Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Bồi Thường.

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

Nhưng mà, hai người họ ngàn vạn không ngờ tới, thực lực của Lục Duyên lại còn khủng khiếp hơn so với miêu tả của Hắc Minh, lúc họ kịp phản ứng lại, tất cả đã quá muộn.

Nhìn thi thể Phỉ Ba trên mặt đất, con ngươi của hai Người đầu chó co lại, trong mắt nhìn Lục Duyên tràn đầy sát ý.

"Nhân loại khốn kiếp! Ngươi muốn chết!"

Người đầu chó tóc nâu nổi giận đùng đùng gầm lên một tiếng, linh lực khủng khiếp khuếch tán ra.

Đúng lúc này, Đô Tham đã xuất hiện trước mặt Lục Duyên chắn được áp lực. Khóe miệng của hắn dương lên, nụ cười giễu cợt sâu hơn:

"Sao? Diff? Ngươi định ra tay với tiểu bối sao? Ngươi cho rằng nơi này là Huyết Cốt thành của các ngươi sao?"

Sau đó, lại một bóng người nữa xuất hiện trên võ đài.

Là một nam tử tóc vàng mang ánh mắt hung ác.

Hắn lạnh lùng nhìn hai Người đầu chó, cười nói:

"Các ngươi muốn ở lại đây?"

Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Lục Duyên, nhếch miệng cười một tiếng: "Tiểu tử, làm không tệ. Ta là Tư Thừa Tâm, đội trưởng của Hồng Phong thủ vệ, là em trai của hoàng đế, sau khi tốt nghiệp, đi theo ta nhé, thấy thế nào? Nghe nói quan hệ giữa ngươi và Thính Tuyết nhà chúng ta cũng không tệ? Ta có thể giúp ngươi một tay"

Lục Duyên:

..,p Cái quỷ gì vậy?

Trong hoàn cảnh nghiêm túc thế này, ngươi lại nói cái này với ta?

Lục Duyên mù mờ.

Tư Thính Tuyết ở dưới cũng nghe thấy lời này, cả người cứng đờ, sau đó trên người tỏa ra khí lạnh.

Rebecca đừng bên cạnh rùng mình, yên lặng cách xa mấy bước.

Người đầu chó tóc nâu không thở nổi, cùng Người đầu chó tóc trắng cứng đờ tại chỗ.

Hai người có chút e dè nhìn thoáng qua Đô Tham cùng Tư Thừa Tâm, sau đó nhìn chằm chằm Lục Duyên, sát khí trong mắt vẫn không hề giảm bớt.

Lục Duyên bị hai Người đầu chó nhìn chằm chằm, vẻ mặt vô tội:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hai vị tiền bối nhìn ta gì vậy? Tóc đỏ đó nhìn có vẻ rất mạnh mà, vậy nên ta mới dùng toàn lực, ai ngờ hắn lại yếu như thế?"

"Ngươi!"

Hai cái Người đầu chó tức không thở nổi, khí huyết sôi trào.

Mà Đô Tham cùng Tư Thừa Tâm nghe vậy đều ngẩn người.

Sau đó Tư Thừa Tâm phá lên cười:

"Hahaha! Giỏi! Tên nhóc kia quá yếu, đúng là lỗi của hắn, vậy thì sao có thể trách nhóc Lục này được? Người đầu chó các ngươi hẳn là nên nhận lỗi mới đúng! Nếu không thì ở lại đây đi"

Trong mắt hắn lóe lên sát khí lạnh như băng, nhìn hai chiến hoàng Người đầu chó, còn có Popp lúc này trong mắt tràn đầy kinh hãi.

Bây giờ hắn còn chưa kịp phản ứng lại, Phi Ba mạnh như vậy, lại bị một kiếm đánh chết.

Nghe được lời Tư Thừa Tâm nói, hai chiến hoàng Người đầu chó sầm mặt lại, hằm hằm nhìn hắn:

"Tư Thừa Tâm! Chẳng lẽ ngươi muốn đánh một trận với bọn ta chắc"

Tư Thừa Tâm cười lạnh:

"Đến đi! Chỗ này chính là Hỏng Phong của chúng ta, đã đến đây giương oai, vậy hãy chuẩn bị tốt bị đánh gãy xương chó đi"

Lời vừa nói ra, hai chiến hoàng Người đầu chó lập tức cảm nhận được mấy luồng khí tức khóa lấy bọn hắn.

Ngoài hai luồng khí từ trên lôi đài hai cái, còn có mấy luồng khác từ trong Hồng Phong thành.

Sắc mặt của bọn hắn sầm lại.

Với thực lực của bọn hắn đương nhiên không sợ, muốn trốn vẫn có thể chạy trốn được, nhưng bây giờ còn có thêm Popp.

Mặc dù chiến hoàng Hồng Phong thành sẽ không ra tay với Popp, nhưng mà nhân loại tên Lục Duyên kia, e là thời gian mà Popp sống được còn không lâu hơn Phỉ Ba. Đã mất Phỉ Ba, nếu Popp cũng chết ở đây, tổn thất của họ là quá lớn, mặt mũi ném ở đâu.

Sắc mặt hai người hết xanh lại tím, sau đó nhìn nhau, Diff lạnh lùng vung ra một tấm chi phiếu Khởi Nguyên.

Tư Thừa Tâm đưa tay nhận lấy, ấn mở ra xem.

"Một triệu Linh Tinh cấp năm? Tạm được, tạm được"

Hắn nhếch miệng cười một tiếng:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cút đi!"

Diff lạnh lùng nhìn Tư Thừa Tâm, mở miệng nói:

"Chiến tướng đến cùng chỉ là chiến tướng mà thôi, đừng quá đắc ý" "Hữ? Ngươi nói cái gì? Các ngươi không muốn đi?"

Tư Thừa Tâm lộ ra một tia cười vặn vẹo.

Sắc mặt Diff biến đổi, xốc Popp lên rời đi.

Nhìn ba người rời đi, Tư Thừa Tâm cười lạnh một tiếng.

Sau đó hắn đưa chỉ phiếu cho Lục Duyên, cười cười vỗ vai Lục Duyên bả vai:

"Tiểu tử, không tồi! Nếu không có lời ngươi nói, nói không chừng hôm nay chúng ta phải mất mặt"

Lục Duyên có chút mờ mịt nhận lấy chỉ phiếu, cười nói:

"Đây là chuyện ta nên làm"

Trong lòng hắn có chút mơ hồ.

Giết một tên người đầu chó ở trên đài thôi mà, vậy mà có ngay 70 vạn học phần cùng 1 triệu Linh Tinh cấp năm.

Có chuyện tốt như vậy sao?

Vậy thì Lục Duyên hi vọng sau này loại chuyện tốt thế này có thể đến nhiều hơn nữa.

Hắn cũng không ngại nhiều.

Sau khi mấy người đầu chó rời đi, những chiến sĩ gen vây xem ở dưới lôi đài lúc trước cũng nhao nhao rời đi.

Ba người Lục Duyên, Tư Thính Tuyết và Rebecca lần lượt đi theo Tư Thừa tâm và Đô Tham vào thành, đi tới Hồng Phong phủ.

Tư Thính Tuyết kể lại một lượt việc đi ám sát Chu Nhĩ gặp phải phục kích cho Tư Thừa Tâm nghe, Tư Thừa Tâm và Đô Tham đều không khỏi nhíu mày.

"Xem ra, phía bên người đầu chó cũng có suy nghĩ giống chúng ta, cũng hy vọng thừa dịp thi tài không bắt đầu, để thiên tài bên chúng ta có chút thời gian tu luyện trong Khởi Nguyên Chi Địa"

Đô Tham nhàn nhạt mở miệng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0