Tiểu Muội Muội Đáng Thương
Lung Công tử
2024-07-21 23:28:34
Chiêu Nguyên năm thứ hai, mùa xuân, triều đình an ổn, thiên hạ thái bình.
Mùng hai tháng ba, chim oanh bay nhảy, bươm bướm múa lượn. Hôm nay, tiểu thư Ngụy Nhược Lan của phủ Lai Quốc công tổ chức hội thi thơ, có mời rất nhiều cô nương cùng tuổi tụ hội trong vườn hoa. Trong vườn, hoa vừa mới nở, hồng hồng đỏ đỏ giao hòa tạo nên cảnh xuân phấn khởi.
Những cô nương được mời tới đều mới mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt tỏa nét thanh xuân xinh đẹp, ai cũng đang nhỏ giọng cười nói. Chung quanh vườn có các nha hoàn, bà đỡ theo hầu, đứng ngay ngắn trật tự, mơ hồ tỏa ra khí khái của phủ quốc công.
Tống Oản lại cảm thấy có hơi mệt, tay nàng đỡ lấy đầu, chống trên bàn nhỏ nghỉ ngơi. Nha hoàn theo hầu Ngọc Châu thấy thế, nhỏ giọng lo lắng.
"Thật là nhàm chán, có điều hôm nay thức dậy hơi sớm, được về nghỉ ngơi thì thật tốt." Tống Oản chỉ cười, nàng không thích môi trường phức tạp như này.
Những buổi tụ hội trước kia, nếu có thể khước từ thì nàng sẽ tận lực đẩy đi, nhưng đây lại là tụ hội của tiểu thư nhà Lai quốc công thì không thể.
Bởi vì rất có khả năng huynh trưởng muốn cưới tiểu thư phủ Lai Quốc Công.
Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, cực kỳ không muốn thừa nhận hiện thực này, nhưng lại không thể không chấp nhận.
Huynh trưởng vốn đã qua tuổi gây dựng sự nghiệp, nhưng cho tới bây giờ còn chưa cưới vợ, là vì mấy năm trước có một cuộc hôn nhân được chỉ định với cô nương nhà Thanh Hà bá. Nhưng không may, lúc mang sáu lễ tới thỉnh, tiểu thư nhà Thanh Hà bá ốm yếu từ khi sinh ra lại vì bệnh mà qua đời.
Bởi vậy huynh trưởng nhiều năm không cưới, người người đều khen Tống đại nhân tình sâu nghĩa nặng.
Cho nên, rất có thể nàng sẽ có thêm một người chị dâu. Tống Oản thở dài một hơi, vẻ mặt có hơi ngẩn ngơ.
Ngọc Châu nhìn cô nương đang ngây ra, trong lòng thấy thương tiếc, cũng tức giận. Tức giận vì những lời nói, từ ngữ, những việc làm lúc trước của tiểu thư phủ Lai Quốc công.
"Ngụy Nhược Lan thì tính là gì, cũng là một bà cô mười tám rồi, còn có một vị hôn phu đã chết. Đại thiếu gia thấy nàng ta đáng thương nên mới cưới nàng... Bây giờ thì hay rồi, nàng ta còn chưa bước vào cửa đã ra vẻ ta đây với tiểu thư!"
Ngọc Châu nhìn cô nương nhỏ bé nhà mình, gương mặt thanh tú xinh đẹp, ngồi trên ghế, dáng vẻ mệt mỏi. Ngọc Châu liền không kìm được mà dấy lên lòng yêu thương.
Người người đều bắt nạt tiểu thư mất cha mất mẹ, chỉ có một người huynh trưởng để mà dựa vào. Đại nhân yêu thương tiểu thư, cuộc sống không để nàng thiếu cái gì. Nhưng không có trưởng bối chỉ dẫn nên làm việc không tránh khỏi có sai sót. Hôm nay, mặc dù quần áo tiểu thư mặc là mẫu mới năm nay của hàng thêu Tô Châu, có điều hoa văn vẫn là kiểu dáng của năm ngoài.
Tiểu thư Ngụy Nhược Lan nhà Quốc công lại đưa một thếp vải mới cho tiểu thư, kéo tay Tống Oản mà cười nói: "Ta coi muội như muội muội của mình mà yêu thương. Phàm là ta có thì đều hận không thể tìm thứ tốt hơn mà cho muội..."
Nhóm tiểu quý nữ chung quanh đều cười, trêu ghẹo nàng. Tống Oản cũng chỉ cười, chờ đám người tản đi mới ngồi vào một nơi không người chú ý tới, yên lặng nghỉ ngơi.
Ngọc Châu hận không thể xé rách gương mặt cười nhẹ nhàng kia của nàng ta, cầm kéo cắt nát cái miệng làm cho người ta sinh ra chán ghét kia. Đưa cho tiểu thư nhà mình vải vóc ư? Đây là ý gì, ban thưởng à... Ngụy Nhược Lan thì tính là cái thá gì chứ.
Bây giờ còn chưa vào cửa, lại bắt nạt tiểu thư nhà mình, nếu vào cửa rồi thì tiểu thư biết phải làm sao. Trong lòng Ngọc Châu đều là chua xót.
Trước nay Tống Oản chưa từng để ý tới những việc như này, thứ đồ nàng muốn chỉ có một, nhưng nàng không có cách nào nói ra thứ trái với luân thường đạo lý kia. Nàng từ từ nhắm hai mắt, thực sự cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng cũng tới lúc tan tiệc. Tống Oản chuẩn bị đứng dậy cáo biệt. Trong một lúc lại có mấy người rời đi, thành ra Ngụy Nhược Lan bận quá, miệng khô lưỡi mỏi, nàng ta cười kéo tay nàng nói: "Muội muội tốt, mau lấy giúp ta chén trà..."
Tống Oản rút tay ra, bưng một chén trà trên bàn tới, mỉm cười đưa cho nàng ta.
Ngụy Nhược Lan nhận lấy, lại bị gương mặt thanh tú xinh đẹp của nàng làm cho hoảng hồn. Trên mặt Tống Oản treo ý cười nhẹ nhàng, giống như tiên hoa hiếm có làm cho lòng người say mê. Chỗ đáng tiếc nhất chính là tuổi còn quá nhỏ, dáng dấp non nớt, trông như chỉ mới đến tuổi cài trâm*.
*tuổi cài trâm: mới mười hai tuổi.
Mấy tiểu thư nhà khác chưa rời đi cũng ngẩn người.
Ngụy Nhược Lan kéo nàng nói một hồi mới lưu luyến để nàng rời đi.
Sau khi Tống Oản đi rồi, cô nương nhà Lễ Bộ thị lang thở dài: "Thật đáng tiếc!"
Người đang ngồi đều nghe ra nàng ta nói tiếc cái gì.
Mặc dù Tống Oản có một người thân là Quốc công nhất phẩm, một huynh trưởng là Đại Lý Tự khanh chính Tam Phẩm, còn có một người dì là Hoàng hậu, nhưng nàng vừa sinh chưa được bao lâu thì mẫu thân liền mất, chừng hai năm nữa phụ thân cũng đi. Khắc cha khắc mẹ, lại không được trưởng bối dạy dỗ, làm gì có người có chức tước cao nào chịu cưới nàng.
Tống Oản gần mười ba, việc hôn nhân vẫn không có tin tức gì. Bình thường chuyện hôn nhân của các tiểu quý nữ sẽ được định vào năm mười tuổi, còn nàng thế này đúng là chậm rồi.
Ngụy Nhược Lan cũng cười. Nàng ta sẽ có một vị hôn phu quyền thế ngập trời, lại tình sâu nghĩa nặng. Khuyết điểm duy nhất là tuổi của vị hôn phu này có chút lớn, nhưng mà cũng không sao. Trước kia nàng ta chán ghét Tống Oản, mẫu thân của nàng xuất thân thế gia, phụ thân cũng là Tam công cửu khanh*, là thân thích với Hoàng tộc, còn có một người huynh trưởng có tiền đồ rộng mở, còn luôn luôn mang dáng vẻ ngây thơ không hiểu sự đời, giống như cái gì cũng có vậy.
*Tam công cửu khanh: một chức quan rất lớn.
Có điều bây giờ thì không cần nói ra nữa rồi, nàng ta sẽ sống vui vẻ với Tống Oản. Nghe nói trưởng tẩu như mẹ, có lẽ làm trưởng tẩu rồi, nàng ta có có thể "hỗ trợ" thăm dò mối hôn nhân cho Tống Oản? Nàng ta liền cười.
Chợt nghĩ đến cái người nam nhân sắp trở thành trượng phu của mình kia, khuôn mặt của nàng ta lập tức ửng đỏ…
…
Tống phủ.
Đã vào đêm, một tiểu nha hoàn băng qua đường rừng tĩnh mịch, thị vệ gác đêm để cho nàng ta tiến vào theo thường lệ.
Sau khi nghe xong, Tống Hoài phất tay bảo nàng ta lui ra. Hắn im lặng hồi lâu, quyển sách trên tay cũng không lật sang trang mới, thì ra là bị bóp nhăn đến không còn hình dáng.
Khi hắn phê duyệt công văn của hôm nay xong xuôi thì đã là đêm khuya. Tống Hoài được người hầu hạ xong thì về nghỉ ngơi, trong lòng lại không yên, phủ thêm áo choàng, phất tay bảo lui với thị vệ đang muốn đuổi theo, đi về phía tiểu viện của Tống Oản.
Người gác đêm chính là đại nha hoàn Ngọc Châu. Nàng ta bừng tỉnh, nhìn đại thiếu gia nhân lúc đêm tối mà đến thăm, trong lòng kinh ngạc, lại khiếp sợ sự uy nghiêm tỏa ra từ người đại thiếu gia mà không dám đánh thức tiểu thư dậy. Nàng ta vẫn còn nhớ năm đó đại thiếu làm thế nào lệnh cho người ta đánh chết con gái của Khổng mẫu trong viện.
Tống Hoài lướt qua người Ngọc Châu, đi tới trước giường Tống Oản, nhìn gương mặt nhỏ trắng nõn của tiểu cô nương, lông mi thon dài, không biết mơ tới cái gì mà còn hơi rung động, dù là bóng đêm cũng không có cách nào che đi vẻ xinh đẹp.
Hắn không ở lại bao lâu đã nhanh chóng rời đi, lúc đi ra còn nhỏ giọng dặn dò: "Trông nom tiểu thư cho tốt."
Giọng nói của hắn rất bình thản, lạnh nhạt. Ngọc Châu cúi đầu đáp vâng.
Ngọc Châu biết, con gái của Khổng mẫu cũng vì không ở bên tiểu thư lúc nàng sốt, làm đại thiếu gia tức giận, đánh chết trước mặt một đám nô bộc. Sau đó nàng ta được phân tới bên cạnh tiểu thư, chăm sóc cho cô nương này. Nàng ta làm việc rất cẩn thận, những năm này đều không phạm phải sai lầm gì, nhưng những nha đầu bên dưới vẫn luôn biến mất một cách khó hiểu, những người đó là do làm ra việc bại hoại. Cho nên trong lòng nàng ta vẫn luôn nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Cho đến khi đại thiếu gia đi xa, Ngọc Châu mới dám ngẩng đầu lên.
Bây giờ tiểu thư cũng lớn rồi, mặc dù chưa đến tuổi cập kê, nhưng đại thiếu gia tới thăm cô nương ban đêm thế này tuyệt đối không phù hợp. Có điều, nàng ta không dám nói với bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả tiểu thư.
....
Ngày hôm sau, trên triều đình, liền có người tấu lên. Thái thú quận Bộc Dương tham ô lương bổng, xem mạng người như cỏ rác, ngoài ra còn mười đầu tội nữa... Hoàng thượng tức giận, cách chức Thái thú quận Bộc Dương, đưa đến tam ti hội thẩm, thuận tiện mắng cho Lai Quốc công một trận vì trước kia đã đề bạt Thái thú Bộc Dương. Đối mặt với long uy của thiên tử, Ngụy Quốc công hoảng sợ, lập tức quỳ trên đất, đầu cũng không dám ngẩng lên. Không những bị phạt bổng lộc hai năm, sợ là sau này Ngụy Quốc công khó mà được trọng dụng nữa.
Sau khi tan triều, trên đầu Lai Quốc công đầy mồ hôi, chuẩn bị bàn bạc với Đại Lý Tự Khanh Tống Hoài, dù sao bây giờ bọn họ cũng sắp có quan hệ con rể cha vợ rồi. Nhưng lại không tìm thấy người, hỏi một tiểu thái giám mới biết được sau khi tan triều, Tống đại nhân đã đi về phía nha môn rồi.
Trong lòng Lai Quốc công vừa hoảng vừa vội, quyển sổ kia đã bị ông ta phái người cản lại trước lúc vào kinh rồi, rốt cuộc là ai muốn chỉnh mình chứ?
Nhưng Lai Quốc công tuyệt đối không nghĩ tới là do một thớ vải, một tách trà xanh khai ra.
Mùng hai tháng ba, chim oanh bay nhảy, bươm bướm múa lượn. Hôm nay, tiểu thư Ngụy Nhược Lan của phủ Lai Quốc công tổ chức hội thi thơ, có mời rất nhiều cô nương cùng tuổi tụ hội trong vườn hoa. Trong vườn, hoa vừa mới nở, hồng hồng đỏ đỏ giao hòa tạo nên cảnh xuân phấn khởi.
Những cô nương được mời tới đều mới mười lăm, mười sáu tuổi, gương mặt tỏa nét thanh xuân xinh đẹp, ai cũng đang nhỏ giọng cười nói. Chung quanh vườn có các nha hoàn, bà đỡ theo hầu, đứng ngay ngắn trật tự, mơ hồ tỏa ra khí khái của phủ quốc công.
Tống Oản lại cảm thấy có hơi mệt, tay nàng đỡ lấy đầu, chống trên bàn nhỏ nghỉ ngơi. Nha hoàn theo hầu Ngọc Châu thấy thế, nhỏ giọng lo lắng.
"Thật là nhàm chán, có điều hôm nay thức dậy hơi sớm, được về nghỉ ngơi thì thật tốt." Tống Oản chỉ cười, nàng không thích môi trường phức tạp như này.
Những buổi tụ hội trước kia, nếu có thể khước từ thì nàng sẽ tận lực đẩy đi, nhưng đây lại là tụ hội của tiểu thư nhà Lai quốc công thì không thể.
Bởi vì rất có khả năng huynh trưởng muốn cưới tiểu thư phủ Lai Quốc Công.
Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, cực kỳ không muốn thừa nhận hiện thực này, nhưng lại không thể không chấp nhận.
Huynh trưởng vốn đã qua tuổi gây dựng sự nghiệp, nhưng cho tới bây giờ còn chưa cưới vợ, là vì mấy năm trước có một cuộc hôn nhân được chỉ định với cô nương nhà Thanh Hà bá. Nhưng không may, lúc mang sáu lễ tới thỉnh, tiểu thư nhà Thanh Hà bá ốm yếu từ khi sinh ra lại vì bệnh mà qua đời.
Bởi vậy huynh trưởng nhiều năm không cưới, người người đều khen Tống đại nhân tình sâu nghĩa nặng.
Cho nên, rất có thể nàng sẽ có thêm một người chị dâu. Tống Oản thở dài một hơi, vẻ mặt có hơi ngẩn ngơ.
Ngọc Châu nhìn cô nương đang ngây ra, trong lòng thấy thương tiếc, cũng tức giận. Tức giận vì những lời nói, từ ngữ, những việc làm lúc trước của tiểu thư phủ Lai Quốc công.
"Ngụy Nhược Lan thì tính là gì, cũng là một bà cô mười tám rồi, còn có một vị hôn phu đã chết. Đại thiếu gia thấy nàng ta đáng thương nên mới cưới nàng... Bây giờ thì hay rồi, nàng ta còn chưa bước vào cửa đã ra vẻ ta đây với tiểu thư!"
Ngọc Châu nhìn cô nương nhỏ bé nhà mình, gương mặt thanh tú xinh đẹp, ngồi trên ghế, dáng vẻ mệt mỏi. Ngọc Châu liền không kìm được mà dấy lên lòng yêu thương.
Người người đều bắt nạt tiểu thư mất cha mất mẹ, chỉ có một người huynh trưởng để mà dựa vào. Đại nhân yêu thương tiểu thư, cuộc sống không để nàng thiếu cái gì. Nhưng không có trưởng bối chỉ dẫn nên làm việc không tránh khỏi có sai sót. Hôm nay, mặc dù quần áo tiểu thư mặc là mẫu mới năm nay của hàng thêu Tô Châu, có điều hoa văn vẫn là kiểu dáng của năm ngoài.
Tiểu thư Ngụy Nhược Lan nhà Quốc công lại đưa một thếp vải mới cho tiểu thư, kéo tay Tống Oản mà cười nói: "Ta coi muội như muội muội của mình mà yêu thương. Phàm là ta có thì đều hận không thể tìm thứ tốt hơn mà cho muội..."
Nhóm tiểu quý nữ chung quanh đều cười, trêu ghẹo nàng. Tống Oản cũng chỉ cười, chờ đám người tản đi mới ngồi vào một nơi không người chú ý tới, yên lặng nghỉ ngơi.
Ngọc Châu hận không thể xé rách gương mặt cười nhẹ nhàng kia của nàng ta, cầm kéo cắt nát cái miệng làm cho người ta sinh ra chán ghét kia. Đưa cho tiểu thư nhà mình vải vóc ư? Đây là ý gì, ban thưởng à... Ngụy Nhược Lan thì tính là cái thá gì chứ.
Bây giờ còn chưa vào cửa, lại bắt nạt tiểu thư nhà mình, nếu vào cửa rồi thì tiểu thư biết phải làm sao. Trong lòng Ngọc Châu đều là chua xót.
Trước nay Tống Oản chưa từng để ý tới những việc như này, thứ đồ nàng muốn chỉ có một, nhưng nàng không có cách nào nói ra thứ trái với luân thường đạo lý kia. Nàng từ từ nhắm hai mắt, thực sự cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng cũng tới lúc tan tiệc. Tống Oản chuẩn bị đứng dậy cáo biệt. Trong một lúc lại có mấy người rời đi, thành ra Ngụy Nhược Lan bận quá, miệng khô lưỡi mỏi, nàng ta cười kéo tay nàng nói: "Muội muội tốt, mau lấy giúp ta chén trà..."
Tống Oản rút tay ra, bưng một chén trà trên bàn tới, mỉm cười đưa cho nàng ta.
Ngụy Nhược Lan nhận lấy, lại bị gương mặt thanh tú xinh đẹp của nàng làm cho hoảng hồn. Trên mặt Tống Oản treo ý cười nhẹ nhàng, giống như tiên hoa hiếm có làm cho lòng người say mê. Chỗ đáng tiếc nhất chính là tuổi còn quá nhỏ, dáng dấp non nớt, trông như chỉ mới đến tuổi cài trâm*.
*tuổi cài trâm: mới mười hai tuổi.
Mấy tiểu thư nhà khác chưa rời đi cũng ngẩn người.
Ngụy Nhược Lan kéo nàng nói một hồi mới lưu luyến để nàng rời đi.
Sau khi Tống Oản đi rồi, cô nương nhà Lễ Bộ thị lang thở dài: "Thật đáng tiếc!"
Người đang ngồi đều nghe ra nàng ta nói tiếc cái gì.
Mặc dù Tống Oản có một người thân là Quốc công nhất phẩm, một huynh trưởng là Đại Lý Tự khanh chính Tam Phẩm, còn có một người dì là Hoàng hậu, nhưng nàng vừa sinh chưa được bao lâu thì mẫu thân liền mất, chừng hai năm nữa phụ thân cũng đi. Khắc cha khắc mẹ, lại không được trưởng bối dạy dỗ, làm gì có người có chức tước cao nào chịu cưới nàng.
Tống Oản gần mười ba, việc hôn nhân vẫn không có tin tức gì. Bình thường chuyện hôn nhân của các tiểu quý nữ sẽ được định vào năm mười tuổi, còn nàng thế này đúng là chậm rồi.
Ngụy Nhược Lan cũng cười. Nàng ta sẽ có một vị hôn phu quyền thế ngập trời, lại tình sâu nghĩa nặng. Khuyết điểm duy nhất là tuổi của vị hôn phu này có chút lớn, nhưng mà cũng không sao. Trước kia nàng ta chán ghét Tống Oản, mẫu thân của nàng xuất thân thế gia, phụ thân cũng là Tam công cửu khanh*, là thân thích với Hoàng tộc, còn có một người huynh trưởng có tiền đồ rộng mở, còn luôn luôn mang dáng vẻ ngây thơ không hiểu sự đời, giống như cái gì cũng có vậy.
*Tam công cửu khanh: một chức quan rất lớn.
Có điều bây giờ thì không cần nói ra nữa rồi, nàng ta sẽ sống vui vẻ với Tống Oản. Nghe nói trưởng tẩu như mẹ, có lẽ làm trưởng tẩu rồi, nàng ta có có thể "hỗ trợ" thăm dò mối hôn nhân cho Tống Oản? Nàng ta liền cười.
Chợt nghĩ đến cái người nam nhân sắp trở thành trượng phu của mình kia, khuôn mặt của nàng ta lập tức ửng đỏ…
…
Tống phủ.
Đã vào đêm, một tiểu nha hoàn băng qua đường rừng tĩnh mịch, thị vệ gác đêm để cho nàng ta tiến vào theo thường lệ.
Sau khi nghe xong, Tống Hoài phất tay bảo nàng ta lui ra. Hắn im lặng hồi lâu, quyển sách trên tay cũng không lật sang trang mới, thì ra là bị bóp nhăn đến không còn hình dáng.
Khi hắn phê duyệt công văn của hôm nay xong xuôi thì đã là đêm khuya. Tống Hoài được người hầu hạ xong thì về nghỉ ngơi, trong lòng lại không yên, phủ thêm áo choàng, phất tay bảo lui với thị vệ đang muốn đuổi theo, đi về phía tiểu viện của Tống Oản.
Người gác đêm chính là đại nha hoàn Ngọc Châu. Nàng ta bừng tỉnh, nhìn đại thiếu gia nhân lúc đêm tối mà đến thăm, trong lòng kinh ngạc, lại khiếp sợ sự uy nghiêm tỏa ra từ người đại thiếu gia mà không dám đánh thức tiểu thư dậy. Nàng ta vẫn còn nhớ năm đó đại thiếu làm thế nào lệnh cho người ta đánh chết con gái của Khổng mẫu trong viện.
Tống Hoài lướt qua người Ngọc Châu, đi tới trước giường Tống Oản, nhìn gương mặt nhỏ trắng nõn của tiểu cô nương, lông mi thon dài, không biết mơ tới cái gì mà còn hơi rung động, dù là bóng đêm cũng không có cách nào che đi vẻ xinh đẹp.
Hắn không ở lại bao lâu đã nhanh chóng rời đi, lúc đi ra còn nhỏ giọng dặn dò: "Trông nom tiểu thư cho tốt."
Giọng nói của hắn rất bình thản, lạnh nhạt. Ngọc Châu cúi đầu đáp vâng.
Ngọc Châu biết, con gái của Khổng mẫu cũng vì không ở bên tiểu thư lúc nàng sốt, làm đại thiếu gia tức giận, đánh chết trước mặt một đám nô bộc. Sau đó nàng ta được phân tới bên cạnh tiểu thư, chăm sóc cho cô nương này. Nàng ta làm việc rất cẩn thận, những năm này đều không phạm phải sai lầm gì, nhưng những nha đầu bên dưới vẫn luôn biến mất một cách khó hiểu, những người đó là do làm ra việc bại hoại. Cho nên trong lòng nàng ta vẫn luôn nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Cho đến khi đại thiếu gia đi xa, Ngọc Châu mới dám ngẩng đầu lên.
Bây giờ tiểu thư cũng lớn rồi, mặc dù chưa đến tuổi cập kê, nhưng đại thiếu gia tới thăm cô nương ban đêm thế này tuyệt đối không phù hợp. Có điều, nàng ta không dám nói với bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả tiểu thư.
....
Ngày hôm sau, trên triều đình, liền có người tấu lên. Thái thú quận Bộc Dương tham ô lương bổng, xem mạng người như cỏ rác, ngoài ra còn mười đầu tội nữa... Hoàng thượng tức giận, cách chức Thái thú quận Bộc Dương, đưa đến tam ti hội thẩm, thuận tiện mắng cho Lai Quốc công một trận vì trước kia đã đề bạt Thái thú Bộc Dương. Đối mặt với long uy của thiên tử, Ngụy Quốc công hoảng sợ, lập tức quỳ trên đất, đầu cũng không dám ngẩng lên. Không những bị phạt bổng lộc hai năm, sợ là sau này Ngụy Quốc công khó mà được trọng dụng nữa.
Sau khi tan triều, trên đầu Lai Quốc công đầy mồ hôi, chuẩn bị bàn bạc với Đại Lý Tự Khanh Tống Hoài, dù sao bây giờ bọn họ cũng sắp có quan hệ con rể cha vợ rồi. Nhưng lại không tìm thấy người, hỏi một tiểu thái giám mới biết được sau khi tan triều, Tống đại nhân đã đi về phía nha môn rồi.
Trong lòng Lai Quốc công vừa hoảng vừa vội, quyển sổ kia đã bị ông ta phái người cản lại trước lúc vào kinh rồi, rốt cuộc là ai muốn chỉnh mình chứ?
Nhưng Lai Quốc công tuyệt đối không nghĩ tới là do một thớ vải, một tách trà xanh khai ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro