Gì Thế Này, Mang Thai Giả Bị Lộ Mới Xuyên Sách Sao?
Chương 30
Mạc Nhất Hạ Nhĩ Đích Miêu
2024-10-04 21:47:56
Chương này vẫn chưa hết, hãy nhấn vào trang tiếp theo để xem tiếp nội dung đặc sắc phía sau nha!
Nhưng bây giờ Ôn Dao không có tâm trạng để thưởng thức, cô căng thẳng đảo mắt khắp nơi, muốn tìm một nơi bí mật và không dễ phát hiện để giấu mũ xanh.
“Hay là giấu dưới gầm giường nhỉ, chắc chắn Phó Cẩn Chi sẽ không bò xuống gầm giường đâu.” Ánh mắt Ôn Dao dần kiên định.
Dù sao mỗi ngày nhà họ Phó đều có người quét dọn, đợi ngày mai người giúp việc tìm ra, chắc chắn Phó Cẩn Chi đã đi làm, cô sẽ lấy lại mũ xanh từ tay người giúp việc, không để lại dấu vết.
Cô chổng mông lên, nằm sát xuống đất, sàn nhà lạnh buốt khiến đầu gối cô đau nhức.
Gầm giường Phó Cẩn Chi quá thấp, chỉ có thể miễn cưỡng nhét đầu vào, toàn bộ cơ thể chui không vừa.
“Cô đang làm gì vậy?”
Phó Cẩn Chi vừa vào cửa đã nhìn thấy Ôn Dao quỳ gối trước giường mình, đầu cúi xuống cực thấp.
Tư thế này làm lộ ra chiếc eo nhỏ và bờ mông săn chắc của cô, dáng người vô cùng đẹp.
Anh khẽ nhướng mày, đôi mắt đào hoa có chút thích thú, lại đang giở trò gì nữa vậy?
“Bịch!”
Ôn Dao bị giọng nói đột ngột vang lên làm giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, đầu cô đụng phải ván giường, đau muốn điên.
8848 đang trú trong đầu cô cũng bị va đập nghiêm trọng, phát ra âm thanh hỏng hóc.
“Anh, sao anh lại về rồi, ông xã?” Ôn Dao cầm chiếc hộp trong tay, tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Nụ cười của Phó Cẩn Chi chợt lạnh đi, Ôn Dao có lẽ không phát hiện ra, bình thường cô đều gọi anh là “Sếp Phó”, “Phó Cẩn Chi”, chỉ khi phạm tội hoặc cầu xin anh thì mới gọi là ông xã.
Giống như trời sinh đã biết xu lợi tị hại, nịnh nọt người khác.
“Đến tặng tôi niềm vui bất ngờ à? Đưa tôi xem thử chút đi.” Ánh mắt Phó Cẩn Chi chuyển qua chiếc hộp trên tay Ôn Dao.
Hả?!
Ôn Dao chỉ cảm thấy mũ xanh trên tay mình còn phỏng tay hơn than lửa.
“Sao vậy, sao không mang nó qua đây?”
Khuôn mặt đẹp trai đến mức có tính công kích của Phó Cẩn Chi lộ ra nụ cười hòa nhã nhưng trong đôi mắt đen láy lại ẩn chứa một vẻ ma quái khiến Ôn Dao rùng mình. Giọng anh trong trẻo như đang đùa giỡn.
“Bên trong sẽ không phải bùa chú gì đó nguyền rủa tôi chết đâu nhỉ?”
“Không phải.” Giọng điệu của Ôn Dao có phần gượng gạo, cô thấy chết không sợ, từ từ mở chiếc hộp ra, đầu ngón tay trắng nõn khẽ run rẩy như nụ hoa bị gió lay động—
Nhưng bây giờ Ôn Dao không có tâm trạng để thưởng thức, cô căng thẳng đảo mắt khắp nơi, muốn tìm một nơi bí mật và không dễ phát hiện để giấu mũ xanh.
“Hay là giấu dưới gầm giường nhỉ, chắc chắn Phó Cẩn Chi sẽ không bò xuống gầm giường đâu.” Ánh mắt Ôn Dao dần kiên định.
Dù sao mỗi ngày nhà họ Phó đều có người quét dọn, đợi ngày mai người giúp việc tìm ra, chắc chắn Phó Cẩn Chi đã đi làm, cô sẽ lấy lại mũ xanh từ tay người giúp việc, không để lại dấu vết.
Cô chổng mông lên, nằm sát xuống đất, sàn nhà lạnh buốt khiến đầu gối cô đau nhức.
Gầm giường Phó Cẩn Chi quá thấp, chỉ có thể miễn cưỡng nhét đầu vào, toàn bộ cơ thể chui không vừa.
“Cô đang làm gì vậy?”
Phó Cẩn Chi vừa vào cửa đã nhìn thấy Ôn Dao quỳ gối trước giường mình, đầu cúi xuống cực thấp.
Tư thế này làm lộ ra chiếc eo nhỏ và bờ mông săn chắc của cô, dáng người vô cùng đẹp.
Anh khẽ nhướng mày, đôi mắt đào hoa có chút thích thú, lại đang giở trò gì nữa vậy?
“Bịch!”
Ôn Dao bị giọng nói đột ngột vang lên làm giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, đầu cô đụng phải ván giường, đau muốn điên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
8848 đang trú trong đầu cô cũng bị va đập nghiêm trọng, phát ra âm thanh hỏng hóc.
“Anh, sao anh lại về rồi, ông xã?” Ôn Dao cầm chiếc hộp trong tay, tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Nụ cười của Phó Cẩn Chi chợt lạnh đi, Ôn Dao có lẽ không phát hiện ra, bình thường cô đều gọi anh là “Sếp Phó”, “Phó Cẩn Chi”, chỉ khi phạm tội hoặc cầu xin anh thì mới gọi là ông xã.
Giống như trời sinh đã biết xu lợi tị hại, nịnh nọt người khác.
“Đến tặng tôi niềm vui bất ngờ à? Đưa tôi xem thử chút đi.” Ánh mắt Phó Cẩn Chi chuyển qua chiếc hộp trên tay Ôn Dao.
Hả?!
Ôn Dao chỉ cảm thấy mũ xanh trên tay mình còn phỏng tay hơn than lửa.
“Sao vậy, sao không mang nó qua đây?”
Khuôn mặt đẹp trai đến mức có tính công kích của Phó Cẩn Chi lộ ra nụ cười hòa nhã nhưng trong đôi mắt đen láy lại ẩn chứa một vẻ ma quái khiến Ôn Dao rùng mình. Giọng anh trong trẻo như đang đùa giỡn.
“Bên trong sẽ không phải bùa chú gì đó nguyền rủa tôi chết đâu nhỉ?”
“Không phải.” Giọng điệu của Ôn Dao có phần gượng gạo, cô thấy chết không sợ, từ từ mở chiếc hộp ra, đầu ngón tay trắng nõn khẽ run rẩy như nụ hoa bị gió lay động—
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro