Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Săn Sàng.

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

Dương Thu ôm bả vai Lục Duyên, cười hì hì nói:

"A Duyên, nói thật, đến khi ấy, nếu ta chết, viết mộ chí cho ta phải vui tai một chút, ví dụ như nói chiến đấu vì tồn vong của nhân loại cái gì đấy"

Đinh Văn liếc qua Dương Thu một cái:

"Dẫu sao ta cũng sẽ không chết"

Groat nhếch miệng:

"Chúng ta cũng đã trải qua nhiều lần thú triều, mặc dù quy mô lần này rất lớn nhưng đều có kinh nghiệm cả rồi, đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta đều có thể sống sót"

Đám người rời khỏi ký túc xá, phát hiện lúc này quân thủ vệ đã bắt đầu di chuyển, cả quân khu trở nên tiêu điều xơ xác.

Lục Duyên còn trông thấy Chu Chính Dương và Nhan Tỉnh.

Hai người đều bị phân đến quân trấn thủ, bình thường chẳng có việc gì, chỉ khi gặp phải công kích của thú triều hoặc những tình huống đặc biệt khác uy hiếp đến doanh địa phòng ngự mới xuất chiến.

Lúc này, trên gương mặt của Chu Chính Dương đã không còn vẻ hăng hái như trước, thay vào đó có phần tái nhợt.

Nhan Tinh cũng giống hệt như vậy.

Hiển nhiên họ cũng trông thấy Lục Duyên, đều ngẩn người.

Lục Duyên gật nhẹ đầu với họ, hai người dường như đã khôi phục được chút ít, về mặt nghiêm túc gật đầu.

Rời khỏi quân khu, người ở khu phổ thông càng ít hơn trước.

Lúc này, những chiến sĩ gen còn lại đã trang bị hết gen võ trang, một chiến sĩ gen có đáng người cao lớn xách theo rìu chiến, cười dữ tợn nói:

"CMN, đám chó hung thú này đã xong vào doanh địa phòng ngự rồi sao? Xem ông đây chém đầu chúng nó đây! !"

Cũng có chiến sĩ gen kêu lên:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thú triều tấn công, nếu như hàng phòng tuyến bị phá vỡ, vậy thì bên trong đế quốc sẽ bị uy hiếp, đến lúc ấy, những thành thị kia sẽ gặp nguy hiểm. Mọi người phải cùng nhau giúp quân thủ vệ một phen!"

Ngay bên cạnh, có một đội quân thủ vệ đang dẫn chiến sĩ gen xếp hàng đi bảo vệ tường thành, miễn đến lúc lại nổ ra xung đột với lực lượng quân thủ vệ phòng thủ.

Trong đó có Macquarie.

Macdquarie trong thấy Lục Duyên thì ngạc nhiên một chút, sau đó khẽ gật đầu, vô thanh mở miệng nói một câu.

Lục Duyên nhìn khẩu hình, chắc là 'cẩn thận.

Hắn gật đầu, nhếch miệng cười một tiếng.

Mấy người đi tới cửa thành, lúc này đang có ba tiểu đội trinh sát đi vào cửa, trông thấy mấy người Lục Duyên, họ đều khẽ gật đầu.

Tròng mắt của Lục Duyên có hơi co lại.

Lúc này, cả ba tiểu đội trinh sát này đều không còn đủ quân số 6 người, hơn nữa trên người đều có vết thương, thương thế của một số người còn không nhẹ.

Lướt gặp ba nhóm người, 22 đội rời khỏi doanh địa, đi xuống núi, tiến về rừng rậm phía trước.

Lúc này sắc trời đã mờ dần, Vô Tận Sơn Mạch vào đêm còn nguy hiểm hơn ban ngày một chút, mấy người Lục Duyên lại càng thêm cảnh giác.

Đường Tể vẫn giống như mọi khi, điều tra hoàn cảnh xung quanh đội ngũ.

Rất nhanh, họ đã xâm nhập vào rừng rậm hơn mười mấy km.

Đội ngũ chầm chậm quan sát xung quanh, xác định phương hướng hành động của hung thú, nếu đụng phải khí tức mạnh mẽ đành phải nín lặng mà quan sát.

Đúng lúc này, Lục Duyên biến sắc, bạch quang toàn thân phát động, hắn đạp lên mặt đất, thân thể biến mất tại chỗ.

Trên cành cây bên trái đội, Đường Tể nửa ngồi, gương mặt bình thường mang the vẻ cẩn thận, ánh mắt quét xung quanh.

Ngay khi hắn quét mắt nhìn quanh, có một con mãng xà đen khổng lồ đang chậm rãi bò tới, đôi mắt nó đỏ ngầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi con mãng xà đen khổng lồ đến nhánh cây gần Đường Tể, thân thể nó căng cứng, vọt về phía Đường Tể, mở cái miệng rộng như bồn máu, muốn nuốt trọn Đường Tế.

Đúng lúc này, một đạo bạch quang xet qua, Lục Duyên xuất hiện ngay nhánh cây phía trên Đường Tể.

Trọng kiếm trong tay hắn phát ra kiếm quang bén nhọn đảo qua, con mãng xà khổng lồ trong không trung không còn đường né tránh, bị trọng kiếm chém vào mình, máu tươi phun trào.

Cơ thể nó nặng nề rơi xuống đất, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng trầm đục, thân thể to lớn vặn vẹo gào thét.

Lúc này Đường Tể mới phản ứng lại.

Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn con mãng xà khổng lồ trên mặt đất, mồ hôi lạnh sau lưng ứa ra.

"Vậy mà con mãng xà khổng lồ này lại có thể che giấu khí tức? ! Ta không có chút cảm giác nào!"

Trong mắt hắn ngập về sợ hãi.

Lúc này những người khác cũng mới phản ứng lại, nhao nhao tới gần.

Sau khi nhìn con mãng xà khổng lồ trên mặt đất, gương mặt họ đều biến sắc.

Lục Duyên và Đường Tể nhảy từ trên cây xuống, thương thế của con mãng xà quá nặng, thiếu chút nữa cơ thể đã bị chém đứt, nó gào thét, động tác vặn vẹo cũng dần ngừng lại.

Đường Tể nhìn Lục Duyên, mặt đầy cảm kích:

"A Duyên, cảm ơn ngươi, nếu không, e là ta đã chết rồi"

"Đường Tể ca đừng khách sáo, chúng ta là chiến hữu mà, năng lực cảm nhận của ta cũng xem như không tệ, nếu không, chỉ e ta cũng không kịp cứu ngươi"

Sắc mặt những người khác nhìn Lục Duyên có phần cổ quái.

Năng lực của Lục Duyên mạnh mẽ, sức phòng ngự kinh người, điều này họ đều biết.

Bây giờ đến năng lực cảm nhận cũng thâm sâu?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0