Biên Giới.
Thanh Không Tẩy Vũ
2024-10-07 07:00:10
Thấy tất cả đã yên tĩnh lại, ông lão tóc xám hờ hững mở miệng nói:
"Tin tức về nhiệm vụ, chắc hẳn hôm qua các ngươi đều nhận được rồi. Hung thú bên trong hai cấm khu vùng biên giới phía Đông và Nam là khối u ác tính của đế quốc, cứ một quãng thời gian, hung thú cấp đế vương trong cấm khu lại phát động thú triều một lần, ý đồ công phá biên giới đế quốc, cắn nuốt nhân dân đế quốc! Ta hy vọng tất cả các ngươi sẽ không quên, hoàn cảnh bên trong đế quốc được bình ổn, là vì các chiến sĩ biên giới đã vì sự an nguy chúng ta mà đã bảo vệ ngoài đó! Gần đây, cấm khu lại xuất hiện động tĩnh lạ, thủ vệ biên giới cần chi viện, các ngươi, các thiên tài đế quốc, trụ cột tương lai của đế quốc, cần phải gánh vác trách nhiệm tương xứng. Giờ đây, tất cả học sinh và lão sư Thiên Tài doanh cùng nhau tiến về biên giới, chỉ viện quân thủ vệ!"
Ông lão tóc xám đảo mắt nhìn qua mọi người, sau đó chậm rãi nói:
"Nguy hiểm nơi biên giới cực lớn, các ngươi đều là thiên tài của đế quốc, lần đi biên giới này, lấy an toàn bản thân làm chủ, bảo đảm sống sót trở về. Lên đường đi"
Nghe vậy, từng chiếc chiến cơ màu đen to lớn từ trên trời giáng xuống, dừng ngay trên quảng trường.
Tổng cộng có năm chiếc.
Thiên Tài doanh có tổng cộng gần một ngàn học sinh và lão sư, chia ra thì xấp xỉ hai trăm người một chiếc.
Bốn người Lục Duyên và Tư Thính Phong đi theo đám người lên một trong số chiến cơ đó.
Tìm được chỗ ngồi xuống, vẻ mặt Macquarie còn hơi kích động:
"Hiệu trưởng nói không sai, sau này chúng ta có thể thay thế các thế hệ trước, trấn thủ biên giới. Lần này xem như là diễn tập"
Dương Bình cũng mở miệng nói:
"Theo ta thì, chúng ta nên để các chiến đế đại nhân của đế quốc chúng ta đánh chết toàn bộ những hung thú cấp đế vương trong cấm khu kia! Như vậy thì có thể bình ổn toàn bộ cấm khu rồi!"
Tư Thính Phong cười khổ nói:
"Nào có dễ dàng như vậy? Số lượng hung thú cấp đế vương trong cấm khu không ít, nếu không phải giữa bọn chúng nó còn có tranh chấp, thì sẽ càng uy hiếp đến đế quốc Hồng Phong của chúng ta hơn thế nữa. Vả lại đế quốc chúng ta vẫn còn vài khe nứt không gian cân phải trấn giữ, rồi phải tranh đoạt tài nguyên với các chủng tộc khác bên kia khe hở. Nào có nhiều nhân lực như vậy? Có khi còn phải mời chiến đế nước khác đến hỗ trợ đó thôi"
Là hoàng tử hoàng thất, Tư Thính Phong hiểu rõ tình hình đế quốc hơn mấy người Lục Duyên nhiều.
"Hóa ra xung quanh chúng ta có nhiều nguy hiểm vậy à?"
Trước đây Lục Duyên vẫn luôn sinh sống trong khu ổ chuột Tây Lê, có thể sống sót cũng đã rất thỏa mãn rồi, sao có thể biết được những việc này?
Hiện tại nghe Tư Thính Phong nói thế, Lục Duyên cảm thấy đế quốc Hồng Phong cũng không an ổn mấy.
Tư Thính Phong gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng:
"Đúng vậy, chính là như thế, nội bộ đế quốc hi vọng thiên tài càng nhiều càng tốt, tương lai có thể có nhiều cường giả hơn. Nói không chừng, đến lúc đó đã có thể hoàn toàn dẹp yên được cấm khu hai biên giới, thậm chí còn trấn áp được tất cả các chủng tộc bên kia khe nứt không gian"
Hắn ta nhìn thoáng qua Lục Duyên, cười nói:
"A Duyên thiên phú mà ngươi thể hiện ra ngoài, có không ít người đặt sự kỳ vọng lên người ngươi đâu, không ít cường giả cho rằng ngươi sẽ trở thành chiến đế, đến khi đó sức chiến đấu cấp cao cũng có thể nhẹ nhàng đi chút đỉnh"
Lục Duyên cười cười:
"Ta sẽ cố gắng hết sức"
Khi nói chuyện, tất cả lão sư và học sinh đều đã lên chiến cơ. Chiến cơ bay vọt lên bầu trời, hóa thành một vệt sáng, biến mất tại chỗ, dùng tốc độ gấp vài lần vận tốc âm thanh, bay về hướng biên giới đế quốc Hồng Phong.
Trung tâm biên giới phía nam đế quốc Hồng Phong, một thành phố quanh co khổng lồ.
Một bên của thành phố là lãnh thổ đế quốc Hồng Phong, một bên còn lại khác là dãy núi cao liên miên vô tận.
Dãy núi tràn lan, phía trên được phủ bởi rừng và thảm thực vật, thỉnh thoảng lại tiếng gầm gừ của hung thú.
Cả một thành phố này đều được làm từ kim loại đen, chu vi chừng vài trăm km, thậm chí còn có thể sánh với Khởi Nguyên Chi Địa Bạch Vân thành.
Ngay trên vùng trời của thành phố, có không ít phi hành khí bay qua, cũng có chiến sĩ gen khống chế hung thú phi hành sánh vai với phi hành khí.
Mỗi thời mỗi khắc, đều có chiến sĩ gen ra vào nơi cửa thành.
Đây là thành phố cứ điểm trung tâm cấm khu sơn mạch Vô Tận biên giới Phía nam, cứ điểm Vô Tận.
Cứ điểm Vô Tận không chỉ là tổng bộ đóng quân của thủ vệ phía nam, mà cũng là thành phố chiến sĩ gen sầm uất.
Phần lớn các nhà mạo hiểm chiến sĩ gen muốn đến cấm khu, đều sẽ dừng chân ở đây, thu thập tin tức, trao đổi tài nguyên, vân vân.
Đúng lúc này, trên bầu trời có năm đường sáng xẹt qua, chiến cơ màu đen to lớn xuất hiện ở khoảng không cách cứ điểm Vô Tận không xa, tốc độ chậm dần lại, rồi bay về cứ điểm Vô Tận.
Chiến cơ màu đen không dừng lại ở cảng hàng không thông thường, mà bay thẳng về quân doanh tổng bộ của quân thủ vệ phía nam.
"Tin tức về nhiệm vụ, chắc hẳn hôm qua các ngươi đều nhận được rồi. Hung thú bên trong hai cấm khu vùng biên giới phía Đông và Nam là khối u ác tính của đế quốc, cứ một quãng thời gian, hung thú cấp đế vương trong cấm khu lại phát động thú triều một lần, ý đồ công phá biên giới đế quốc, cắn nuốt nhân dân đế quốc! Ta hy vọng tất cả các ngươi sẽ không quên, hoàn cảnh bên trong đế quốc được bình ổn, là vì các chiến sĩ biên giới đã vì sự an nguy chúng ta mà đã bảo vệ ngoài đó! Gần đây, cấm khu lại xuất hiện động tĩnh lạ, thủ vệ biên giới cần chi viện, các ngươi, các thiên tài đế quốc, trụ cột tương lai của đế quốc, cần phải gánh vác trách nhiệm tương xứng. Giờ đây, tất cả học sinh và lão sư Thiên Tài doanh cùng nhau tiến về biên giới, chỉ viện quân thủ vệ!"
Ông lão tóc xám đảo mắt nhìn qua mọi người, sau đó chậm rãi nói:
"Nguy hiểm nơi biên giới cực lớn, các ngươi đều là thiên tài của đế quốc, lần đi biên giới này, lấy an toàn bản thân làm chủ, bảo đảm sống sót trở về. Lên đường đi"
Nghe vậy, từng chiếc chiến cơ màu đen to lớn từ trên trời giáng xuống, dừng ngay trên quảng trường.
Tổng cộng có năm chiếc.
Thiên Tài doanh có tổng cộng gần một ngàn học sinh và lão sư, chia ra thì xấp xỉ hai trăm người một chiếc.
Bốn người Lục Duyên và Tư Thính Phong đi theo đám người lên một trong số chiến cơ đó.
Tìm được chỗ ngồi xuống, vẻ mặt Macquarie còn hơi kích động:
"Hiệu trưởng nói không sai, sau này chúng ta có thể thay thế các thế hệ trước, trấn thủ biên giới. Lần này xem như là diễn tập"
Dương Bình cũng mở miệng nói:
"Theo ta thì, chúng ta nên để các chiến đế đại nhân của đế quốc chúng ta đánh chết toàn bộ những hung thú cấp đế vương trong cấm khu kia! Như vậy thì có thể bình ổn toàn bộ cấm khu rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Thính Phong cười khổ nói:
"Nào có dễ dàng như vậy? Số lượng hung thú cấp đế vương trong cấm khu không ít, nếu không phải giữa bọn chúng nó còn có tranh chấp, thì sẽ càng uy hiếp đến đế quốc Hồng Phong của chúng ta hơn thế nữa. Vả lại đế quốc chúng ta vẫn còn vài khe nứt không gian cân phải trấn giữ, rồi phải tranh đoạt tài nguyên với các chủng tộc khác bên kia khe hở. Nào có nhiều nhân lực như vậy? Có khi còn phải mời chiến đế nước khác đến hỗ trợ đó thôi"
Là hoàng tử hoàng thất, Tư Thính Phong hiểu rõ tình hình đế quốc hơn mấy người Lục Duyên nhiều.
"Hóa ra xung quanh chúng ta có nhiều nguy hiểm vậy à?"
Trước đây Lục Duyên vẫn luôn sinh sống trong khu ổ chuột Tây Lê, có thể sống sót cũng đã rất thỏa mãn rồi, sao có thể biết được những việc này?
Hiện tại nghe Tư Thính Phong nói thế, Lục Duyên cảm thấy đế quốc Hồng Phong cũng không an ổn mấy.
Tư Thính Phong gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng:
"Đúng vậy, chính là như thế, nội bộ đế quốc hi vọng thiên tài càng nhiều càng tốt, tương lai có thể có nhiều cường giả hơn. Nói không chừng, đến lúc đó đã có thể hoàn toàn dẹp yên được cấm khu hai biên giới, thậm chí còn trấn áp được tất cả các chủng tộc bên kia khe nứt không gian"
Hắn ta nhìn thoáng qua Lục Duyên, cười nói:
"A Duyên thiên phú mà ngươi thể hiện ra ngoài, có không ít người đặt sự kỳ vọng lên người ngươi đâu, không ít cường giả cho rằng ngươi sẽ trở thành chiến đế, đến khi đó sức chiến đấu cấp cao cũng có thể nhẹ nhàng đi chút đỉnh"
Lục Duyên cười cười:
"Ta sẽ cố gắng hết sức"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi nói chuyện, tất cả lão sư và học sinh đều đã lên chiến cơ. Chiến cơ bay vọt lên bầu trời, hóa thành một vệt sáng, biến mất tại chỗ, dùng tốc độ gấp vài lần vận tốc âm thanh, bay về hướng biên giới đế quốc Hồng Phong.
Trung tâm biên giới phía nam đế quốc Hồng Phong, một thành phố quanh co khổng lồ.
Một bên của thành phố là lãnh thổ đế quốc Hồng Phong, một bên còn lại khác là dãy núi cao liên miên vô tận.
Dãy núi tràn lan, phía trên được phủ bởi rừng và thảm thực vật, thỉnh thoảng lại tiếng gầm gừ của hung thú.
Cả một thành phố này đều được làm từ kim loại đen, chu vi chừng vài trăm km, thậm chí còn có thể sánh với Khởi Nguyên Chi Địa Bạch Vân thành.
Ngay trên vùng trời của thành phố, có không ít phi hành khí bay qua, cũng có chiến sĩ gen khống chế hung thú phi hành sánh vai với phi hành khí.
Mỗi thời mỗi khắc, đều có chiến sĩ gen ra vào nơi cửa thành.
Đây là thành phố cứ điểm trung tâm cấm khu sơn mạch Vô Tận biên giới Phía nam, cứ điểm Vô Tận.
Cứ điểm Vô Tận không chỉ là tổng bộ đóng quân của thủ vệ phía nam, mà cũng là thành phố chiến sĩ gen sầm uất.
Phần lớn các nhà mạo hiểm chiến sĩ gen muốn đến cấm khu, đều sẽ dừng chân ở đây, thu thập tin tức, trao đổi tài nguyên, vân vân.
Đúng lúc này, trên bầu trời có năm đường sáng xẹt qua, chiến cơ màu đen to lớn xuất hiện ở khoảng không cách cứ điểm Vô Tận không xa, tốc độ chậm dần lại, rồi bay về cứ điểm Vô Tận.
Chiến cơ màu đen không dừng lại ở cảng hàng không thông thường, mà bay thẳng về quân doanh tổng bộ của quân thủ vệ phía nam.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro