Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 16
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
2024-10-04 21:47:56
Gần đến giờ ăn trưa, Phó Cẩn Chi có một cuộc họp đột xuất phải tham gia, đợi khi anh họp xong vội vã quay về văn phòng.
Trước mắt là một khung cảnh như này:
Đĩa bát của Ôn Dao chất đầy bàn làm việc của anh, người thì không khách sáo ngồi trên ghế văn phòng của anh, đôi đũa như bão táp quét qua các đĩa thức ăn, mặt gần như cắm vào bát cơm.
Như thể sợ để lại cho anh một miếng vậy.
“Không phải nói đến để đưa cơm cho tôi sao?” Phó Cẩn Chi bình tĩnh hít một hơi thật sâu, không muốn lộ ra sự vội vã của mình: “Tôi thấy cô đến là để dã ngoại.”
Có trời mới biết, vừa nghĩ đến việc Ôn Dao đang ở trong văn phòng của anh đợi anh, lòng anh không khỏi vội vã, nhanh chóng kết thúc cuộc họp và bước nhanh về.
Trợ lý tổng giám đốc chu đáo không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để giúp đỡ ông chủ: “Mợ chủ, tổng giám đốc Phó vì muốn dùng bữa trưa cùng cô, đã kết thúc cuộc họp sớm hơn nửa tiếng.”
“Nhiều chuyện.” Khuôn mặt tuấn tú như được thần linh ban phúc của Phó Cẩn Chi không có biểu cảm gì, đôi mắt đào hoa sâu thẳm sáng rực thoáng nhìn trợ lý tổng giám đốc.
“Xin lỗi.” Trợ lý tổng giám đốc miệng nói xin lỗi, nhưng trong lòng lại nghĩ, thật sự không vui thì cứ trực tiếp trừ lương đi.
Nghĩ như vậy, anh ta rất hiểu chuyện mà rời khỏi văn phòng.
Nghe thấy lời của trợ lý tổng giám đốc, Ôn Dao ngạc nhiên há hốc mồm, bỏ cả đũa ăn xuống một bên.
“Phó Cẩn Chi, tôi thật không ngờ anh lại là loại người như vậy.”
Loại người nào? Có thể vì vợ mà tạm thời gác công việc lại sao? Anh cũng không phải là người cuồng công việc, kỳ lạ lắm à?
Điều này không thể nói ra, bằng không không biết người phụ nữ Ôn Dao này sẽ đắc ý đến mức nào.
Phó Cẩn Chi ngồi thả lỏng trên ghế sofa, đôi môi tinh tế mở ra khép lại, giọng nói như tiếng đá rơi vào động sâu, lạnh lùng dễ nghe.
“Tôi chỉ là…” đói bụng, kết thúc cuộc họp sớm, không liên quan gì đến cô.
Vừa mở miệng, đã bị lời của Ôn Dao phẫn nộ ngắt lời: “Sợ tôi giành ăn với anh, mà kết thúc cuộc họp sớm!”
“...” Gân xanh trên trán Phó Cẩn Chi khẽ giật, thật muốn làm Ôn Dao nghẹn chết đi cho rồi, mỗi ngày chỉ biết cơm! Cơm! Cơm!
“Đồ keo kiệt!”
Ôn Dao bĩu môi, cầm hộp giữ nhiệt khác lên, châm chọc Phó Cẩn Chi bằng giọng điệu mỉa mai:
“Nhưng tôi và người nào đó không giống nhau, tôi mang hai phần cơm, tôi chỉ ăn phần của mình.”
“Hừ, lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.”
Cứng rồi, nắm đấm cứng rồi, bị Ôn Dao ác ý suy đoán và vu khống một hồi, tình cảm nam nữ trong lòng Phó Cẩn Chi bị quét sạch.
Đôi mắt đen láy của anh nheo lại, lộ ra vẻ không vui và nguy hiểm: “Tôi keo kiệt ư? Tôi có để cô thiếu bữa cơm nào không?”
“Để vợ ăn no ăn ngon, là trách nhiệm của một người làm chồng như anh.”
Ôn Dao nói như lẽ đương nhiên, cầm hộp giữ nhiệt lên đi đến bên cạnh Phó Cẩn Chi, nhanh nhẹn giúp anh lấy đồ ăn ra: “Đều là món anh thích ăn, bận cả buổi sáng chắc chắn đói rồi nhỉ, ăn nhanh đi.”
Phó Cẩn Chi cảm thấy mình nên đi gặp bác sĩ tâm lý, vừa rồi còn bị Ôn Dao làm tức đến đau tim, bây giờ cô chỉ nhẹ nhàng nói hai câu, lấy lòng vụng về mà đã xoa dịu cơn giận.
Có lẽ là bị trúng bùa gì đó.
Sau khi bày biện thức ăn xong, Phó Cẩn Chi hiếm khi ăn một bữa cơm yên tĩnh, nhìn Ôn Dao chăm chú nhìn anh, anh lại muốn thở dài.
“Nói đi, tìm tôi có việc gì?"
Làm thế nào mà Phó Cẩn Chi lại phát hiện ra được?
Ôn Dao có chút bối rối, dù không có lý do chính đáng nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: “Chẳng lẽ không có việc gì thì không thể tới đây sao?”
“Hừ.” Phó Cẩn Chi cười lạnh, khoanh tay, sự giễu cợt hiện rõ trên mặt.
Người này thật sự không biết kỹ năng diễn xuất của mình tệ đến mức nào.
Chữ "Có ý đồ khác" viết đầy trên mặt rồi!
Trước mắt là một khung cảnh như này:
Đĩa bát của Ôn Dao chất đầy bàn làm việc của anh, người thì không khách sáo ngồi trên ghế văn phòng của anh, đôi đũa như bão táp quét qua các đĩa thức ăn, mặt gần như cắm vào bát cơm.
Như thể sợ để lại cho anh một miếng vậy.
“Không phải nói đến để đưa cơm cho tôi sao?” Phó Cẩn Chi bình tĩnh hít một hơi thật sâu, không muốn lộ ra sự vội vã của mình: “Tôi thấy cô đến là để dã ngoại.”
Có trời mới biết, vừa nghĩ đến việc Ôn Dao đang ở trong văn phòng của anh đợi anh, lòng anh không khỏi vội vã, nhanh chóng kết thúc cuộc họp và bước nhanh về.
Trợ lý tổng giám đốc chu đáo không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để giúp đỡ ông chủ: “Mợ chủ, tổng giám đốc Phó vì muốn dùng bữa trưa cùng cô, đã kết thúc cuộc họp sớm hơn nửa tiếng.”
“Nhiều chuyện.” Khuôn mặt tuấn tú như được thần linh ban phúc của Phó Cẩn Chi không có biểu cảm gì, đôi mắt đào hoa sâu thẳm sáng rực thoáng nhìn trợ lý tổng giám đốc.
“Xin lỗi.” Trợ lý tổng giám đốc miệng nói xin lỗi, nhưng trong lòng lại nghĩ, thật sự không vui thì cứ trực tiếp trừ lương đi.
Nghĩ như vậy, anh ta rất hiểu chuyện mà rời khỏi văn phòng.
Nghe thấy lời của trợ lý tổng giám đốc, Ôn Dao ngạc nhiên há hốc mồm, bỏ cả đũa ăn xuống một bên.
“Phó Cẩn Chi, tôi thật không ngờ anh lại là loại người như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Loại người nào? Có thể vì vợ mà tạm thời gác công việc lại sao? Anh cũng không phải là người cuồng công việc, kỳ lạ lắm à?
Điều này không thể nói ra, bằng không không biết người phụ nữ Ôn Dao này sẽ đắc ý đến mức nào.
Phó Cẩn Chi ngồi thả lỏng trên ghế sofa, đôi môi tinh tế mở ra khép lại, giọng nói như tiếng đá rơi vào động sâu, lạnh lùng dễ nghe.
“Tôi chỉ là…” đói bụng, kết thúc cuộc họp sớm, không liên quan gì đến cô.
Vừa mở miệng, đã bị lời của Ôn Dao phẫn nộ ngắt lời: “Sợ tôi giành ăn với anh, mà kết thúc cuộc họp sớm!”
“...” Gân xanh trên trán Phó Cẩn Chi khẽ giật, thật muốn làm Ôn Dao nghẹn chết đi cho rồi, mỗi ngày chỉ biết cơm! Cơm! Cơm!
“Đồ keo kiệt!”
Ôn Dao bĩu môi, cầm hộp giữ nhiệt khác lên, châm chọc Phó Cẩn Chi bằng giọng điệu mỉa mai:
“Nhưng tôi và người nào đó không giống nhau, tôi mang hai phần cơm, tôi chỉ ăn phần của mình.”
“Hừ, lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.”
Cứng rồi, nắm đấm cứng rồi, bị Ôn Dao ác ý suy đoán và vu khống một hồi, tình cảm nam nữ trong lòng Phó Cẩn Chi bị quét sạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt đen láy của anh nheo lại, lộ ra vẻ không vui và nguy hiểm: “Tôi keo kiệt ư? Tôi có để cô thiếu bữa cơm nào không?”
“Để vợ ăn no ăn ngon, là trách nhiệm của một người làm chồng như anh.”
Ôn Dao nói như lẽ đương nhiên, cầm hộp giữ nhiệt lên đi đến bên cạnh Phó Cẩn Chi, nhanh nhẹn giúp anh lấy đồ ăn ra: “Đều là món anh thích ăn, bận cả buổi sáng chắc chắn đói rồi nhỉ, ăn nhanh đi.”
Phó Cẩn Chi cảm thấy mình nên đi gặp bác sĩ tâm lý, vừa rồi còn bị Ôn Dao làm tức đến đau tim, bây giờ cô chỉ nhẹ nhàng nói hai câu, lấy lòng vụng về mà đã xoa dịu cơn giận.
Có lẽ là bị trúng bùa gì đó.
Sau khi bày biện thức ăn xong, Phó Cẩn Chi hiếm khi ăn một bữa cơm yên tĩnh, nhìn Ôn Dao chăm chú nhìn anh, anh lại muốn thở dài.
“Nói đi, tìm tôi có việc gì?"
Làm thế nào mà Phó Cẩn Chi lại phát hiện ra được?
Ôn Dao có chút bối rối, dù không có lý do chính đáng nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: “Chẳng lẽ không có việc gì thì không thể tới đây sao?”
“Hừ.” Phó Cẩn Chi cười lạnh, khoanh tay, sự giễu cợt hiện rõ trên mặt.
Người này thật sự không biết kỹ năng diễn xuất của mình tệ đến mức nào.
Chữ "Có ý đồ khác" viết đầy trên mặt rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro