Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 31
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
2024-10-04 21:47:56
Chiếc mũ xanh trong hộp càng thêm chói mắt.
Nụ cười của Phó Cẩn Chi ngưng lại, anh bước đến bên cạnh Ôn Dao, sự chênh lệch về chiều cao mang đến cảm giác áp chế nặng nề.
“Bà xã đang ám chỉ với tôi, rằng cô muốn ngoại tình?”
“Thật ra, cái này, cái này không phải tặng cho anh.” Ôn Dao vùng vẫy trong vô vọng.
“Ha ha.” Phó Cẩn Chi cười lạnh hai tiếng, anh đưa hai ngón tay thon dài ra, kẹp lấy một mẩu giấy từ trong hộp, trên đó viết rõ ràng:
“Chồng à, tôi nghĩ chiếc mũ này rất hợp với màu da của anh, tặng cho anh nhé. — Yêu anh, bà xã Ôn Dao.”
“Hóa ra cô còn có người chồng khác à?”
Ôn Dao yếu ớt, từ bỏ kháng cự, trong lòng thầm trách 8848, đều tại nhiệm vụ bắt buộc cô phải dùng danh nghĩa vợ để tặng mới để lại bằng chứng đáng chết này.
Nếu không cô nhất quyết không thừa nhận là xong chuyện rồi.
Sự việc đã đến nước này rồi, Ôn Dao cũng không phải là người mâu thuẫn nội tâm, cô hít một hơi thật sâu để xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng:
“Không sai, là tôi tặng nó cho anh.”
“Sao nào, anh định báo cảnh sát đến bắt tôi à?”
“Nói rằng tôi đã mua một chiếc mũ xanh tặng cho anh!”
Nói đến đây, Ôn Dao bỗng dưng cảm thấy tự tin hơn, cô lên án nhìn Phó Cẩn Chi: “Anh có biết đây là mặt hàng đang bán chạy không? Tôi đã tốn hơn 5000 tệ đấy!”
Vậy mà anh lại không biết ơn còn giận dữ với tôi!
Phó Cẩn Chi không thể tin được, anh nhìn Ôn Dao lén lút đặt mũ xanh dưới giường mình lại còn mặt dày bày ra vẻ tự tin như vậy, anh tức giận nói: “Vậy tôi phải cảm ơn cô sao?!”
“Không cần khách sáo, đây là điều anh nên cảm ơn.” Ôn Dao kiêu ngạo gật đầu, ném chiếc hộp vào tay Phó Cẩn Chi, rồi quay người đi bỏ đi.
“Cất lấy phần thưởng của tôi đi~”
Ôn Dao vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối phó với sự trả đũa của Phó Cẩn Chi nhưng không ngờ tối hôm đó anh lại đi công tác.
Trong nhà chỉ còn lại cô và Phó Nghiên.
Điều thú vị là, lý do cô đưa ra lúc đó là quá nhàm chán nên nhờ Phó Nghiên ở lại với mình.
Kết quả là Phó Nghiên thì rảnh rỗi, còn Ôn Dao thì bận rộn.
Mãi đến khi được hỏi về tiến độ đồ án tốt nghiệp trong nhóm thảo luận, cô mới biết rằng sinh viên năm cuối ngành mỹ thuật tuy có ít tiết học nhưng ai cũng bận rộn chuẩn bị đồ án.
Không may là, khi Ôn Dao nhận được tin xấu này, chỉ còn hai tuần nữa là đến buổi bảo vệ luận án.
Nụ cười của Phó Cẩn Chi ngưng lại, anh bước đến bên cạnh Ôn Dao, sự chênh lệch về chiều cao mang đến cảm giác áp chế nặng nề.
“Bà xã đang ám chỉ với tôi, rằng cô muốn ngoại tình?”
“Thật ra, cái này, cái này không phải tặng cho anh.” Ôn Dao vùng vẫy trong vô vọng.
“Ha ha.” Phó Cẩn Chi cười lạnh hai tiếng, anh đưa hai ngón tay thon dài ra, kẹp lấy một mẩu giấy từ trong hộp, trên đó viết rõ ràng:
“Chồng à, tôi nghĩ chiếc mũ này rất hợp với màu da của anh, tặng cho anh nhé. — Yêu anh, bà xã Ôn Dao.”
“Hóa ra cô còn có người chồng khác à?”
Ôn Dao yếu ớt, từ bỏ kháng cự, trong lòng thầm trách 8848, đều tại nhiệm vụ bắt buộc cô phải dùng danh nghĩa vợ để tặng mới để lại bằng chứng đáng chết này.
Nếu không cô nhất quyết không thừa nhận là xong chuyện rồi.
Sự việc đã đến nước này rồi, Ôn Dao cũng không phải là người mâu thuẫn nội tâm, cô hít một hơi thật sâu để xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng:
“Không sai, là tôi tặng nó cho anh.”
“Sao nào, anh định báo cảnh sát đến bắt tôi à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nói rằng tôi đã mua một chiếc mũ xanh tặng cho anh!”
Nói đến đây, Ôn Dao bỗng dưng cảm thấy tự tin hơn, cô lên án nhìn Phó Cẩn Chi: “Anh có biết đây là mặt hàng đang bán chạy không? Tôi đã tốn hơn 5000 tệ đấy!”
Vậy mà anh lại không biết ơn còn giận dữ với tôi!
Phó Cẩn Chi không thể tin được, anh nhìn Ôn Dao lén lút đặt mũ xanh dưới giường mình lại còn mặt dày bày ra vẻ tự tin như vậy, anh tức giận nói: “Vậy tôi phải cảm ơn cô sao?!”
“Không cần khách sáo, đây là điều anh nên cảm ơn.” Ôn Dao kiêu ngạo gật đầu, ném chiếc hộp vào tay Phó Cẩn Chi, rồi quay người đi bỏ đi.
“Cất lấy phần thưởng của tôi đi~”
Ôn Dao vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối phó với sự trả đũa của Phó Cẩn Chi nhưng không ngờ tối hôm đó anh lại đi công tác.
Trong nhà chỉ còn lại cô và Phó Nghiên.
Điều thú vị là, lý do cô đưa ra lúc đó là quá nhàm chán nên nhờ Phó Nghiên ở lại với mình.
Kết quả là Phó Nghiên thì rảnh rỗi, còn Ôn Dao thì bận rộn.
Mãi đến khi được hỏi về tiến độ đồ án tốt nghiệp trong nhóm thảo luận, cô mới biết rằng sinh viên năm cuối ngành mỹ thuật tuy có ít tiết học nhưng ai cũng bận rộn chuẩn bị đồ án.
Không may là, khi Ôn Dao nhận được tin xấu này, chỉ còn hai tuần nữa là đến buổi bảo vệ luận án.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro