Vứt danh thiếp
2024-10-29 09:55:56
Đêm đã khuya, tuyết rơi nặng hạt...
Trong phòng bệnh, Vãn Tri Ý tỉnh lại vì cơn khát. Rượu đó quả thực nồng độ rất cao, cổ họng cô như muốn bốc cháy.
Nhìn thấy bóng người mờ mờ đứng cạnh giường, cô níu lấy ống tay áo, khàn giọng: "Nước."
Trên mu bàn tay có kim truyền dịch, lúc này vì cử động của cô mà chệch ven, máu chảy ngược lên ống truyền. Người vừa được cô níu tay bèn lấy tay đè cổ tay cô hạ thấp xuống, ngoảnh mặt ra phía ngoài phân phó: "Trợ lý Tần, một cốc nước ấm."
Tần Trục Hoài, cánh tay phải đắc lực của Cố Tây Châu.
Chỉ một lúc sau, một cốc nước ấm đã được mang tới. Vãn Tri Ý đỡ bằng tay còn lại, từ từ uống.
Lúc này, Thời Niếp Hoan đã đi xử lý vết thương
do mảnh vỡ chai rượu cứa vào, xuất hiện trong phòng.
"Tri Ý, cậu làm tớ hết hồn, sao cậu bị dị ứng với cồn mà còn uống mấy chén rượu đó? Cậu không cần mạng nữa sao?"
Quả thực, nếu ly thứ tư trôi xuống dạ dày, cái mạng này của Vãn Tri Ý coi như đi tong. Thế nhưng không liều lĩnh như thế, sao có thể tiếp cận Cố Tây Châu.
"Không sao, cũng không phải trước đây chưa từng uống." Một câu nói nhẹ bâng gạt câu chuyện qua một bên, như thể việc này đã quá quen thuộc với cô.
Cố Tây Châu nhìn đồng hồ trên tay, đã sắp 3 giờ sáng.
“Niếp Hoan, theo trợ lý Tần về trước đi.”
Thời Niếp Hoan nghe thấy giọng của Cố Tây Châu, mặc dù còn muốn nấn ná thêm nhưng lại rất sợ ông cậu trẻ này của mình, chỉ đành ủ rũ tạm biệt Vãn Tri Ý:
“Tri Ý, vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tớ sẽ liên lạc sau.”
Vãn Tri Ý mỉm cười: “Đi đường cẩn thận.”
Thời Niếp Hoan và trợ lý Tần đi khỏi, phòng bệnh khôi phục lại vẻ yên tĩnh lạ thường.
Vãn Tri Ý nhấp môi uống thêm một ngụm nước.
Uống xong, cô nhắm mắt lại, hơi dựa người về phía sau, thở nhẹ nhàng, trông cô ngoan ngoãn như con mèo con đang chờ được ai đó vuốt ve, khiến người ta không kìm được muốn bao bọc.
Cố Tây Châu nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên sứ của Vãn Tri Ý, ánh mắt không có chút cảm xúc nào dao động. Giây tiếp theo, anh đưa một tấm danh thiếp màu đen tuyền ra, trầm giọng:
"Hôm nay cảm ơn cô đã ra tay cứu cháu gái tôi. Đây là danh thiếp của tôi, sau này có việc gì cần giúp đỡ có thể liên hệ với tôi một lần."
Một lần, tức là chỉ có duy nhất một cơ hội?
Tất nhiên Vãn Tri Ý cũng hiểu cô uống thay rượu cho Thời Niếp Hoan không đủ để đổi lại vô số lần mang ơn của Cố Tây Châu. Chẳng thèm làm bộ làm tịch từ chối, Vãn Tri Ý kẹp tấm danh thiếp bằng hai ngón tay, mỉm cười hiền hoà: "Cảm ơn anh Cố, tôi sẽ trân trọng cơ hội này."
"Một lát nữa truyền dịch xong, nếu cô thấy khoẻ muốn về thì lái xe của tôi sẽ đưa cô về, cáo từ."
Nói xong người đàn ông xoay người đi thẳng.
Chờ Cố Tây Châu đi được một lúc, Vãn Tri Ý cầm tấm danh thiếp lên đọc, sau đó tiện tay vứt vào thùng rác, mỉm cười nằm xuống giường.
Bên ngoài cánh cửa vẫn luôn có một đôi mắt quan sát camera qua điện thoại, thấy cô gái nằm im trên giường, vai nhấp nhô như đang thở đều ngủ say, anh ta bèn gọi cho cấp trên:
"Thưa sếp, tôi thấy cô Vãn... vứt danh thiếp anh đưa vào thùng rác, có cần nhắc..."
"Không cần, vứt thì vứt, nếu sau này cô ấy có liên hệ xin giúp đỡ gì cậu cứ xử lý như thường."
"Vâng!"
Bốn giờ sáng, Vãn Tri Ý cuối cùng cũng truyền dịch xong, cô lập tức xin xuất viện ngay, tài xế Cố Tây Châu sắp xếp ở lại trực chờ bên ngoài, đánh xe trực tiếp đưa cô về cổng khu chung cư. Sau khi xe lăn bánh khuất dạng, Vãn Tri Ý rút trong túi áo ra một chiếc kẹp áo vest biểu tượng hình đại bàng sải cánh, trên cánh có khắc chữ H.
Đây là món quà đầy tháng lão phu nhân nhà họ Hứa tặng cho mỗi đứa cháu gái, để chờ sau này gặp được ý trung nhân thì trao tặng.
Vãn Tri Ý mân mê chiếc kẹp, ánh mắt hiện lên vẻ u ám:
"Xem ra Hứa Phù Tang ra tay nhanh hơn mình nghĩ. Rốt cuộc thì người đàn ông như Cố Tây Châu sẽ thích dạng phụ nữ như thế nào?"
Ở một nơi khác, hai tiếng trước...
Thời Niếp Hoan ngồi in trên ghế sofa không dám ho he câu nào, mặc dù lúc này cô rất rất rất buồn ngủ, nhưng ngồi trước mặt cậu út với khuôn mặt lạnh hơn băng trên đỉnh núi tuyết kia, cơn buồn ngủ gần như bay sạch.
"Nếu còn có lần sau, cậu sẽ nói với bố cháu, mời anh ấy đến rước cháu về tư gia nhà họ Thời, đồng thời dẹp luôn cái ước muốn làm diễn viên của cháu."
Cả ngày xử lý công việc ở công ty đã khiến Cố Tây Châu rất mệt, lại thêm một phen bôn ba hết ở hộp đêm cho tới bệnh viện, lúc này anh cũng không muốn nhiều lời với đứa cháu gái được cưng chiều sinh hư của mình, dứt khoát chốt hạ một câu đe doạ rồi tháo kính quăng lên bàn, cả người ngả ra ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Thời Niếp Hoan lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Cháu hứa, cháu đảm bảo, sẽ không có lần sau."
"..."
Thấy cậu trẻ không nói gì, cô lại được dịp lắm mồm: "Thực ra Tri Ý đã khuyên cháu không nên đến đó, nhưng cháu cứ khăng khăng muốn đến, vậy nên mới báo hại cậu ấy bị nhập viện, báo hại cậu phải đi một chuyến. Cháu đã thật lòng biết sai rồi, cậu đừng nói với bố cháu nhé!"
"Về phòng đi." Cố Tây Châu không mở mắt ra, chỉ mệt mỏi hất tay.
Thời Niếp Hoan lập tức cúp đuôi chạy thẳng.
Trong phòng bệnh, Vãn Tri Ý tỉnh lại vì cơn khát. Rượu đó quả thực nồng độ rất cao, cổ họng cô như muốn bốc cháy.
Nhìn thấy bóng người mờ mờ đứng cạnh giường, cô níu lấy ống tay áo, khàn giọng: "Nước."
Trên mu bàn tay có kim truyền dịch, lúc này vì cử động của cô mà chệch ven, máu chảy ngược lên ống truyền. Người vừa được cô níu tay bèn lấy tay đè cổ tay cô hạ thấp xuống, ngoảnh mặt ra phía ngoài phân phó: "Trợ lý Tần, một cốc nước ấm."
Tần Trục Hoài, cánh tay phải đắc lực của Cố Tây Châu.
Chỉ một lúc sau, một cốc nước ấm đã được mang tới. Vãn Tri Ý đỡ bằng tay còn lại, từ từ uống.
Lúc này, Thời Niếp Hoan đã đi xử lý vết thương
do mảnh vỡ chai rượu cứa vào, xuất hiện trong phòng.
"Tri Ý, cậu làm tớ hết hồn, sao cậu bị dị ứng với cồn mà còn uống mấy chén rượu đó? Cậu không cần mạng nữa sao?"
Quả thực, nếu ly thứ tư trôi xuống dạ dày, cái mạng này của Vãn Tri Ý coi như đi tong. Thế nhưng không liều lĩnh như thế, sao có thể tiếp cận Cố Tây Châu.
"Không sao, cũng không phải trước đây chưa từng uống." Một câu nói nhẹ bâng gạt câu chuyện qua một bên, như thể việc này đã quá quen thuộc với cô.
Cố Tây Châu nhìn đồng hồ trên tay, đã sắp 3 giờ sáng.
“Niếp Hoan, theo trợ lý Tần về trước đi.”
Thời Niếp Hoan nghe thấy giọng của Cố Tây Châu, mặc dù còn muốn nấn ná thêm nhưng lại rất sợ ông cậu trẻ này của mình, chỉ đành ủ rũ tạm biệt Vãn Tri Ý:
“Tri Ý, vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tớ sẽ liên lạc sau.”
Vãn Tri Ý mỉm cười: “Đi đường cẩn thận.”
Thời Niếp Hoan và trợ lý Tần đi khỏi, phòng bệnh khôi phục lại vẻ yên tĩnh lạ thường.
Vãn Tri Ý nhấp môi uống thêm một ngụm nước.
Uống xong, cô nhắm mắt lại, hơi dựa người về phía sau, thở nhẹ nhàng, trông cô ngoan ngoãn như con mèo con đang chờ được ai đó vuốt ve, khiến người ta không kìm được muốn bao bọc.
Cố Tây Châu nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên sứ của Vãn Tri Ý, ánh mắt không có chút cảm xúc nào dao động. Giây tiếp theo, anh đưa một tấm danh thiếp màu đen tuyền ra, trầm giọng:
"Hôm nay cảm ơn cô đã ra tay cứu cháu gái tôi. Đây là danh thiếp của tôi, sau này có việc gì cần giúp đỡ có thể liên hệ với tôi một lần."
Một lần, tức là chỉ có duy nhất một cơ hội?
Tất nhiên Vãn Tri Ý cũng hiểu cô uống thay rượu cho Thời Niếp Hoan không đủ để đổi lại vô số lần mang ơn của Cố Tây Châu. Chẳng thèm làm bộ làm tịch từ chối, Vãn Tri Ý kẹp tấm danh thiếp bằng hai ngón tay, mỉm cười hiền hoà: "Cảm ơn anh Cố, tôi sẽ trân trọng cơ hội này."
"Một lát nữa truyền dịch xong, nếu cô thấy khoẻ muốn về thì lái xe của tôi sẽ đưa cô về, cáo từ."
Nói xong người đàn ông xoay người đi thẳng.
Chờ Cố Tây Châu đi được một lúc, Vãn Tri Ý cầm tấm danh thiếp lên đọc, sau đó tiện tay vứt vào thùng rác, mỉm cười nằm xuống giường.
Bên ngoài cánh cửa vẫn luôn có một đôi mắt quan sát camera qua điện thoại, thấy cô gái nằm im trên giường, vai nhấp nhô như đang thở đều ngủ say, anh ta bèn gọi cho cấp trên:
"Thưa sếp, tôi thấy cô Vãn... vứt danh thiếp anh đưa vào thùng rác, có cần nhắc..."
"Không cần, vứt thì vứt, nếu sau này cô ấy có liên hệ xin giúp đỡ gì cậu cứ xử lý như thường."
"Vâng!"
Bốn giờ sáng, Vãn Tri Ý cuối cùng cũng truyền dịch xong, cô lập tức xin xuất viện ngay, tài xế Cố Tây Châu sắp xếp ở lại trực chờ bên ngoài, đánh xe trực tiếp đưa cô về cổng khu chung cư. Sau khi xe lăn bánh khuất dạng, Vãn Tri Ý rút trong túi áo ra một chiếc kẹp áo vest biểu tượng hình đại bàng sải cánh, trên cánh có khắc chữ H.
Đây là món quà đầy tháng lão phu nhân nhà họ Hứa tặng cho mỗi đứa cháu gái, để chờ sau này gặp được ý trung nhân thì trao tặng.
Vãn Tri Ý mân mê chiếc kẹp, ánh mắt hiện lên vẻ u ám:
"Xem ra Hứa Phù Tang ra tay nhanh hơn mình nghĩ. Rốt cuộc thì người đàn ông như Cố Tây Châu sẽ thích dạng phụ nữ như thế nào?"
Ở một nơi khác, hai tiếng trước...
Thời Niếp Hoan ngồi in trên ghế sofa không dám ho he câu nào, mặc dù lúc này cô rất rất rất buồn ngủ, nhưng ngồi trước mặt cậu út với khuôn mặt lạnh hơn băng trên đỉnh núi tuyết kia, cơn buồn ngủ gần như bay sạch.
"Nếu còn có lần sau, cậu sẽ nói với bố cháu, mời anh ấy đến rước cháu về tư gia nhà họ Thời, đồng thời dẹp luôn cái ước muốn làm diễn viên của cháu."
Cả ngày xử lý công việc ở công ty đã khiến Cố Tây Châu rất mệt, lại thêm một phen bôn ba hết ở hộp đêm cho tới bệnh viện, lúc này anh cũng không muốn nhiều lời với đứa cháu gái được cưng chiều sinh hư của mình, dứt khoát chốt hạ một câu đe doạ rồi tháo kính quăng lên bàn, cả người ngả ra ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Thời Niếp Hoan lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Cháu hứa, cháu đảm bảo, sẽ không có lần sau."
"..."
Thấy cậu trẻ không nói gì, cô lại được dịp lắm mồm: "Thực ra Tri Ý đã khuyên cháu không nên đến đó, nhưng cháu cứ khăng khăng muốn đến, vậy nên mới báo hại cậu ấy bị nhập viện, báo hại cậu phải đi một chuyến. Cháu đã thật lòng biết sai rồi, cậu đừng nói với bố cháu nhé!"
"Về phòng đi." Cố Tây Châu không mở mắt ra, chỉ mệt mỏi hất tay.
Thời Niếp Hoan lập tức cúp đuôi chạy thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro