Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y
Đầu lâu và xác...
Vũ Trần
2024-09-15 22:33:09
Chương này mình xin gửi tặng bạn XIII.s2, cảm ơn bạn đã vote kim phiếu cho truyện ạ.
- ---------------------
Lục Tiểu Đường khẽ nhíu mày, cô không hài lòng với kiểu kết luận hời hợt như vậy.
Lý Thục Trân nhìn ra thái độ của Lục Tiểu Đường, ưu nhã nâng ly trà lên nhấp một ngụm. “Cô có biết thanh niên bây giờ lưu hành phong trào gì không?”
“……”
“Trình diễn nghệ thuật.” Lý Thục Trân mỉm cười. “Hồi tháng trước trong tiết học nghệ thuật của trường có một nữ sinh mặc đồ cổ trang đứng trên sân khấu đã cởi sạch không còn một mảnh vải trên người, tay giơ cao quyển “Liệt Nữ Truyện”, còn bảo là muốn biểu đạt sự thống nhất và đối lập giữa tinh thần và vật chất.”
Lục Tiểu Đường đành lúng túng cười theo.
Lý Thục Trân nói rất nhiều, chẳng biết từ lúc nào đã chuyển sang nói về chủ đề gia đình. Thực ra cô ta và Lục Tiểu Đường cũng chẳng thân thiết gì, chỉ gặp nhau vài lần khi cô ta cùng cha đến cục cảnh sát dự vài bữa tiệc, hai người cũng chỉ trò chuyện mấy câu.
Vừa nhìn bề ngoài đã biết cô ta là loại phụ nữ lớn lên trong hoàn cảnh rất tốt, từng cử động cũng mang theo sự kiêu ngạo của một tiểu thư nhà giàu, như thể cả cuộc đời cô ta chỉ nên hưởng phúc, loại cuộc sống nghèo khổ hoàn toàn không có chút điểm chung nào với cô ta cả. Cô ta chỉ thích hưởng thụ cuộc sống, nên dù có bạn trai cũng không có ý định kết hôn.
Lục Tiểu Đường là một cô gái lớn lên trong gia đình bình dân, cha cô là phần tử trí thức, tuy có học vấn nhưng chẳng có chút quyền thế nào, lại càng không có tiền. Từng bước thành công của Lục Tiểu Đường đều do chính cô cố gắng đạt được, mà mỗi thất bại cũng chỉ có mình cô gánh chịu. Công bằng mà nói, cô không thích mấy loại người như Lý Thục Trân. Có lẽ Lý Thục Trân cũng vậy, chẳng qua là cô ta che giấu khá tốt.
Cũng may còn có Mộ Dung Vũ Xuyên thường chêm vào vài câu chọc cười mọi người nên cuộc nói chuyện cũng không đến mức tẻ ngắt.
Chợt chuông điện thoại của Lục Tiểu Đường vang lên. Cô như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng có cớ để rời đi. Điện thoại do Võ Bưu gọi đến theo thông lệ hỏi han về tiến triển điều tra vụ án này.
“Vụ án của cô bé kia thế nào rồi anh?” Lục Tiểu Đường không nhịn được hỏi thăm.
Chỉ cần nghĩ tới gương mặt im lìm của cô bé lúc khám nghiệm tử thi, trái tim cô lại nhói lên. Cô bé còn nhỏ như vậy, con đường tương lai còn dài và rộng mở như vậy, thế mà bây giờ chỉ còn là một khối thi thể lạnh lẽo.
“Kiều Khải thực hiện xong công tác khám nghiệm tử thi rồi. Vụ án này tôi sẽ xử lý tốt, không cần cô quan tâm.” Giọng nói của Võ Bưu vĩnh viễn không mang theo chút tình cảm nào.
Cúp điện thoại xong, Lục Tiểu Đường quay đầu lại nhìn xuyên qua lớp cửa kính của tiệm McDonald, thấy Mộ Dung Vũ Xuyên và Lý Thục Trân đang vừa uống trà vừa trò chuyện, bầu không khí có vẻ rất hoà hợp. Cô quyết định đợi bọn họ nói xong rồi mới quay trở vào cửa tiệm, rồi duỗi người, nhét hai bàn tay vào túi quần jean, cứ thế thong thả tản bộ trên lối đi rợp đầy cây bạch quả.
“Mặt của tôi có phải hơi đỏ hay không?” Lý Thục Trân đưa tay lên ôm má.
“Vẫn bình thường mà. Chị bị làm sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.
“Không có gì, chắc do trong phòng hơi nóng. Tôi vào nhà vệ sinh một chút nhé.”
Nhìn theo bóng dáng Lý Thục Trân bước ngang qua quầy thu ngân rồi đi vào hành lang, lúc này Mộ Dung Vũ Xuyên mới nhớ đến cô sư muội của mình ngồi cô đơn từ nãy đến giờ. Minako hầu như không nói một lời, chỉ yên tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn. Hai tay cô cầm cốc cà phê uống rất chậm rãi, vẻ mặt bình thản không hề tỏ ra khó chịu một chút nào.
Con gái Nhật Bản thật là tốt tính, Mộ Dung Vũ Xuyên cảm khái. Nhìn Lục Tiểu Đường mà xem, vừa có cơ hội một cái là trốn mất dạng, từ nãy đến giờ cũng không thèm quay lại.
“Có phải em thấy buồn chán lắm không? Vốn còn tưởng sẽ thu được một ít manh mối.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
“Có một chút, nhưng mà muốn có năng lực phá án thì phải rèn luyện sự kiên trì. Những vụ án kinh hãi thế tục thường được che giấu bên dưới lớp mặt nạ bình thường mà.”
“Không nhìn ra là em lại có cách nhìn nhận sự việc sâu sắc như vậy đấy.”
“Không phải cách nhìn của em.” Minako cười nói. “Là cha em nói đó.”
“Ồ, thảo nào.”
“Anh ơi, em muốn vào nhà vệ sinh một chút.”
Cái này mà cũng phải xin phép nữa hả? Cô bé này quá khách sáo rồi. Chẳng lẽ anh không cho em đi thì em sẽ nín luôn sao?
“Vậy nhân tiện em nhìn xem cô giáo Lý có còn ở trong đó không nhé, sao đi vệ sinh nãy giờ vẫn chưa ra.”
“Vâng.”
……….
Mấy phút sau, Seto Minako thở ra một hơi rồi sửa soạn lại quần áo bước ra khỏi buồng vệ sinh. Vừa rồi cô chỉ biết uống cà phê để giết thời gian nên đã uống hơi nhiều. Lúc cô bước đi còn có thể nghe được tiếng ùng ục trong bụng mình.
Cô mở vòi nước rồi hứng nước vỗ nhẹ vào hai má, lập tức cảm thấy mát mẻ sảng khoái. Cô đứng thẳng dậy rồi rút một tờ khăn giấy lau mặt. Minako vừa nhìn bóng mình trong gương vừa chải vuốt mái tóc và tỉ mỉ chỉnh lại trang phục như một con mèo nhỏ.
Bỗng nhiên cô dừng tay lại.
Hình ảnh phản chiếu trong gương là các buồng vệ sinh sau lưng cô. Tổng cộng có ba buồng, vừa rồi cô dùng buồng ngoài cùng phía gần cửa ra vào, cánh cửa buồng vệ sinh hiện đang rộng mở. Thế nhưng cánh cửa của hai buồng còn lại cũng đang khép hờ.
Trong phòng vệ sinh này hoá ra chỉ có một mình cô?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến cô giật nảy mình. Nhìn từ trong gương, cô không thấy một người nào khác ngoài mình cả.
Nhưng mấy bộ phim trên tivi lại thường bảo chúng ta không nên tin vào những hình ảnh phản chiếu. Có lẽ vào một lúc nào đó chúng ta không chú ý, trong gương sẽ xuất hiện một gương mặt ở ngay sau lưng ta… Mà chỉ cần ta xoay người lại thì gương mặt đó sẽ không còn nữa.
Chúng ta biết phải tin ai?
Tin cái gương, hay tin thế giới thật sự ở bên ngoài?
Seto Minako từ từ xoay người lại.
Ánh sáng trong phòng vệ sinh tuy hơi mờ nhưng cũng đủ để nhìn rõ ràng. Trong ba cánh cửa buồng vệ sinh, có một cánh được mở phân nửa, hai cánh còn lại đang khép hờ.
Cô từ từ bước tới, mở cánh cửa khép hờ thứ nhất ra, rồi theo bản năng lùi lại một bước.
Bên trong là một cái bồn cầu bằng sứ, trong bồn cầu còn lưu lại chất lỏng màu vàng của một người phụ nữ mất vệ sinh nào đấy.
Minako che mũi, tự cảm thấy buồn cười. Cô tiện tay mở cánh cửa buồng khép hờ trong cùng ra.
Một người bất ngờ xuất hiện trước mắt cô.
Trong tích tắc cô như quên hết mọi phản ứng, chỉ biết đứng chôn chân ngơ ngác tại cửa.
Người đang ở trong buồng vệ sinh đó chính là Lý Thục Trân.
Cô ta ngồi trên bồn cầu, kính mắt đã rơi mất, chiếc váy màu vàng nhạt bị cởi tuột dưới mắt cá chân, hai chân tách ra. Chiếc áo đồng phục bị mở bung lộ ra bộ ngực, trên thân thể loã lồ có một vết rạch thẳng đứng từ trên xuống dưới.
Vết thương đó kéo từ giữa xương quai xanh xuống, xẻ phần rốn ra làm hai, rồi kéo dài đến tận âm đ*o.
Một vết thương khác nằm ngang, bắt đầu từ dưới chân ngực trái kéo sang dưới chân ngực phải. Vết thương này sâu hơn hẳn vết thương thứ nhất.
Rất nhiều máu tuôn ra từ các vết thương chảy qua hai chân Lý Thục Trân và bồn cầu gốm sứ như những dòng suối nhỏ rồi cuối cùng tụ lại dưới chân cô ta.
Một chiếc giày cao gót của Lý Thục Trân rơi ngay bên cạnh, đầu ngón chân mảnh khảnh đang giẫm lên chính máu huyết của mình. Dường như cô ta còn chưa chết, trong cổ họng vẫn còn phát ra tiếng khùng khục.
Minako sợ đến mức không còn sức lực để hét lên.
Cô chỉ muốn xoay người bỏ chạy. Nhưng sự thật là, cô lại đang dùng tay ấn vào vết thương chảy máu đầm đìa của cô ta.
Ngày càng nhiều máu tuôn ra từ vết thương do lực ép của Minako, chảy tràn qua bàn tay cô.
“Cố —— cố ——” Cô đã quên mất tên của người phụ nữ này, đành dùng bàn tay dính đầy máu nâng mặt của Lý Thục Trân lên gào to.
Máu dính đầy lên gương mặt trắng nõn của cô ta, từ đôi môi trắng bệch ấy thở ra một hơi thở không còn tí sức lực.
“Cố —— cố —— cố chịu, làm ơn, Gaman shite kudasai! Gaman shite kudasai!” Nước mắt Minako tuôn rơi.
(Chú thích: Xin hãy cố chịu đựng.)
Cô không hiểu tại sao người phụ nữ này lại biến thành như vậy.
Có lẽ hung thủ vốn chưa hề rời đi. Có lẽ hắn ta hoặc cô ta đang ở trong bóng tối quan sát cô.
Cơ thể người phụ nữ vẫn còn rất ấm áp, thậm chí nóng muốn phỏng tay cô. Minako cảm thấy cô ta vẫn còn sống, cô lắp bắp hỏi han đối phương rồi luống cuống tay chân giúp cô ta cầm máu.
Đôi mắt của người phụ nữ dần dần chỉ còn lại lòng trắng.
Minako dùng sức nhấn mạnh vào huyệt nhân trung của cô ta.
Cơ thể người phụ nữ đột nhiên co giật kịch liệt không hề báo trước. Bất thình lình cô ta khôi phục được chút sức lực, lập tức nhào tới Minako.
Hai người cùng té xuống đất, Minako bị người phụ nữ đè lên trên. Cô hoảng sợ hét lên chói tai, tay chân vùng vẫy trong vũng máu.
Trong khoảnh khắc này, trong đầu cô dần hiện ra một ý nghĩ.
“Mình sẽ chết sao?”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
- ---------------------
Lục Tiểu Đường khẽ nhíu mày, cô không hài lòng với kiểu kết luận hời hợt như vậy.
Lý Thục Trân nhìn ra thái độ của Lục Tiểu Đường, ưu nhã nâng ly trà lên nhấp một ngụm. “Cô có biết thanh niên bây giờ lưu hành phong trào gì không?”
“……”
“Trình diễn nghệ thuật.” Lý Thục Trân mỉm cười. “Hồi tháng trước trong tiết học nghệ thuật của trường có một nữ sinh mặc đồ cổ trang đứng trên sân khấu đã cởi sạch không còn một mảnh vải trên người, tay giơ cao quyển “Liệt Nữ Truyện”, còn bảo là muốn biểu đạt sự thống nhất và đối lập giữa tinh thần và vật chất.”
Lục Tiểu Đường đành lúng túng cười theo.
Lý Thục Trân nói rất nhiều, chẳng biết từ lúc nào đã chuyển sang nói về chủ đề gia đình. Thực ra cô ta và Lục Tiểu Đường cũng chẳng thân thiết gì, chỉ gặp nhau vài lần khi cô ta cùng cha đến cục cảnh sát dự vài bữa tiệc, hai người cũng chỉ trò chuyện mấy câu.
Vừa nhìn bề ngoài đã biết cô ta là loại phụ nữ lớn lên trong hoàn cảnh rất tốt, từng cử động cũng mang theo sự kiêu ngạo của một tiểu thư nhà giàu, như thể cả cuộc đời cô ta chỉ nên hưởng phúc, loại cuộc sống nghèo khổ hoàn toàn không có chút điểm chung nào với cô ta cả. Cô ta chỉ thích hưởng thụ cuộc sống, nên dù có bạn trai cũng không có ý định kết hôn.
Lục Tiểu Đường là một cô gái lớn lên trong gia đình bình dân, cha cô là phần tử trí thức, tuy có học vấn nhưng chẳng có chút quyền thế nào, lại càng không có tiền. Từng bước thành công của Lục Tiểu Đường đều do chính cô cố gắng đạt được, mà mỗi thất bại cũng chỉ có mình cô gánh chịu. Công bằng mà nói, cô không thích mấy loại người như Lý Thục Trân. Có lẽ Lý Thục Trân cũng vậy, chẳng qua là cô ta che giấu khá tốt.
Cũng may còn có Mộ Dung Vũ Xuyên thường chêm vào vài câu chọc cười mọi người nên cuộc nói chuyện cũng không đến mức tẻ ngắt.
Chợt chuông điện thoại của Lục Tiểu Đường vang lên. Cô như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng có cớ để rời đi. Điện thoại do Võ Bưu gọi đến theo thông lệ hỏi han về tiến triển điều tra vụ án này.
“Vụ án của cô bé kia thế nào rồi anh?” Lục Tiểu Đường không nhịn được hỏi thăm.
Chỉ cần nghĩ tới gương mặt im lìm của cô bé lúc khám nghiệm tử thi, trái tim cô lại nhói lên. Cô bé còn nhỏ như vậy, con đường tương lai còn dài và rộng mở như vậy, thế mà bây giờ chỉ còn là một khối thi thể lạnh lẽo.
“Kiều Khải thực hiện xong công tác khám nghiệm tử thi rồi. Vụ án này tôi sẽ xử lý tốt, không cần cô quan tâm.” Giọng nói của Võ Bưu vĩnh viễn không mang theo chút tình cảm nào.
Cúp điện thoại xong, Lục Tiểu Đường quay đầu lại nhìn xuyên qua lớp cửa kính của tiệm McDonald, thấy Mộ Dung Vũ Xuyên và Lý Thục Trân đang vừa uống trà vừa trò chuyện, bầu không khí có vẻ rất hoà hợp. Cô quyết định đợi bọn họ nói xong rồi mới quay trở vào cửa tiệm, rồi duỗi người, nhét hai bàn tay vào túi quần jean, cứ thế thong thả tản bộ trên lối đi rợp đầy cây bạch quả.
“Mặt của tôi có phải hơi đỏ hay không?” Lý Thục Trân đưa tay lên ôm má.
“Vẫn bình thường mà. Chị bị làm sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.
“Không có gì, chắc do trong phòng hơi nóng. Tôi vào nhà vệ sinh một chút nhé.”
Nhìn theo bóng dáng Lý Thục Trân bước ngang qua quầy thu ngân rồi đi vào hành lang, lúc này Mộ Dung Vũ Xuyên mới nhớ đến cô sư muội của mình ngồi cô đơn từ nãy đến giờ. Minako hầu như không nói một lời, chỉ yên tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn. Hai tay cô cầm cốc cà phê uống rất chậm rãi, vẻ mặt bình thản không hề tỏ ra khó chịu một chút nào.
Con gái Nhật Bản thật là tốt tính, Mộ Dung Vũ Xuyên cảm khái. Nhìn Lục Tiểu Đường mà xem, vừa có cơ hội một cái là trốn mất dạng, từ nãy đến giờ cũng không thèm quay lại.
“Có phải em thấy buồn chán lắm không? Vốn còn tưởng sẽ thu được một ít manh mối.” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
“Có một chút, nhưng mà muốn có năng lực phá án thì phải rèn luyện sự kiên trì. Những vụ án kinh hãi thế tục thường được che giấu bên dưới lớp mặt nạ bình thường mà.”
“Không nhìn ra là em lại có cách nhìn nhận sự việc sâu sắc như vậy đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải cách nhìn của em.” Minako cười nói. “Là cha em nói đó.”
“Ồ, thảo nào.”
“Anh ơi, em muốn vào nhà vệ sinh một chút.”
Cái này mà cũng phải xin phép nữa hả? Cô bé này quá khách sáo rồi. Chẳng lẽ anh không cho em đi thì em sẽ nín luôn sao?
“Vậy nhân tiện em nhìn xem cô giáo Lý có còn ở trong đó không nhé, sao đi vệ sinh nãy giờ vẫn chưa ra.”
“Vâng.”
……….
Mấy phút sau, Seto Minako thở ra một hơi rồi sửa soạn lại quần áo bước ra khỏi buồng vệ sinh. Vừa rồi cô chỉ biết uống cà phê để giết thời gian nên đã uống hơi nhiều. Lúc cô bước đi còn có thể nghe được tiếng ùng ục trong bụng mình.
Cô mở vòi nước rồi hứng nước vỗ nhẹ vào hai má, lập tức cảm thấy mát mẻ sảng khoái. Cô đứng thẳng dậy rồi rút một tờ khăn giấy lau mặt. Minako vừa nhìn bóng mình trong gương vừa chải vuốt mái tóc và tỉ mỉ chỉnh lại trang phục như một con mèo nhỏ.
Bỗng nhiên cô dừng tay lại.
Hình ảnh phản chiếu trong gương là các buồng vệ sinh sau lưng cô. Tổng cộng có ba buồng, vừa rồi cô dùng buồng ngoài cùng phía gần cửa ra vào, cánh cửa buồng vệ sinh hiện đang rộng mở. Thế nhưng cánh cửa của hai buồng còn lại cũng đang khép hờ.
Trong phòng vệ sinh này hoá ra chỉ có một mình cô?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến cô giật nảy mình. Nhìn từ trong gương, cô không thấy một người nào khác ngoài mình cả.
Nhưng mấy bộ phim trên tivi lại thường bảo chúng ta không nên tin vào những hình ảnh phản chiếu. Có lẽ vào một lúc nào đó chúng ta không chú ý, trong gương sẽ xuất hiện một gương mặt ở ngay sau lưng ta… Mà chỉ cần ta xoay người lại thì gương mặt đó sẽ không còn nữa.
Chúng ta biết phải tin ai?
Tin cái gương, hay tin thế giới thật sự ở bên ngoài?
Seto Minako từ từ xoay người lại.
Ánh sáng trong phòng vệ sinh tuy hơi mờ nhưng cũng đủ để nhìn rõ ràng. Trong ba cánh cửa buồng vệ sinh, có một cánh được mở phân nửa, hai cánh còn lại đang khép hờ.
Cô từ từ bước tới, mở cánh cửa khép hờ thứ nhất ra, rồi theo bản năng lùi lại một bước.
Bên trong là một cái bồn cầu bằng sứ, trong bồn cầu còn lưu lại chất lỏng màu vàng của một người phụ nữ mất vệ sinh nào đấy.
Minako che mũi, tự cảm thấy buồn cười. Cô tiện tay mở cánh cửa buồng khép hờ trong cùng ra.
Một người bất ngờ xuất hiện trước mắt cô.
Trong tích tắc cô như quên hết mọi phản ứng, chỉ biết đứng chôn chân ngơ ngác tại cửa.
Người đang ở trong buồng vệ sinh đó chính là Lý Thục Trân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta ngồi trên bồn cầu, kính mắt đã rơi mất, chiếc váy màu vàng nhạt bị cởi tuột dưới mắt cá chân, hai chân tách ra. Chiếc áo đồng phục bị mở bung lộ ra bộ ngực, trên thân thể loã lồ có một vết rạch thẳng đứng từ trên xuống dưới.
Vết thương đó kéo từ giữa xương quai xanh xuống, xẻ phần rốn ra làm hai, rồi kéo dài đến tận âm đ*o.
Một vết thương khác nằm ngang, bắt đầu từ dưới chân ngực trái kéo sang dưới chân ngực phải. Vết thương này sâu hơn hẳn vết thương thứ nhất.
Rất nhiều máu tuôn ra từ các vết thương chảy qua hai chân Lý Thục Trân và bồn cầu gốm sứ như những dòng suối nhỏ rồi cuối cùng tụ lại dưới chân cô ta.
Một chiếc giày cao gót của Lý Thục Trân rơi ngay bên cạnh, đầu ngón chân mảnh khảnh đang giẫm lên chính máu huyết của mình. Dường như cô ta còn chưa chết, trong cổ họng vẫn còn phát ra tiếng khùng khục.
Minako sợ đến mức không còn sức lực để hét lên.
Cô chỉ muốn xoay người bỏ chạy. Nhưng sự thật là, cô lại đang dùng tay ấn vào vết thương chảy máu đầm đìa của cô ta.
Ngày càng nhiều máu tuôn ra từ vết thương do lực ép của Minako, chảy tràn qua bàn tay cô.
“Cố —— cố ——” Cô đã quên mất tên của người phụ nữ này, đành dùng bàn tay dính đầy máu nâng mặt của Lý Thục Trân lên gào to.
Máu dính đầy lên gương mặt trắng nõn của cô ta, từ đôi môi trắng bệch ấy thở ra một hơi thở không còn tí sức lực.
“Cố —— cố —— cố chịu, làm ơn, Gaman shite kudasai! Gaman shite kudasai!” Nước mắt Minako tuôn rơi.
(Chú thích: Xin hãy cố chịu đựng.)
Cô không hiểu tại sao người phụ nữ này lại biến thành như vậy.
Có lẽ hung thủ vốn chưa hề rời đi. Có lẽ hắn ta hoặc cô ta đang ở trong bóng tối quan sát cô.
Cơ thể người phụ nữ vẫn còn rất ấm áp, thậm chí nóng muốn phỏng tay cô. Minako cảm thấy cô ta vẫn còn sống, cô lắp bắp hỏi han đối phương rồi luống cuống tay chân giúp cô ta cầm máu.
Đôi mắt của người phụ nữ dần dần chỉ còn lại lòng trắng.
Minako dùng sức nhấn mạnh vào huyệt nhân trung của cô ta.
Cơ thể người phụ nữ đột nhiên co giật kịch liệt không hề báo trước. Bất thình lình cô ta khôi phục được chút sức lực, lập tức nhào tới Minako.
Hai người cùng té xuống đất, Minako bị người phụ nữ đè lên trên. Cô hoảng sợ hét lên chói tai, tay chân vùng vẫy trong vũng máu.
Trong khoảnh khắc này, trong đầu cô dần hiện ra một ý nghĩ.
“Mình sẽ chết sao?”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro