Chương 44
2024-11-08 10:33:20
Quay về từ lễ kỷ niệm anh lại trở nên rất kiệm lời cô càng không rõ nguyên nhận chính xác.
Từ Tước Lâu buổi tối sau khi cùng Chung Nghị ở quán bar trở về anh nhìn thấy cô nằm trên sofa ngủ quên cánh tay vẫn đang nắm chặt điện thoại, trong đầu anh chẳng hiểu sao lại trống rỗng.
Cởi bỏ chiếc áo bành anh đắp lên người của cô, không dám mạnh tay mà từng chút đỡ lấy cô vào lòng mình bế cô về phòng ngủ, trái tim anh đột nhiên đập rất nhanh khiến anh dần trở nên khó thở, mà cô trong lòng khể dùng mặt cọ cọ vào người anh.
Đặt cô lên giường cẩn thận mới kéo chăn lên đắp cho cô, Chu Thanh Hạ cứ thế như con mèo nhỏ chỉ lộ ra mỗi cái đầu lúc này khoé môi anh mở nở nụ cười cúi đầu hôn cô
“Cứ khiến người khác nảy sinh tham lam như vậy, tiểu hồ ly có phải em muốn mạng anh không.”
Chu Thanh Hạ khẽ động đậy cô lấy tay đẩy chăn ra, môi mấp mấy, nước mắt không hiểu sao cứ thế mà lăn dài trên gò má của cô “A Lâu... Đừng đi anh đừng đi..”
“A Lâu em không tìm thấy nhà chúng ta, em không tìm được..”
Cô bật khóc với đôi mắt nhắm nghiền như đứa trẻ, tay chân không yên phận mà ném cả chăn xuống nền nhà khiến anh hốt hoảng nắm lấy tay cô, não anh như muốn nổ tung sắc mặt cũng trở nên tối mịt lay lay cô “Hạ Hạ, anh ở đây đừng sợ anh ở đây”
Anh lay cô một lúc thì cô mới giật mình mở mắt nhìn thấy anh liền không kiềm được mà lao đến ôm lấy anh bật khóc, cô khóc đến mức anh cũng đau lòng giọng anh nhỏ nhẹ dỗ dành cô “Ngoan, anh ở đây không sao nữa, em khóc.
“Em khóc đến mức tim gan anh muốn nhảy ra ngoài hết rồi.”
Cô ôm lấy anh không buông, tiếng nấc vẫn còn gục mặt lên vai anh giọng cô vừa sợ hãi vừa lo lắng nói với anh “Em... Em không tìm được anh, em không tìm được nhà của chúng ta.
“Đều là mơ thôi, không phải anh vẫn ở đây sao, anh ở đây em không cần phải đi tìm.”
Nhưng cảm giác sợ hãi nuốt chửng lấy Chu Thanh Hạ cô trở nên ôm anh chặt hơn lắc đầu “Em thấy tối lắm, em không tìm được anh em không nhìn thấy gì cả.” Cô nhìn thấy bản thân trong con hẻm nhỏ càng đi lại càng tối, cô cũng không nhìn thấy anh đi mãi chẳng thấy lối ra con đường cũng không chút ánh sáng bước chân của cô rơi vào trạng thái vô định không có phương hướng.
“Em không tìm được thì đừng đi nữa, em đứng ở đó anh sẽ đến đón em về nhà.”
Tâm trạng anh bất giác chùn xuống cắn chặt môi ôm cô vào trong lòng mình, cô thế này anh không thể yên tâm dù chỉ một chút. Chu Thanh Hạ cứ thế ôm mãi anh cô sợ rằng nếu cô buông tay anh sẽ đi mất, cô không thể tìm được anh nữa.
“Hạ Hạ không khóc, anh ôm em đi ngủ sẽ không gặp ác mộng nữa.” Từ Tước Lâu nâng mặt cô lên anh hôn lên môi cô một cái, nở nụ cười dịu dàng xoa xoa đầu cô sau đó cẩn thận lấy một cái chăn mới từ trong tủ.
Đi đến giường để cô nằm ngay ngắn, anh cứ thế ở bên cạnh ôm cô vào trong lòng mình, giá như khoảnh khắc này dừng lại cô ở bên cạnh thế này thật tốt, bệnh anh sẽ không tái phát, anh cũng sẽ chẳng nhớ cô đến mức muốn mọi cả tim gan mình ra.
Cứ thể chẳng ai có thể làm phiền đến anh và cô.
Ở Tam Lăng
Trong thư phòng của Chung lão gia Chung Nghị đứng cúi mặt không dám ngẩn đầu, đôi mắt của ông như xuyên thấu cả tâm can anh ta, không cần nói ông cũng có thể biết được hết những chuyện đã xảy ra ở Bắc Thành.
“Hai đứa đều đủ trưởng thành để suy nghĩ những việc mình làm. Con và Chung Tam không sợ nguy hiểm, không sợ chết ta đồng ý đổi lại con đã từng nghĩ đến Tiểu An Nghiên chưa? Còn con bé Thanh Hạ thì sao.”
Sau khi nghe người của mình báo cáo hết toàn bộ sự việc đã xảy ra, ông không khỏi tức giận gọi Chung Nghị quay về Tam Lăng người đi trước đầu oonh đã qua hai thứ tóc rồi làm sao không hiểu được cảm giác đó chứ.
Chung Nghị nắm chặt tay cuồn trọn thành nắm đấm “Lão tam sẽ không chết nếu để Thanh Hạ bên cạnh, nếu để em ấy rời khỏi lão tam thì đó mới là giết chết cậu ấy.”
Đối với Từ Tước Lâu mà nói cô chẳng khác nào là sinh mạng, nếu không có cô chỉ sợ là đã không còn mạng từ lâu rồi.
Chung lão gia chỉ nở nụ cười nhàn nhạt “Được rồi, muốn làm gì thì làm nhưng nên nhớ mạng sống là quan trọng nhất đừng để Tiểu An Nghiên và Thanh Hạ xảy ra chuyện gì. Đừng để bản thân phạm phải sai lầm...
Đột nhiên ông dừng lại không nói gì nữa im lặng một lúc rồi bảo anh ta ra ngoài, ngồi bên trong thư phòng Chung lão gia bất giác nở nụ cười lẩm bẩm “Nhìn đi.”
“Thằng nhóc này không khác tôi chút nào, đều tham lam muốn có được người mình yêu còn muốn bản thân đạt được mục đích.”
Nếu năm đó ông cũng không tham lam như vậy có phải bây giờ bà ấy sẽ không rời khỏi thế giới này để ông lại một mình đến tận bây giờ. Sống thay phần bà ấy, chỉ khi trên thế giới này còn ông thì sẽ có người yêu thương bà, cũng sẽ có người vẫn luôn nhớ đến bà.
Bởi vì ông sợ rằng Chung Nghị và anh sẽ phạm phải sai lầm như mình cho nên ông không muốn để hai người mạo hiểm đánh mất đi thứ quý giá nhất mà bản thân đang có.
Chỉ cần anh lên tiếng ông sẽ giúp anh nhưng đáng tiếc là tính khí của cả hai người không khác gì nhau, không cho ông giải quyết mà đều muốn tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện. Nhưng liệu có thể vượt qua được những kẻ ân mưu, tính kế giăng bẫy chỉ đợi họ nhảy vào thì sẽ không còn cơ hội quay đầu nào nữa.
Từ Tước Lâu buổi tối sau khi cùng Chung Nghị ở quán bar trở về anh nhìn thấy cô nằm trên sofa ngủ quên cánh tay vẫn đang nắm chặt điện thoại, trong đầu anh chẳng hiểu sao lại trống rỗng.
Cởi bỏ chiếc áo bành anh đắp lên người của cô, không dám mạnh tay mà từng chút đỡ lấy cô vào lòng mình bế cô về phòng ngủ, trái tim anh đột nhiên đập rất nhanh khiến anh dần trở nên khó thở, mà cô trong lòng khể dùng mặt cọ cọ vào người anh.
Đặt cô lên giường cẩn thận mới kéo chăn lên đắp cho cô, Chu Thanh Hạ cứ thế như con mèo nhỏ chỉ lộ ra mỗi cái đầu lúc này khoé môi anh mở nở nụ cười cúi đầu hôn cô
“Cứ khiến người khác nảy sinh tham lam như vậy, tiểu hồ ly có phải em muốn mạng anh không.”
Chu Thanh Hạ khẽ động đậy cô lấy tay đẩy chăn ra, môi mấp mấy, nước mắt không hiểu sao cứ thế mà lăn dài trên gò má của cô “A Lâu... Đừng đi anh đừng đi..”
“A Lâu em không tìm thấy nhà chúng ta, em không tìm được..”
Cô bật khóc với đôi mắt nhắm nghiền như đứa trẻ, tay chân không yên phận mà ném cả chăn xuống nền nhà khiến anh hốt hoảng nắm lấy tay cô, não anh như muốn nổ tung sắc mặt cũng trở nên tối mịt lay lay cô “Hạ Hạ, anh ở đây đừng sợ anh ở đây”
Anh lay cô một lúc thì cô mới giật mình mở mắt nhìn thấy anh liền không kiềm được mà lao đến ôm lấy anh bật khóc, cô khóc đến mức anh cũng đau lòng giọng anh nhỏ nhẹ dỗ dành cô “Ngoan, anh ở đây không sao nữa, em khóc.
“Em khóc đến mức tim gan anh muốn nhảy ra ngoài hết rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ôm lấy anh không buông, tiếng nấc vẫn còn gục mặt lên vai anh giọng cô vừa sợ hãi vừa lo lắng nói với anh “Em... Em không tìm được anh, em không tìm được nhà của chúng ta.
“Đều là mơ thôi, không phải anh vẫn ở đây sao, anh ở đây em không cần phải đi tìm.”
Nhưng cảm giác sợ hãi nuốt chửng lấy Chu Thanh Hạ cô trở nên ôm anh chặt hơn lắc đầu “Em thấy tối lắm, em không tìm được anh em không nhìn thấy gì cả.” Cô nhìn thấy bản thân trong con hẻm nhỏ càng đi lại càng tối, cô cũng không nhìn thấy anh đi mãi chẳng thấy lối ra con đường cũng không chút ánh sáng bước chân của cô rơi vào trạng thái vô định không có phương hướng.
“Em không tìm được thì đừng đi nữa, em đứng ở đó anh sẽ đến đón em về nhà.”
Tâm trạng anh bất giác chùn xuống cắn chặt môi ôm cô vào trong lòng mình, cô thế này anh không thể yên tâm dù chỉ một chút. Chu Thanh Hạ cứ thế ôm mãi anh cô sợ rằng nếu cô buông tay anh sẽ đi mất, cô không thể tìm được anh nữa.
“Hạ Hạ không khóc, anh ôm em đi ngủ sẽ không gặp ác mộng nữa.” Từ Tước Lâu nâng mặt cô lên anh hôn lên môi cô một cái, nở nụ cười dịu dàng xoa xoa đầu cô sau đó cẩn thận lấy một cái chăn mới từ trong tủ.
Đi đến giường để cô nằm ngay ngắn, anh cứ thế ở bên cạnh ôm cô vào trong lòng mình, giá như khoảnh khắc này dừng lại cô ở bên cạnh thế này thật tốt, bệnh anh sẽ không tái phát, anh cũng sẽ chẳng nhớ cô đến mức muốn mọi cả tim gan mình ra.
Cứ thể chẳng ai có thể làm phiền đến anh và cô.
Ở Tam Lăng
Trong thư phòng của Chung lão gia Chung Nghị đứng cúi mặt không dám ngẩn đầu, đôi mắt của ông như xuyên thấu cả tâm can anh ta, không cần nói ông cũng có thể biết được hết những chuyện đã xảy ra ở Bắc Thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hai đứa đều đủ trưởng thành để suy nghĩ những việc mình làm. Con và Chung Tam không sợ nguy hiểm, không sợ chết ta đồng ý đổi lại con đã từng nghĩ đến Tiểu An Nghiên chưa? Còn con bé Thanh Hạ thì sao.”
Sau khi nghe người của mình báo cáo hết toàn bộ sự việc đã xảy ra, ông không khỏi tức giận gọi Chung Nghị quay về Tam Lăng người đi trước đầu oonh đã qua hai thứ tóc rồi làm sao không hiểu được cảm giác đó chứ.
Chung Nghị nắm chặt tay cuồn trọn thành nắm đấm “Lão tam sẽ không chết nếu để Thanh Hạ bên cạnh, nếu để em ấy rời khỏi lão tam thì đó mới là giết chết cậu ấy.”
Đối với Từ Tước Lâu mà nói cô chẳng khác nào là sinh mạng, nếu không có cô chỉ sợ là đã không còn mạng từ lâu rồi.
Chung lão gia chỉ nở nụ cười nhàn nhạt “Được rồi, muốn làm gì thì làm nhưng nên nhớ mạng sống là quan trọng nhất đừng để Tiểu An Nghiên và Thanh Hạ xảy ra chuyện gì. Đừng để bản thân phạm phải sai lầm...
Đột nhiên ông dừng lại không nói gì nữa im lặng một lúc rồi bảo anh ta ra ngoài, ngồi bên trong thư phòng Chung lão gia bất giác nở nụ cười lẩm bẩm “Nhìn đi.”
“Thằng nhóc này không khác tôi chút nào, đều tham lam muốn có được người mình yêu còn muốn bản thân đạt được mục đích.”
Nếu năm đó ông cũng không tham lam như vậy có phải bây giờ bà ấy sẽ không rời khỏi thế giới này để ông lại một mình đến tận bây giờ. Sống thay phần bà ấy, chỉ khi trên thế giới này còn ông thì sẽ có người yêu thương bà, cũng sẽ có người vẫn luôn nhớ đến bà.
Bởi vì ông sợ rằng Chung Nghị và anh sẽ phạm phải sai lầm như mình cho nên ông không muốn để hai người mạo hiểm đánh mất đi thứ quý giá nhất mà bản thân đang có.
Chỉ cần anh lên tiếng ông sẽ giúp anh nhưng đáng tiếc là tính khí của cả hai người không khác gì nhau, không cho ông giải quyết mà đều muốn tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện. Nhưng liệu có thể vượt qua được những kẻ ân mưu, tính kế giăng bẫy chỉ đợi họ nhảy vào thì sẽ không còn cơ hội quay đầu nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro