Gặp lại ở Bồng...
2024-10-29 09:55:56
Bồng Lai Cư, cái tên nói lên tất cả, là một nhà hàng Trung Hoa thiết kế theo phong cách cổ đại non nước hữu tình.
Đến đó hẹn hò không còn gì tuyệt vời hơn.
Bồng Lai Cư tọa lạc ngay trung tâm trấn cổ Hoa Hạ, nằm gần ngoại ô Giang Thành.
Kết thúc vai diễn, Vãn Tri Ý thu đồ, vội vàng đến điểm hẹn với Thời Niếp Hoan. Hai người dạo phố, vừa đi vừa uống trà sữa, nói chuyện rất vui. Phần lớn thời gian là Thời Niếp Hoan ríu rít, thỉnh thoảng Vãn Tri Ý sẽ tiếp lời hoặc trêu chọc lại.
Đến 6 giờ, cách thời gian hẹn Hàn Tri Ngôn hai tiếng đồng hồ, Vãn Tri Ý và Thời Niếp Hoan chia tay nhau. Trước lúc chia tay, Thời Niếp Hoan hỏi thầm cô:
“Tri Ý, cậu đã đi bar bao giờ chưa?”
“Bar kiểu gì?” Vãn Tri Ý hỏi lại, quán bar cũng có rất nhiều kiểu, cô không chắc Thời Niếp Hoan hỏi kiểu nào.
“Space Plus, tớ tò mò muốn đến đó xem sao.”
“Space Plus? Có đến vài lần.” Vãn Tri Ý thành thật trả lời, mấy năm trước Trì Bích từng làm thêm ở đó, vì thế cô có tới vài lần để tìm Trì Bích.
“Vậy cậu đi với tớ nhé? Đi nhé? Tớ muốn đi nhưng chưa đến bao giờ.”
Trước lời cầu khẩn của Thời Niếp Hoan, Vãn Tri Ý điềm đạm gật đầu. Sau đó nhìn cô gái nhỏ đem theo nụ cười rạng rỡ chui vào xe.
Đồng hồ điểm 7 giờ 15 phút, Vãn Tri Ý đã trang điểm xong. Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám cách tần màu đen dài qua bụng chân, nhưng một bên tà lại xẻ sâu lên tận đùi. Phần eo váy được may bằng vải ren đen, eo thon như ẩn như hiện sau lớp vải, tạo nên điểm nhấn cho thị giác. Mái tóc thường ngày buông xõa được búi lệch, để rủ vài sợi tùy ý.
Chỉnh trang lại trang phục xong xuôi, Vãn Tri Ý cúi người xuống thay giày cao gót, lúc ngẩng lên đã thấy mấy người bạn cùng phòng túm lại một chỗ thì thầm.
Kèm theo đó là mấy ánh nhìn không được thiện cảm.
Vãn Tri Ý cười nhạt, cô cũng quen rồi.
Ngoại ô phía Tây Giang Thành, trước cửa Bồng Lai Cư.
Hàn Tri Ngôn vừa mới lùi xe vào chỗ đỗ đã nhìn thấy Hứa Phù Tang bước xuống từ xe đỗ phía đối diện. Hôm nay Hứa Phù Tang trang điểm rất cầu kỳ, còn đặc biệt mặc một chiếc váy trắng trễ vai, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh. Khuôn mặt của Hứa Phù Tang trông rất xinh đẹp, nhưng lại thiếu đi một chút ấn tượng mạnh. Ví dụ như Vãn Tri Ý, chỉ nhìn một cái đã cả đời khó quên, ông trời ưu ái ban cho cô ấy một khuôn mặt hút hồn và vóc dáng bốc lửa.
Hứa Phù Tang cũng đã nhìn thấy Hàn Tri Ngôn xuống xe, bèn đi tới bắt chuyện.
“Anh Hàn, thật trùng hợp, anh cũng đến đây ăn cơm à?”
Hàn Tri Ngôn tắt máy xuống xe, bắt đầu vừa đi vừa trò chuyện với Hứa Phù Tang:
“Đúng thế, hôm nay tôi có hẹn ở đây. Còn cô thì sao, trang điểm xinh đẹp thế này, chắc là có hẹn với ai nhỉ?”
Hứa Phù Tang được khen, cười càng tươi tắn hơn: “Còn có hẹn với ai được nữa.”
Hàn Tri Ngôn nhìn mặt Hứa Phù Tang tràn đầy ý xuân, bỗng hiểu ra: “Cố Tây Châu?”
Hứa Phù Tang che miệng cười, gật gật đầu: “Còn anh thì sao? Có hẹn với ai vậy?”
“Một cô gái vô cùng xinh đẹp.”
Hứa Phù Tang không hỏi thêm nữa, ‘tiếng thơm’ của Hàn Tri Ngôn cô đã nghe đồn từ xa, người đẹp xung quanh thay từ người này sang người khác, lần nào cũng là ‘vô cùng xinh đẹp’. Thế nên khi nghe Hàn Tri Ngôn nói vậy, Hứa Phù Tang cũng không thấy tò mò gì.
Hai người nhanh chóng tách nhau ra ở ngay cửa vào. Hứa Phù Tang theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, đi thêm một đoạn rồi ngồi lên một chiếc thuyền gỗ. Còn Hàn Tri Ngôn đứng ngoài gọi điện thoại.
Bồng Lai Cư trang trí rất độc đáo, tổng thể kiến trúc là một hồ nước rộng mênh mông, một cây cầu dẫn ra giữa hồ, hai bên cầu là từng chiếc thuyền được chạm khắc tinh xảo, bàn ăn đặt giữa thuyền, xung quanh có rèm lụa rủ xuống, trông hệt như kiệu hoa thời xưa.
Lúc Hứa Phù Tang bước xuống thuyền, cô đã nhìn thấy Cố Tây Châu ngồi bên trong chờ.
Nếu nói đám cậu ấm nhà giàu lớn lên trong nhung lụa, ai nấy đều có dáng dấp của Hàn Tri Ngôn, vậy thì Cố Tây Châu chính là một ngoại lệ đặc biệt, bên cạnh anh chưa từng có một người phụ nữ nào xuất hiện, cũng chính vì điểm đó mà khiến Hứa Phù Tang quyết tâm muốn theo đuổi người đàn ông này.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là trong một buổi tiệc xã giao, Cố Tây Châu khi đó còn chưa là sếp tổng một tay che trời của Cố thị, giữa cả hai chẳng có bất cứ một câu giao tiếp nào, nhưng ngay khi ánh mắt cô nhìn thấy người đàn ông này, trái tim cô đã bị anh cướp đi mất.
Vậy nên, cô rất muốn gả cho anh, làm Cố phu nhân.
Cố Tây Châu là người rất đúng giờ. Lúc anh đến, Hứa Phù Tang còn chưa tới, nhưng khi Hứa Phù Tang vừa mới ngồi xuống thuyền, Cố Tây Châu đã nhìn thấy Hàn Tri Ngôn leo lên một con thuyền khác, ngồi hướng đối mặt với mình. Khoảng cách giữa hai con thuyền, hay nói chính xác hơn là giữa hai bàn ăn cách nhau chưa đến 2 mét.
Hàn Tri Ngôn phát hiện ra đôi mắt đầy nghi vấn của Cố Tây Châu, anh cười cười: “Cậu có thể coi như không nhìn thấy tôi, tôi cũng sẽ không làm phiền hai người hẹn hò.”
Hàn Tri Ngôn trong lòng Hứa Phù Tang lại được cộng thêm 1 điểm vì hai chữ ‘hẹn hò’.
Cố Tây Châu vẻ mặt không biến sắc: “Cậu có hẹn ở đây?”
Hàn Tri Ngôn mỉm cười đắc ý: “Cậu cũng quen đó.”
Hứa Phù Tang hiển nhiên rất tò mò về cô gái kia, là ai mà cả Hàn Tri Ngôn và Cố Tây Châu đều quen? Là tiểu thư nhà nào mà cô không biết ư?
“Không uổng công nửa tháng trời tôi kiên trì tấn công, ngày ngày tặng quà gửi hoa, hỏi han quan tâm mặc cho cô ấy lạnh lùng hờ hững. Cuối cùng, chính hôm nay, cô ấy đã đồng ý ra ngoài ăn với tôi!” Hàn Tri Ngôn vẫn chìm đóng trong niềm vui chiến thắng.
Anh vừa dứt lời đã thấy một bóng hồng xuất hiện ở cửa, nhân viên dẫn lối cho cô đi.
“Đến rồi, định mệnh của đời tôi đến rồi!”
Đến đó hẹn hò không còn gì tuyệt vời hơn.
Bồng Lai Cư tọa lạc ngay trung tâm trấn cổ Hoa Hạ, nằm gần ngoại ô Giang Thành.
Kết thúc vai diễn, Vãn Tri Ý thu đồ, vội vàng đến điểm hẹn với Thời Niếp Hoan. Hai người dạo phố, vừa đi vừa uống trà sữa, nói chuyện rất vui. Phần lớn thời gian là Thời Niếp Hoan ríu rít, thỉnh thoảng Vãn Tri Ý sẽ tiếp lời hoặc trêu chọc lại.
Đến 6 giờ, cách thời gian hẹn Hàn Tri Ngôn hai tiếng đồng hồ, Vãn Tri Ý và Thời Niếp Hoan chia tay nhau. Trước lúc chia tay, Thời Niếp Hoan hỏi thầm cô:
“Tri Ý, cậu đã đi bar bao giờ chưa?”
“Bar kiểu gì?” Vãn Tri Ý hỏi lại, quán bar cũng có rất nhiều kiểu, cô không chắc Thời Niếp Hoan hỏi kiểu nào.
“Space Plus, tớ tò mò muốn đến đó xem sao.”
“Space Plus? Có đến vài lần.” Vãn Tri Ý thành thật trả lời, mấy năm trước Trì Bích từng làm thêm ở đó, vì thế cô có tới vài lần để tìm Trì Bích.
“Vậy cậu đi với tớ nhé? Đi nhé? Tớ muốn đi nhưng chưa đến bao giờ.”
Trước lời cầu khẩn của Thời Niếp Hoan, Vãn Tri Ý điềm đạm gật đầu. Sau đó nhìn cô gái nhỏ đem theo nụ cười rạng rỡ chui vào xe.
Đồng hồ điểm 7 giờ 15 phút, Vãn Tri Ý đã trang điểm xong. Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám cách tần màu đen dài qua bụng chân, nhưng một bên tà lại xẻ sâu lên tận đùi. Phần eo váy được may bằng vải ren đen, eo thon như ẩn như hiện sau lớp vải, tạo nên điểm nhấn cho thị giác. Mái tóc thường ngày buông xõa được búi lệch, để rủ vài sợi tùy ý.
Chỉnh trang lại trang phục xong xuôi, Vãn Tri Ý cúi người xuống thay giày cao gót, lúc ngẩng lên đã thấy mấy người bạn cùng phòng túm lại một chỗ thì thầm.
Kèm theo đó là mấy ánh nhìn không được thiện cảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vãn Tri Ý cười nhạt, cô cũng quen rồi.
Ngoại ô phía Tây Giang Thành, trước cửa Bồng Lai Cư.
Hàn Tri Ngôn vừa mới lùi xe vào chỗ đỗ đã nhìn thấy Hứa Phù Tang bước xuống từ xe đỗ phía đối diện. Hôm nay Hứa Phù Tang trang điểm rất cầu kỳ, còn đặc biệt mặc một chiếc váy trắng trễ vai, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh. Khuôn mặt của Hứa Phù Tang trông rất xinh đẹp, nhưng lại thiếu đi một chút ấn tượng mạnh. Ví dụ như Vãn Tri Ý, chỉ nhìn một cái đã cả đời khó quên, ông trời ưu ái ban cho cô ấy một khuôn mặt hút hồn và vóc dáng bốc lửa.
Hứa Phù Tang cũng đã nhìn thấy Hàn Tri Ngôn xuống xe, bèn đi tới bắt chuyện.
“Anh Hàn, thật trùng hợp, anh cũng đến đây ăn cơm à?”
Hàn Tri Ngôn tắt máy xuống xe, bắt đầu vừa đi vừa trò chuyện với Hứa Phù Tang:
“Đúng thế, hôm nay tôi có hẹn ở đây. Còn cô thì sao, trang điểm xinh đẹp thế này, chắc là có hẹn với ai nhỉ?”
Hứa Phù Tang được khen, cười càng tươi tắn hơn: “Còn có hẹn với ai được nữa.”
Hàn Tri Ngôn nhìn mặt Hứa Phù Tang tràn đầy ý xuân, bỗng hiểu ra: “Cố Tây Châu?”
Hứa Phù Tang che miệng cười, gật gật đầu: “Còn anh thì sao? Có hẹn với ai vậy?”
“Một cô gái vô cùng xinh đẹp.”
Hứa Phù Tang không hỏi thêm nữa, ‘tiếng thơm’ của Hàn Tri Ngôn cô đã nghe đồn từ xa, người đẹp xung quanh thay từ người này sang người khác, lần nào cũng là ‘vô cùng xinh đẹp’. Thế nên khi nghe Hàn Tri Ngôn nói vậy, Hứa Phù Tang cũng không thấy tò mò gì.
Hai người nhanh chóng tách nhau ra ở ngay cửa vào. Hứa Phù Tang theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, đi thêm một đoạn rồi ngồi lên một chiếc thuyền gỗ. Còn Hàn Tri Ngôn đứng ngoài gọi điện thoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bồng Lai Cư trang trí rất độc đáo, tổng thể kiến trúc là một hồ nước rộng mênh mông, một cây cầu dẫn ra giữa hồ, hai bên cầu là từng chiếc thuyền được chạm khắc tinh xảo, bàn ăn đặt giữa thuyền, xung quanh có rèm lụa rủ xuống, trông hệt như kiệu hoa thời xưa.
Lúc Hứa Phù Tang bước xuống thuyền, cô đã nhìn thấy Cố Tây Châu ngồi bên trong chờ.
Nếu nói đám cậu ấm nhà giàu lớn lên trong nhung lụa, ai nấy đều có dáng dấp của Hàn Tri Ngôn, vậy thì Cố Tây Châu chính là một ngoại lệ đặc biệt, bên cạnh anh chưa từng có một người phụ nữ nào xuất hiện, cũng chính vì điểm đó mà khiến Hứa Phù Tang quyết tâm muốn theo đuổi người đàn ông này.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là trong một buổi tiệc xã giao, Cố Tây Châu khi đó còn chưa là sếp tổng một tay che trời của Cố thị, giữa cả hai chẳng có bất cứ một câu giao tiếp nào, nhưng ngay khi ánh mắt cô nhìn thấy người đàn ông này, trái tim cô đã bị anh cướp đi mất.
Vậy nên, cô rất muốn gả cho anh, làm Cố phu nhân.
Cố Tây Châu là người rất đúng giờ. Lúc anh đến, Hứa Phù Tang còn chưa tới, nhưng khi Hứa Phù Tang vừa mới ngồi xuống thuyền, Cố Tây Châu đã nhìn thấy Hàn Tri Ngôn leo lên một con thuyền khác, ngồi hướng đối mặt với mình. Khoảng cách giữa hai con thuyền, hay nói chính xác hơn là giữa hai bàn ăn cách nhau chưa đến 2 mét.
Hàn Tri Ngôn phát hiện ra đôi mắt đầy nghi vấn của Cố Tây Châu, anh cười cười: “Cậu có thể coi như không nhìn thấy tôi, tôi cũng sẽ không làm phiền hai người hẹn hò.”
Hàn Tri Ngôn trong lòng Hứa Phù Tang lại được cộng thêm 1 điểm vì hai chữ ‘hẹn hò’.
Cố Tây Châu vẻ mặt không biến sắc: “Cậu có hẹn ở đây?”
Hàn Tri Ngôn mỉm cười đắc ý: “Cậu cũng quen đó.”
Hứa Phù Tang hiển nhiên rất tò mò về cô gái kia, là ai mà cả Hàn Tri Ngôn và Cố Tây Châu đều quen? Là tiểu thư nhà nào mà cô không biết ư?
“Không uổng công nửa tháng trời tôi kiên trì tấn công, ngày ngày tặng quà gửi hoa, hỏi han quan tâm mặc cho cô ấy lạnh lùng hờ hững. Cuối cùng, chính hôm nay, cô ấy đã đồng ý ra ngoài ăn với tôi!” Hàn Tri Ngôn vẫn chìm đóng trong niềm vui chiến thắng.
Anh vừa dứt lời đã thấy một bóng hồng xuất hiện ở cửa, nhân viên dẫn lối cho cô đi.
“Đến rồi, định mệnh của đời tôi đến rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro