Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Bị Nhằm Vào.

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

Groat hơi trầm ngâm, hắn nói:

"Luồng thú triều nhỏ lẻ này tuy không ít nhưng thực lực không quá lớn mạnh, có thể báo quân tiên phong đến tiêu diệt, doanh địa của chúng ta có thể xử gọn bọn chúng"

Nghe hắn nói vậy, ánh mắt mấy người đều sáng lên, lộ chút tươi cười.

"Vậy đội trưởng ngươi còn ngây ra làm gì! Mau thông báo đi!"

Dương Thu thúc giục.

Trong thời kỳ thú triều, tiêu diệt được luồng thú triều nhỏ là công trạng lớn, họ là tiểu đội trinh sát phát hiện ra, đương nhiên cũng hưởng không ít công trạng.

Ánh mắt Lục Duyên càng trở nên long lanh, chẳng phải hắn tới vì công trạng sao?

Những nhiệm vụ tuần tra khi trước mặc dù cũng có công trạng, nhưng chắc chắn không thể bằng phát hiện và giám sát động tĩnh của thú triều được.

Huống hồ, chút nữa, sau khi quân tiên phong tới, hắn cũng có thể ra tay tiêu diệt hung thú.

Groat nhếch miệng cười một tiếng:

"Bây giờ ta báo ngay đây"

Ngay khi mấy người đang trao đổi, bên trong hung thú triều, một con hung thú giống chó cả người lông da đỏ sẫm, mọc hai cái sừng độc màu đen quỷ dị đột nhiên dừng lại, nó quay đầu nhìn về phía mấy người Lục Duyên.

Hai cái sừng màu đen của nó khẽ rung, sau đó, trong con mắt đỏ ngầu kia chợt loé lên sát ý lạnh lẽo, nó phát ra tiếng gào thét phẫn nộ.

Dưới tiếng gào thét của con hung thú giống chó, những con hung thú khác cũng nhao nhao gào lên.

Sau đó hung thú giống chó kia dẫn đầu một đám hung thú khác, chuyển hướng, vọt thẳng tới phía mấy người Lục Duyên.

Ngay khi thú triều vừa thay đổi phương hướng, đám người Lục Duyên đang thông báo cho quân tiên phong lập tức cảm nhận được.

Sắc mặt họ đại biến.

"Có chuyện gì thế này? ! Hướng di chuyển của luồng thú triều này đã thay đổi! Hướng về chỗ chúng ta!"

Lúc này, Groat quyết đoán mở miệng nói:

"Đừng ở trên đường di chuyển của thú triều, đừng xung đột chính diện. Có hiệu quả của liễm tức, chúng ta không bị phát hiện mới đúng"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy người rời xa khỏi đường đi của thú triều.

Nhưng mà, mấy người họ chỉ vừa mới chỉ chuyển, thú triều cũng lần nữa di chuyển theo.

Sắc mặt Dương Thu cứng đờ:

"Đáng chết! Chẳng lẽ mấy con súc sinh đấy phát hiện ra chúng ta? !"

"Không đúng, rõ ràng chúng ta đã dùng chú phù liễm tức rồi mà"

Trong lòng mấy người chấn động, hoàn toàn không dám dừng lại, hung thú đã ở ngay phía sau, dừng lại sẽ bị nuốt hết.

Đúng lúc này, mấy người Lục Duyên cảm nhận được có không ít hung thú đang thoát ra khỏi thú triều, tăng tốc lao về đám người Lục Duyên.

Sắc mặt mấy người đại biến.

Groat mở miệng nói:

"Uống thuốc tốc độ đi!"

Đám người vừa uống xong thuốc tốc độ lại phát hiện hung thú đã nhanh chóng đến gần rồi.

"Tốc độ nhanh quá, làm sao bây giờ? ! Chúng ta không chạy kịp!"

Đinh Văn nhìn về phía sau, sắc mặt hơi tái đi.

Nếu theo tốc độ này, chỉ trong vòng mười mấy giây nữa thôi, họ sẽ bị bắt kịp.

Đúng lúc này, Lục Duyên lấy một cái chú phù màu xanh ra, truyền linh lực vào, sử dụng chú phù.

Từng luồng gió mát thổi qua, bao lấy cơ thể mấy người Lục Duyên.

Sau đó, tốc độ của họ nhanh chóng vọt lên, đối với chiến sĩ gen cấp mục đầu bậc hai như Đinh Văn, tốc độ tăng lên gần gấp đôi.

Mọi người đều mở to hai mắt, một mặt kinh ngạc.

Họ quay đầu nhìn Lục Duyên.

Groat mở miệng nói:

"A Duyên, chù phú này lấy ở đâu? Hiệu quả tốt quá"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Duyên cười cười:

"Cũng xem như không tôi, hẳn các ngươi cũng biết ta có chút thu hoạch ở di tích máy móc Aiur, nên cũng có chút đồ"

Nói đùa, đây chính là phù chú gia tốc quần thể cấp lãnh chúa bậc hai, đương nhiên là tốt rồi.

Đám người khẽ gật đầu.

Lúc này, tốc độ của họ cũng miễn cưỡng so được với đám hung thú đó.

Theo tốc độ thế này, chỉ cần cứ tiếp tục chạy, rất nhanh họ có thể chạy về doanh địa rồi.

Đám hung thú phía sau cũng cảm nhận được tốc độ của mấy người Lục Duyên đã tăng lên.

Bọn chúng nhao nhao gầm thét, linh lực toàn thân phun trào, tốc độ lại tăng lên.

Cảm nhận được khí tức lớn mạnh không ngừng ở phía sau, lúc này trái tim đám người vốn trầm tĩnh lại treo lên.

"Cái đám súc sinh này! Đúng là âm hồn bất tán"

Sắc mặt Dương Thu vô cùng khó coi, gầm nhẹ một tiếng.

Đúng lúc này, mấy người Lục Duyên đi ngang qua một vách đá, trông thấy một cái huyệt động.

Mắt Lục Duyên sáng lên, mở miệng nói:

"Tránh vào trong sơn động đi"

Nghe được lời của Lục Duyên, đám người Groat cũng vội chạy vào trong sơn động, mặc dù họ không biết Lục Duyên toan tính cái gì nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Lục Duyên.

Sau khi đám người vào sơn động, Lục Duyên chắn tại lối vào, trọng kiếm quét ngang, vừa vặn chặn cửa sơn động lại.

Nói thật thì nếu chỉ có một mình Lục Duyên, hắn có thể chạy bất kỳ lúc nào cũng được, nhưng hắn chắc chắn sẽ không mặc kệ đồng đội của mình.

Hắn cũng không có cách nào để đưa đồng đội cùng chạy trốn, chỉ cần đồng đội trốn trong sơn động, hắn hoàn toàn có thể đánh một trận.

Nhưng mấy người Groat lại không biết suy nghĩ của Lục Duyên.

Họ thấy Lục Duyên chắn tại cửa động thì biến sắc, vẻ mặt kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0