Giấc Mộng Tây Châu

Âm thầm quan tâ...

2024-10-29 09:55:56

Vốn dĩ, Vãn Tri Ý đã rơi vào tuyệt vọng.

Cậu là người thân duy nhất còn lại trên đời của cô, là chỗ dựa tinh thần duy nhất. Nhìn cậu nằm trên giường bệnh chờ đến lượt phẫu thuật, lòng cô đau như cắt, chỉ hận mình bất tài, không có đủ tiền để chuyển cậu đến bệnh viện tốt hơn, dịch vụ chu đáo hơn.

Nếu là trước đây, cô sẽ có Sở Yến Tuy để dựa vào.

Còn hiện tại...

Vãn Tri Ý định gọi điện cho Cố Tây Châu, anh là người cô đầu tiên nghĩ tới, nhưng điện thoại bấm được nửa chừng, cô bồng dừng lại.

Không nên làm vậy, hai người đã chấm dứt rồi.

Vãn Tri Ý chuyển hướng, cô bấm số Đường Tranh, chuẩn bị nhấn phím gọi thì nghe thấy một tiếng đàn ông:

"Tri Ý, sao em lại ở đây?"

Vãn Tri Y mím môi: "Cậu tôi bị viêm ruột thừa cấp, đang chờ đến lượt phẫu thuật."

Hàn Tri Ngôn nhìn vành mắt hoen đỏ của Vãn Tri Ý, thật sự muốn ôm cô vào lòng, nhưng anh biết cô gái này là con nhím xù lông, không dám để lộ phản ứng, chỉ hắng giọng hỏi cô: "Em đợi bao lâu rồi?"

"Sắp 2 tiếng đồng hồ rồi."

Hàn Tri Ngôn ngó nhìn cậu của Vãn Tri Ý - Vãn Thiên đang nằm trên một chiếc giường bệnh bé tẹo, đau đến mặt mày nhợt nhạt, đã sắp rơi vào hôn mê, lại nhớ vừa rồi trên đường đến đây nhận được thông báo của Mộ Thiếu Bạch - phòng mổ đang khử trùng chuẩn bị đưa Vãn Thiên vào, anh bèn giả vờ: "Em đợi một chút, tôi gọi cuộc điện thoại."

Hai phút sau bèn quay lại: "Được rồi, cậu em sẽ được phẫu thuật ngay thôi."

Hàn Tri Ngôn vừa dứt lời, Mộ Thiếu Bạch dẫn theo 3 - 4 nhân viên y tế đi tới, thông báo cho Vãn Tri Ý rồi đẩy cậu cô đi.

"Tốt quá, cảm ơn anh Mộ, cảm ơn anh... Hàn Tri Ngôn." Vãn Tri Ý hết sức mừng rỡ, khuôn mặt như sắp khóc của cô cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.

"Không có gì, em đừng lo, cứ giao hết cho Thiếu Bạch."

Mộ Thiếu Bạch: "Cô Vãn, cô yên tâm, chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, cô về phòng bệnh chờ trước đi."

"Cảm ơn anh."

Trước khi đi, Mộ Thiếu Bạch còn ẩn ý nhìn Hàn Tri Ngôn một cái, bắt gặp nụ cười nhoẻn đầy gian manh của anh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộ Thiếu Bạch nhíu mày, anh nhìn đồng hồ, đã đến giờ nghỉ trưa, bèn lấy điện thoại ra chụp một tấm gửi vào nhóm ba người kèm theo dòng tin: "Hàn Tri Ngôn, trông cậu đứng cạnh Vãn Tri Ý cũng đẹp đôi lắm." Một phút sau lại bấm thu hồi: "Xin lỗi, gửi nhầm."

Cố Tây Châu ngồi trong phòng làm việc, anh cầm điện thoại nhìn bức ảnh Vãn Tri Ý và Hàn Tri Ngôn đứng đối diện nhau, khóe mắt cô đỏ lên, còn Hàn Tri Ngôn nở nụ cười dịu dàng, bỗng dưng mày nhíu lại.

Ca phẫu thuật kết thúc, Vãn Thiên được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, vì thuốc gây mê chưa hết nên vẫn chưa tỉnh lại. Anh họ Vãn Trình vừa xuống máy bay, nhận được tin cũng lập tức đến. Lúc nhìn thấy Hàn Tri Ngôn bầu bạn bên ngoài phòng phẫu thuật với Vãn Tri Ý, Vãn Trình bèn kéo cô ra một góc, thì thầm:

"Tri Ý, em quen thiếu gia nhà họ Hàn khi nào thế?"

Vãn Tri Ý nhìn ra phía Hàn Tri Ngôn, sau đó đáp lại Vãn Trình: "Quen trong một lần đi chơi tennis với bạn."

"Anh ta có ý với em à?"

Điều này cô không phủ nhận, hơi gật đầu: "Ừm."

Vãn Trình im lặng vài giây: "Hàn Tri Ngôn nổi tiếng phong lưu, em giao lưu với anh ta vẫn nên cẩn thận một chút...

Đừng nghe mẹ anh, bà ấy bị tiền làm mờ mắt..."

"Em biết rồi, anh họ."

Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc tốt đẹp, tâm trạng căng như dây đàn của Vãn Tri Ý mới được thả lỏng. Trước đó, vì để lên hình đẹp, diễn viên nữ đa phần đều sẽ nhịn cơm để lúc quay không lộ bụng, chỉ uống nước ngọt bổ sung thể lực, Vãn Tri Ý cũng vậy, đến giờ cô còn chưa ăn cơm, lại vừa kết thúc những cảnh phim cuối cùng, cả người vô lực, bước đi như đang bay.

Hàn Tri Ngôn thấy cô loạng choạng bước đi, bèn chạy tới đỡ.

"Tri Y, em không sao chứ?"

"Tôi không sao, cảm ơn anh." Vãn Tri Y lắc đầu, cô lùi lại giữ khoảng cách: "Anh Hàn, cũng muộn rồi, hôm nay đã làm phiền anh rất nhiều rồi."

Hàn Tri Ngôn nghe ra ý 'đuổi khách', anh cũng không cần vội vàng tấn công mà đổi sang thế mưa dần thấm lâu:

"Vậy được, tôi về trước, em nghỉ ngơi đi. Nếu có việc gì, nhớ gọi cho tôi."

"Được, cảm ơn anh."

"Tôi về đây."

Hàn Tri Ngôn rời bệnh viện được khoảng 10 phút, Vãn Tri Ý cũng để Vãn Trình ở lại trông Vãn Thiên, còn cô bắt xe về nhà tắm rửa, chuẩn bị vào túc trực buổi đêm bên Vãn Thiên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vãn Tri Ý vừa về đến nhà thì nghe thấy tiếng chuông cửa.

"Ai đó?"

"Cô Vãn, là tôi đây."

Vãn Tri Y nhận ra, là giọng dì giúp việc của căn hộ trên đỉnh đầu cô.

Cô bèn mở cửa.

"Dì Lan, có chuyện gì không?"

"Là thế này, hôm nay tôi có nấu một ít cháo bào ngư, nhưng ăn không hết, đổ đi thì phí lắm, tôi bèn nhớ ra cô Vãn ở ngay dưới, múc cho cô một bát."

Vãn Tri Ý cũng không nghi ngờ gì, hay nói cách khác là cô không dám nghi ngờ có liên quan đến người đàn ông tuyệt tình kia. Cô nhận lấy hộp giữ nhiệt: "Cảm ơn dì Lan, cháu ăn xong sẽ rửa sạch hộp rồi trả lại dì."

"Không vội, không vội, ban ngày cậu Cố đi làm, cô Vãn rảnh lúc nào mang lên trả tôi lúc đó cũng được."

"Vâng, cảm ơn dì."

Sau khi đưa cháo xong, dì Lan bấm thang máy đi lên tầng trên. Cửa thang máy vừa mở đã thấy Cố Tây Châu đứng ngoài cửa hút thuốc.

"Cậu Cố, cháo đã đưa cho cô Vãn rồi ạ."

"Cô ấy thế nào rồi?" Cố Tây Châu rít một hơi thuốc.

"Trông có vẻ hơi hư nhược, mặt hơi xanh xao."

"Ừm, ngày mai... ngày kia, đổi sang cua hoàng đế, làm một bát súp cua mang cho cô ấy."

"Tôi biết rồi."

"Muộn rồi, dì về nghỉ đi."

Dì giúp việc đi rồi, Cố Tây Châu cũng dập tắt điếu thuốc, bước vào nhà.

Anh thực sự có thể làm đến mức "tâm lặng như nước, cả đời không gặp" nữa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giấc Mộng Tây Châu

Số ký tự: 0