Đăng Tràng.
Thanh Không Tẩy Vũ
2024-10-07 07:00:10
Tư Thính Tuyết nhìn Rebecca tràn đầy tự tin, hoàn toàn không lo lắng Lục Duyên có thể thắng hay không.
Nàng cũng nhẹ gật đầu:
"Ù"
Nàng cũng giống như Rebecca, sau khi biết được thực lực của Lục Duyên, nàng rất tin tưởng vào Lục Duyên.
Quần chúng xung quanh ngược lại lại có không ít người lộ ra nét mặt lo lắng.
"Tông đồ kia trông có vẻ mạnh lắm? Hắn làm sao lên đài vậy? Vậy mà có thể đi ra từ trong ngọn lửa? Hình như là một chiến kỹ rất mạnh?"
"Lục Duyên công tử không sao chứ?"
"Ta tin Lục Duyên công tử! Với biểu hiện của hắn từ trước tới giờ, chẳng lẽ còn không chứng minh được sao?"
"Ta cũng tin tưởng hắn, ngay cả Cửu công chúa điện hạ cũng tin tưởng Lục Duyên công tử, chúng ta có gì phải lo lắng"
Đúng lúc này, trong đám người truyền đến tiếng ồn ào:
"A Duyên, chỉnh chết chó con lông đỏ kia cho ta! Lại dám dựng đài trước Hồng Phong thành đế quốc chúng ta! ! Chơi chết hắn đi!"
Trên lôi đài, Lục Duyên đều nghe thấy hết, sắc mặt hắn cổ quái nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
Sau đó nhìn thấy Groat đang vẫy tay với hắn.
Bên cạnh Groat, còn có đám Đinh Văn, Dương Thu.
Là thủ vệ quân, những lúc không phải canh gác, họ thường hay vào Khởi Nguyên chi địa, đây chắc chắn là bọn hắn nghe được tin lập tức đến đây xem.
Lục Duyên không nhịn được bật cười.
Phỉ Ba cùng những Người đầu chó khác đương nhiên cũng nghe thấy tiếng của Groat.
Mấy Người đầu chó đều quay đầu nhìn về phía Groat, trong mắt mang theo sát ý lạnh như băng.
Linh lực cuộn trào.
Nhưng mà linh lực của bọn hắn vừa dao động, liền cảm nhận được mấy khí tức cường đại khóa chặt lấy bọn hắn.
Là những người rất mạnh trong Hỏng Phong thành đang theo dõi nơi này.
Có những người này, hiển nhiên bọn hắn không thể làm loạn trên địa bàn của người ta.
Bày võ đài ngoài Hỏng Phong thành, đã đủ sỉ nhục rồi.
Đám người Người đầu chó tóc trắng đều hít sâu một hơi, dập đi sát ý trong lòng.
Nụ cười trên mặt Người đầu chó tóc trắng tắt ngúm, nhìn vẻ mặt tươi cười Đô Tham, nhàn nhạt mở miệng:
"Vậy thì bắt đầu đi"
Hắn biến mất trên võ đài, trở về vị trí của Lục Duyên.
Đô Tham nhìn Người đầu chó tóc trắng, cười nhạo một tiếng, âm thầm truyền âm truyền âm đến Lục Duyên:
"Bạn học Lục Duyên, nếu có cơ hội có thể chơi chết tên chó này, thì đừng nương tay, có chuyện gì, bọn ta chịu trách nhiệm"
Khóe miệng Lục Duyên nhếch lên, nở một nụ cười, truyền âm lại:
"Ta biết rồi"
Đô Tham xuống võ đài.
Trên lôi đài chỉ còn lại Lục Duyên cùng Phi Ba.
Lục Duyên nhìn về mặt lạnh lùng của Phỉ Ba, cười cười:
"Bạn của ta bảo ta chơi chết ngươi, hay là ngươi cứ ngoan ngoãn đứng yên đó đi đừng động đậy, không thì ta rất khó xử lý đúng không?"
Phỉ Ba nhếch nhếch khóe miệng, ngọn lửa bùng lên nhảy nhót quanh người, cất giọng nói:
"Nghe Hắc Minh nói, thực lực của ngươi rất mạnh, mong là ngươi sẽ không khiến ta thất vọng"
Lục Duyên nhíu mày, nở nụ cười.
Hắc Minh chẳng phải cái tên Người đầu chó dùng thủy tinh đào thoát kia sao?
Nghe tên kia nói xong, tên Người đầu chó này còn dám tới à?
Có phải tự tin hơi thái quá rồi không?
Trong mắt của hắn lóe qua một tia ác liệt. Một khắc sau, thân thể Lục Duyên nháy mắt biến mất tại chỗ, cả võ đài đều chấn động, mặt đất xuất hiện một cái hố khổng lồ, những vết rạn như mạng nhện lan tràn.
Thân thể Lục Duyên mang theo dòng khí khủng bố, xuất hiện trước mặt Phi Ba, trọng kiếm mang theo từng sợi sáng đen nhánh chém xuống.
Trong mắt Phi Ba lóe lên một tia kinh hãi, hỏa diễm toàn thân lưu chuyển, che lấp cả người hắn.
Trọng kiếm của Lục Duyên chém qua hỏa diễm, vương xuống một sợi máu tươi.
Một bên khác của võ đài, một đám lửa hiện ra, một cỗ thi thể không đầu từ bên trong ngọn lửa lảo đảo đổ ra.
Uỳnh!
Mãi đến lúc này, tiếng bước chân của Lục Duyên đạp nát võ đài mới truyền đến.
Từ khi biết rõ tên Phi Ba này là thiên tài mạnh nhất trong đám chiến tướng Người đầu chó, Lục Duyên đã hạ quyết tâm giết chết hắn.
Chỉ cần giết hắn, không nói những cái khác, ít nhất một hai tháng, hắn không thể tiến vào Khởi Nguyên chi địa lần nữa.
Cho dù lần so tài này sẽ bắt đầu trong vòng một tháng, hắn cũng bớt phải vào Khởi Nguyên chi địa được ba lần, mỗi lần bốn mươi tám ngày, cả thảy những 144 ngày! Đối với thiên tài mà nói, 144 ngày, năng lực cũng tăng lên đáng kể.
Như vậy nói không chừng đến lúc đó năng lực của Tư Thính Tuyết đã vượt qua hắn rồi.
Tỷ lệ thắng của họ sẽ cao hơn một chút.
Tất thảy những điều này, đều là để giành thắng lợi lúc so tài.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác đó chính là tên nhóc này có tên trong danh sách trừ khử, tương đương với 70 vạn điểm học phần, quá hấp dẫn.
Lục Duyên nghe đã thấy thèm.
Để giết chết Phỉ Ba, có thể nói ngoài Truyền Tống Không Gian, Huyết Sắc Phong Ba, Hắc Ám Thu Cát và Chiến Đồ Văn Chương ra, Lục Duyên dùng tất các chiêu át chủ bài để bảo đảm một chiêu tất sát.
Hiển nhiên, hiệu quả không tồi.
Lục Duyên một kiếm chém chết Phỉ Ba, không khí đột nhiên lặng ngắt.
Tất cả mọi người trợn to mắt, không thể tin nổi, còn chưa kịp hồi thần.
Kể cả hai Người đầu chó thực lực đạt tới cấp Chiến Hoàng, lúc này cũng vô cùng kinh ngạc.
Lấy thực lực của bọn hắn, nếu cảnh giác ngay từ đầu, có khi còn có hi vọng ngăn cản được đòn công kích của Lục Duyên.
Nàng cũng nhẹ gật đầu:
"Ù"
Nàng cũng giống như Rebecca, sau khi biết được thực lực của Lục Duyên, nàng rất tin tưởng vào Lục Duyên.
Quần chúng xung quanh ngược lại lại có không ít người lộ ra nét mặt lo lắng.
"Tông đồ kia trông có vẻ mạnh lắm? Hắn làm sao lên đài vậy? Vậy mà có thể đi ra từ trong ngọn lửa? Hình như là một chiến kỹ rất mạnh?"
"Lục Duyên công tử không sao chứ?"
"Ta tin Lục Duyên công tử! Với biểu hiện của hắn từ trước tới giờ, chẳng lẽ còn không chứng minh được sao?"
"Ta cũng tin tưởng hắn, ngay cả Cửu công chúa điện hạ cũng tin tưởng Lục Duyên công tử, chúng ta có gì phải lo lắng"
Đúng lúc này, trong đám người truyền đến tiếng ồn ào:
"A Duyên, chỉnh chết chó con lông đỏ kia cho ta! Lại dám dựng đài trước Hồng Phong thành đế quốc chúng ta! ! Chơi chết hắn đi!"
Trên lôi đài, Lục Duyên đều nghe thấy hết, sắc mặt hắn cổ quái nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
Sau đó nhìn thấy Groat đang vẫy tay với hắn.
Bên cạnh Groat, còn có đám Đinh Văn, Dương Thu.
Là thủ vệ quân, những lúc không phải canh gác, họ thường hay vào Khởi Nguyên chi địa, đây chắc chắn là bọn hắn nghe được tin lập tức đến đây xem.
Lục Duyên không nhịn được bật cười.
Phỉ Ba cùng những Người đầu chó khác đương nhiên cũng nghe thấy tiếng của Groat.
Mấy Người đầu chó đều quay đầu nhìn về phía Groat, trong mắt mang theo sát ý lạnh như băng.
Linh lực cuộn trào.
Nhưng mà linh lực của bọn hắn vừa dao động, liền cảm nhận được mấy khí tức cường đại khóa chặt lấy bọn hắn.
Là những người rất mạnh trong Hỏng Phong thành đang theo dõi nơi này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có những người này, hiển nhiên bọn hắn không thể làm loạn trên địa bàn của người ta.
Bày võ đài ngoài Hỏng Phong thành, đã đủ sỉ nhục rồi.
Đám người Người đầu chó tóc trắng đều hít sâu một hơi, dập đi sát ý trong lòng.
Nụ cười trên mặt Người đầu chó tóc trắng tắt ngúm, nhìn vẻ mặt tươi cười Đô Tham, nhàn nhạt mở miệng:
"Vậy thì bắt đầu đi"
Hắn biến mất trên võ đài, trở về vị trí của Lục Duyên.
Đô Tham nhìn Người đầu chó tóc trắng, cười nhạo một tiếng, âm thầm truyền âm truyền âm đến Lục Duyên:
"Bạn học Lục Duyên, nếu có cơ hội có thể chơi chết tên chó này, thì đừng nương tay, có chuyện gì, bọn ta chịu trách nhiệm"
Khóe miệng Lục Duyên nhếch lên, nở một nụ cười, truyền âm lại:
"Ta biết rồi"
Đô Tham xuống võ đài.
Trên lôi đài chỉ còn lại Lục Duyên cùng Phi Ba.
Lục Duyên nhìn về mặt lạnh lùng của Phỉ Ba, cười cười:
"Bạn của ta bảo ta chơi chết ngươi, hay là ngươi cứ ngoan ngoãn đứng yên đó đi đừng động đậy, không thì ta rất khó xử lý đúng không?"
Phỉ Ba nhếch nhếch khóe miệng, ngọn lửa bùng lên nhảy nhót quanh người, cất giọng nói:
"Nghe Hắc Minh nói, thực lực của ngươi rất mạnh, mong là ngươi sẽ không khiến ta thất vọng"
Lục Duyên nhíu mày, nở nụ cười.
Hắc Minh chẳng phải cái tên Người đầu chó dùng thủy tinh đào thoát kia sao?
Nghe tên kia nói xong, tên Người đầu chó này còn dám tới à?
Có phải tự tin hơi thái quá rồi không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt của hắn lóe qua một tia ác liệt. Một khắc sau, thân thể Lục Duyên nháy mắt biến mất tại chỗ, cả võ đài đều chấn động, mặt đất xuất hiện một cái hố khổng lồ, những vết rạn như mạng nhện lan tràn.
Thân thể Lục Duyên mang theo dòng khí khủng bố, xuất hiện trước mặt Phi Ba, trọng kiếm mang theo từng sợi sáng đen nhánh chém xuống.
Trong mắt Phi Ba lóe lên một tia kinh hãi, hỏa diễm toàn thân lưu chuyển, che lấp cả người hắn.
Trọng kiếm của Lục Duyên chém qua hỏa diễm, vương xuống một sợi máu tươi.
Một bên khác của võ đài, một đám lửa hiện ra, một cỗ thi thể không đầu từ bên trong ngọn lửa lảo đảo đổ ra.
Uỳnh!
Mãi đến lúc này, tiếng bước chân của Lục Duyên đạp nát võ đài mới truyền đến.
Từ khi biết rõ tên Phi Ba này là thiên tài mạnh nhất trong đám chiến tướng Người đầu chó, Lục Duyên đã hạ quyết tâm giết chết hắn.
Chỉ cần giết hắn, không nói những cái khác, ít nhất một hai tháng, hắn không thể tiến vào Khởi Nguyên chi địa lần nữa.
Cho dù lần so tài này sẽ bắt đầu trong vòng một tháng, hắn cũng bớt phải vào Khởi Nguyên chi địa được ba lần, mỗi lần bốn mươi tám ngày, cả thảy những 144 ngày! Đối với thiên tài mà nói, 144 ngày, năng lực cũng tăng lên đáng kể.
Như vậy nói không chừng đến lúc đó năng lực của Tư Thính Tuyết đã vượt qua hắn rồi.
Tỷ lệ thắng của họ sẽ cao hơn một chút.
Tất thảy những điều này, đều là để giành thắng lợi lúc so tài.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác đó chính là tên nhóc này có tên trong danh sách trừ khử, tương đương với 70 vạn điểm học phần, quá hấp dẫn.
Lục Duyên nghe đã thấy thèm.
Để giết chết Phỉ Ba, có thể nói ngoài Truyền Tống Không Gian, Huyết Sắc Phong Ba, Hắc Ám Thu Cát và Chiến Đồ Văn Chương ra, Lục Duyên dùng tất các chiêu át chủ bài để bảo đảm một chiêu tất sát.
Hiển nhiên, hiệu quả không tồi.
Lục Duyên một kiếm chém chết Phỉ Ba, không khí đột nhiên lặng ngắt.
Tất cả mọi người trợn to mắt, không thể tin nổi, còn chưa kịp hồi thần.
Kể cả hai Người đầu chó thực lực đạt tới cấp Chiến Hoàng, lúc này cũng vô cùng kinh ngạc.
Lấy thực lực của bọn hắn, nếu cảnh giác ngay từ đầu, có khi còn có hi vọng ngăn cản được đòn công kích của Lục Duyên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro