Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Ném Ném Ném.

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

"Gào!"

Nó gào thét inh ỏi trong điên cuồng, làn sương mù tối tăm hiện ra chắn trước mặt nó.

Bành! !

Lựu đạn linh năng Thiên Lôi cấp ba viên mãn bắn vào sương mù đen.

Tiếng nổ kinh hoàng vang lên, linh năng thấp thoáng một tia chớp bắn ra tung tóe.

Trong phạm vi một trăm mét, tất cả hung thú chốc lát đã bị xé xác thành mảnh vụn, làn sóng biến thành một cơn lốc dữ dằn càn quét bốn phương tám hướng. Mặt đất chấn động dữ dội.

Ngay cả bầu trời tối tăm cũng bị chiếu sáng như đang là ban ngày.

Trong rừng, tại một nơi cách đó khá xa, một người đàn ông trung niên tóc đen, gương mặt không nổi trội đang dẫn dắt một đám tiên phong giết hung thú đằng trước. Hắn trợn trừng hai mắt nhìn vụ nổ linh lực dấy lên rồi tỏa ra linh quang mạnh mẽ đằng xa với về khó tin.

"Có chuyện gì vậy! ?"

Ảnh hưởng lớn thế này, người như hắn mà ở trong đó cũng chưa chắc có thể bảo toàn tính mạng.

Người đàn ông trung niên hoảng hốt chạy đến nơi có dấu vết linh lực, bỏ mặc tất cả những con hung thú trên đường.

Sau khi lựu đạn linh năng nổ, một tia sáng xet qua trong mắt Lục Duyên, hắn chạy về nơi hung thú lông đỏ sẫm đang đứng.

Hắn không canh chừng cửa hang nữa. Hiện giờ, tất cả hung thú đều đang chạy trốn, làm gì có thời gian để ý đến nhóm Groat còn ở bên trong.

Chưa kể, hầu như hung thú cấp ba đã bị hắn giết sạch, hung thú cấp hai thì chẳng có sức uy hiếp gì đối với Groat và những người còn lại, Lục Duyên không lo họ sẽ gặp nguy.

Hắn thoăn thoắt đến gần khu vực lựu đạn linh năng nổ.

Giờ phút này, linh quang trắng chậm rãi tan biến, để lộ cảnh tượng bên trong.

Một cái hố tròn có chu vi khoảng năm mươi mét hiện ra trong mắt Lục Duyên. Rìa của cái hố sâu hun hút này là rừng rậm xơ xác, một phần cây cối đã bị nghiền thành bụi bởi dư âm vụ nổ, những cái cây đằng xa cũng bị gió đẩy ngã ra đất, mọi thứ đều như một bãi chiến trường.

Dưới đáy hố là con hung thú với cơ thể tàn tạ.

Con hung thú này có bộ lông đỏ, thân dài gần tám mét. Là một con chó khổng lồ.

Trên trán nó có một chiếc sừng màu bạc nhưng đã gãy.

Ngoài ra còn có hai cái vòi đen.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giờ đây, hai vòi cũng đứt lìa khỏi gốc, quanh cơ thể nó còn có một làn sương mờ mờ di chuyển.

Khác với vừa rồi, nó chỉ biết thở thoi thóp, sức sống không còn bao nhiêu.

Lục Duyên chỉ đứng nhìn hung thú nằm vật trong hố chứ không xuống dưới.

Hắn cứ thấy làn sương này kỳ lạ thế nào.

Nó làm hắn liên tưởng đến cái bóng đen bắt gặp ở Tây Lê thành.

Hiện tượng dị hóa?

Lục Duyên nhướng mày.

Hắn lấy một cái lựu đạn linh năng ra ném xuống.

Uỳnh!

Một đoàn lửa từ bên dưới bay lên, tiếng kêu thảm thiết rùng rợn vọng lại từ trong đám lửa. Lục Duyên thấp thoáng nhìn thấy từng luồng khí đen trong biển lửa vặn vẹo tiêu tán.

Hắn nheo mắt, da đầu hơi tê rần.

Biết ngay thứ này không tầm thường mà!

May mà hắn thận trọng, không chạy xuống dưới đó.

Sau khi lửa tắt, con hung thú bên dưới đã cháy đen. Lục Duyên nhìn hung thú cháy khét, đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn ném thêm một quả lựu đạn linh năng xuống.

Uỳnh!

Lửa lại bùng cháy.

Lần này không thấy làn sương đen nữa.

Giữa lúc lửa bập bùng, nét mặt Lục Duyên đột nhiên hơi hoảng hốt.

Hắn nhận thấy dường như có thứ gì vào cơ thể mình.

Cảm giác khá mát rượi, cuối cùng nó bay vào hộp tiến hóa.

Hình như Lục Duyên thấy hộp tiến hóa có gì đó khác lạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cảm giác này..."

Lục Duyên chớp mắt.

Điều này làm hắn nghĩ đến một trường hợp như này cũng từng xảy ra, đó là khi hộp tiến hóa gặp Phệ Hồn Châu.

Tuy không rõ hộp tiến hóa đã hấp thu cái gì nhưng hắn biết nó sẽ tiến triển theo hướng tốt sau mỗi lần như vậy.

Lục Duyên càng ngày càng tò mò thứ mà hộp tiến hóa vừa hút vào.

Nhìn chiếc hộp màu xanh thẫm khắc chuỗi gen xung quanh, hắn cứ thấy dường như đã có thêm gì trên đó nhưng cụ thể là gì lại không biết được.

Trong lúc Lục Duyên suy nghĩ, người đàn ông tóc đen có khuôn mặt phổ thông đã đi qua bầy hung thú, lại gần vách núi.

Khi nhìn thấy hố sâu trên đất, con ngươi hắn thu nhỏ đầy thảng thốt.

Sức công phá này... đã ngang ngửa hắn rồi!

Người đàn ông tóc đen hướng mắt về phía cậu thiếu niên anh tuấn đứng bên cúi đầu nhìn hố.

Đương nhiên hắn biết thiếu niên này là ai.

Lục Duyên, một nhân tài chỉ thức tỉnh một cách bình thường nhưng lại ghi được gen cấp lãnh chúa tại cấp hai.

Là người có thiên phú cao trong Thiên Tài doanh.

Cái hố sâu hun hút này do Lục Duyên làm ra ư? !

Sao có thể?

Về khó tin hiện lên trong mắt người đàn ông tóc đen.

Rõ ràng Lục Duyên mới cấp hai thôi mà, cho dù đã đạt tới cấp lãnh chúa, cấp hai viên mãn đi chăng nữa cũng không thể có sức tấn công lớn đến vậy.

Còn nữa, hắn đang nhìn cái gì?

Lòng đây nghi hoặc, người đàn ông tóc đen cũng hướng mắt xuống đáy hố.

Dưới đáy hố, lửa đang cháy hừng hực. Trong ngọn lửa là một thứ cháy đen, không nhìn rõ hình dạng ban đầu của nó.

Người đàn ông tóc đen thấy vậy khóe miệng giật giật.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0