Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Vũ Khí Gen Cấp...

Thanh Không Tẩy Vũ

2024-10-07 07:00:10

Toàn thân Lục Duyên lạnh lẽo.

Thực lực của Dạ Dạ còn mạnh hơn hắn tưởng tượng nhiều.

Dạ Dạ quay đầu, về lại chỗ, không thèm nhìn 4 tên kia, mặt không có biểu tình gì, giống như là vừa rồi chỉ giết 4 con gà thôi vậy.

Nàng ta quay trở lại chỗ cũ, ngồi xuống, chân trắng đặt trên đầu gối, nhìn thịt nướng, nuốt nước miếng:

“Sắp được chưa?”

Bây giờ Lục Duyên mới phát hiện, nàng ta đã ăn hết thịt trong đĩa rồi.

“…Sắp xong rồi sắp xong rồi~Dạ Dạ đại nhân, ngài đợi tý.”

Lục Duyên tươi cười rạng rỡ.

Hắn đã từ bỏ việc chạy trốn rồi. Không thoát nổi, không thoát nổi đâu…Ai mà chịu được chứ?

Hắn cảm thấy mình mà chạy một bước thôi là xin vĩnh biệt luôn.

Mình thảm thế chứ lị? Thế nào mà lại gặp quái vật thế này?

Lục Duyên ai oán, hy vọng có thể làm đồng chí Dạ Dạ này thoải mái, giữ lấy cái mạng chó này.

Thế nào là đàn ông?

Có thể cứng có thể mềm, có thể dài có thể ngắn!

Lục Duyên đã chuẩn bị tâm lý có thể chịu đựng mọi gian truân vất vả rồi.

Rất nhanh, thịt đã được nướng xong.

Thịt nướng vàng ươm nhỏ dầu mỡ, hương thơm nức mũi.

“Dạ Dạ đại nhân, mời ngươi, cẩn thận nóng!”

Miệng thịt nướng này to gấp mấy lần miếng thịt trước đó, Lục Duyên chu đáo cắt miếng thịt nướng ra thành từng miếng nhỏ, đặt lên đĩa đưa cho Dạ Dạ.

Dạ Dạ nhận lấy chiếc đĩa, dùng nĩa xiên thịt, há cái miệng nhỏ anh đào cắn một miếng, sau đó nàng hài lòng híp đôi mắt to, vẫy cái đuôi phía sau, có vẻ hình như rất vui.

Lục Duyên thấy vậy, trong lòng thở ra nhẹ nhõm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khiến người ta dễ chịu, có lẽ người ta không đến nỗi mặc quần lên là không nhận người chứ?

Nói không chừng chỉ cần hắn giao một chút thu hoạch thì nàng sẽ không giết hắn nữa?

Nói không chừng mình có thể giữ được một số thứ, ít nhất cũng không cần chết mà đi ra, liên lụy đến thời gian tiến vào lần sau.

Lục Duyên nhìn Dạ Dạ ăn từng miếng từng miếng nhỏ, mình cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

Vốn dĩ hắn trải qua một trận đại chiến, đã cạn kiệt sức lực, bây giờ bận rộn cả nửa ngày, mình không ăn chút nào, hắn cũng đã rất đói rồi.

Lục Duyên nhìn Dạ Dạ đang thỏa mãn, mình cũng lấy ra chiếc đĩa và dao dĩa, cắt mấy miếng thịt, tự nếm thử một miếng.

Mùi vị rất ngon.

Không hổ là ta, muốn làm là có thể làm được mà!

Lục Duyên hài lòng gật đầu.

Nhưng Lục Duyên nghi ngờ có lẽ hương vị thơm ngon là vì chất lượng thịt vốn có của thịt cá sấu khổng lồ Cổ Hải.

Dù sao cũng là hung thú cấp mục đầu.

Rất nhanh, Dạ Dạ đã ăn xong, quay đầu nhìn thẳng Lục Duyên, Lục Duyên hiểu ý ngay, vội vàng nở nụ cười:

“Nào, Dạ Dạ đại nhân đưa đĩa cho ta, ta cắt thêm cho ngươi.”

Dạ Dạ đưa đĩa cho Lục Duyên, Lục Duyên lại cho Dạ Dạ một đĩa thịt nướng thật đầy.

Hai người thong thả ăn thịt nướng, mỗi lần Dạ Dạ ăn xong, Lục Duyên sẽ giúp cắt đầy thịt cho nàng, đừng thấy cơ thể Dạ Dạ có vẻ nhỏ bé, nhưng nàng còn ăn nhiều hơn Lục Duyên.

Rất nhanh nàng đã ăn hết một miếng thịt nướng lớn, Dạ Dạ thỏa mãn đặt đĩa xuống, quẫy đuôi không ngừng.

Lục Duyên nhìn cái đuôi lông nhung đang quẫy, muốn tóm lấy sờ, nhưng chắc chắn hắn không dám.

Đương nhiên cũng không phải là hắn sợ chết, chủ yếu là cảm thấy không lịch sự

Lục Duyên cảm thấy chắc chắn mình không phải loại người sợ chết.

Dạ Dạ đứng lên, ăn nhiều thịt nướng như vậy, bụng của nàng không hề to lên chút nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Duyên nhìn cái bụng phẳng lỳ của nàng, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Chẳng lẽ bụng của nàng liên kết không gian dị thường sao?

“Cho ngươi những thứ trong đó, coi như tiền ăn.”

Dạ Dạ chỉ vào vị trí người đầu chó trước đó, Lục Duyên nhìn theo qua.

Hắn phát hiện thi thể của bốn người đầu chó trước đó đã hóa thành hào quang tiêu tan bay đi, để lại nguyên liệu và linh tinh, thậm chí còn có một thanh thương dài hào quang màu xanh lục lấp lánh.

Vũ khí gen cấp tinh nhuệ?

“Cho ta?”

Lục Duyên ngạc nhiên, quay đầu nhìn sang Dạ Dạ, phát hiện miêu nữ đã biến mất, Lục Duyên cũng hoàn toàn không phát hiện nàng rời đi thế nào.

Đi rồi?

Lục Duyên mở to đôi mắt, có chút không thể tin nổi.

Hắn còn tưởng rằng Dạ Dạ sẽ giết hắn, lấy đi thu hoạch lần này của hắn, ít nhất cũng bắt hắn giao ra một số bảo vật gì đó.

Không ngờ, nàng lại thực sự chỉ gì ăn cá nướng?

Ta khinh! Cá sấu không phải là cá!

Dạ Dạ đã ăn thịt cá sấu nướng thì không nói, lại còn trả tiền ăn?

Hơn nữa còn là vũ khi gen cấp tinh nhuệ!

Một vũ khí gen cấp tinh nhuệ, giá trị phải hơn chục ngàn linh tinh!

Tuy máu thịt của hung thú mục đầu cũng được coi là quý giá, nhưng một chút thịt máu như vậy không đáng nhắc đến so với vũ khí cấp tinh nhuệ!

Càng đừng nói ngoại trừ vũ khí cấp tinh nhuệ, còn có không ít linh tinh và nguyên liệu.

Bữa cơm này sợ không phải là đầu tư nhỏ kiếm lời lớn?

Đây là cái gì mà phú bà chất lượng cao?

Lục Duyên trố mắt, chưa hồi thần lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Số ký tự: 0