Ghen Ghét Muốn Nổi Điên

Chương 26

2024-10-12 21:30:40

Từ Diệp Khiêm vẫn giữ bình tĩnh, giọng nói đều đều.

"Chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Tiểu Từ à—"

Giọng của y tá truyền đến, cứu nguy kịp lúc cho Từ Diệp Khiêm.

Anh vội vã bước đi, bước chân còn hơi lảo đảo, dù không rõ ràng lắm.

Giang Trĩ Ninh nhìn bóng lưng của anh, cười khúc khích vài tiếng.

Anh vừa nãy, căng thẳng đến nỗi tai cũng đỏ ửng.

Ừm, dáng người đẹp, tính cách... cũng hơi đáng yêu.

Càng muốn theo đuổi anh hơn rồi.

Giang Trĩ Ninh thư giãn một lúc, không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.

Cô nhắm mắt lại, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Không lâu sau, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên.

"Giang... đàn em, uống ít nước đường đi."

Giọng nói như dòng suối mát chảy từ núi, dịu êm len lỏi vào tai, thật dễ chịu.

Khoảnh khắc đó, cô nhận ra mình không chỉ thích vẻ đẹp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà còn mê giọng nói.

Muốn nghe giọng anh mỗi khi ngủ, muốn nghe anh hát.

Cô không nói gì, giấu kín suy nghĩ nảy nở trong lòng, từ từ ngồi dậy nở nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn đàn anh!"

Nhưng lại không đưa tay ra nhận.

Thay vào đó, cô cúi nhìn tay anh cầm chiếc cốc giấy dùng một lần, các khớp tay rõ ràng, trắng như ngọc, nhưng có vài vết chai nhẹ ở khớp ngón tay.

Trên mu bàn tay có gân xanh hơi nổi lên, mang theo chút sức mạnh.

Cô luôn yêu thích và say mê mọi thứ đẹp đẽ.

Giang Trĩ Ninh nhất thời ngắm nhìn một lúc.

Cho đến khi anh khẽ gọi bên tai: "Đàn em."

Từng chút không khí len vào màng nhĩ, kéo cô trở lại thực tại.

Giang Trĩ Ninh giả vờ ho khan mấy tiếng: "Đàn anh, em không có sức."

Cô còn đưa cánh tay mảnh mai ra, vừa nhấc lên đã yếu ớt buông xuống.

Cô cắn môi dưới, nửa như làm nũng mà nói: "Anh có thể... đút cho em không?"

Câu nói vừa dứt, không gian xung quanh im lặng tới đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của cả hai.

Thậm chí nhịp thở của anh cũng dừng lại trong một khoảnh khắc.

Giang Trĩ Ninh nhìn anh với ánh mắt đáng thương. Vốn dĩ gương mặt của cô đã ngọt ngào và mềm mại, không mang chút tính công kích nào. Khi cô cười hoặc tỏ vẻ tội nghiệp lại càng dễ khiến người khác cảm thấy gần gũi hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy anh không phản ứng, cô khịt mũi tự trách móc: "Không sao, lát nữa em nghỉ chút rồi tự uống."

"Đàn anh, là lỗi của em, yêu cầu hơi quá đáng."

Vừa nói cô lại yếu ớt ho vài tiếng rồi chậm rãi nằm xuống giường.

Ngoan cố nhưng lại vô cùng trong sáng.

Khiến người khác không khỏi cảm thấy xót xa.

Cô vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn anh.

"Tiểu Từ à, con bé đã uống hết nước đường chưa?" Bác sĩ trường đang bận tìm thuốc trong tủ trong phòng, vừa hỏi vừa nói vọng ra.

Bầu không khí càng trở nên vi diệu hơn.

Từ Diệp Khiêm sực tỉnh, tay cầm cốc giấy hơi run nhưng may mắn giữ vững được. Anh thu ánh mắt lại, đáp nhỏ: "Sắp rồi ạ."

Anh dừng lại một chút, tự trấn tĩnh mình, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, giúp người thì giúp cho trót.

Anh chỉ đang chăm sóc cho đàn em, hôm nay dù là bất kỳ ai nằm đây anh cũng sẽ làm như vậy.

Từ Diệp Khiêm đã chuẩn bị tâm lý, anh ngước nhìn cô gái nằm trên giường, giọng nói ngắn gọn: "Đàn em Giang, uống nước đi."

Thấy cô không phản ứng, anh lại mấp máy môi: "Tôi đút cho."

Hai từ ấy vừa thốt ra đã khiến anh cảm thấy nóng bừng, xen lẫn chút thân mật mơ hồ, như những sợi tơ mỏng vấn vít lấy đầu tim.

Cô gái vốn đang nhắm mắt cười thầm trong lòng giờ mở to mắt nhìn anh, sau đó ngồi dậy, động tác thuần thục một cách hoàn hảo, chẳng thấy chút yếu ớt nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ghen Ghét Muốn Nổi Điên

Số ký tự: 0