Anh Cố, thật tr...
2024-10-29 09:55:56
Sự xuất hiện của Vãn Tri Ý, trong tích tắc đã thu hút vô số ánh nhìn.
Vãn Tri Ý đẹp, một vẻ đẹp không hề dung tục, mà trái lại, bóng hồng yêu kiều, để lại ấn tượng khó phai.
Theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Vãn Tri Ý đi lướt qua con thuyền của Cố Tây Châu, khi đến sát mép cầu bên kia, cô đặt tay lên bàn tay đang giơ ra của Hàn Tri Ngôn, tay còn lại giữ phần xẻ tà, thanh tao nhấc chân bước lên thuyền, ngồi vào bàn ăn.
“Anh Hàn, chào buổi tối.”
“Em đến rồi, Tri Ý.”
Vãn Tri Ý điềm đạm cười.
Cô cảm nhận được ánh mắt từ thuyền phía bên kia nhìn sang.
Cố Tây Châu đang nhìn cô, Hứa Phù Tang cũng vậy. Hai người họ, mỗi người mang một tâm tư riêng.
Vãn Tri Ý ý cười càng sâu hơn.
Cô giả vờ lơ đễnh ngắm xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt của Cố Tây Châu, còn tỏ ra hơi ngạc nhiên:
“Anh Cố, thật trùng hợp! Anh cũng đến đây… hẹn hò à?” Cuối câu, cô cố tình dừng lại vài giây, nhìn lướt sang Hứa Phù Tang.
“Tri Ý, mặc kệ cậu ta đi. Kia là vị hôn thê được chấm chọn của cậu ta, thiên kim Hứa thị, Hứa Phù Tang.”
“Hóa ra là Hứa tiểu thư, ngoài đời trông cô rất xinh đẹp.”
“Cô cũng rất xinh đẹp.”
Hứa Phù Tang đáp lại, trong lòng có một chút không thoải mái. Bởi vì cô cảm thấy, từ lúc Vãn Tri Ý xuất hiện, ánh mắt của Cố Tây Châu sẽ thỉnh thoảng chuyển sang thuyền đối diện, dù chỉ là giây phút ngắn ngủi, nhưng trực giác của phụ nữ luôn rất nhạy bén. Cô cảm thấy Vãn Tri Ý là một tình địch tiềm ẩn.
“Tri Ý, mặc kệ hai người họ, em gọi món đi.”
“Được.” Vãn Tri Ý mỉm cười, chuyển ánh mắt quay lại khuôn mặt Hàn Tri Ngôn. Cô giơ tay đón lấy thực đơn anh đưa, mở ra nhìn, sau đó lại gấp lại: “Anh Ngôn, anh gọi món đi, tôi ăn gì cũng được.”
Từ giây phút đó, giữa hai bàn không còn trao đổi thêm câu nào nữa, tựa như hai thế giới bị ngăn cách. Thế nhưng tai Cố Tây Châu thỉnh thoảng sẽ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Thỉnh thoảng như:
“Tri Ý, đồ ăn có hợp khẩu vị em không?”
“Cũng tạm.”
“Đây là nơi lý tưởng nhất để hẹn hò đó.”
“Ừm.”
“Ăn xong em có muốn đi hóng gió không? Chúng ta lái phi thuyền ra giữa biển hóng gió, thế nào?”
Cố Tây Châu dừng động tác đang gắp đồ ăn lại vài giây, sau đó lại khôi phục như bình thường.
Ra biển là chiêu trò tán gái quen thuộc của Hàn Tri Ngôn. Thông thường cậu ta sẽ nhắn tin, tặng hoa, tặng quà giá trị, sau đó hẹn đối phương đi ăn xong sẽ rủ đi khách sạn, nếu cao hứng hơn sẽ rủ đối phương đi du thuyền ra biển, qua đêm trên biển một hôm rồi trở về.
Vãn Tri Ý liệu có đồng ý không?
Anh cũng không biết.
“Tây Châu, hôm nay biết tin anh hẹn em đi ăn, em thực sự rất vui.” Hứa Phù Tang cảm thấy bầu không khí giữa họ quá đỗi im ắng, vả lại cô cũng sợ nếu bản thân cứ bị động chờ anh mở lời, người đàn ông này e là sẽ bị Vãn Tri Ý cướp mất hồn phách.
Cuối cùng cô cũng thành công thu hút sự chú ý của Cố Tây Châu, anh đã nhìn cô, nhưng kết quả lại không tốt đẹp lắm…
Giọng anh bình thản mà xa cách: “Bữa ăn này là do bố tôi lấy danh nghĩa tôi đặt, tôi không hề hay biết.”
Ý tứ rõ ràng, anh không phải người hẹn, nhưng vẫn đến điểm hẹn đã là cho cô và nhà họ Hứa mặt mũi lắm rồi.
Nhưng Hứa Phù Tang nào có dễ bỏ cuộc như vậy, cô nắm chặt chiếc dĩa trong tay, giọng căng thẳng:
“Hóa ra là vậy… Nhưng, nếu đây là ý của chủ tịch Cố, vậy tại sao anh không thử cân nhắc đến việc liên hôn… hai nhà Hứa - Cố liên thủ với nhau, chỉ lợi chứ không hại. Hơn nữa, sau khi kết hôn, em cũng sẽ không gò bó cuộc sống của anh…”
Hứa Phù Tang chỉ cần được làm vợ Cố Tây Châu, còn mọi chuyện cô tin thời gian sẽ khiến trái tim anh tan chảy.
Cố Tây Châu đã đặt dao dĩa xuống, anh đan hai tay trước ngực: “Đúng là liên hôn chỉ lợi không hại, nhưng tôi vẫn có tự tin có thể đưa Cố thị phát triển hơn nữa dựa vào năng lực của mình, không nhất thiết phải đi đường tắt.”
Hứa Phù Tang nghe xong câu nói, đôi mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, cười khổ:
“Tây Châu, có ai đã nói với anh chưa? Đối xử với phụ nữ phải dịu dàng một chút, cách anh từ chối người khác… quá tuyệt tình.”
Cố Tây Châu: “…”
Hứa Phù Tang: “Anh đối xử với những người phụ nữ mình không thích đều tuyệt tình thế sao?”
Cố Tây Châu không đáp, trong đầu chỉ thoáng qua đôi mắt của Vãn Tri Ý.
Bỗng, một tiếng ly vỡ thu hút sự chú ý của cả hai người.
Vãn Tri Ý đẹp, một vẻ đẹp không hề dung tục, mà trái lại, bóng hồng yêu kiều, để lại ấn tượng khó phai.
Theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Vãn Tri Ý đi lướt qua con thuyền của Cố Tây Châu, khi đến sát mép cầu bên kia, cô đặt tay lên bàn tay đang giơ ra của Hàn Tri Ngôn, tay còn lại giữ phần xẻ tà, thanh tao nhấc chân bước lên thuyền, ngồi vào bàn ăn.
“Anh Hàn, chào buổi tối.”
“Em đến rồi, Tri Ý.”
Vãn Tri Ý điềm đạm cười.
Cô cảm nhận được ánh mắt từ thuyền phía bên kia nhìn sang.
Cố Tây Châu đang nhìn cô, Hứa Phù Tang cũng vậy. Hai người họ, mỗi người mang một tâm tư riêng.
Vãn Tri Ý ý cười càng sâu hơn.
Cô giả vờ lơ đễnh ngắm xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt của Cố Tây Châu, còn tỏ ra hơi ngạc nhiên:
“Anh Cố, thật trùng hợp! Anh cũng đến đây… hẹn hò à?” Cuối câu, cô cố tình dừng lại vài giây, nhìn lướt sang Hứa Phù Tang.
“Tri Ý, mặc kệ cậu ta đi. Kia là vị hôn thê được chấm chọn của cậu ta, thiên kim Hứa thị, Hứa Phù Tang.”
“Hóa ra là Hứa tiểu thư, ngoài đời trông cô rất xinh đẹp.”
“Cô cũng rất xinh đẹp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Phù Tang đáp lại, trong lòng có một chút không thoải mái. Bởi vì cô cảm thấy, từ lúc Vãn Tri Ý xuất hiện, ánh mắt của Cố Tây Châu sẽ thỉnh thoảng chuyển sang thuyền đối diện, dù chỉ là giây phút ngắn ngủi, nhưng trực giác của phụ nữ luôn rất nhạy bén. Cô cảm thấy Vãn Tri Ý là một tình địch tiềm ẩn.
“Tri Ý, mặc kệ hai người họ, em gọi món đi.”
“Được.” Vãn Tri Ý mỉm cười, chuyển ánh mắt quay lại khuôn mặt Hàn Tri Ngôn. Cô giơ tay đón lấy thực đơn anh đưa, mở ra nhìn, sau đó lại gấp lại: “Anh Ngôn, anh gọi món đi, tôi ăn gì cũng được.”
Từ giây phút đó, giữa hai bàn không còn trao đổi thêm câu nào nữa, tựa như hai thế giới bị ngăn cách. Thế nhưng tai Cố Tây Châu thỉnh thoảng sẽ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Thỉnh thoảng như:
“Tri Ý, đồ ăn có hợp khẩu vị em không?”
“Cũng tạm.”
“Đây là nơi lý tưởng nhất để hẹn hò đó.”
“Ừm.”
“Ăn xong em có muốn đi hóng gió không? Chúng ta lái phi thuyền ra giữa biển hóng gió, thế nào?”
Cố Tây Châu dừng động tác đang gắp đồ ăn lại vài giây, sau đó lại khôi phục như bình thường.
Ra biển là chiêu trò tán gái quen thuộc của Hàn Tri Ngôn. Thông thường cậu ta sẽ nhắn tin, tặng hoa, tặng quà giá trị, sau đó hẹn đối phương đi ăn xong sẽ rủ đi khách sạn, nếu cao hứng hơn sẽ rủ đối phương đi du thuyền ra biển, qua đêm trên biển một hôm rồi trở về.
Vãn Tri Ý liệu có đồng ý không?
Anh cũng không biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tây Châu, hôm nay biết tin anh hẹn em đi ăn, em thực sự rất vui.” Hứa Phù Tang cảm thấy bầu không khí giữa họ quá đỗi im ắng, vả lại cô cũng sợ nếu bản thân cứ bị động chờ anh mở lời, người đàn ông này e là sẽ bị Vãn Tri Ý cướp mất hồn phách.
Cuối cùng cô cũng thành công thu hút sự chú ý của Cố Tây Châu, anh đã nhìn cô, nhưng kết quả lại không tốt đẹp lắm…
Giọng anh bình thản mà xa cách: “Bữa ăn này là do bố tôi lấy danh nghĩa tôi đặt, tôi không hề hay biết.”
Ý tứ rõ ràng, anh không phải người hẹn, nhưng vẫn đến điểm hẹn đã là cho cô và nhà họ Hứa mặt mũi lắm rồi.
Nhưng Hứa Phù Tang nào có dễ bỏ cuộc như vậy, cô nắm chặt chiếc dĩa trong tay, giọng căng thẳng:
“Hóa ra là vậy… Nhưng, nếu đây là ý của chủ tịch Cố, vậy tại sao anh không thử cân nhắc đến việc liên hôn… hai nhà Hứa - Cố liên thủ với nhau, chỉ lợi chứ không hại. Hơn nữa, sau khi kết hôn, em cũng sẽ không gò bó cuộc sống của anh…”
Hứa Phù Tang chỉ cần được làm vợ Cố Tây Châu, còn mọi chuyện cô tin thời gian sẽ khiến trái tim anh tan chảy.
Cố Tây Châu đã đặt dao dĩa xuống, anh đan hai tay trước ngực: “Đúng là liên hôn chỉ lợi không hại, nhưng tôi vẫn có tự tin có thể đưa Cố thị phát triển hơn nữa dựa vào năng lực của mình, không nhất thiết phải đi đường tắt.”
Hứa Phù Tang nghe xong câu nói, đôi mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, cười khổ:
“Tây Châu, có ai đã nói với anh chưa? Đối xử với phụ nữ phải dịu dàng một chút, cách anh từ chối người khác… quá tuyệt tình.”
Cố Tây Châu: “…”
Hứa Phù Tang: “Anh đối xử với những người phụ nữ mình không thích đều tuyệt tình thế sao?”
Cố Tây Châu không đáp, trong đầu chỉ thoáng qua đôi mắt của Vãn Tri Ý.
Bỗng, một tiếng ly vỡ thu hút sự chú ý của cả hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro