Chương 27
2024-10-12 21:30:40
Giang Trĩ Ninh thầm kêu lên: Hỏng rồi.
Quên mất phải diễn.
Cô điều chỉnh lại biểu cảm của mình, lo sợ bị lộ tẩy, lông mi dài khẽ run rồi nhìn vào cốc nước trong tay anh, nhích người lại gần và uống một ngụm.
Nước có độ ấm vừa phải, không nóng không lạnh, còn có chút ngọt ngào.
Không rõ là do vị đường trong nước hay do lòng cô đang thấm ngọt.
Dường như... cô đã dần tìm ra cách để tiếp cận và chinh phục anh rồi.
Cô uống nước rất chậm, thỉnh thoảng lại dùng đôi mắt trong veo sáng rực nhìn anh một cái, trong khi đó, cánh tay của Từ Diệp Khiêm thì cứng ngắc, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn xuống đất, như thể mình chỉ là một công cụ bưng nước.
Một phút ngắn ngủi mà dường như kéo dài cả thế kỷ.
Dưới tác dụng của nước đường, đôi môi khô nứt của Giang Trĩ Ninh dần trở nên hồng hào và mềm mại.
Cô mỉm cười tươi rói: "Đàn anh, em uống hết rồi."
Ngay khoảnh khắc đó, Từ Diệp Khiêm lùi lại một bước, đặt cốc giấy xuống, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản.
Không có hành động gì quá đặc biệt.
Nhưng được anh đút nước cho, trong lòng Giang Trĩ Ninh tràn đầy cảm giác thành tựu, cũng ngừng ngay việc trêu chọc anh.
Ngược lại cô chân thành cảm ơn: "Cảm ơn đàn anh Từ, nếu không có anh thì chắc em không biết làm sao nữa."
Từ Diệp Khiêm: "Không có gì."
"Người khác mà ngất tôi cũng sẽ giúp thôi, đây là trách nhiệm của trợ giảng."
Anh đang cố kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Phòng y tế lại trở về sự yên tĩnh. Giang Trĩ Ninh nghỉ ngơi một lúc, khi nhìn đồng hồ đã sắp 5 giờ rồi, buổi huấn luyện quân sự buổi chiều cũng sắp kết thúc.
Chút nữa Dữu Tử và Phi Phi chắc cũng sẽ đến.
Cô lén nhìn sang bên cạnh, thấy chàng trai ngồi trên ghế, cách cô không quá gần.
Ánh hoàng hôn đổ lên người anh, nhẹ nhàng rơi xuống phủ lên hàng mi, đôi mày và gương mặt anh được mạ một lớp ánh vàng nhạt. Gương mặt góc cạnh sắc sảo, sống mũi cao thẳng, dáng ngồi thẳng tắp.
Nốt ruồi đỏ nơi khóe môi càng tăng thêm vài phần mê hoặc.
Cô nhìn mãi không thấy chán.
Khát khao chiếm hữu những thứ đẹp đẽ tràn tới như những đợt sóng biển dữ dội, không thể chối từ.
Cô muốn chạm vào gương mặt anh.
Bàn tay cô không nghe theo sự điều khiển, tim cô ngứa ngáy.
Thời gian trôi qua từng giây, Giang Trĩ Ninh hoàn toàn không nhận ra, cho đến khi tiếng gọi quen thuộc của bạn cùng phòng vang lên bên tai mới kéo cô trở về thực tại.
"Ninh Ninh!"
"Ninh Ninh, cậu ổn chứ? Tụi mình định đến nhưng huấn luyện viên không cho, nói là đàn anh đã đưa cậu đến đây rồi."
Gương mặt của Tống Dữu và Trì Phi đầy lo lắng, nhìn cô như nhìn một con búp bê sứ.
Giang Trĩ Ninh cười xua tay: "Mình không sao đâu, chỉ là bị cảm nắng nhẹ, nghỉ ngơi chút là khỏe rồi."
"Chút nữa đi uống nước xoài trân châu đi! Ly lớn, ít đá, đường 50%!"
"Được thôi."
"Để bọn mình hỏi bác sĩ xem cậu có thể về chưa nhé?"
Bác sĩ mặc áo blouse trắng vừa nghe tiếng nói thì bước từ phòng trong ra: "Con gái, khỏe hơn chưa?"
"Dạ con đỡ nhiều rồi ạ."
"Được rồi, về nhà nhớ nghỉ ngơi, uống nhiều nước và nhớ bôi kem chống nắng."
"Dạ, cảm ơn bác sĩ."
"Không có gì."
"À, cậu nhóc kia đi rồi."
Giang Trĩ Ninh vừa rồi chỉ mải nói chuyện với bạn, không để ý phía kia, bóng dáng anh trên ghế đã biến mất.
Anh đã rời đi.
Anh vẫn ở đó, cho đến khi bạn cô tới.
"Ninh Ninh, cậu nhìn gì vậy?" Tống Dữu chạm vào trán cô, lo cô bị sốt.
Quên mất phải diễn.
Cô điều chỉnh lại biểu cảm của mình, lo sợ bị lộ tẩy, lông mi dài khẽ run rồi nhìn vào cốc nước trong tay anh, nhích người lại gần và uống một ngụm.
Nước có độ ấm vừa phải, không nóng không lạnh, còn có chút ngọt ngào.
Không rõ là do vị đường trong nước hay do lòng cô đang thấm ngọt.
Dường như... cô đã dần tìm ra cách để tiếp cận và chinh phục anh rồi.
Cô uống nước rất chậm, thỉnh thoảng lại dùng đôi mắt trong veo sáng rực nhìn anh một cái, trong khi đó, cánh tay của Từ Diệp Khiêm thì cứng ngắc, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn xuống đất, như thể mình chỉ là một công cụ bưng nước.
Một phút ngắn ngủi mà dường như kéo dài cả thế kỷ.
Dưới tác dụng của nước đường, đôi môi khô nứt của Giang Trĩ Ninh dần trở nên hồng hào và mềm mại.
Cô mỉm cười tươi rói: "Đàn anh, em uống hết rồi."
Ngay khoảnh khắc đó, Từ Diệp Khiêm lùi lại một bước, đặt cốc giấy xuống, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản.
Không có hành động gì quá đặc biệt.
Nhưng được anh đút nước cho, trong lòng Giang Trĩ Ninh tràn đầy cảm giác thành tựu, cũng ngừng ngay việc trêu chọc anh.
Ngược lại cô chân thành cảm ơn: "Cảm ơn đàn anh Từ, nếu không có anh thì chắc em không biết làm sao nữa."
Từ Diệp Khiêm: "Không có gì."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người khác mà ngất tôi cũng sẽ giúp thôi, đây là trách nhiệm của trợ giảng."
Anh đang cố kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Phòng y tế lại trở về sự yên tĩnh. Giang Trĩ Ninh nghỉ ngơi một lúc, khi nhìn đồng hồ đã sắp 5 giờ rồi, buổi huấn luyện quân sự buổi chiều cũng sắp kết thúc.
Chút nữa Dữu Tử và Phi Phi chắc cũng sẽ đến.
Cô lén nhìn sang bên cạnh, thấy chàng trai ngồi trên ghế, cách cô không quá gần.
Ánh hoàng hôn đổ lên người anh, nhẹ nhàng rơi xuống phủ lên hàng mi, đôi mày và gương mặt anh được mạ một lớp ánh vàng nhạt. Gương mặt góc cạnh sắc sảo, sống mũi cao thẳng, dáng ngồi thẳng tắp.
Nốt ruồi đỏ nơi khóe môi càng tăng thêm vài phần mê hoặc.
Cô nhìn mãi không thấy chán.
Khát khao chiếm hữu những thứ đẹp đẽ tràn tới như những đợt sóng biển dữ dội, không thể chối từ.
Cô muốn chạm vào gương mặt anh.
Bàn tay cô không nghe theo sự điều khiển, tim cô ngứa ngáy.
Thời gian trôi qua từng giây, Giang Trĩ Ninh hoàn toàn không nhận ra, cho đến khi tiếng gọi quen thuộc của bạn cùng phòng vang lên bên tai mới kéo cô trở về thực tại.
"Ninh Ninh!"
"Ninh Ninh, cậu ổn chứ? Tụi mình định đến nhưng huấn luyện viên không cho, nói là đàn anh đã đưa cậu đến đây rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gương mặt của Tống Dữu và Trì Phi đầy lo lắng, nhìn cô như nhìn một con búp bê sứ.
Giang Trĩ Ninh cười xua tay: "Mình không sao đâu, chỉ là bị cảm nắng nhẹ, nghỉ ngơi chút là khỏe rồi."
"Chút nữa đi uống nước xoài trân châu đi! Ly lớn, ít đá, đường 50%!"
"Được thôi."
"Để bọn mình hỏi bác sĩ xem cậu có thể về chưa nhé?"
Bác sĩ mặc áo blouse trắng vừa nghe tiếng nói thì bước từ phòng trong ra: "Con gái, khỏe hơn chưa?"
"Dạ con đỡ nhiều rồi ạ."
"Được rồi, về nhà nhớ nghỉ ngơi, uống nhiều nước và nhớ bôi kem chống nắng."
"Dạ, cảm ơn bác sĩ."
"Không có gì."
"À, cậu nhóc kia đi rồi."
Giang Trĩ Ninh vừa rồi chỉ mải nói chuyện với bạn, không để ý phía kia, bóng dáng anh trên ghế đã biến mất.
Anh đã rời đi.
Anh vẫn ở đó, cho đến khi bạn cô tới.
"Ninh Ninh, cậu nhìn gì vậy?" Tống Dữu chạm vào trán cô, lo cô bị sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro