Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y
Chết thảm ngoài...
Vũ Trần
2024-09-15 22:33:09
Các bạn nhớ bấm nút "yêu thích" ở từng chương để tăng lượt like lên nha. Cứ được 100 like mình sẽ bạo thêm 1 chương á. ^^
- ----------------
Văn án:
Đây là một bộ truyện bao gồm đủ loại tội phạm đáng sợ và nguy hiểm: vết chém hình chữ thập, kẻ lột da người, sưu tập đầu lâu, phanh thây phơi xác, róc thịt ăn xương, ướp xác người sống…
Mỗi một vụ án đều khiến người ta dựng tóc gáy, hung thủ vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh chúng ta, cùng ta ăn cùng ta ngủ.
Phía sau cuộc chiến sống còn giữa thiện và ác là biết bao tuyệt vọng, oán hận, đố kị, tham lam, ngạo mạn, sắc dục và tình yêu sai trái.
Những bộ hồ sơ phạm tội bí ẩn nhất, tàn khốc nhất không thể để người khác biết của sở cảnh sát sẽ được tiết lộ hoàn toàn qua những cảnh hiện trường án mạng, những tình tiết vụ án hết sức quỷ quyệt, phơi bày ra những kẻ sát nhân khiến người ta sợ mất mật. Bạn sẽ phải đối mặt với cái ác tối tăm nhất và khó lý giải nhất trong mỗi con người!
- ----------------
Lời tựa: Trong cái thành phố chằng chịt như mê cung này, bạn tìm kiếm lối ra, dã thú lại tìm kiếm bạn.
Thứ Sáu, ngày 12 tháng 8 năm 2011, lúc 19 giờ 10 phút.
Tại trường ngoại ngữ dân lập Giai Hối ở thành phố C.
Một cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay và váy hoa đang đi bộ trên con đường nhỏ bên hông trường học, cô vừa đi vừa chăm chú trò chuyện qua điện thoại, thỉnh thoảng lại cất tiếng cười khanh khách.
“Em ra khỏi cổng trường rồi. Chưa đến mười phút nữa là tới nơi… Anh cũng đừng để em đợi lâu đó.” Cô gái hờn dỗi bĩu môi cho dù đối phương không hề nhìn thấy.
Điện thoại di động của cô có treo một sợi dây hình nhóc Maruko rất đáng yêu, liên tục lắc lư theo từng bước đi của cô gái.
“Em thừa dịp chú bảo vệ không để ý mà lẻn ra ngoài. Mẹ em mà biết sẽ mắng em chết mất…” Cô gái bĩu môi nói.
Không biết ở đầu dây bên kia nói gì mà cô gái yên tĩnh lắng nghe, sau đó cười ra tiếng, trên mặt cô tràn đầy vẻ phấn chấn.
Trên lối đi phía trước có một lối rẽ vào con hẻm nhỏ vô cùng yên tĩnh, ban ngày trông rất bình thường, nhưng buổi tối lại rất ít người đi lại vì không có đèn đường, chỉ có thể nhìn thấy ở phía lối ra bên kia có ánh đèn ngoài đường lớn hắt vào.
Cô gái dừng bước nhìn vào bên trong hẻm, trong lòng vừa căng thẳng vừa do dự.
Con hẻm này dẫn ra đường lớn sẽ tiết kiệm được cho cô năm phút đi bộ. Vốn con hẻm cũng không quá dài, ở lối ra bên kia là đường phố đèn đuốc sáng trưng. Hơn nữa ban ngày cô cũng đã từng đi qua con hẻm này vài lần, đi buổi tối thì cũng có làm sao.
Cô gái cố lấy dũng khí rồi chạy vào hẻm nhỏ. Vừa sợ hãi vừa kích động, cô đối với tiếng “yêu” đầy mông lung này đã có thêm phần hiểu biết.
“Giai Giai, anh nghe tiếng em thở gấp. Em đang chạy bộ à?” Trong điện thoại truyền đến tiếng hỏi.
“Anh phải nói chuyện lớn tiếng lên, có biết không?” Cô gái không thèm trả lời câu hỏi.
“Hả?” Người bên kia ngơ ngơ ngác ngác.
“Anh phải luôn bảo vệ em đó!”
“Ừ.”
Tiếng bước chân yếu ớt của cô gái gõ nhẹ trên nền đất xi măng nghe như tiếng một chú nai con đang hoảng sợ. Đầu hẻm bên kia đã càng ngày càng gần… cửa tiệm, quán vỉa hè, quán bar… Ngọn đèn ở phía trước sáng rọi khiến mắt cô đau nhức.
Cảm giác sợ hãi càng lúc càng giảm, đích đến đã ở trước mắt, cô gái vui vẻ nói với người trong điện thoại: “Anh biết không, vì anh mà em…”
Di động ép sát tai, chỉ lo trò chuyện nên cô không hề chú ý đến tiếng bước chân rất nhỏ ở phía sau …
Bởi vì mang giày thể thao nên tiếng bước chân đó rất nhỏ, tốc độ cũng rất nhanh.
“Vì anh mà em chuyện gì cũng dám làm...” Vừa thốt ra những lời này, bóng đen kia đã hiện ra trong bóng tối, bao phủ lấy bóng dáng nhỏ gầy của cô.
Trong chớp mắt đó cô gái vẫn không biết tai hoạ sắp giáng xuống đầu mình. Cô còn đang dịu dàng nói chuyện điện thoại, nụ cười trên môi rất ngọt ngào, thanh âm non nớt…
Giây tiếp theo, trong con hẻm nhỏ truyền đến một tiếng thét sợ hãi nhưng ngay sau đó đã im bặt như bị thứ gì chặn lại.
Một cảnh tượng khiến người dựng tóc gáy đã xảy ra…
Cánh tay vươn ra từ trong bóng tối ghì lấy cái cổ mỏng manh của cô gái… Di động của cô rơi vào vũng nước dưới đất, cái đầu của Maruko trên sợi dây đeo vẫn đang há miệng cười tươi như thế.
Cô gái bị kéo vào trong bóng tối, hai chân giãy giụa trên mặt đất. Cô không biết kẻ đang kéo mình là nam hay nữ, hay thậm chí đó có phải là con người hay không. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình, cô rất sợ hãi, chỉ hy vọng lúc này mẹ có ở bên cạnh, cô nhất định sẽ nghe lời mẹ…
Bóng đen kéo cô gái vào một góc, dùng một tay kẹp lấy cái cổ nhỏ nhắn yếu ớt của cô như đang xách cổ một con thú nhỏ, tay kia lấy từ trong túi áo ra một đồ vật. Hắn giơ vật đó lên cao… đâm xuống… giơ lên… đâm xuống… giơ lên… đâm xuống…
Trong bóng tối vang lên một loại âm thanh nhịp nhàng đều đặn rất khó tưởng tượng. Đó là kiểu âm thanh thường nghe trên tấm thớt ở phòng bếp nhà hàng.
Sau đó cô gái không còn phát ra âm thanh nào nữa. Miệng cô bị một bàn tay che kín, chỉ lộ ra hai con mắt to trợn trừng.
Một dòng nước ấm nóng mang theo mùi tanh tưởi thấm ướt vạt áo trắng tinh của cô rồi chảy xuống thân, xuyên qua lớp váy hoa ngắn chảy dọc xuống hai cặp đùi trắng nõn rồi đáp xuống mặt đất…
Chiếc di động nằm trong vũng nước đọng vẫn còn đang liên lạc với đầu bên kia, trong loa truyền đến tiếng gọi lo lắng của đối phương: “Alô… Giai Giai… em làm sao vậy? Lại giận anh rồi sao? Alô alô… Em còn nghe không hả…”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
- ----------------
Văn án:
Đây là một bộ truyện bao gồm đủ loại tội phạm đáng sợ và nguy hiểm: vết chém hình chữ thập, kẻ lột da người, sưu tập đầu lâu, phanh thây phơi xác, róc thịt ăn xương, ướp xác người sống…
Mỗi một vụ án đều khiến người ta dựng tóc gáy, hung thủ vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh chúng ta, cùng ta ăn cùng ta ngủ.
Phía sau cuộc chiến sống còn giữa thiện và ác là biết bao tuyệt vọng, oán hận, đố kị, tham lam, ngạo mạn, sắc dục và tình yêu sai trái.
Những bộ hồ sơ phạm tội bí ẩn nhất, tàn khốc nhất không thể để người khác biết của sở cảnh sát sẽ được tiết lộ hoàn toàn qua những cảnh hiện trường án mạng, những tình tiết vụ án hết sức quỷ quyệt, phơi bày ra những kẻ sát nhân khiến người ta sợ mất mật. Bạn sẽ phải đối mặt với cái ác tối tăm nhất và khó lý giải nhất trong mỗi con người!
- ----------------
Lời tựa: Trong cái thành phố chằng chịt như mê cung này, bạn tìm kiếm lối ra, dã thú lại tìm kiếm bạn.
Thứ Sáu, ngày 12 tháng 8 năm 2011, lúc 19 giờ 10 phút.
Tại trường ngoại ngữ dân lập Giai Hối ở thành phố C.
Một cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay và váy hoa đang đi bộ trên con đường nhỏ bên hông trường học, cô vừa đi vừa chăm chú trò chuyện qua điện thoại, thỉnh thoảng lại cất tiếng cười khanh khách.
“Em ra khỏi cổng trường rồi. Chưa đến mười phút nữa là tới nơi… Anh cũng đừng để em đợi lâu đó.” Cô gái hờn dỗi bĩu môi cho dù đối phương không hề nhìn thấy.
Điện thoại di động của cô có treo một sợi dây hình nhóc Maruko rất đáng yêu, liên tục lắc lư theo từng bước đi của cô gái.
“Em thừa dịp chú bảo vệ không để ý mà lẻn ra ngoài. Mẹ em mà biết sẽ mắng em chết mất…” Cô gái bĩu môi nói.
Không biết ở đầu dây bên kia nói gì mà cô gái yên tĩnh lắng nghe, sau đó cười ra tiếng, trên mặt cô tràn đầy vẻ phấn chấn.
Trên lối đi phía trước có một lối rẽ vào con hẻm nhỏ vô cùng yên tĩnh, ban ngày trông rất bình thường, nhưng buổi tối lại rất ít người đi lại vì không có đèn đường, chỉ có thể nhìn thấy ở phía lối ra bên kia có ánh đèn ngoài đường lớn hắt vào.
Cô gái dừng bước nhìn vào bên trong hẻm, trong lòng vừa căng thẳng vừa do dự.
Con hẻm này dẫn ra đường lớn sẽ tiết kiệm được cho cô năm phút đi bộ. Vốn con hẻm cũng không quá dài, ở lối ra bên kia là đường phố đèn đuốc sáng trưng. Hơn nữa ban ngày cô cũng đã từng đi qua con hẻm này vài lần, đi buổi tối thì cũng có làm sao.
Cô gái cố lấy dũng khí rồi chạy vào hẻm nhỏ. Vừa sợ hãi vừa kích động, cô đối với tiếng “yêu” đầy mông lung này đã có thêm phần hiểu biết.
“Giai Giai, anh nghe tiếng em thở gấp. Em đang chạy bộ à?” Trong điện thoại truyền đến tiếng hỏi.
“Anh phải nói chuyện lớn tiếng lên, có biết không?” Cô gái không thèm trả lời câu hỏi.
“Hả?” Người bên kia ngơ ngơ ngác ngác.
“Anh phải luôn bảo vệ em đó!”
“Ừ.”
Tiếng bước chân yếu ớt của cô gái gõ nhẹ trên nền đất xi măng nghe như tiếng một chú nai con đang hoảng sợ. Đầu hẻm bên kia đã càng ngày càng gần… cửa tiệm, quán vỉa hè, quán bar… Ngọn đèn ở phía trước sáng rọi khiến mắt cô đau nhức.
Cảm giác sợ hãi càng lúc càng giảm, đích đến đã ở trước mắt, cô gái vui vẻ nói với người trong điện thoại: “Anh biết không, vì anh mà em…”
Di động ép sát tai, chỉ lo trò chuyện nên cô không hề chú ý đến tiếng bước chân rất nhỏ ở phía sau …
Bởi vì mang giày thể thao nên tiếng bước chân đó rất nhỏ, tốc độ cũng rất nhanh.
“Vì anh mà em chuyện gì cũng dám làm...” Vừa thốt ra những lời này, bóng đen kia đã hiện ra trong bóng tối, bao phủ lấy bóng dáng nhỏ gầy của cô.
Trong chớp mắt đó cô gái vẫn không biết tai hoạ sắp giáng xuống đầu mình. Cô còn đang dịu dàng nói chuyện điện thoại, nụ cười trên môi rất ngọt ngào, thanh âm non nớt…
Giây tiếp theo, trong con hẻm nhỏ truyền đến một tiếng thét sợ hãi nhưng ngay sau đó đã im bặt như bị thứ gì chặn lại.
Một cảnh tượng khiến người dựng tóc gáy đã xảy ra…
Cánh tay vươn ra từ trong bóng tối ghì lấy cái cổ mỏng manh của cô gái… Di động của cô rơi vào vũng nước dưới đất, cái đầu của Maruko trên sợi dây đeo vẫn đang há miệng cười tươi như thế.
Cô gái bị kéo vào trong bóng tối, hai chân giãy giụa trên mặt đất. Cô không biết kẻ đang kéo mình là nam hay nữ, hay thậm chí đó có phải là con người hay không. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình, cô rất sợ hãi, chỉ hy vọng lúc này mẹ có ở bên cạnh, cô nhất định sẽ nghe lời mẹ…
Bóng đen kéo cô gái vào một góc, dùng một tay kẹp lấy cái cổ nhỏ nhắn yếu ớt của cô như đang xách cổ một con thú nhỏ, tay kia lấy từ trong túi áo ra một đồ vật. Hắn giơ vật đó lên cao… đâm xuống… giơ lên… đâm xuống… giơ lên… đâm xuống…
Trong bóng tối vang lên một loại âm thanh nhịp nhàng đều đặn rất khó tưởng tượng. Đó là kiểu âm thanh thường nghe trên tấm thớt ở phòng bếp nhà hàng.
Sau đó cô gái không còn phát ra âm thanh nào nữa. Miệng cô bị một bàn tay che kín, chỉ lộ ra hai con mắt to trợn trừng.
Một dòng nước ấm nóng mang theo mùi tanh tưởi thấm ướt vạt áo trắng tinh của cô rồi chảy xuống thân, xuyên qua lớp váy hoa ngắn chảy dọc xuống hai cặp đùi trắng nõn rồi đáp xuống mặt đất…
Chiếc di động nằm trong vũng nước đọng vẫn còn đang liên lạc với đầu bên kia, trong loa truyền đến tiếng gọi lo lắng của đối phương: “Alô… Giai Giai… em làm sao vậy? Lại giận anh rồi sao? Alô alô… Em còn nghe không hả…”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro