó, Cố Chi Chi viết một dòng chữ: Vì sao lại là anh ta đưa cậu về?
Cố Tây Châu hơi chột dạ, giải thích: "Tôi kể với cậu rồi đó, Phương Chấp với em gái về quê nhưng không có xe nên tôi cho Phương Chấp mượn xe, hôm nay phải đến nhà Tư Dư, lúc rời khỏi, anh ấy nói đưa tôi..."
Cố Chi Chi: Chỉ đưa cậu về mà cũng cần ôm à?
Cố Tây Châu nghe vậy, trầm giọng nói: "Tôi thừa nhận tôi thích anh ấy."
Cố Chi Chi: .....
"Cậu biết thế giới nhiệm vụ lần này là cái loại gì không?" Cố Tây Châu không nhanh không chậm, kể lại toàn bộ chuyện trong thế giới nhiệm vụ, "Tôi nhìn những người đó, cứ một người rồi lại một người, chết trước mặt tôi.
"Tôi không biết vì sao cuối cùng tôi đổ ra 6, mà nó lại là 1.
"Nhưng lúc tôi cho rằng tôi sẽ chết, anh ấy ôm tôi, tôi cảm thấy cô cùng an tâm."
Cố Chi Chi: .....
Cố Tây Châu nói xong, thật lâu sau giữa hai người bọn họ không ai nói tiếp.
Cuối cùng vẫn là Cố Tây Châu mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc: "Vô cùng xin lỗi, tôi nghĩ là tôi không thể làm được rồi."
Chiếc bút đặt trên bàn bị người nhấc lên, đầu bút đặt lên trang giấy, đè xuống mặt bàn kính, người cầm bút viết chữ mà tưởng như đang khắc xuống mặt giấy, giày vò tờ giấy nát bấy: Cậu nghĩ rốt cuộc anh ta thích cậu, hay là tôi? Dù sao cậu cũng dùng thân xác của tôi.
Cố Tây Châu thấy những gì Cố Chi Chi viết, cả người đều ngây ra.
Không ai thấy được quỷ nhếch môi một cái, khó chịu vừa rồi trở thành hư không, thấy Cố Tây Châu lộ ra vẻ mặt mờ mịt, tâm tình dường như tốt lên không ít.
Cố Chi Chi: Ha.
Cố Tây Châu tắm xong, đầu óc toàn là những gì Cố Chi Chi vừa viết, nằm ở trên giường, tuy rằng di động nơi đầu giường đã vang lên rất nhiều lần, nhưng Cố Tây Châu cầm lên thấy là tin nhắn của Tư Dư, đột nhiên cảm thấy chẳng có chút tâm trạng nào!
Tư Dư: Nhớ cất xúc xắc kĩ đó, đừng để cho người khác chạm vào.
Tư Dư: Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để bản thân quá mệt mỏi.
Tư Dư: ..... Em không trả lời tin nhắn của tôi một cái sao?
Tư Dư: Ngủ rồi?
Tư Dư: Thôi được, em cũng mệt rồi.
Tư Dư: Ngủ ngon ^_^
Tư Dư ngồi ở đầu giường, dùng hai ngón tay thon dài xoa xoa giữa chân mày, đối với chuyện của Cố Tây Châu, anh vẫn có chút không giải thích được, đúng lúc này di động trong tay anh rung lên, những tưởng rằng là Cố Tây Châu trả lời tin nhắn, kết quả vội vàng mở điện thoại ra thì phát hiện chỉ là một thông báo từ app trong điện thoại.
Cố Chi Chi chọc gậy bánh xe thành công, đứng ở cửa nhìn Cố Tây Châu ngủ trong chốc lát, tâm tình thư thái, đôi môi khẽ gợi lên một đường cong.
Vốn định nói với Cố Tây Châu có lẽ Tư Dư có thể nhìn thấy mình, nếu như Tư Dư có thể thấy mình, vậy rốt cuộc Tây Châu trong mắt Tư Dư kia là dáng vẻ như thế nào nhỉ, quả thực khá tò mò, dù sao ngay từ ngày đầu gặp ma tu đến giờ đều là khuôn mặt giống mình.
Từ lúc bắt đầu đã luôn là như vậy.
Cố Chi Chi đi đến đầu giường Cố Tây Châu, hơi rũ mắt nhìn về phía Cố Tây Châu, lộ ra một tia bất đắc dĩ: Ma tu, ban đầu tôi tưởng là cậu chọn tôi, mãi đến khi cậu sống lại......tôi mới biết, là tôi lựa chọn cậu.
Cố Chi Chi nhìn thoáng qua viên xúc xắc Cố Tây Châu đặt ở đầu giường, viên xúc xắc này nhỏ hơn cái trên chiếu bạc nhiều, bởi vì Cố Tây Châu đã kể tác dụng của đạo cụ này nên Cố Chi Chi không hề động tay vào xúc xắc, hắn chính là một con quỷ xui xẻo, hắn đổ xúc xắc ra 1.
Nghĩ đến đây, Cố Chi Chi không nhịn được tự giễu, chết cũng chết rồi, còn có thể xui xẻo đến đâu nữa?
Vừa mới vươn tay sờ đến chiếc hộp trong suốt, Cố Chi Chi liền đột nhiên thu tay lại như điện giật.
Đồ vật trong thế giới thần quái, tốt nhất vẫn nên đừng động chạm lung tung thì hơn.
Nhỡ đâu con quỷ nào cũng xui xẻo, làm cậu ấy gặp xui chết mất thì mình phải làm sao bây giờ?
Đổ xúc xắc ra 1-3 điểm tượng trưng cho vận rủi, 4-6 điểm tượng trung cho vận may, nói thật đạo cụ này ở trong tay Cố Tây Châu – người luôn đổ ra 6 – thật sự giống như buff luck.
Có điều vẫn chưa sử dụng, hiệu quả thế nào cũng chưa chắc chắn.
Viên xúc xắc này......
Cũng là Tư Dư mang về.
Cố Chi Chi rũ mắt liếc nhìn xúc xắc, một lát sau xoay người rời đi, sau khi Cố Chi Chi rời đi, viên xúc xắc vốn đang nằm yên tĩnh trong hộp đột nhiên vun vút xoay tròn, giống như có một bàn tay vô hình chuyển động nó!
Xoay tròn với tốc độ cao một lúc xong, mặt hướng lên trên dừng lại ở điểm số "6"!
......
Ánh ban mai chiếu xuống.
Cố Tây Châu bị đánh thức, mơ mơ màng màng nghe thấy một vài âm thanh, hắn xoay người ngồi dậy, điên người ôm đầu, trong lòng thầm mắng một câu 'đồ phá hoại'!
Là tên chết dẫm nào mới sáng sớm tinh mơ đã làm ồn!
Cố Tây Châu bực bội nghĩ, hắn đứng dậy thay đồ đi làm, mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong, đã chuẩn bị rời đi rồi nhưng nhịn không được phải oán giận đôi câu với quỷ trong nhà: "Cố Chi Chi, hàng xóm nhà cậu có tật xấu gì phải không? Sáng sớm tinh mơ đã loảng xà loảng xoảng ầm ĩ cả lên!"
Chữ viết sắc bén hiện lên trên quyển vở đặt trên bàn như rồng bay phượng múa: Âm thanh gì cơ?
"Chính là cái tiếng loảng xoảng loảng xoảng ấy." Cố Tây Châu oán giận trong chốc lát, lúc này mới gọi taxi đi làm.
Án kiện ngày hôm qua đã xử lý ổn thỏa, chỉ cần chuyển đến bên tư pháp là được, bởi vì Lưu Tài không có họ hàng thân thích, đứa trẻ duy nhất còn sống bị đưa đến cô nhi viện.
Còn tổ chức rải truyền đơn tuyên truyền những thứ quỷ quái kia, dò theo số điện thoại, nghe nói thành phố đã bắt được 5 người của tổ chức này, những người đứng phía sau chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc là có thể nhanh chóng tóm gọn.
Cố Tây Châu duỗi eo lười biếng, cả ngày hôm nay không có việc gì, thật tốt!
Đi thang máy lên tầng 7, Cố Tây Châu phát hiện âm thanh loảng xoảng loảng xoảng ban sáng đã không còn nữa.
Cố Tây Châu mở cửa phòng ra, lơ đãng nói với Cố Chi Chi: "Cuối cùng tiếng loảng xoảng kia cũng dừng rồi."
Chi Chi có vẻ không thèm để ý đến hắn, Cố Tây Châu đi vào, hô lên: "Chi Chi, Chi Chi, cậu ở đâu zợ!"
Cố Tây Châu hò hét một lát, có lẽ là bị Cố Tây Châu gọi đến phiền, Cố Chi Chi động bút, viết: Nhàm chán.
"Không phải là tại cậu không thèm để ý đến tôi đấy sao?" Cố Tây Châu khẽ cười: "Tôi sợ cậu cô quạnh."
"Gâu gâu gâu!" Cún con sung sướng quýnh quáng vọt đến bên chân Cố Tây Châu, điên cuồng vẫy đuôi.
Cố Tây Châu khẽ cười, nói: "Xem cái đuôi kìa, cứ như là Chi Chi bỏ đói mi vậy."
Vừa đi làm về, Cố Tây Châu chẳng muốn nhúc nhích, liền ném cún con ra đầu kia sofa, Cố Chi Chi có vẻ như bị cún quấy đến phiền, đứng dậy ôm cún con đặt xuống đất.
Cún con lại chạy đến trước mặt Cố Tây Châu, ra sức vẫy đuôi!
"Gâu gâu gâu!"
Nhưng mà lúc này tay Cố Tây Châu đột nhiên siết chặt, hắn vừa mới nghe thấy tiếng "loảng xoảng", hắn có thể chắc chắn hắn nghe được âm thanh ấy đúng lúc Cố Chi Chi đứng dậy!
Mà âm thanh này chính là âm thanh mà hắn quen thuộc.
Là tiếng xiềng xích chuyển động!
Trong đầu Cố Tây Châu trống rỗng, chỉ có quỷ trong thế giới nhiệm vụ mới có âm thanh này!
Hai chữ 'Chi Chi' còn chưa kịp thốt ra, đột nhiên có một bàn tay vô hình nắm lấy tay phải hắn, sau đó đầu óc hắn xuất hiện cảm giác choáng váng quen thuộc.
Lúc Cố Tây Châu tìm chìa khóa, sờ thấy viên xúc xắc trong túi quần, tùy ý lấy chiếc hộp trong suốt trong rúi ra, cẩn thận đánh giá viên xúc xắc trước mắt.
Bề mặt viên xúc xắc không bóng, thậm chí còn có một vài vết xước cổ quái, Cố Tây Châu lấy viên xúc xắc từ trong hộp ra, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ và ngón cái miết trên bề mặt.
Có chút cấn tay.
Cảm giác khi sờ vào không phải là nhựa, cũng không phải là ngọc thạch gì đó, Cố Tây Châu quan sát một chút, viên xúc xắc này giống như làm từ một loại xương cốt, thứ duy nhất Cố Tây Châu có thể khẳng định chính là thứ này chắc chắn không phải làm từ ngà voi.
Thả lại xúc xắc vào hộp, Cố Tây Châu lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa đi vào liền thế chiếc ghế dựa trước mặt phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cố Tây Châu biết là tiếng động Cố Chi Chi tạo ra, cùng lúc đó, Cố Chi Chi viết một dòng chữ: Vì sao lại là anh ta đưa cậu về?
Cố Tây Châu hơi chột dạ, giải thích: "Tôi kể với cậu rồi đó, Phương Chấp với em gái về quê nhưng không có xe nên tôi cho Phương Chấp mượn xe, hôm nay phải đến nhà Tư Dư, lúc rời khỏi, anh ấy nói đưa tôi..."
Cố Chi Chi: Chỉ đưa cậu về mà cũng cần ôm à?
Cố Tây Châu nghe vậy, trầm giọng nói: "Tôi thừa nhận tôi thích anh ấy."
Cố Chi Chi: .....
"Cậu biết thế giới nhiệm vụ lần này là cái loại gì không?" Cố Tây Châu không nhanh không chậm, kể lại toàn bộ chuyện trong thế giới nhiệm vụ, "Tôi nhìn những người đó, cứ một người rồi lại một người, chết trước mặt tôi.
"Tôi không biết vì sao cuối cùng tôi đổ ra 6, mà nó lại là 1.
"Nhưng lúc tôi cho rằng tôi sẽ chết, anh ấy ôm tôi, tôi cảm thấy cô cùng an tâm."
Cố Chi Chi: .....
Cố Tây Châu nói xong, thật lâu sau giữa hai người bọn họ không ai nói tiếp.
Cuối cùng vẫn là Cố Tây Châu mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc: "Vô cùng xin lỗi, tôi nghĩ là tôi không thể làm được rồi."
Chiếc bút đặt trên bàn bị người nhấc lên, đầu bút đặt lên trang giấy, đè xuống mặt bàn kính, người cầm bút viết chữ mà tưởng như đang khắc xuống mặt giấy, giày vò tờ giấy nát bấy: Cậu nghĩ rốt cuộc anh ta thích cậu, hay là tôi? Dù sao cậu cũng dùng thân xác của tôi.
Cố Tây Châu thấy những gì Cố Chi Chi viết, cả người đều ngây ra.
Không ai thấy được quỷ nhếch môi một cái, khó chịu vừa rồi trở thành hư không, thấy Cố Tây Châu lộ ra vẻ mặt mờ mịt, tâm tình dường như tốt lên không ít.
Cố Chi Chi: Ha.
Cố Tây Châu tắm xong, đầu óc toàn là những gì Cố Chi Chi vừa viết, nằm ở trên giường, tuy rằng di động nơi đầu giường đã vang lên rất nhiều lần, nhưng Cố Tây Châu cầm lên thấy là tin nhắn của Tư Dư, đột nhiên cảm thấy chẳng có chút tâm trạng nào!
Tư Dư: Nhớ cất xúc xắc kĩ đó, đừng để cho người khác chạm vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Dư: Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để bản thân quá mệt mỏi.
Tư Dư: ..... Em không trả lời tin nhắn của tôi một cái sao?
Tư Dư: Ngủ rồi?
Tư Dư: Thôi được, em cũng mệt rồi.
Tư Dư: Ngủ ngon ^_^
Tư Dư ngồi ở đầu giường, dùng hai ngón tay thon dài xoa xoa giữa chân mày, đối với chuyện của Cố Tây Châu, anh vẫn có chút không giải thích được, đúng lúc này di động trong tay anh rung lên, những tưởng rằng là Cố Tây Châu trả lời tin nhắn, kết quả vội vàng mở điện thoại ra thì phát hiện chỉ là một thông báo từ app trong điện thoại.
Cố Chi Chi chọc gậy bánh xe thành công, đứng ở cửa nhìn Cố Tây Châu ngủ trong chốc lát, tâm tình thư thái, đôi môi khẽ gợi lên một đường cong.
Vốn định nói với Cố Tây Châu có lẽ Tư Dư có thể nhìn thấy mình, nếu như Tư Dư có thể thấy mình, vậy rốt cuộc Tây Châu trong mắt Tư Dư kia là dáng vẻ như thế nào nhỉ, quả thực khá tò mò, dù sao ngay từ ngày đầu gặp ma tu đến giờ đều là khuôn mặt giống mình.
Từ lúc bắt đầu đã luôn là như vậy.
Cố Chi Chi đi đến đầu giường Cố Tây Châu, hơi rũ mắt nhìn về phía Cố Tây Châu, lộ ra một tia bất đắc dĩ: Ma tu, ban đầu tôi tưởng là cậu chọn tôi, mãi đến khi cậu sống lại......tôi mới biết, là tôi lựa chọn cậu.
Cố Chi Chi nhìn thoáng qua viên xúc xắc Cố Tây Châu đặt ở đầu giường, viên xúc xắc này nhỏ hơn cái trên chiếu bạc nhiều, bởi vì Cố Tây Châu đã kể tác dụng của đạo cụ này nên Cố Chi Chi không hề động tay vào xúc xắc, hắn chính là một con quỷ xui xẻo, hắn đổ xúc xắc ra 1.
Nghĩ đến đây, Cố Chi Chi không nhịn được tự giễu, chết cũng chết rồi, còn có thể xui xẻo đến đâu nữa?
Vừa mới vươn tay sờ đến chiếc hộp trong suốt, Cố Chi Chi liền đột nhiên thu tay lại như điện giật.
Đồ vật trong thế giới thần quái, tốt nhất vẫn nên đừng động chạm lung tung thì hơn.
Nhỡ đâu con quỷ nào cũng xui xẻo, làm cậu ấy gặp xui chết mất thì mình phải làm sao bây giờ?
Đổ xúc xắc ra 1-3 điểm tượng trưng cho vận rủi, 4-6 điểm tượng trung cho vận may, nói thật đạo cụ này ở trong tay Cố Tây Châu – người luôn đổ ra 6 – thật sự giống như buff luck.
Có điều vẫn chưa sử dụng, hiệu quả thế nào cũng chưa chắc chắn.
Viên xúc xắc này......
Cũng là Tư Dư mang về.
Cố Chi Chi rũ mắt liếc nhìn xúc xắc, một lát sau xoay người rời đi, sau khi Cố Chi Chi rời đi, viên xúc xắc vốn đang nằm yên tĩnh trong hộp đột nhiên vun vút xoay tròn, giống như có một bàn tay vô hình chuyển động nó!
Xoay tròn với tốc độ cao một lúc xong, mặt hướng lên trên dừng lại ở điểm số "6"!
......
Ánh ban mai chiếu xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tây Châu bị đánh thức, mơ mơ màng màng nghe thấy một vài âm thanh, hắn xoay người ngồi dậy, điên người ôm đầu, trong lòng thầm mắng một câu 'đồ phá hoại'!
Là tên chết dẫm nào mới sáng sớm tinh mơ đã làm ồn!
Cố Tây Châu bực bội nghĩ, hắn đứng dậy thay đồ đi làm, mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh rửa mặt xong, đã chuẩn bị rời đi rồi nhưng nhịn không được phải oán giận đôi câu với quỷ trong nhà: "Cố Chi Chi, hàng xóm nhà cậu có tật xấu gì phải không? Sáng sớm tinh mơ đã loảng xà loảng xoảng ầm ĩ cả lên!"
Chữ viết sắc bén hiện lên trên quyển vở đặt trên bàn như rồng bay phượng múa: Âm thanh gì cơ?
"Chính là cái tiếng loảng xoảng loảng xoảng ấy." Cố Tây Châu oán giận trong chốc lát, lúc này mới gọi taxi đi làm.
Án kiện ngày hôm qua đã xử lý ổn thỏa, chỉ cần chuyển đến bên tư pháp là được, bởi vì Lưu Tài không có họ hàng thân thích, đứa trẻ duy nhất còn sống bị đưa đến cô nhi viện.
Còn tổ chức rải truyền đơn tuyên truyền những thứ quỷ quái kia, dò theo số điện thoại, nghe nói thành phố đã bắt được 5 người của tổ chức này, những người đứng phía sau chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc là có thể nhanh chóng tóm gọn.
Cố Tây Châu duỗi eo lười biếng, cả ngày hôm nay không có việc gì, thật tốt!
Đi thang máy lên tầng 7, Cố Tây Châu phát hiện âm thanh loảng xoảng loảng xoảng ban sáng đã không còn nữa.
Cố Tây Châu mở cửa phòng ra, lơ đãng nói với Cố Chi Chi: "Cuối cùng tiếng loảng xoảng kia cũng dừng rồi."
Chi Chi có vẻ không thèm để ý đến hắn, Cố Tây Châu đi vào, hô lên: "Chi Chi, Chi Chi, cậu ở đâu zợ!"
Cố Tây Châu hò hét một lát, có lẽ là bị Cố Tây Châu gọi đến phiền, Cố Chi Chi động bút, viết: Nhàm chán.
"Không phải là tại cậu không thèm để ý đến tôi đấy sao?" Cố Tây Châu khẽ cười: "Tôi sợ cậu cô quạnh."
"Gâu gâu gâu!" Cún con sung sướng quýnh quáng vọt đến bên chân Cố Tây Châu, điên cuồng vẫy đuôi.
Cố Tây Châu khẽ cười, nói: "Xem cái đuôi kìa, cứ như là Chi Chi bỏ đói mi vậy."
Vừa đi làm về, Cố Tây Châu chẳng muốn nhúc nhích, liền ném cún con ra đầu kia sofa, Cố Chi Chi có vẻ như bị cún quấy đến phiền, đứng dậy ôm cún con đặt xuống đất.
Cún con lại chạy đến trước mặt Cố Tây Châu, ra sức vẫy đuôi!
"Gâu gâu gâu!"
Nhưng mà lúc này tay Cố Tây Châu đột nhiên siết chặt, hắn vừa mới nghe thấy tiếng "loảng xoảng", hắn có thể chắc chắn hắn nghe được âm thanh ấy đúng lúc Cố Chi Chi đứng dậy!
Mà âm thanh này chính là âm thanh mà hắn quen thuộc.
Là tiếng xiềng xích chuyển động!
Trong đầu Cố Tây Châu trống rỗng, chỉ có quỷ trong thế giới nhiệm vụ mới có âm thanh này!
Hai chữ 'Chi Chi' còn chưa kịp thốt ra, đột nhiên có một bàn tay vô hình nắm lấy tay phải hắn, sau đó đầu óc hắn xuất hiện cảm giác choáng váng quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro