Rời Đi.
Thanh Không Tẩy Vũ
2024-10-07 07:00:10
Lục Duyên nhìn Amy.
Amy gật đầu, nàng nói với về vội vàng:
"Đi thôi, bổn tiểu thư sẽ nói với họ"
Hai người về tới sân thượng, mấy người Lâm Tịch Tịch và Chúc Du đang cười đùa với nhau.
Nhìn thấy Lục Duyên và Amy trở về, họ vội vàng đứng dậy.
"Tiểu thư, Lôi tiên sinh"
Amy gật đầu, nói thẳng:
"Tịch Tịch, ta và Lôi Phong đã bàn bạc xong, bọn ta có việc phải làm rồi, các ngươi về thành phố nổi trên không đợi trước đi, hoạt động tự do"
Mấy người Lâm Tịch Tịch nghe Amy nói xong thì hơi sửng sốt, họ có chút không ngờ được.
Sau đó Lâm Tịch Tịch vội vàng hỏi:
"Tiểu thư, bọn ta không cần đi theo ngài sao?"
"Đúng vậy tiểu thư, bọn ta quay về thành phố nổi trên không, còn hai người thì sao?"
Amy cười hì hì đáp:
"Đó là bí mật, nhưng việc mà bọn ta sắp làm rất quan trọng!"
Mấy người Lâm Tịch Tịch nghe Amy nói xong bèn nhìn nhau.
Nhưng thấy về mặt kiên định của Amy, họ cũng hết cách, đành gật đầu nghe theo.
Lâm Tịch Tịch mở miệng nói:
"Vậy tiểu thư hãy cẩn thận một chút. Chú ý an toàn"
Nàng quay đầu nhìn về phía Lục Duyên:
"Lôi tiên sinh, phiền ngươi chăm sóc tiểu thư giúp"
"Yên tâm đi Tịch Tịch, có ta ở đây"
Lục Duyên cười cười.
Đoàn người lại đi lên thang máy trên không và trở lại thành phố nổi trên không.
Trên đường đi, mấy người Lâm Tịch Tịch đều im lặng.
Dù sao các nàng cũng được xem như là cấp dưới của Amy thế mà bây giờ lại không thể làm gì được cho nàng, điều này khiến cho họ cảm thấy hơi áy náy.
Lục Duyên nhìn thoáng qua mấy người Lâm Tịch đang tự trách bản thân, hiểu được cảm giác của họ.
Nhưng so với Lục Duyên và Amy đã tới cấp hai thì mấy người Lâm Tịch ở cấp một vẫn quá yếu.
Đôi khi chiến đấu, tình trạng như vậy không chỉ không giúp được gì mà ngược lại còn trở thành cục tạ cho người khác.
Về tới quảng trường, mọi người xuống thang máy trên không.
Nhìn thấy Lục Duyên và Amy cũng xuống thang máy, mấy người Lâm Tịch Tịch đều thấy kì lạ.
"Tiểu thư, Lôi tiên sinh, các ngươi không quay về sao?"
Lục Duyên cười, tia sáng đen lóe lên, tàu con thoi chiến đấu Hắc Hùng số một xuất hiện trên không trung.
Lục Duyên và Amy đi lên tàu chiến.
Sau đó, tàu con thoi phóng lên cao dưới ánh mắt ngạc nhiên của mấy người Lâm Tịch Tịch, bay ra ngoại thành thành phố nổi trên không.
Đám người Lâm Tịch Tịch nhìn thấy tàu con thoa tới gần đám phi hành khí đông như mắc cửi thì sắc mặt trở nên tái nhợt.
"Tiểu thư!"
"Xong rồi...
"Sao Lôi tiên sinh dám làm vậy? !"
Rất nhiều phi hành, thậm chí trong đó còn có cấp mục đầu cấp một hay máy móc sinh mệnh cấp thủ lĩnh.
Tính ra cũng tới cả vạn!
Nhiều phi hành khí tấn công cùng lúc như thế, cho dù là chiến tướng cấp ba cũng sẽ bị bắn thành tổ ong mất.
Mấy người Lâm Tịch Tịch hoàn toàn không ngờ Lục Duyên dám lái tàu con thoi vọt thẳng qua đó.
Ngay lúc lòng họ lạnh ngắt, phi hành khí đang tiếp cận tàu con thoi, còn cách khoảng chừng một trăm mét thì đột ngột dừng lại.
Chốc lát sau, khoảng một trăm phi hành khí tập hợp lại rồi xếp thành hàng như hộ vệ, vây quanh tàu con thoi.
Mà những phi hành khí khác thì rời đi như thể chúng hoàn toàn không thấy Hắc Hùng số một.
Tàu con thoi Hắc Hùng số một cứ thế bay về phương xa trong lúc được biển phi hành khí tháp tùng.
Trong quảng trường của thành phố nổi trên không, đám người Lâm Tịch Tịch tròn xoe mắt nhìn tàu con thoi Hắc Hùng số một đi xa, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bầu không khí tĩnh lặng như tờ, không một ai thốt nên lời.
Sau một lát, Chúc Du mới thấp giọng hỏi:
"Họ, họ bay đi rồi ư? Bay thẳng một đường thế luôn hả?"
Mọi người lấy lại tinh thần, vẻ mặt thảng thốt và kích động.
"Đúng vậy! Sao họ được nhiều phi hành khí hộ tống mà đi thế?"
"Những phi hành khí này! Các ngươi có thấy không? Bọn chúng vây quanh tàu con thoi giống như hộ vệ vậy!"
"Đúng đó đúng đó! Những phi hành khí khác thì bỏ qua tàu con thoi luôn!
"Rốt cuộc tiểu thư và Lôi tiên sinh đã làm thế nào vậy?"
Trong khi mọi người thảo luận sôi nổi, đột nhiên đôi mắt Alice sáng lên, nàng nghĩ tới cái gì đó:
"Tự nhiên ta hiểu tiểu thư và Lôi tiên sinh muốn làm gì rồi"
Nghe được lời nói của Alice, mọi người sửng sốt, sau đó không ít người trừng lớn mắt, trong mắt cũng hiện lên về hoảng sợ.
"Ta, hình như ta cũng hiểu rồi"
"Ối trời ơi... Họ làm chuyện trọng đại thật kìa! Siêu trọng đại luôn!"
"Chắc chắn họ muốn đi tàu con thoi bay đến thành phố nổi trên không khác rồi xông vào lấy bảo vật thừa dịp chúng chưa bị ai chiếm đóng"
"Nếu trong tình huống bình thường thì chắc chắn không thể làm được chuyện này, dù sao trên không trung đều là phi hành khí, hơn nửa chắc không có bao nhiêu người bay được trong giai đoạn này đâu. Nhưng giờ thì... tiểu thư và Lôi tiên sinh thật sự làm được rồi.
"Chỉ mới năm ngày rưỡi, thậm chí chưa đến ngày thứ sáu kể từ khi di tích cơ giới Aiur mở cửa, chắc hẳn còn rất nhiều thành phố nổi chưa bị xâm lược. Đây chính là mục tiêu của tiểu thư và Lôi tiên sinh!"
"Nhất định lần này tiểu thư và Lôi tiên sinh sẽ khiến tất cả mọi người đều bất ngờ!"
mu Đám người Lâm Tịch Tịch hiểu ra ý tưởng của Lục Duyên và Amy thì kích động ra mặt.
Amy gật đầu, nàng nói với về vội vàng:
"Đi thôi, bổn tiểu thư sẽ nói với họ"
Hai người về tới sân thượng, mấy người Lâm Tịch Tịch và Chúc Du đang cười đùa với nhau.
Nhìn thấy Lục Duyên và Amy trở về, họ vội vàng đứng dậy.
"Tiểu thư, Lôi tiên sinh"
Amy gật đầu, nói thẳng:
"Tịch Tịch, ta và Lôi Phong đã bàn bạc xong, bọn ta có việc phải làm rồi, các ngươi về thành phố nổi trên không đợi trước đi, hoạt động tự do"
Mấy người Lâm Tịch Tịch nghe Amy nói xong thì hơi sửng sốt, họ có chút không ngờ được.
Sau đó Lâm Tịch Tịch vội vàng hỏi:
"Tiểu thư, bọn ta không cần đi theo ngài sao?"
"Đúng vậy tiểu thư, bọn ta quay về thành phố nổi trên không, còn hai người thì sao?"
Amy cười hì hì đáp:
"Đó là bí mật, nhưng việc mà bọn ta sắp làm rất quan trọng!"
Mấy người Lâm Tịch Tịch nghe Amy nói xong bèn nhìn nhau.
Nhưng thấy về mặt kiên định của Amy, họ cũng hết cách, đành gật đầu nghe theo.
Lâm Tịch Tịch mở miệng nói:
"Vậy tiểu thư hãy cẩn thận một chút. Chú ý an toàn"
Nàng quay đầu nhìn về phía Lục Duyên:
"Lôi tiên sinh, phiền ngươi chăm sóc tiểu thư giúp"
"Yên tâm đi Tịch Tịch, có ta ở đây"
Lục Duyên cười cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoàn người lại đi lên thang máy trên không và trở lại thành phố nổi trên không.
Trên đường đi, mấy người Lâm Tịch Tịch đều im lặng.
Dù sao các nàng cũng được xem như là cấp dưới của Amy thế mà bây giờ lại không thể làm gì được cho nàng, điều này khiến cho họ cảm thấy hơi áy náy.
Lục Duyên nhìn thoáng qua mấy người Lâm Tịch đang tự trách bản thân, hiểu được cảm giác của họ.
Nhưng so với Lục Duyên và Amy đã tới cấp hai thì mấy người Lâm Tịch ở cấp một vẫn quá yếu.
Đôi khi chiến đấu, tình trạng như vậy không chỉ không giúp được gì mà ngược lại còn trở thành cục tạ cho người khác.
Về tới quảng trường, mọi người xuống thang máy trên không.
Nhìn thấy Lục Duyên và Amy cũng xuống thang máy, mấy người Lâm Tịch Tịch đều thấy kì lạ.
"Tiểu thư, Lôi tiên sinh, các ngươi không quay về sao?"
Lục Duyên cười, tia sáng đen lóe lên, tàu con thoi chiến đấu Hắc Hùng số một xuất hiện trên không trung.
Lục Duyên và Amy đi lên tàu chiến.
Sau đó, tàu con thoi phóng lên cao dưới ánh mắt ngạc nhiên của mấy người Lâm Tịch Tịch, bay ra ngoại thành thành phố nổi trên không.
Đám người Lâm Tịch Tịch nhìn thấy tàu con thoa tới gần đám phi hành khí đông như mắc cửi thì sắc mặt trở nên tái nhợt.
"Tiểu thư!"
"Xong rồi...
"Sao Lôi tiên sinh dám làm vậy? !"
Rất nhiều phi hành, thậm chí trong đó còn có cấp mục đầu cấp một hay máy móc sinh mệnh cấp thủ lĩnh.
Tính ra cũng tới cả vạn!
Nhiều phi hành khí tấn công cùng lúc như thế, cho dù là chiến tướng cấp ba cũng sẽ bị bắn thành tổ ong mất.
Mấy người Lâm Tịch Tịch hoàn toàn không ngờ Lục Duyên dám lái tàu con thoi vọt thẳng qua đó.
Ngay lúc lòng họ lạnh ngắt, phi hành khí đang tiếp cận tàu con thoi, còn cách khoảng chừng một trăm mét thì đột ngột dừng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chốc lát sau, khoảng một trăm phi hành khí tập hợp lại rồi xếp thành hàng như hộ vệ, vây quanh tàu con thoi.
Mà những phi hành khí khác thì rời đi như thể chúng hoàn toàn không thấy Hắc Hùng số một.
Tàu con thoi Hắc Hùng số một cứ thế bay về phương xa trong lúc được biển phi hành khí tháp tùng.
Trong quảng trường của thành phố nổi trên không, đám người Lâm Tịch Tịch tròn xoe mắt nhìn tàu con thoi Hắc Hùng số một đi xa, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bầu không khí tĩnh lặng như tờ, không một ai thốt nên lời.
Sau một lát, Chúc Du mới thấp giọng hỏi:
"Họ, họ bay đi rồi ư? Bay thẳng một đường thế luôn hả?"
Mọi người lấy lại tinh thần, vẻ mặt thảng thốt và kích động.
"Đúng vậy! Sao họ được nhiều phi hành khí hộ tống mà đi thế?"
"Những phi hành khí này! Các ngươi có thấy không? Bọn chúng vây quanh tàu con thoi giống như hộ vệ vậy!"
"Đúng đó đúng đó! Những phi hành khí khác thì bỏ qua tàu con thoi luôn!
"Rốt cuộc tiểu thư và Lôi tiên sinh đã làm thế nào vậy?"
Trong khi mọi người thảo luận sôi nổi, đột nhiên đôi mắt Alice sáng lên, nàng nghĩ tới cái gì đó:
"Tự nhiên ta hiểu tiểu thư và Lôi tiên sinh muốn làm gì rồi"
Nghe được lời nói của Alice, mọi người sửng sốt, sau đó không ít người trừng lớn mắt, trong mắt cũng hiện lên về hoảng sợ.
"Ta, hình như ta cũng hiểu rồi"
"Ối trời ơi... Họ làm chuyện trọng đại thật kìa! Siêu trọng đại luôn!"
"Chắc chắn họ muốn đi tàu con thoi bay đến thành phố nổi trên không khác rồi xông vào lấy bảo vật thừa dịp chúng chưa bị ai chiếm đóng"
"Nếu trong tình huống bình thường thì chắc chắn không thể làm được chuyện này, dù sao trên không trung đều là phi hành khí, hơn nửa chắc không có bao nhiêu người bay được trong giai đoạn này đâu. Nhưng giờ thì... tiểu thư và Lôi tiên sinh thật sự làm được rồi.
"Chỉ mới năm ngày rưỡi, thậm chí chưa đến ngày thứ sáu kể từ khi di tích cơ giới Aiur mở cửa, chắc hẳn còn rất nhiều thành phố nổi chưa bị xâm lược. Đây chính là mục tiêu của tiểu thư và Lôi tiên sinh!"
"Nhất định lần này tiểu thư và Lôi tiên sinh sẽ khiến tất cả mọi người đều bất ngờ!"
mu Đám người Lâm Tịch Tịch hiểu ra ý tưởng của Lục Duyên và Amy thì kích động ra mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro