Chương 7
2024-10-12 21:30:40
Cô kêu đau một tiếng, ngược lại cũng không quấy rầy bạn cùng phòng.
Chỉ là hốc mắt hơi hồng hồng, ẩm ướt một chút.
Giang Trĩ Ninh từ nhỏ đến lớn chỉ sợ đau, thậm chí đụng vào chỗ nào sẽ bầm chỗ đó, tuyến lệ không tự giác tiết ra nước mắt, hoàn toàn không khống chế được.
Ngay cả lúc học mẫu giáo khi biết phải tiêm vắc xin phòng bệnh cô cũng ôm bàn khóc lóc sống chết không muốn đi.
Cho nên Giang Trĩ Ninh có đôi khi có vẻ hơi yếu ớt, nhưng cũng không làm phiền người khác.
Thiếu nữ cúi đầu nhìn thoáng qua vết cắt trên cổ tay, dùng nước rửa sạch, lại tìm ra một băng cá nhân màu hồng nhạt vô cùng xinh xắn từ trong ngăn tủ.
Ừm, vẫn là cha cô cẩn thận, nhắc nhở cô mang cái này theo.
Vẻ ngoài cũng hợp ý của cô, sau khi dán lên tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Nhưng cô nhớ tới hôm na anh traiy không tới tiễn mình, Giang Trĩ Ninh hít hít mũi, vỗ lên vết thương trên cổ tay, còn cực kỳ đáng thương nói một câu:
[Anh trai, tay bị rách, đau quá.]
Kèm theo một biểu tình nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.
Ý ở ngoài lời, còn không mau dỗ dành em gái tuyệt thế đáng yêu của anh một chút đi.
Nhưng ai ngờ, người nào đó ngay cả một chút tế bào dịu dàng cũng không có, ước chừng qua nửa tiếng mới trả lời.
[Chuyển khoản: 100.000 tệ.]
[Đủ chưa?]
[Chuyển khoản: 500.000 tệ.]
[Mua thêm băng cá nhân? Màu hồng?]
Giang Trĩ Ninh: [Mèo nhỏ tức giận.]
[Anh như vậy sẽ không tìm được vợ!]
[Xứng đáng độc thân cả đời!]
Đàn ông không ấm áp chút nào, còn không biết dỗ dành phụ nữ. Giang Trĩ Ninh tức giận, lại gửi cho anh cô mấy cái biểu tình oanh tạc.
Không có đoạn sau, phỏng chừng lại trầm mê công việc.
Cô siết chặt nắm đấm, suýt nữa vọt vào đầu kia màn hình.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói trong trẻo của Tống Dữu truyền đến.
“Ninh Ninh, trợ lý lớp gửi tin nhắn trong nhóm! Tối nay phải họp ngắn, ở phòng học 401.”
Từ sau khi bị kéo vào các nhóm tân sinh viên, bọn họ lập tức biến thành máy móc "tiếp nhận" vô tình.
Giang Trĩ Ninh trả lời xong, ngồi ở bên giường ngẩn người vài phút, như là đang tự hỏi nên làm cái gì.
Nàng đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, lại thay một cái váy ngắn thuần trắng, buộc một cái búi củ tỏi, lại xử lý tóc vụn.
Thời gian cũng đã gần sáu giờ rưỡi.
“Ninh Ninh, cậu chăm chút vậy không mệt sao?”
“Trời vừa mệt vừa nóng, mình chỉ muốn nằm trên giường, không muốn ăn diện gì.”
Nhìn mình trong gương, Giang Trĩ Ninh nhíu mày: "Không đâu, ăn mặc xinh đẹp khiến mình vui vẻ.”
Ừm, không biết có thể ngẫu nhiên gặp được Từ học trưởng hay không.
Nghe nói buổi tối sau khi anh làm xong bài tập có thể sẽ đến sân bóng rổ chơi bóng rèn luyện thân thể.
Phòng học 401.
Trợ lý lớp lần lượt giảng cho mọi người một số hạng mục cần chú ý của tân sinh viên, cùng với chuyện huấn luyện quân sự, lại để cho mọi người tự giới thiệu làm quen với nhau, sau đó kết thúc cuộc họp ngắn này.
Giang Trĩ Ninh vừa mới chuẩn bị đi thì có nam sinh cùng lớp tiến tới nhiệt tình nói: "Bạn học, cùng nhau trở về không?"
Có lẽ là từ nhỏ đến lớn cô đã quen được theo đuổi, cũng không có gì lạ, ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi, tôi còn có việc.”
Ngay sau đó cô không chút lưu luyến đi đến sân bóng rổ.
Thời tiết Giang Thành hay thay đổi, ban ngày vẫn có nhiệt khí bốc lên, chạng vạng vừa nổi gió, lá cây bị thổi xào xạc rung động, hiện tại lại có vẻ có chút lạnh.
Chỉ là hốc mắt hơi hồng hồng, ẩm ướt một chút.
Giang Trĩ Ninh từ nhỏ đến lớn chỉ sợ đau, thậm chí đụng vào chỗ nào sẽ bầm chỗ đó, tuyến lệ không tự giác tiết ra nước mắt, hoàn toàn không khống chế được.
Ngay cả lúc học mẫu giáo khi biết phải tiêm vắc xin phòng bệnh cô cũng ôm bàn khóc lóc sống chết không muốn đi.
Cho nên Giang Trĩ Ninh có đôi khi có vẻ hơi yếu ớt, nhưng cũng không làm phiền người khác.
Thiếu nữ cúi đầu nhìn thoáng qua vết cắt trên cổ tay, dùng nước rửa sạch, lại tìm ra một băng cá nhân màu hồng nhạt vô cùng xinh xắn từ trong ngăn tủ.
Ừm, vẫn là cha cô cẩn thận, nhắc nhở cô mang cái này theo.
Vẻ ngoài cũng hợp ý của cô, sau khi dán lên tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Nhưng cô nhớ tới hôm na anh traiy không tới tiễn mình, Giang Trĩ Ninh hít hít mũi, vỗ lên vết thương trên cổ tay, còn cực kỳ đáng thương nói một câu:
[Anh trai, tay bị rách, đau quá.]
Kèm theo một biểu tình nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.
Ý ở ngoài lời, còn không mau dỗ dành em gái tuyệt thế đáng yêu của anh một chút đi.
Nhưng ai ngờ, người nào đó ngay cả một chút tế bào dịu dàng cũng không có, ước chừng qua nửa tiếng mới trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Chuyển khoản: 100.000 tệ.]
[Đủ chưa?]
[Chuyển khoản: 500.000 tệ.]
[Mua thêm băng cá nhân? Màu hồng?]
Giang Trĩ Ninh: [Mèo nhỏ tức giận.]
[Anh như vậy sẽ không tìm được vợ!]
[Xứng đáng độc thân cả đời!]
Đàn ông không ấm áp chút nào, còn không biết dỗ dành phụ nữ. Giang Trĩ Ninh tức giận, lại gửi cho anh cô mấy cái biểu tình oanh tạc.
Không có đoạn sau, phỏng chừng lại trầm mê công việc.
Cô siết chặt nắm đấm, suýt nữa vọt vào đầu kia màn hình.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói trong trẻo của Tống Dữu truyền đến.
“Ninh Ninh, trợ lý lớp gửi tin nhắn trong nhóm! Tối nay phải họp ngắn, ở phòng học 401.”
Từ sau khi bị kéo vào các nhóm tân sinh viên, bọn họ lập tức biến thành máy móc "tiếp nhận" vô tình.
Giang Trĩ Ninh trả lời xong, ngồi ở bên giường ngẩn người vài phút, như là đang tự hỏi nên làm cái gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, lại thay một cái váy ngắn thuần trắng, buộc một cái búi củ tỏi, lại xử lý tóc vụn.
Thời gian cũng đã gần sáu giờ rưỡi.
“Ninh Ninh, cậu chăm chút vậy không mệt sao?”
“Trời vừa mệt vừa nóng, mình chỉ muốn nằm trên giường, không muốn ăn diện gì.”
Nhìn mình trong gương, Giang Trĩ Ninh nhíu mày: "Không đâu, ăn mặc xinh đẹp khiến mình vui vẻ.”
Ừm, không biết có thể ngẫu nhiên gặp được Từ học trưởng hay không.
Nghe nói buổi tối sau khi anh làm xong bài tập có thể sẽ đến sân bóng rổ chơi bóng rèn luyện thân thể.
Phòng học 401.
Trợ lý lớp lần lượt giảng cho mọi người một số hạng mục cần chú ý của tân sinh viên, cùng với chuyện huấn luyện quân sự, lại để cho mọi người tự giới thiệu làm quen với nhau, sau đó kết thúc cuộc họp ngắn này.
Giang Trĩ Ninh vừa mới chuẩn bị đi thì có nam sinh cùng lớp tiến tới nhiệt tình nói: "Bạn học, cùng nhau trở về không?"
Có lẽ là từ nhỏ đến lớn cô đã quen được theo đuổi, cũng không có gì lạ, ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi, tôi còn có việc.”
Ngay sau đó cô không chút lưu luyến đi đến sân bóng rổ.
Thời tiết Giang Thành hay thay đổi, ban ngày vẫn có nhiệt khí bốc lên, chạng vạng vừa nổi gió, lá cây bị thổi xào xạc rung động, hiện tại lại có vẻ có chút lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro