Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Linh Năng Pháo.

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

"Đúng nhỉ, nếu linh lực của A Duyên tiêu hao hết rồi, chúng ta e là không phải đối thủ của chúng"

"Quân tiên phong đến quá đúng lúc"

"Ít nhất thì A Duyên vẫn còn có giới hạn, hắn vẫn là người bình thường"

Lục Duyên đứng ở cửa sơn động, một kiếm giết một hung thú, hắn cảm thấy có chút VÔ Vị.

Hắn cảm thấy lúc này hắn cần một chiến kỹ công kích trong phạm vi lớn.

Chứ mẹ nó, sau này nếu lại gặp phải mấy chuyện bị vây đánh thế này, chẳng lẽ mỗi lần đều phải chém một kiếm một nhát à?

Thế thì mệt chết người đấy.

Lục Duyên cảm thấy, hắn đều phải chuẩn bị chu đáo cả chiến kỹ công kích đơn lẻ mạnh mẽ và chiến kỹ công kích quần thể trong phạm vi lớn.

Lục Duyên nhớ kĩ trong lòng.

Sau đó, hắn nghe thấy lời xàm xí của mấy người phía sau lưng.

Khóe môi Lục Duyên co quắp giật một cái, thật ra, linh lực của hắn căn bản sẽ không bao giờ bị tiêu hao hết.

Nếu thật sự để hắn giết, hắn cũng có thể giết hết mấy nghìn con hung thú này.

Cùng lắm thì hơi tốn chút thời gian thôi.

Một giây giết một con, một phút giết 60 con, với qua số lượng hung thú ở đây, hắn phải chém liên tục một canh giờ.

Lục Duyên cảm thấy nhức cả đầu.

Nhưng mà, quân tiên phong sắp tới rồi à?

Dù sao cũng phải cướp được một lần công trận đã.

Lục Duyên lấy ra máy quả bom linh năng màu đen.

Hắn một tay cầm trọng kiếm chém giết hung thú, tay còn lại ném bom linh năng ra.

Bùm bùm bùm!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng nổ ầm vang vang lên.

Bom linh năng trong tay hắn đều là đạn nhị giai cấp lãnh chúa viên mãn, uy lực đương nhiên không tâm thường.

Hung thú chết như ngả rạ.

Nghe thấy tiếng nổ vang, đám người Groat vốn đang thảo luận vội vàng nhìn sang.

Sau khi nhìn thấy Lục Duyên tiện tay ném mấy quả bom linh năng có uy lực khủng bố kia ra ngoài, họ lại chết lặng lần nữa.

Dương Thu há hốc miệng, trên mặt đầy vẻ đau lòng:

"Đủ rồi! Đủ rồi, A Duyên! Đừng ném nữa! Công lực bom linh năng mạnh như vậy, phải dùng vào việc cần thiết nhất chứ! Cứ ném ra như thế, phải tốn bao nhiêu linh tinh cơ chứ!"

Hắn ta cũng sắp khóc rồi.

Không chỉ là Dương Thu, những người khác đau lòng ra mặt.

Nếu họ có bom linh năng, có khi xem nó như là mạng, chính là bảo bối trân quý cỡ đó đấy!

Làm gì có ai tùy tiện ném ra ngoài như Lục Duyên chứ?

Chỉ vì mấy còn hung thú như xác chết vùng dậy?

Cần thiết không?

Sau khi Lục Duyên ném hơn mười quả bom linh năng, hắn suy nghĩ một lát, tỉ lệ hiệu suất và giá cả này hình như không cao, hơn nữa, lúc này hung thú đã chết gần nửa rỏi.

Trong lúc nhất thời, số hung thú còn lại không tiếp tục xông về phía Lục Duyên nữa, ngược lại còn có í rút lui.

Lục Duyên này thật khác người, một mình hắn đã giết hết nửa số hung thú trong thú triều.

Đúng lúc này, phía xa xa lần lượt xuất hiện từng đợt khí thế mạnh, bao vây lấy đám hung thú.

Dường như cũng cảm nhận được khí tức ấy, một con chó lớn với bộ lông màu đỏ sậm, trên đầu có một chiếc sừng dài, hai cái vòi đen nhánh ở trong đám hung thú nổi giận gầm lên một tiếng, những con hung thú khác rối rít rút lui.

Lục Duyên nhìn về phía phát ra tiếng gầm, khi nhìn thấy con hung thú màu đỏ sậm kia, sắc mặt hắn đột nhiên hơi thay đổi..

Khối lập phương tiến hóa trong cơ thể hắn, vậy mà lại hơi chấn động nhẹ.

"Gạ"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Duyên ngạc nhiên nhìn con chó nọ.

Pha lê tiến hóa có động tĩnh gì nữa à?

Trong lúc lòng Lục Duyên đầy nghi hoặc, một đám thủ vệ quân mặc chiến giáp chạy tới.

"Giết! Tiêu diệt bọn hung thú này! Không chừa một con!"

Tiếng rống giận truyền đến từ trong cánh rừng, một làn sóng linh lực lan rộng, kỹ năng chiến đấu hùng mạnh nổ ra trong rừng, nên thẳng vào người hung thú.

Con hung thú định chạy trốn tức thì giận dữ thét gào.

Con chó lông đỏ thẫm thấy vậy thì cái sừng đen trên đầu hơi rung lên, mắt long lên sòng sọc, phát ra một tiếng gầm thét đây phẫn nộ.

Nó chạy về phía nơi chưa bị đám thủ vệ quân bao vây, đánh bay mọi hung thú trên đường đi.

Cảm nhận được khí tức của con hung thú ấy, Lục Duyên mở to mắt.

Con hung thú này tỏa ra uy thế rất mạnh, nó đã đạt đến lãnh chúa cấp ba cấp thấp.

Tại sao một hung thú mạnh đến thế lại không giết hắn trước tiên?

Lục Duyên híp mắt, một vật hình trụ kim loại màu đen dài một mét hiện ra trong tay.

Lựu đạn linh năng Thiên Lôi số một (cấp ba 100%): linh vật cấp lãnh chúa.

Đây là bảo vật Lục Duyên lấy được từ một tòa nhà cao mười nghìn mét trong thành phố nổi trên không.

Cũng là một trong những bảo vật có sức công phá lớn nhất mà hắn có.

Ban đầu Lục Duyên định giữ lại cho việc đối phó lãnh chúa mạnh hơn thậm chí là chiến tôn cấp bốn sau này, nhưng giờ hắn phải dùng nó với con hung thú này thôi.

Lục Duyên giơ lựu đạn linh năng len, bật công tắc điện.

Một nguồn linh lực dữ dội bùng lên trong lựu đạn linh năng rồi bùng nổ. Ngay sau đó, một chùm sáng linh năng màu xanh nhạt dài khoảng một trăm mét bắn ra.

Gần như trong nháy mắt, chùm sáng linh năng bắn qua biển hung thú đông như nêm, lại gần con chó lông đỏ thẫm.

Con chó cảm nhận được tính mạng mình đang bị đe dọa, đôi con ngươi đỏ chót co rút, cái vòi đen trên trán đung đưa dựng lên thành một thứ vũ khí tỏa ra khí đen.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0