Ghen Ghét Muốn Nổi Điên

Chương 6

2024-10-12 21:30:40

Thời gian dừng lại tại thời điểm này.

Trên ngọn cây xung quanh thỉnh thoảng truyền đến một chút tiếng chim hót, líu ríu lẻn vào ốc tai.

Thiếu niên trước mắt dừng bước chân, sống lưng vẫn thẳng tắp, loáng thoáng có thể nhìn thấy một tầng cơ bắp trên cánh tay, đường nét rất có cảm giác thẩm mỹ.

Giang Trĩ Ninh thề, trong cuộc đời mười tám năm trước, tim cô chưa từng đập nhanh như vậy, thậm chí còn xen lẫn vài phần khẩn trương, trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

Anh... sẽ đồng ý sao?

Một giây, hai giây, ba giây.

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh nhạt của anh: "Xin lỗi.”

Ý ở ngoài lời, từ chối rồi.

Đáy mắt Giang Trĩ Ninh hiện lên một chút mất mát, cô nhìn bóng lưng anh dần dần biến mất, đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.

Mãi đến khi Tống Dữu đi tới kéo kéo cánh tay cô thì Giang Trĩ Ninh mới thu hồi tầm mắt.

“Đại tiểu thư, đừng nhìn nữa, mọi người đi hết rồi.”

Giang Trĩ Ninh thở dài một hơi, cô cùng bạn cùng phòng đi về ký túc xá.

Trên đường còn đang thảo luận chuyện vừa rồi.

“Có một nói một, đã lâu rồi mình chưa từng gặp người nào đẹp như vậy.”

“Anh ấy tên là Từ... Diệp cái gì?”

Phía sau không nghe rõ lắm.

Tống Dữu đột nhiên như nghĩ tới cái gì, kích động nhảy dựng lên: "Chờ một chút, hình như lúc trước mình đi dạo confession tỏ tình của chúng ta có thấy có người gửi bản thảo thổ lộ.”

“Từ...Từ Diệp Khiêm! Quân tử khiêm tốn.”

Cái tên của anh lướt qua trong đầu Giang Trĩ Ninh, "Tên cũng dễ nghe như vậy.”

Phù hợp với diện mạo của anh.

Từ Diệp Khiêm.

Cô đọc lại một lần, khóe môi bất giác cong lên.

"Có thông tin gì khác về anh ấy không?"

Giang Trĩ Ninh chưa bao giờ là người nhát gan, có lẽ do có liên quan đến gia đình và hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn, chỉ cần coi trọng cái gì cô sẽ cố gắng tranh thủ cho mình.

Phái hành động thiết thực.

Tuy nói phần lớn thời gian là nhất thời nổi hứng.

“Cậu thử hỏi đàn anh đàn chị của trường chúng ta đi, mình cảm giác hẳn là anh ấy rất nổi tiếng.”

Dù sao cũng là khách quen trên confession tỏ tình.

Là một nam sinh rất đẹp trai.

Sau khi trở lại ký túc xá, Giang Trĩ Ninh thu thập tin tức khắp nơi trên diễn đàn trường học, lại hỏi mấy đàn anh đàn chị cùng chuyên ngành.

Hỏi thăm được rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Diệp Khiêm, đàn anh năm ba khoa IT, nam thần của viện Thông Tin, thậm chí năm ngoái còn có người làm ra một cuộc bỏ phiếu mang tính giải trí bầu chọn nam thần, anh cũng ổn định ở vị trí thứ nhất.

Nhưng nghe nói gia cảnh của anh không tốt lắm, tính cách lạnh nhạt thích độc lai độc vãng.

Thành tích xuất sắc, hàng năm đều lấy được học bổng, còn là thủ khoa khoa học tự nhiên năm đó của anh.

Sau khi hiểu rõ một ít tin tức cơ bản, Giang Trĩ Ninh nắm chặt nắm đấm, lửa nóng bốc lên não.

Ừm, bộ dạng đẹp mắt, lại trong trẻo nhưng lạnh nhạt, là gu của cô.

Chỉ số thông minh còn cao, tích cực cố gắng, càng thêm điểm.

Nhưng nghe nói có rất nhiều người theo đuổi anh, lại chưa từng có bất kỳ nữ sinh nào thành công, thậm chí một lá thư tình anh cũng chưa từng nhận.

Ngay cả khi được tỏ tình trông anh cũng bình thản như nước, giống như không có gì có thể làm cho đôi mắt đen kịt kia kích động gợn sóng.

Nói là hoa trên núi cao cũng không quá đáng.

Nhưng chẳng phải là càng có tính khiêu chiến sao.

Trong đôi mắt màu nâu nhạt của Giang Trĩ Ninh lóe lên ánh sáng lấp lánh, từ trong bài đăng trước kia trên confession tỏ tình có lưu lại rất nhiều hình ảnh của anh.

Phần lớn đều là mơ hồ không rõ, nhưng không hề ảnh hưởng nửa phần nhan sắc của anh.

Đây đúng là phúc lợi của nhan khống.



Bên kia, ký túc xá nam.

Từ Diệp Khiêm vừa mở cửa trở về, bạn cùng phòng Lâm Tử Dịch lập tức tràn đầy kích động nói: "Từ Diệp Khiêm, hôm nay có phải lại có người tìm cậu gây chuyện không?"

“Không có việc gì.”

Anh ngước mắt nhìn qua, dường như có chút nghi hoặc, chuyện vừa xảy ra thôi mà, tại sao lại truyền ra ngoài nhanh như vậy.

“Trên confession tỏ tình có người đăng bài.”

“Cậu xem......”

Confession tỏ tình khoa chính quy Giang Thành ngoại trừ đăng những bài bày tỏ cũng có một ít việc vặt khác, ví dụ như tìm đồ thất lạc, tìm đối tượng, tìm người ghép xe đi nhờ vân vân.

"Cậu có biết cô gái bên cạnh cậu là ai không?"

Lâm Tử Dịch nhìn thấy người trong ảnh không cẩn thận bị chụp vào, giọng điệu cũng thay đổi vài phần.

“Không quan tâm.”

Từ Diệp Khiêm đặt cặp sách xuống, anh lấy tài liệu vừa in ra, làm chuyện trong tay mình.

"Đại tiểu thư tập đoàn Giang thị, anh trai của cô ấy cũng vô cùng lợi hại, ông già nhà tôi cả ngày nhắc tới, nói người ta mới vừa lên đại học đã thể hiện ra tài năng vô cùng ưu tú trên thương trường, trong lứa ấy cơ bản không ai sánh bằng."

“Ký túc xá năm ngoái của trường chúng ta cũng do Giang thị đầu tư xây dựng.”

“Chẳng qua tôi nghe nói người ta rất được nuông chiều, phỏng chừng người bình thường chịu không nổi.”

Lâm Tử Dịch coi như là phú nhị đại, trong nhà làm ăn, nhưng Lâm gia và Giang gia hiển nhiên không cùng một cấp bậc.

Anh ta cũng chỉ thổn thức cảm thán một câu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá vẫn chưa trở về, Từ Diệp Khiêm vừa sửa sang lại tài liệu trong tay vừa tìm quần áo sạch sẽ.

Nhưng những gì anh ta nói cũng đều nghe được.

Không liên quan gì đến anh.

Vốn không phải là người của một thế giới.

Anh thay áo sơ mi trắng bẩn bỏ vào trong chậu, đi về phía bồn rửa tay.

Quần áo của Từ Diệp Khiêm đều là anh tự mình giặt, tuy rằng mỗi tầng trong trường học đều bố trí vài cái máy giặt, nhưng mỗi lần đều phải tốn tiền.

Hơn nữa rất nhiều người dùng.

"Từ Diệp Khiêm, trong nhóm gửi tin nhắn, cậu được chọn làm trợ giảng cho tân sinh viên!"

Lâm Tử Dịch lướt di động, nâng cao âm lượng nói.

“Cám ơn.” Từ Diệp Khiêm hiển nhiên đã dự đoán được, lễ phép trả lời một câu, sau đó xoay người đi giặt quần áo.

Trong không khí lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh.



Ký túc xá Truyền thông Văn hoá.

“Vì sao ngày mai phải huấn luyện quân sự? Nghe nói kỳ hạn những nửa tháng.”

Tống Dữu than thở gào khóc.

Giang Trĩ Ninh cũng cau mày: "Chẳng phải là mình không có cách nào tình cờ gặp anh đẹp trai sao?”

“Ôi…”

Tình yêu vừa chớm nở.

Mặt khác, huấn luyện quân sự xong không biết cô sẽ phơi nắng đen đi bao nhiêu, hồi trung học quả thực đen mất mấy tông, anh cô còn hung hăng cười nhạo một trận.

Giang Trĩ Ninh lập tức lục tung tất cả kem chống nắng và bình xịt ra.

"Còn có đệm giày huấn luyện quân sự, mẹ mình cũng đã chuẩn bị rồi, các cậu có dùng không?"

Cô lấy ra vài đôi đưa cho bạn cùng phòng.

Tống Dữu không khách khí nhận lấy, cười hì hì nói: "Tốt quá! Chân sẽ không đau lắm.”

“Phi Phi, cậu muốn không?”

Trì Phi ngẩng đầu, cô ấy thấy thiện ý trên khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ của thiếu nữ, trong lúc nhất thời cũng không từ chối.

Ngay sau đó, Giang Trĩ Ninh trực tiếp đưa cho cô.

"Cảm ơn."

Một tiếng cảm ơn rất nhỏ lại ngại ngùng.

Giang Trĩ Ninh không thèm để ý khoát tay áo, mấy người phơi đồng phục quân sự đã giặt sạch ở trên ban công.

Chỉ có điều, bởi vì dính nước quá lâu nên lúc giặt khóa kéo lại không cẩn thận vạch tới cổ tay.

Làn da vốn trắng nõn mềm mại trong nháy mắt có vài phần đỏ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ghen Ghét Muốn Nổi Điên

Số ký tự: 0