Xét nghiệm ADN
2024-11-08 10:33:20
Vẻ mặt của cô thoáng chốc bất an quay đầu nhìn Từ Tước Lâu đang chăm chăm nhìn người nhà của anh, đôi mắt của anh không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì, nghe ông hỏi anh cũng lẳng lặng không lên tiếng.
Không biết nên nói ông nghe thế nào nhỉ? Nói rằng kể từ khi ba anh mất anh dường như không có nhà để về nữa, nói rằng rõ ràng anh đã cố gắng rất nhiều, cố gắng rất nhiều chỉ mong được gặp lại cô gái của mình lại bị gia đình ngăn cán.
Nói rằng Từ Gia đã từ khi nào không còn là nhà của anh nữa rồi.
“Từ gia đã rất lâu không còn là nhà của cháu rồi, bọn họ sao có thể chèn ép cháu chứ. Dù sao cũng cháu và bọn họ cũng không liên quan.” Lời nói tuy nhàn nhạt không mang theo sát khí nào lại là câu nói khẳng định lại một lần nữa anh và Từ Gia kể từ hôm nay sẽ chẳng liên quan gì đến nhau.
Cô nắm lấy tay anh, cảm thấy thật uất ức, phẫn nộ đến mức muốn hét lên.
Đôi mắt diều hâu nhìn thẳng vào Bùi Vân “Bùi thiếu đừng cho rằng ở Bắc Thành không có ai dám động vào Bùi gia và Từ gia, sinh ra ở vạch đích thì đừng để bản thân bị đá về vạch xuất phát” Từ Tước Lâu biết cả Bùi gia có liên quan đến chuyện của ba anh và Từ gia cũng không ngoại lệ.
Trợ lý Ngu ở lại công ty luật chính là đôi mắt của anh, Thẩm Dục Thần là cảnh sát điều tra những chuyện này cậu ta chẳng khác gì thám tử là một thám tử giết người trong âm thầm mà không cần vũ khí.
Ăn mừng trên chiến thắng thì rất vui, nhưng đừng ăn mừng lâu quá bởi vì ánh sáng hay hào quang của chiến thắng đều đến lúc phải vụt tắt trước thời gian.
“Chúng ta về thôi, cháu sẽ đưa ông về lần đợi giải quyết xong mọi chuyện cháu và Chu Thanh Hạ sẽ về Tam Lăng. Anh nắm lấy tay ông nội Chung, đối với ông anh chính là cánh tay phải, và Chung Nghị chính là cánh tay trái, không thể để mất một trong hai.
Vốn dĩ từ trước đến nay hai người ăn ý đến mức khiến Chung gia phải bất ngờ, nếu cung tên là Từ Tước Lâu thì mũi tên chính là Chung Nghị. Cho dù hai người chẳng bao giờ nghiêm túc cũng chẳng bao giờ nói chuyện dễ nghe mà lại là người kết hợp ăn ý nhất.
Chung lão gia gật đầu ông đưa mắt nhìn Bùi Vân và Từ Vũ sau đó quay người về cửa chính, Chung Nghị và Mạc An Nghiên cũng đi bên cạnh, Từ Tước Lâu và Chu Thanh Hạ cũng đi theo cùng họ, nhìn vào đó chính là một gia đình, một gia đình mà không phải ai đều có được.
Lúc này Thẩm Dục Thần vẫn đang liên kết các khuất mắt lại với nhau, anh ta cảm thấy hình như phải giải được phía mẹ của Từ Tước Lâu thì mới có thể nối tiếp phía sau. Trên tấm bảng to anh ta liên tục di chuyển ảnh những người có liên quan theo từng vị trí khác nhau.
Cuối cùng tấm ảnh của Từ phu nhân đặt ở vị trí đầu tiên còn có Đường gia và nạn nhân, bên cạnh còn có Bùi tổng đây là tất những người đều ở Bắc Thành và tham gia bữa tiệc kỷ niệm cũng là những người có liên hệ mật thiết nhất.
Khi cầm lấy tấm ảnh của Từ Vũ di chuyển Thẩm Dục Thần khẽ nhíu mày khi gương mặt lúc thiếu niên của anh ta lại vô cùng giống Bùi tổng, tỷ lệ phải 7/10 nhìn sang Từ phu nhân mới thấy sự liên kết bỗng dưng chặt chẽ như một hệ thống.
Không được anh ta phải kiểm tra ADN của Từ Vũ và Từ Tước Lâu nếu không suy nghĩ của anh ta khiến anh ta tội lỗi đến chết mất. Nếu như Từ Vũ thật sự là con trai của Bùi tổng và Từ phu nhân thì vụ án này sẽ đẩy nhanh đến gần nửa chặng đường.
Gọi điện cho Mạnh Lan Yên cô là bác sĩ của Bắc Thành cũng là người quen với anh từ nhỏ, có thể gọi là thanh mai trúc mã là người hỗ trợ Thẩm Dục Thần rất nhiều trong việc phá án.
“Tôi gửi đồ đến chỗ cậu, giúp tôi làm xét nghiệm ADN có được không?”
Đầu dây bên kia rất lâu mới đáp “Được nhưng cậu phải đến lấy kết quả, tôi không thể mang đến đó hôm nay tôi có ca trực ở bệnh viện”
“Ừm vậy thì buổi tối tôi sẽ ghé sang chỗ cậu.”
Thẩm Dục Thần nói mấy lời cảm ơn xong liền bị đối phương cúp máy không
chút thương tiếc, tính khí của Mạnh Lan Yên vẫn như vậy cô luôn ngang bướng, càng lạnh lùng ít nói.
Gần đây anh ta nghe nói Chu Thanh Hạ và Từ Tước Lâu đã bên nhau rồi nói không buồn thì là nói dối, anh ta cũng thích cô chỉ là anh ta cũng biết người bạn của mình chật vật rất nhiều năm, nếu anh ta là Từ Tước Lâu chỉ sợ là đã bỏ cuộc từ sớm rồi.
Sao có thể đợi một người tận 10 năm mà không biết được kết quả sẽ thế nào chứ, chỉ sợ trên đời cũng chỉ có Từ Tước Lâu là như vậy, cam tâm tình nguyện đợi một người không chút oán hận, so với việc tức giận Từ Tước Lâu lại mong ngóng được gặp lại Chu Thanh Hạ hơn bao giờ hết.
Không biết nên nói ông nghe thế nào nhỉ? Nói rằng kể từ khi ba anh mất anh dường như không có nhà để về nữa, nói rằng rõ ràng anh đã cố gắng rất nhiều, cố gắng rất nhiều chỉ mong được gặp lại cô gái của mình lại bị gia đình ngăn cán.
Nói rằng Từ Gia đã từ khi nào không còn là nhà của anh nữa rồi.
“Từ gia đã rất lâu không còn là nhà của cháu rồi, bọn họ sao có thể chèn ép cháu chứ. Dù sao cũng cháu và bọn họ cũng không liên quan.” Lời nói tuy nhàn nhạt không mang theo sát khí nào lại là câu nói khẳng định lại một lần nữa anh và Từ Gia kể từ hôm nay sẽ chẳng liên quan gì đến nhau.
Cô nắm lấy tay anh, cảm thấy thật uất ức, phẫn nộ đến mức muốn hét lên.
Đôi mắt diều hâu nhìn thẳng vào Bùi Vân “Bùi thiếu đừng cho rằng ở Bắc Thành không có ai dám động vào Bùi gia và Từ gia, sinh ra ở vạch đích thì đừng để bản thân bị đá về vạch xuất phát” Từ Tước Lâu biết cả Bùi gia có liên quan đến chuyện của ba anh và Từ gia cũng không ngoại lệ.
Trợ lý Ngu ở lại công ty luật chính là đôi mắt của anh, Thẩm Dục Thần là cảnh sát điều tra những chuyện này cậu ta chẳng khác gì thám tử là một thám tử giết người trong âm thầm mà không cần vũ khí.
Ăn mừng trên chiến thắng thì rất vui, nhưng đừng ăn mừng lâu quá bởi vì ánh sáng hay hào quang của chiến thắng đều đến lúc phải vụt tắt trước thời gian.
“Chúng ta về thôi, cháu sẽ đưa ông về lần đợi giải quyết xong mọi chuyện cháu và Chu Thanh Hạ sẽ về Tam Lăng. Anh nắm lấy tay ông nội Chung, đối với ông anh chính là cánh tay phải, và Chung Nghị chính là cánh tay trái, không thể để mất một trong hai.
Vốn dĩ từ trước đến nay hai người ăn ý đến mức khiến Chung gia phải bất ngờ, nếu cung tên là Từ Tước Lâu thì mũi tên chính là Chung Nghị. Cho dù hai người chẳng bao giờ nghiêm túc cũng chẳng bao giờ nói chuyện dễ nghe mà lại là người kết hợp ăn ý nhất.
Chung lão gia gật đầu ông đưa mắt nhìn Bùi Vân và Từ Vũ sau đó quay người về cửa chính, Chung Nghị và Mạc An Nghiên cũng đi bên cạnh, Từ Tước Lâu và Chu Thanh Hạ cũng đi theo cùng họ, nhìn vào đó chính là một gia đình, một gia đình mà không phải ai đều có được.
Lúc này Thẩm Dục Thần vẫn đang liên kết các khuất mắt lại với nhau, anh ta cảm thấy hình như phải giải được phía mẹ của Từ Tước Lâu thì mới có thể nối tiếp phía sau. Trên tấm bảng to anh ta liên tục di chuyển ảnh những người có liên quan theo từng vị trí khác nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng tấm ảnh của Từ phu nhân đặt ở vị trí đầu tiên còn có Đường gia và nạn nhân, bên cạnh còn có Bùi tổng đây là tất những người đều ở Bắc Thành và tham gia bữa tiệc kỷ niệm cũng là những người có liên hệ mật thiết nhất.
Khi cầm lấy tấm ảnh của Từ Vũ di chuyển Thẩm Dục Thần khẽ nhíu mày khi gương mặt lúc thiếu niên của anh ta lại vô cùng giống Bùi tổng, tỷ lệ phải 7/10 nhìn sang Từ phu nhân mới thấy sự liên kết bỗng dưng chặt chẽ như một hệ thống.
Không được anh ta phải kiểm tra ADN của Từ Vũ và Từ Tước Lâu nếu không suy nghĩ của anh ta khiến anh ta tội lỗi đến chết mất. Nếu như Từ Vũ thật sự là con trai của Bùi tổng và Từ phu nhân thì vụ án này sẽ đẩy nhanh đến gần nửa chặng đường.
Gọi điện cho Mạnh Lan Yên cô là bác sĩ của Bắc Thành cũng là người quen với anh từ nhỏ, có thể gọi là thanh mai trúc mã là người hỗ trợ Thẩm Dục Thần rất nhiều trong việc phá án.
“Tôi gửi đồ đến chỗ cậu, giúp tôi làm xét nghiệm ADN có được không?”
Đầu dây bên kia rất lâu mới đáp “Được nhưng cậu phải đến lấy kết quả, tôi không thể mang đến đó hôm nay tôi có ca trực ở bệnh viện”
“Ừm vậy thì buổi tối tôi sẽ ghé sang chỗ cậu.”
Thẩm Dục Thần nói mấy lời cảm ơn xong liền bị đối phương cúp máy không
chút thương tiếc, tính khí của Mạnh Lan Yên vẫn như vậy cô luôn ngang bướng, càng lạnh lùng ít nói.
Gần đây anh ta nghe nói Chu Thanh Hạ và Từ Tước Lâu đã bên nhau rồi nói không buồn thì là nói dối, anh ta cũng thích cô chỉ là anh ta cũng biết người bạn của mình chật vật rất nhiều năm, nếu anh ta là Từ Tước Lâu chỉ sợ là đã bỏ cuộc từ sớm rồi.
Sao có thể đợi một người tận 10 năm mà không biết được kết quả sẽ thế nào chứ, chỉ sợ trên đời cũng chỉ có Từ Tước Lâu là như vậy, cam tâm tình nguyện đợi một người không chút oán hận, so với việc tức giận Từ Tước Lâu lại mong ngóng được gặp lại Chu Thanh Hạ hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro