Đồng Học
Thanh Không Tẩy Vũ
2024-10-07 07:00:10
Nếu người gác đêm có thể xử lý thì hắn cũng không cần lo lắng hãi hùng nữa.
“Được rồi, nếu đã không có chuyện gì thì ta phải ngủ tiếp đây. Khó có được một hôm ta có thể ngủ đúng giờ như tối nay.”
Lý Thanh Hòa che miệng ngáp một cái, nàng buồn ngủ díp cả mắt.
“Thế Thanh Hòa tỷ đi ngủ tiếp đi nhé.”
Lục Duyên bật cười.
“Ừ, ừ, chúc ngủ ngon, ngươi cũng về nghỉ đi.”
Lý Thanh Hòa vẫy tay với Lục Duyên rồi đóng cửa lại.
Lục Duyên về phòng, nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn năm giờ rồi.
Không bao lâu nữa là trời sáng, Lục Duyên cũng lười tu luyện tiếp.
Hơn nữa, hắn nhận được tin nhắn.
Là Trác Minh gửi đến.
Lục Duyên mở ra xem.
“Bạn học Lục Duyên, ngươi mạnh thật đấy! Mới thức tỉnh một tuần mà đã có được thực lực như thế rồi.”
“Bạn học Lục Duyên, ta thêm ngươi vào nhóm chat, đây là nhóm chiến sĩ gen của lớp chúng ta, trong đây toàn là chiến sĩ gen thức tỉnh trong lớp.”
“Nếu họ biết được thực lực của ngươi nhất định sẽ giật mình lắm cho mà xem! Ha ha ha!”
“Bạn học Lục Duyên? Bạn học Lục Duyên ngươi đâu rồi?”
“Cao thủ Lục Duyên ơi?”
Những tin nhắn này bắt đầu được gửi đến ngay khi Lục Duyên vừa mới đồng ý lời mời kết bạn.
Sau khi gửi tin nhắn, Lục Duyên không nhắn lại thì cứ mười mấy phút là Trác Minh lại gửi một câu.
Lục Duyên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, trước đó hắn chăm chăm giải quyết chuyện của Pater, hoàn toàn không có thời gian xem điện thoại di động.
Hắn cũng nhắn tin lại:
“Trước đó có việc, không xem điện thoại.”
Lục Duyên vừa mới gửi tin nhắn đi chưa được vài giây thì Trác Minh cũng đã nhắn lại:
“Thì ra bạn Lục Duyên đang bận à, bảo sao không nhắn tin lại.”
“Mau vào nhóm đi, ta ba hoa với thành viên trong nhóm, ta nói ngươi rất mạnh nhưng họ đều không tin!”
Trác Minh lại gửi link lời mời vào nhóm.
Nhóm Chiến thần tương lai.
Lục Duyên:
“?”
Tên nhóm quái quỷ gì thế này?
Lại còn chiến thần?
Ổn không vậy?
Cả nhân loại cũng không có lấy một chiến thần đâu đấy nhé?
Hắn cảm thấy cạn lời.
Nhưng hắn vẫn ấn vào đồng ý.
Suy cho cùng tên nhóm chat này được chuẩn bị cho hắn.
Lục Duyên hắn chẳng phải chính là chiến thần của loài người trong tương lai hay sao?
Vừa vào trong nhóm, Trác Minh đã kêu.
“Hoan nghênh tân chiến thần cao thủ Lục Duyên gia nhập! Cầu lì xì!”
Trác Minh kêu xong, vài tin nhắn lập tức xuất hiện.
“Hoan nghênh tân chiến thần cao thủ Lục Duyên gia nhập! Cầu lì xì!”
“Hoan nghênh tân chiến thần cao thủ Lục Duyên gia nhập! Cầu lì xì!”
“Hoan nghênh tân chiến thần cao thủ Lục Duyên gia nhập! Cầu lì xì!”
Lục Duyên:
“…”
Từng tin nhắn hiện lên khiến hắn suýt nữa không kiềm chế được mà nhấn vào.
Nhưng dù sao hắn cũng là chiến thần, phải rụt rè.
Về phần đòi lì xì, hắn làm lơ luôn.
Hắn là người sống ở khu ổ chuột mà đám người này đòi hắn lì xì, có còn biết xấu hổ không đấy?
Lục Duyên xem tên.
Trác Minh, Vương Hương Hương, Cố Ngọc, Ôn Ny.
Lục Duyên có ấn tương với mấy cái tên này.
Trác Minh và Cố Ngọc là nam, Vương Hương Hương và Ôn Ny là nữ.
Trong đó Trác Minh và Ôn Ny thức tỉnh năm ngoái, tức là khi đang học lớp mười một.
Còn Vương Hương Hương và Cố Ngọc thức tỉnh ngay khi mới lên lớp mười.
Theo ký ức của nguyên thân trước kia, hắn còn biết được Vương Hương Hương và Ôn Ny đều rất xinh đẹp.
Cặp chân dài của Vương Hương Hương để lại ấn tượng rất sâu trong ký ức.
Trá Minh lại nhắn tin tiếp.
“Hình như Tào Ngôn và Mạc Ly vẫn chưa ra khỏi Khởi Nguyên Chi Địa, không có cách nào hoan nghênh tân thiến thần được.”
Lục Duyên lại nghe được hai cái tên quen thuộc nữa.
Tào Ngôn và Mạc Lỵ cũng thức tỉnh khi mới học lớp mười.
Lớp họ có bốn người thức tỉnh ở lớp mười, lớp mười một có hai người thức tỉnh, lên lớp mười hai thì có thêm một người nữa là Lục Duyên.
So với các bạn học ở cả lớp học, tỉ lệ thức tỉnh như thế này đã được xem như rất cao.
Chẳng qua Tào Ngôn và Vương Hương Hương đều xuất thân từ gia đình chiến sĩ gen, bố mẹ là chiến sĩ gen, xác suất con cái trở thành chiến sĩ gen sẽ lớn hơn nhiều.
Cho nên không tính hai người họ.
Vậy học sinh xuất thân từ gia đình bình thường thức tỉnh cũng chỉ có bốn người mà thôi.
Vương Hương Hương:
“@Lục Duyên, Tiểu Minh Tử nói ngươi rất mạnh? Thật sự rất mạnh sao?”
Lục Duyên sửng sốt, trước đó hắn cho rằng Trác Minh nói đùa thôi.
Không ngờ đối phương lại nói thật à?
Cố Ngọc:
“Nhất định là Trác Minh lại ba hoa khoác lác rồi, bạn học Lục Duyên chỉ vừa mới thức tỉnh thôi, có thể mạnh đến mức nào được chứ? Độ rèn luyện hiện nay cao nhất chắc cũng chỉ là 5% thôi nhỉ?”
Ôn Ny:
“Tiểu Minh Tử ra ăn đòn đi!”
Trác Minh:
“Không đâu, ta nói thật đấy! Lục Duyên là cao thủ thật mà! Ta đụng phải ba tên thợ săn ở Sa Nham Địa, may mà có bạn học Lục Duyên giúp đỡ, nếu không lần này ta chết chắc rồi.”
Vương Hương Hương: “Ha ha.”
Cố Ngọc: “Ha ha.”
Ôn Ny: “Ha ha.”
Trác Minh:
“@Lục Duyên, cao thủ ngươi nói chuyện đi!”
Lục Duyên cười, vẫn trả lời:
“Trác Minh nói thật, lần trước đúng là ta chạm mặt ba thợ săn Miêu nhân, cũng là khi ấy gặp được Trác Minh.”
Nhóm chat im phăng phắc.
“Được rồi, nếu đã không có chuyện gì thì ta phải ngủ tiếp đây. Khó có được một hôm ta có thể ngủ đúng giờ như tối nay.”
Lý Thanh Hòa che miệng ngáp một cái, nàng buồn ngủ díp cả mắt.
“Thế Thanh Hòa tỷ đi ngủ tiếp đi nhé.”
Lục Duyên bật cười.
“Ừ, ừ, chúc ngủ ngon, ngươi cũng về nghỉ đi.”
Lý Thanh Hòa vẫy tay với Lục Duyên rồi đóng cửa lại.
Lục Duyên về phòng, nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn năm giờ rồi.
Không bao lâu nữa là trời sáng, Lục Duyên cũng lười tu luyện tiếp.
Hơn nữa, hắn nhận được tin nhắn.
Là Trác Minh gửi đến.
Lục Duyên mở ra xem.
“Bạn học Lục Duyên, ngươi mạnh thật đấy! Mới thức tỉnh một tuần mà đã có được thực lực như thế rồi.”
“Bạn học Lục Duyên, ta thêm ngươi vào nhóm chat, đây là nhóm chiến sĩ gen của lớp chúng ta, trong đây toàn là chiến sĩ gen thức tỉnh trong lớp.”
“Nếu họ biết được thực lực của ngươi nhất định sẽ giật mình lắm cho mà xem! Ha ha ha!”
“Bạn học Lục Duyên? Bạn học Lục Duyên ngươi đâu rồi?”
“Cao thủ Lục Duyên ơi?”
Những tin nhắn này bắt đầu được gửi đến ngay khi Lục Duyên vừa mới đồng ý lời mời kết bạn.
Sau khi gửi tin nhắn, Lục Duyên không nhắn lại thì cứ mười mấy phút là Trác Minh lại gửi một câu.
Lục Duyên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, trước đó hắn chăm chăm giải quyết chuyện của Pater, hoàn toàn không có thời gian xem điện thoại di động.
Hắn cũng nhắn tin lại:
“Trước đó có việc, không xem điện thoại.”
Lục Duyên vừa mới gửi tin nhắn đi chưa được vài giây thì Trác Minh cũng đã nhắn lại:
“Thì ra bạn Lục Duyên đang bận à, bảo sao không nhắn tin lại.”
“Mau vào nhóm đi, ta ba hoa với thành viên trong nhóm, ta nói ngươi rất mạnh nhưng họ đều không tin!”
Trác Minh lại gửi link lời mời vào nhóm.
Nhóm Chiến thần tương lai.
Lục Duyên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“?”
Tên nhóm quái quỷ gì thế này?
Lại còn chiến thần?
Ổn không vậy?
Cả nhân loại cũng không có lấy một chiến thần đâu đấy nhé?
Hắn cảm thấy cạn lời.
Nhưng hắn vẫn ấn vào đồng ý.
Suy cho cùng tên nhóm chat này được chuẩn bị cho hắn.
Lục Duyên hắn chẳng phải chính là chiến thần của loài người trong tương lai hay sao?
Vừa vào trong nhóm, Trác Minh đã kêu.
“Hoan nghênh tân chiến thần cao thủ Lục Duyên gia nhập! Cầu lì xì!”
Trác Minh kêu xong, vài tin nhắn lập tức xuất hiện.
“Hoan nghênh tân chiến thần cao thủ Lục Duyên gia nhập! Cầu lì xì!”
“Hoan nghênh tân chiến thần cao thủ Lục Duyên gia nhập! Cầu lì xì!”
“Hoan nghênh tân chiến thần cao thủ Lục Duyên gia nhập! Cầu lì xì!”
Lục Duyên:
“…”
Từng tin nhắn hiện lên khiến hắn suýt nữa không kiềm chế được mà nhấn vào.
Nhưng dù sao hắn cũng là chiến thần, phải rụt rè.
Về phần đòi lì xì, hắn làm lơ luôn.
Hắn là người sống ở khu ổ chuột mà đám người này đòi hắn lì xì, có còn biết xấu hổ không đấy?
Lục Duyên xem tên.
Trác Minh, Vương Hương Hương, Cố Ngọc, Ôn Ny.
Lục Duyên có ấn tương với mấy cái tên này.
Trác Minh và Cố Ngọc là nam, Vương Hương Hương và Ôn Ny là nữ.
Trong đó Trác Minh và Ôn Ny thức tỉnh năm ngoái, tức là khi đang học lớp mười một.
Còn Vương Hương Hương và Cố Ngọc thức tỉnh ngay khi mới lên lớp mười.
Theo ký ức của nguyên thân trước kia, hắn còn biết được Vương Hương Hương và Ôn Ny đều rất xinh đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cặp chân dài của Vương Hương Hương để lại ấn tượng rất sâu trong ký ức.
Trá Minh lại nhắn tin tiếp.
“Hình như Tào Ngôn và Mạc Ly vẫn chưa ra khỏi Khởi Nguyên Chi Địa, không có cách nào hoan nghênh tân thiến thần được.”
Lục Duyên lại nghe được hai cái tên quen thuộc nữa.
Tào Ngôn và Mạc Lỵ cũng thức tỉnh khi mới học lớp mười.
Lớp họ có bốn người thức tỉnh ở lớp mười, lớp mười một có hai người thức tỉnh, lên lớp mười hai thì có thêm một người nữa là Lục Duyên.
So với các bạn học ở cả lớp học, tỉ lệ thức tỉnh như thế này đã được xem như rất cao.
Chẳng qua Tào Ngôn và Vương Hương Hương đều xuất thân từ gia đình chiến sĩ gen, bố mẹ là chiến sĩ gen, xác suất con cái trở thành chiến sĩ gen sẽ lớn hơn nhiều.
Cho nên không tính hai người họ.
Vậy học sinh xuất thân từ gia đình bình thường thức tỉnh cũng chỉ có bốn người mà thôi.
Vương Hương Hương:
“@Lục Duyên, Tiểu Minh Tử nói ngươi rất mạnh? Thật sự rất mạnh sao?”
Lục Duyên sửng sốt, trước đó hắn cho rằng Trác Minh nói đùa thôi.
Không ngờ đối phương lại nói thật à?
Cố Ngọc:
“Nhất định là Trác Minh lại ba hoa khoác lác rồi, bạn học Lục Duyên chỉ vừa mới thức tỉnh thôi, có thể mạnh đến mức nào được chứ? Độ rèn luyện hiện nay cao nhất chắc cũng chỉ là 5% thôi nhỉ?”
Ôn Ny:
“Tiểu Minh Tử ra ăn đòn đi!”
Trác Minh:
“Không đâu, ta nói thật đấy! Lục Duyên là cao thủ thật mà! Ta đụng phải ba tên thợ săn ở Sa Nham Địa, may mà có bạn học Lục Duyên giúp đỡ, nếu không lần này ta chết chắc rồi.”
Vương Hương Hương: “Ha ha.”
Cố Ngọc: “Ha ha.”
Ôn Ny: “Ha ha.”
Trác Minh:
“@Lục Duyên, cao thủ ngươi nói chuyện đi!”
Lục Duyên cười, vẫn trả lời:
“Trác Minh nói thật, lần trước đúng là ta chạm mặt ba thợ săn Miêu nhân, cũng là khi ấy gặp được Trác Minh.”
Nhóm chat im phăng phắc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro