Ham muốn chiếm...
2024-10-29 09:55:56
Đường đường là sếp tổng của một tập đoàn lớn, nắm quyền kiểm soát hàng trăm nghìn nhân viên, đây là lần đầu tiên Cố Tây Châu được nếm trải 'đãi ngộ' y như gian phu chui lủi lúc chồng tình nhân về.
Anh dở khóc dở cười, chỉ biết đứng im chờ động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài, Vãn Tri Ý hít sâu một hơi, sau đó mở cửa.
Bên ngoài là bạn diễn của cô, có hai người một nam một nữ, là anh em ruột.
"Chị Tri Ý, em và anh Châu mang đồ ăn đêm đến cho chị này."
"Cảm ơn hai người, vào trong đi."
Vãn Tri Ý nói xong bèn mời cả hai vào. Hai anh em vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Phát Tài, bèn đi tới trêu chọc. Con chó có vẻ không thích Thẩm Hành Châu lắm, nhìn thấy anh định giơ tay vuốt là nhe nanh.
"Phát Tài!"
Cố Phát Tài tủi thân, rên ư ử chạy ra nằm ở cửa nhà tắm.
Thẩm Hành Châu nhìn con chó chạy đi, anh bèn đặt một hộp giữ nhiệt xuống bàn. Cô em gái thấy anh mình còn ngại nên chủ động giúp anh bày tỏ tâm ý: "Buổi quay khuya đêm nay do mưa nên đã hoãn lại, không thấy chị trả lời trong nhóm nên em đến báo, sẵn tiện nay anh Châu nấu chút súp gà nấm linh chi, còn để phần cho chị một bát."
Vãn Tri Y lấy hai chai trà giải khát trong tủ ra, rót mời hai người. Nghe Thẩm Hành Châu nói vậy, cô mỉm cười:
"Cảm ơn anh Châu."
"Thời gian vừa qua đóng phim cực khố, em lại là người mới. Tôi thấy em gầy đi nhiều."
Ngữ khí đầy quan tâm.
"Cảm ơn anh đã quan tâm."
"Không có gì, đừng khách sáo."
Vãn Tri Ý biết rõ tâm tư đối phương dành cho mình, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp đang đóng chung phim, cô không tiện thể hiện ra quá nhiều, sợ ảnh hưởng đến cảm xúc lúc ghi hình của đối phương.
Thấm Hành Châu cũng không nán lại lâu, chờ Vãn Tri Ý ăn xong súp bèn lôi em gái ra khỏi phòng luôn.
Cố Tây Châu đứng trong phòng tắm, nghe rõ từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện của Thẩm Hành Châu và Vãn Tri Ý.
Vãn Tri Ý xinh đẹp như vậy, hiển nhiên đi đến đâu cũng sẽ có người theo đuổi, điều này anh không thấy lạ.
Cô tiền người đi xong bèn đến gõ cửa nhà tắm: "Anh Cố, anh có thể ra ngoài rồi.
Vóc dáng Cố Tây Châu cao ráo, cộng thêm cửa nhà tắm không lớn, Vãn Tri Ý lại đứng ngay cửa như chờ đuổi khách, làm anh không bước ra được.
"Em chắn lối đi rồi."
Vãn Tri Y bèn lùi lại, ai ngờ chân cô giẫm vào đuôi Cố Phát Tài, nó kêu lên ăng ằng, cúp đuôi chạy ra chỗ khác.
Còn Vãn Tri Ý sau khi thấy nó kêu, cô cũng giật mình co chân lên, cơ thể mất đà ngã về phía trước.
Thấy bản thân sắp lao vào lòng Cố Tây Châu, cô bèn dồn hết sức, nghiêng người, điều hướng cơ thể đổ về bên khác. Cả người lập tức đập vào tường, đau đến ứa nước mắt.
Bàn tay giơ ra không trung của Cố Tây Châu hạ xuống. Anh thấy cô nén đau, một tay ôm vai, lùi lại: "Xin lỗi đã làm mất thời gian của anh, anh có thể về rồi."
Căn nhà đó, sau này bán được giá cô quyết định sẽ chuyển tiền vào tài khoản của Cố thị.
"Trong phòng em có cao tiêu sưng không?" Anh chú ý đến vai cô, cú đập ban nãy sẽ để lại hậu quả.
Vãn Tri Ý lạnh mặt: "Anh Cố đang quan tâm tôi sao? Anh làm vậy sẽ khiến tôi tiếp tục bám lấy anh đấy."
Cố Tây Châu im lặng, rồi anh rời khỏi phòng.
Tiếng đóng sập cửa vang lên sau lưng.
Bên dưới, Tần Trục Hoài vẫn đang đợi. Cố Tây Châu vừa leo lên xe đã hút thuốc. Anh mở hé cửa sổ cho khói bay bớt.
Xe chầm chậm lăn bánh, lúc đi ngang qua một đôi nam nữ đang che ô, đoạn hội thoại của họ lọt vào tai anh:
"Anh trai ngốc của em ơi, anh mà còn rụt rè như vậy là chị dâu tương lai của em bị cướp mất đấy!"
"Yên tâm, anh sẽ nỗ lực."
Ánh mắt Cố Tây Châu u tối.
Anh nhớ lại cả tối nay cô luôn giữ khoảng cách với mình, ban nãy còn thà đâm vào tường cũng không muốn để anh đỡ. Thực ra cô đang làm rất đúng, biết rõ dù có làm cách nào anh cũng không cho cô cơ hội trở thành người phụ nữ của anh.
Không tốt ở chỗ là, ban nãy đoán ra ý đồ của gã Thẩm Hành Châu kia, tự dưng anh lại thấy không thoải mái trong lòng.
Không tốt ở chỗ là, biết rõ cô tiếp cận anh với mục đích không tốt đẹp gì, nhưng anh lại nảy sinh ham muốn chiếm hữu không nên có với cô.
Nhưng Cố Tây Châu lại cho rằng, sở dĩ anh nảy sinh ham muốn chiếm hữu cô là vì hai người đã làm đến bước đó, nên bản thân mới xuất hiện hoang tưởng. Chỉ cần anh tránh mặt, không gặp cô một thời gian, cuộc sống của anh sẽ trở về như xưa.
Song, phòng tuyến kiên cố nhất đã bị phá vỡ, chỉ vì hành động bốc đồng mà khoa trương của Hàn Tri Ngôn...
***************
Cậu của Vãn Tri Y nhập viện, viêm ruột thừa cấp tính, nhưng hiềm nỗi đúng vào thời điểm bệnh viện quá tải phòng mổ, ông nằm trên giường bệnh kêu la đau đớn mãi vẫn chưa đến lượt mổ.
Lúc Vãn Tri Ý biết tin chạy tới, cậu cô đã đau tới mức mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo.
Trùng hợp lúc Mộ Thiếu Bạch đi qua, nhận ra cô, bèn nhắn vào nhóm 3 người một tin: "Tôi gặp Vãn Tri Ý ở bệnh viện này."
Cố Tây Châu đang họp nên không cầm điện thoại, ngược lại, Hàn Tri Ngôn lập tức trả lời lại:
"Tri Ý bị ốm sao?"
"Không phải, là cậu cô ấy, bị viêm ruột thừa nhưng chưa được mổ."
Hàn Tri Ngôn lập tức gọi cho Mộ Thiếu Bạch:
"Mộ Thiếu Bạch, cơ hội của tôi đến rồi, bằng mọi cách cậu phải sắp xếp cho cậu của Tri Ý phẫu thuật ngay, sắp xếp cả phòng bệnh tốt nhất! Hết bao nhiêu cứ tính cho tôi."
Sau đó, Hàn Tri Ngôn lập tức tạo một cuộc gặp tình cờ ở bệnh viện với Vãn Tri Y...
Anh dở khóc dở cười, chỉ biết đứng im chờ động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài, Vãn Tri Ý hít sâu một hơi, sau đó mở cửa.
Bên ngoài là bạn diễn của cô, có hai người một nam một nữ, là anh em ruột.
"Chị Tri Ý, em và anh Châu mang đồ ăn đêm đến cho chị này."
"Cảm ơn hai người, vào trong đi."
Vãn Tri Ý nói xong bèn mời cả hai vào. Hai anh em vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Phát Tài, bèn đi tới trêu chọc. Con chó có vẻ không thích Thẩm Hành Châu lắm, nhìn thấy anh định giơ tay vuốt là nhe nanh.
"Phát Tài!"
Cố Phát Tài tủi thân, rên ư ử chạy ra nằm ở cửa nhà tắm.
Thẩm Hành Châu nhìn con chó chạy đi, anh bèn đặt một hộp giữ nhiệt xuống bàn. Cô em gái thấy anh mình còn ngại nên chủ động giúp anh bày tỏ tâm ý: "Buổi quay khuya đêm nay do mưa nên đã hoãn lại, không thấy chị trả lời trong nhóm nên em đến báo, sẵn tiện nay anh Châu nấu chút súp gà nấm linh chi, còn để phần cho chị một bát."
Vãn Tri Y lấy hai chai trà giải khát trong tủ ra, rót mời hai người. Nghe Thẩm Hành Châu nói vậy, cô mỉm cười:
"Cảm ơn anh Châu."
"Thời gian vừa qua đóng phim cực khố, em lại là người mới. Tôi thấy em gầy đi nhiều."
Ngữ khí đầy quan tâm.
"Cảm ơn anh đã quan tâm."
"Không có gì, đừng khách sáo."
Vãn Tri Ý biết rõ tâm tư đối phương dành cho mình, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp đang đóng chung phim, cô không tiện thể hiện ra quá nhiều, sợ ảnh hưởng đến cảm xúc lúc ghi hình của đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấm Hành Châu cũng không nán lại lâu, chờ Vãn Tri Ý ăn xong súp bèn lôi em gái ra khỏi phòng luôn.
Cố Tây Châu đứng trong phòng tắm, nghe rõ từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện của Thẩm Hành Châu và Vãn Tri Ý.
Vãn Tri Ý xinh đẹp như vậy, hiển nhiên đi đến đâu cũng sẽ có người theo đuổi, điều này anh không thấy lạ.
Cô tiền người đi xong bèn đến gõ cửa nhà tắm: "Anh Cố, anh có thể ra ngoài rồi.
Vóc dáng Cố Tây Châu cao ráo, cộng thêm cửa nhà tắm không lớn, Vãn Tri Ý lại đứng ngay cửa như chờ đuổi khách, làm anh không bước ra được.
"Em chắn lối đi rồi."
Vãn Tri Y bèn lùi lại, ai ngờ chân cô giẫm vào đuôi Cố Phát Tài, nó kêu lên ăng ằng, cúp đuôi chạy ra chỗ khác.
Còn Vãn Tri Ý sau khi thấy nó kêu, cô cũng giật mình co chân lên, cơ thể mất đà ngã về phía trước.
Thấy bản thân sắp lao vào lòng Cố Tây Châu, cô bèn dồn hết sức, nghiêng người, điều hướng cơ thể đổ về bên khác. Cả người lập tức đập vào tường, đau đến ứa nước mắt.
Bàn tay giơ ra không trung của Cố Tây Châu hạ xuống. Anh thấy cô nén đau, một tay ôm vai, lùi lại: "Xin lỗi đã làm mất thời gian của anh, anh có thể về rồi."
Căn nhà đó, sau này bán được giá cô quyết định sẽ chuyển tiền vào tài khoản của Cố thị.
"Trong phòng em có cao tiêu sưng không?" Anh chú ý đến vai cô, cú đập ban nãy sẽ để lại hậu quả.
Vãn Tri Ý lạnh mặt: "Anh Cố đang quan tâm tôi sao? Anh làm vậy sẽ khiến tôi tiếp tục bám lấy anh đấy."
Cố Tây Châu im lặng, rồi anh rời khỏi phòng.
Tiếng đóng sập cửa vang lên sau lưng.
Bên dưới, Tần Trục Hoài vẫn đang đợi. Cố Tây Châu vừa leo lên xe đã hút thuốc. Anh mở hé cửa sổ cho khói bay bớt.
Xe chầm chậm lăn bánh, lúc đi ngang qua một đôi nam nữ đang che ô, đoạn hội thoại của họ lọt vào tai anh:
"Anh trai ngốc của em ơi, anh mà còn rụt rè như vậy là chị dâu tương lai của em bị cướp mất đấy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Yên tâm, anh sẽ nỗ lực."
Ánh mắt Cố Tây Châu u tối.
Anh nhớ lại cả tối nay cô luôn giữ khoảng cách với mình, ban nãy còn thà đâm vào tường cũng không muốn để anh đỡ. Thực ra cô đang làm rất đúng, biết rõ dù có làm cách nào anh cũng không cho cô cơ hội trở thành người phụ nữ của anh.
Không tốt ở chỗ là, ban nãy đoán ra ý đồ của gã Thẩm Hành Châu kia, tự dưng anh lại thấy không thoải mái trong lòng.
Không tốt ở chỗ là, biết rõ cô tiếp cận anh với mục đích không tốt đẹp gì, nhưng anh lại nảy sinh ham muốn chiếm hữu không nên có với cô.
Nhưng Cố Tây Châu lại cho rằng, sở dĩ anh nảy sinh ham muốn chiếm hữu cô là vì hai người đã làm đến bước đó, nên bản thân mới xuất hiện hoang tưởng. Chỉ cần anh tránh mặt, không gặp cô một thời gian, cuộc sống của anh sẽ trở về như xưa.
Song, phòng tuyến kiên cố nhất đã bị phá vỡ, chỉ vì hành động bốc đồng mà khoa trương của Hàn Tri Ngôn...
***************
Cậu của Vãn Tri Y nhập viện, viêm ruột thừa cấp tính, nhưng hiềm nỗi đúng vào thời điểm bệnh viện quá tải phòng mổ, ông nằm trên giường bệnh kêu la đau đớn mãi vẫn chưa đến lượt mổ.
Lúc Vãn Tri Ý biết tin chạy tới, cậu cô đã đau tới mức mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo.
Trùng hợp lúc Mộ Thiếu Bạch đi qua, nhận ra cô, bèn nhắn vào nhóm 3 người một tin: "Tôi gặp Vãn Tri Ý ở bệnh viện này."
Cố Tây Châu đang họp nên không cầm điện thoại, ngược lại, Hàn Tri Ngôn lập tức trả lời lại:
"Tri Ý bị ốm sao?"
"Không phải, là cậu cô ấy, bị viêm ruột thừa nhưng chưa được mổ."
Hàn Tri Ngôn lập tức gọi cho Mộ Thiếu Bạch:
"Mộ Thiếu Bạch, cơ hội của tôi đến rồi, bằng mọi cách cậu phải sắp xếp cho cậu của Tri Ý phẫu thuật ngay, sắp xếp cả phòng bệnh tốt nhất! Hết bao nhiêu cứ tính cho tôi."
Sau đó, Hàn Tri Ngôn lập tức tạo một cuộc gặp tình cờ ở bệnh viện với Vãn Tri Y...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro