Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 32
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
2024-10-04 21:47:56
Dù nguyên chủ là người chăm chỉ, dự án tốt nghiệp đã hoàn thành gần xong nhưng Ôn Dao lại không biết gì về mỹ thuật, không có sự giúp đỡ của 8848 thì cô không thể hoàn thành việc bảo vệ khóa luận.
Tuân thủ nguyên tắc “chỉ bảo vệ không tranh luận, liên tục xin lỗi”, Ôn Dao đã thành công bảo vệ được khoá luận tốt nghiệp.
Trong suốt thời gian này, cô bận rộn đến mức trời đất quay cuồng, mới không bị trì hoãn tốt nghiệp.
Khi Ôn Dao hoàn thành xong mọi việc, khuôn mặt của Phó Nghiên cũng đã lành lại.
“Ôn Dao, Ôn Dao, em nhận được công việc mới rồi!”
Sáng sớm Ôn Dao còn đang ngủ, Phó Nghiên hưng phấn nhảy lên giường cô, lay cô dậy.
“Ừ, chúc mừng.” Ôn Dao trả lời một cách không tình nguyện, cô trùm chăn kín đầu chuẩn bị ngủ tiếp.
“Không được, chị đừng ngủ nữa, chiều nay em có một buổi thử vai, chị đi cùng em nhé!”
“Chị đi thì có ích gì chứ? Chị đâu phải là con rùa trong hồ điều ước, em niệm vài câu là đạt ước mơ.” Ôn Dao đau khổ vùng vẫy, cô không muốn đi chút nào.
“Chị phải đi!” Phó Nghiên làm nũng: “Chị là chị dâu của em, chị dâu như mẹ mà chị hiểu không?”
“Chị là chị dâu thứ, cũng đâu phải chị dâu cả.” Mặc dù vì nguyên chủ thất bại trong việc trở thành chị dâu cả của Phó Nghiên.
“Vậy thì là mẹ hai.” Phó Nghiên không chịu buông tha.
Cô ta làm thế này, dù Ôn Dao có là con heo cũng ngủ không nổi, đành phải đầu hàng đứng dậy.
“Lúc đó, vị đạo diễn quảng cáo đó vừa nhìn thấy đã chọn em ngay.” Phó Nghiên vừa trang điểm vừa khoe khoang, giọng nói đầy tự hào.
“Trước đó mặt em nổi mụn nên lỡ mất buổi chụp hình cho nhãn hàng thể thao đó, đạo diễn tiếc lắm.”
“Gần đây nghe nói em khỏi rồi, lập tức giới thiệu cho em buổi chụp quảng cáo nước ép này~”
“Bốp bốp bốp!” Ôn Dao vỗ tay, không nhìn lên mà khen ngợi Phó Nghiên: “Em chính là ngôi sao sáng chói trong làng giải trí, quét sạch mọi giải thưởng trong nước, tương lai sẽ trở thành ảnh hậu quốc tế.”
“Hehe, quá khen, quá khen.” Phó Nghiên miệng thì nói quá khen nhưng trong lòng lại rất hài lòng, nhận hết những lời khen của Ôn Dao.
Cô ta trang điểm và chỉnh lại trang phục của mình, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, váy xếp ly đen dài thẳng tắp, toát lên vẻ đẹp trẻ trung đầy sức sống.
Phó Nghiên nháy mắt với Ôn Dao: “Hôm nay em không phải là nữ sinh đại học trong sáng.”
“Hãy gọi em là nữ sinh cấp ba trong sáng ~”
Đúng vậy, Phó Nghiên đã tốt nghiệp hai năm, cô ta vẫn tự xưng mình là nữ sinh đại học trong sáng.
Tuân thủ nguyên tắc “chỉ bảo vệ không tranh luận, liên tục xin lỗi”, Ôn Dao đã thành công bảo vệ được khoá luận tốt nghiệp.
Trong suốt thời gian này, cô bận rộn đến mức trời đất quay cuồng, mới không bị trì hoãn tốt nghiệp.
Khi Ôn Dao hoàn thành xong mọi việc, khuôn mặt của Phó Nghiên cũng đã lành lại.
“Ôn Dao, Ôn Dao, em nhận được công việc mới rồi!”
Sáng sớm Ôn Dao còn đang ngủ, Phó Nghiên hưng phấn nhảy lên giường cô, lay cô dậy.
“Ừ, chúc mừng.” Ôn Dao trả lời một cách không tình nguyện, cô trùm chăn kín đầu chuẩn bị ngủ tiếp.
“Không được, chị đừng ngủ nữa, chiều nay em có một buổi thử vai, chị đi cùng em nhé!”
“Chị đi thì có ích gì chứ? Chị đâu phải là con rùa trong hồ điều ước, em niệm vài câu là đạt ước mơ.” Ôn Dao đau khổ vùng vẫy, cô không muốn đi chút nào.
“Chị phải đi!” Phó Nghiên làm nũng: “Chị là chị dâu của em, chị dâu như mẹ mà chị hiểu không?”
“Chị là chị dâu thứ, cũng đâu phải chị dâu cả.” Mặc dù vì nguyên chủ thất bại trong việc trở thành chị dâu cả của Phó Nghiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy thì là mẹ hai.” Phó Nghiên không chịu buông tha.
Cô ta làm thế này, dù Ôn Dao có là con heo cũng ngủ không nổi, đành phải đầu hàng đứng dậy.
“Lúc đó, vị đạo diễn quảng cáo đó vừa nhìn thấy đã chọn em ngay.” Phó Nghiên vừa trang điểm vừa khoe khoang, giọng nói đầy tự hào.
“Trước đó mặt em nổi mụn nên lỡ mất buổi chụp hình cho nhãn hàng thể thao đó, đạo diễn tiếc lắm.”
“Gần đây nghe nói em khỏi rồi, lập tức giới thiệu cho em buổi chụp quảng cáo nước ép này~”
“Bốp bốp bốp!” Ôn Dao vỗ tay, không nhìn lên mà khen ngợi Phó Nghiên: “Em chính là ngôi sao sáng chói trong làng giải trí, quét sạch mọi giải thưởng trong nước, tương lai sẽ trở thành ảnh hậu quốc tế.”
“Hehe, quá khen, quá khen.” Phó Nghiên miệng thì nói quá khen nhưng trong lòng lại rất hài lòng, nhận hết những lời khen của Ôn Dao.
Cô ta trang điểm và chỉnh lại trang phục của mình, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, váy xếp ly đen dài thẳng tắp, toát lên vẻ đẹp trẻ trung đầy sức sống.
Phó Nghiên nháy mắt với Ôn Dao: “Hôm nay em không phải là nữ sinh đại học trong sáng.”
“Hãy gọi em là nữ sinh cấp ba trong sáng ~”
Đúng vậy, Phó Nghiên đã tốt nghiệp hai năm, cô ta vẫn tự xưng mình là nữ sinh đại học trong sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro