Giấc Mộng Tây Châu

Ẩu đả trong hộp...

2024-10-29 09:55:56

Cố Tây Châu còn hấp dẫn và có "mùi đàn ông" hơn trong ảnh.

Một chiếc áo sơ-mi trắng chỉnh tề, cổ áo cài khuyu cẩn thận, gần che hết yết hầu nhô ra, bên ngoài là lớp áo khoác dạ mở rộng hai vạt, để lộ chiếc quần âu phẳng phiu ôm lấy đôi chân dài miên man.

Đứng ở khoảng cách gần như này, Vãn Tri Ý phải nhủ thầm trong lòng: mỗi một tấc da tấc thịt trên cơ thể người đàn ông đều toát ra vẻ phong độ trưởng thành, đặc biệt là đôi mắt, vừa thần bí lại sâu thẳm, giống hệt như bầu trời đêm trên cao.

Nếu nói hầu hết đàn ông trên thế gian này là một chén trà, có đặc, có loãng, thì Cố Tây Châu lại giống một vò rượu mạnh ủ được trăm năm, càng nồng càng say, một chút nóng bỏng, một chút hoang dã, một chút ngang ngược, một chút khó đoán. Nhìn kĩ sẽ khiến người ta mất hồn.

Vãn Tri Ý bỗng ý thức được, đỉnh núi mình muốn chinh phục này hơi cao hơi dốc, thời tiết lại khắc nghiệt.

"Xin lỗi, thưa anh." Vãn Tri Ý đưa tay chỉnh lại tóc tai bị gió thổi loạn, khẽ lên tiếng.

Đôi mắt Cố Tây Châu bình thản nhìn cô một cái:

"Chú ý nhìn đường."

Nói xong bèn rời đi ngay.

Người đã đi khuất, Vãn Tri Ý cũng không tiện ở lâu, trước khi bà mợ đuổi tới, cô đã vội vã xoay người đi vào hộp đêm.

Trên tầng 12, trong phòng VIP A, một đám người cả nam lẫn nữ đang ngồi chúc rượu qua lại, không ít người đã ngà ngà say.

Lúc Vãn Tri Ý bước vào, cô thấy trước mắt là cảnh giằng co giữa một diễn viên quần chúng vô danh tiểu tốt và một nhà đầu tư.

"Cô nói cái gì? Cậu cô là Cố Tây Châu? Ha ha, tôi còn là bố của Cố Tây Châu đấy! Cô tưởng tôi là trẻ con à? Có người cậu như thế, sao cô phải đến mức đóng vai quần chúng?"

"Buông tôi ra, tôi gọi cậu tôi tới thật rồi đấy."

"Ngoan ngoãn uống ly rượu phạt này đi, tôi sẽ xem xét cho cô một vai phụ trong phim."

"Tôi không uống."

Vãn Tri Ý nhìn cô gái đang ôm khư khư cái túi muốn ra về nhưng lại bị nhà đầu tư kéo lại kia, khuôn mặt cô ấy đã toát lên vẻ đầy sợ hãi. Cô vội vàng đi tới, cướp lấy ly rượu đang dí sát má cô gái kia:

"Ông chủ Vương, bạn của tôi bị dị ứng với rượu, nếu uống ly rượu này vào e là xảy ra án mạng mất, hay để tôi uống thay cô ấy, tự phạt hai ly, ông thấy sao?"



Ông chủ Vương quét mắt nhìn Vãn Tri Ý một lượt từ trên xuống dưới.

Chậc chậc.

Chân dài miên man, ngực tấn công mông phòng thủ, khuôn mặt đại mỹ nhân!

Hàng cực phẩm!

"Được, vậy cô uống, uống 5 ly thì tôi sẽ không so đo với cô ta nữa."

"Năm ly? Ông bị thần k..." Cô gái bên cạnh nghe xong thì thốt lên, nhưng lời chưa nói hết đã bị Vãn Tri Ý chặn họng.

"Được, 5 ly, tôi uống!"

Rượu xuống cổ họng cay xè. Cô gái bên cạnh nhìn Vãn Tri Ý thay mình uống rượu, đến ly thứ ba cô đã ho khù khụ.

Ly thứ tư chưa kịp nhấp môi, Vãn Tri Ý đã thấy ly rượu trên tay bị hất đổ.

"Mẹ kiếp, ông một vừa hai phải thôi!"

Nói xong, chỉ thấy cô gái kia cầm chai rượu bổ thẳng vào đầu ông chủ Vương.

Phòng VIP lập tức nháo nhào hỗn loạn. Ông chủ Vương sờ chất lỏng chảy qua gò má mình, hét lên:

"Con khốn, mày dám đánh ông đây! Để ông cho mày một trận giáo huấn! Cho mày khỏi lăn lộn trong cái giới này luôn!"

Nói xong, định vồ tới chỗ cô gái. May là Vãn Tri Ý phản ứng kịp, cô lao tới dùng hết sức lực, huých vai đẩy ông chủ Vương sang một bên, sau đó túm tay cô gái kéo chạy ra khỏi phòng.

"Đi!"

Vãn Tri Ý lôi tay cô gái kia chạy một mạch ra ngoài, chạy theo lối thang bộ xuống tầng thấp hơn, mãi đến khi xông bừa vào một nhà kho trống cuối hành lang, cô mới buông tay cô gái kia ra.

"Hộc... hộc... Tri Ý, cảm... cảm ơn cậu đã ra mặt thay tớ, từ nay về sau... hộc... hộc... cậu chính là chị em tốt của Thời Niếp Hoan tớ!"



Vãn Tri Ý nghe Thời Niếp Hoan vừa thở vừa vỗ vai mình thủ thỉ, cô chỉ khẽ cười, thế nhưng cả người lúc này khó chịu quá, khiến cô không còn hơi sức để đáp lại.

Thời Niếp Hoan quay sang nhìn, thấy cả khuôn mặt lẫn cánh tay Vãn Tri Ý lấm tấm vết đỏ, lại chạm vào cánh tay cô thấy nóng bừng.

"Tri Ý, cậu sao thế?"

"Dị... dị ứng cồn, không... không chết được!"

Không chết được, nhưng sống không bằng chết.

Ngứa quá, cả người cô ngứa như điên, lúc bàn tay lạnh buốt của Thời Niếp Hoan chạm vào, cô chỉ muốn bảo cô ấy chà sát khắp cơ thể mình cho bớt ngứa.

"Tri Ý, cậu đợi đây nhé, tớ sẽ quay lại ngay!"

Nói xong bèn chạy đi.

Không biết bao lâu sau, Vãn Tri Ý nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài nhà kho, kèm theo giọng lo lắng như sắp khóc của Thời Niếp Hoan:

"Cậu, bạn của cháu ở trong này, cậu mau cứu cô ấy với!"

Bàn tay đang xoa lấy xoa để cánh tay của cô khựng lại, sau đó cô bỗng ghì mạnh móng tay xuống.

Cánh cửa nhà kho bị đẩy ra, ánh mắt Cố Tây Châu rơi thẳng vào góc phòng, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi dựa lưng vào tường, phần bắp chân lộ ra dưới váy đầy những đường cào cấu đỏ rực.

Vãn Tri Ý ho khụ khụ hai cái, Cố Tây Châu lập tức đi tới, cởi áo khoác ngoài của mình đắp lên người cô, sau đó khom lưng, bế bổng cô lên, xoay người đi ra cửa.

Mùi hương hoa nhài thoang thoảng của phụ nữ hoà cùng hơi thở nam tính, quấn quít khó tách.

Vãn Tri Ý gục trong vòng tay Cố Tây Châu, ở khoảnh cách gần như này, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập đều đều của người đàn ông.

Nhịp tim bình thường?

Cảm xúc không xao động?

Tầm mắt Vãn Tri Ý lướt qua chiếc áo khoác trên người mình, cô trượt tay xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giấc Mộng Tây Châu

Số ký tự: 0