Giám Đốc Ơi, Anh Có Thích Em Không?

Mất trí nhớ tạm...

2024-11-24 11:50:17

Trong khi cả hai còn đang tận hưởng khoảng thời gian riêng tư của mình, thì bên ngoài bác sĩ đã đến. Anh mở cửa bước vào, nhìn thấy cảnh một nam một nữ ôm lấy nhau, không chỉ vậy căn phòng còn toàn là pheromone của hai người. Anh hắng giọng, muốn dời sự chú ý của cả hai lên người mình.

"Xin lỗi anh Phong nhé. Đến lúc kiểm tra sức khoẻ rồi."

Khải Phong nghe vậy thì chậm rãi ngồi thẳng dậy, hôn nhẹ lên trán cô, cưng chiều nói.

"Ngoan nhé."

Như Ý sờ lên trán mình, gật gật đầu, cảm thấy giám đốc hình như coi cô giống như trẻ con vậy.

Sau khi được bác sĩ hỏi vài câu, sau đó đo lại nồng độ pheromone, rút thêm một ít máu để xét nghiệm thì đồ ăn mà Khải Phong kêu người làm cũng đã được mang đến. Cô phải công nhận giúp việc ở nhà anh làm việc nhanh thật đó, mới đây mà đã làm xong rồi. Cô nhìn một đống đồ ăn đa dạng trên bàn bóc khói nghi ngút, còn toả ra mùi thơm cực kỳ. Cô ngậm lấy đũa trong miệng, không biết nên ăn món nào trước. Hay cứ bắt đầu từ món quen thuộc nhất, sườn xào chua ngọt.

Như Ý gặm cục sườn trong miệng, nhai nhai, mắt nhìn về phía anh và bác sĩ.

"Trường hợp của cô ấy do sốc pheromone nên mới dẫn đến mất trí nhớ tạm thời thôi. Ngoài ra mọi thứ đều đã ổn cả rồi."

Hạ Lục đưa tờ giấy in kết quả cho Khải Phong, híp mắt nhìn anh.

"Mà lạ thật đó. Không ngờ cũng có một ngày, anh Phong đến cái bệnh viện rách nát này của chúng tôi đó. Bình thường không phải có Thanh Yên đến chăm sóc riêng cho nhà anh hay sao?"

"Lần này đột ngột quá. Chuyện camera cậu xử lý hết chưa?" Khải Phong nhìn kết quả không có gì đáng ngại, liền thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Lục từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát biểu cảm của Khải Phong, cậu nở một nụ cười bí ẩn.

"Anh yên tâm. Tiền cũng đút vào túi rồi, sao có thể làm việc lơ là được chứ? Với cả, nếu như anh để lộ điểm yếu này ra, để đối thủ biết được thì cái mạng nhỏ này và cả cái bệnh viện rách nát này biến mất luôn quá."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khải Phong bật cười chế giễu: "Đám chó săn đó thì có thể làm gì được tôi chứ?"

"Haha... Ai biết được? Đám đó vì tiền có thể làm mọi thứ mà. Thôi không làm phiền hai người nữa. Chúc anh và cô vợ tương lai buổi tối vui vẻ~" Hạ Lục đút tay vào túi áo, thong thả đi ra khỏi phòng. Anh thầm nghĩ, chuyện này có vẻ Thanh Yên cũng đã biết, vậy mà chả nói gì với anh cả. Đi về phải phạt mới được.

Khải Phong để tờ giấy lên bàn, đi tới bên cạnh cô ngồi xuống. Anh nhìn hai má của cô vì nhét thức ăn mà phồng lên, vui vẻ vuốt ve tóc cô.

"Đồ ăn có ngon không?"

"Ngon lắm. Mà anh với bác sĩ nói gì vậy?" Như Ý nhai không kịp nuốt, che miệng lại hỏi.

"Cậu ta bảo em bị mất trí nhớ tạm thời thôi."

"Ồ. Anh ăn không?" Cô gắp một miếng gà trong canh, đưa lên miệng anh.

Khải Phong đương nhiên rất sẵn lòng, ngậm lấy miếng gà trong miệng, lòng vui vẻ không thôi. Có vẻ như cô không chỉ mất trí nhớ tạm thời mà còn ngoan ngoãn hơn trước thì phải. Dễ thương chết mất.

Như Ý lại không để ý biểu hiện của anh, lấy ra thêm một phần cơm với đũa đưa cho anh.

"Nè, anh ăn đi."

"Ừm."

Sau khi ăn xong, cả hai cùng nhau đi đánh răng, rửa mặt rồi lại quay về giường ngồi. Cũng may đây là căn phòng này có một chiếc tivi lớn, nếu không chắc cô chán chết mất. Cô mở đại một phim ngôn tình Hàn Quốc trên Netflix, rồi ôm lấy đầu gối ngồi xem. Còn anh đang ngồi bên cạnh cô, mở máy lên làm nốt công việc của hôm nay.

Được một lúc, anh gấp máy tính lại bỏ lên bàn bên cạnh, nhìn cô đang chăm chú vào tình tiết của bộ phim. Anh nhìn lên gáy của cô, nơi đó đang có rất nhiều vết cắn mới cũ, pheromone sữa dâu của cô đang phát ra từ đó.

"Anh đang nhìn gì vậy?" Như Ý bị nhìn chằm chằm đến mức không thể tập trung xem phim được, đành phải quay sang hỏi thăm thủ phạm, lại bắt gặp được ánh mắt có chút đê tiện của anh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Như Ý à, tôi đánh dấu vĩnh viễn lên người em được chứ?" Khải Phong lấn tới, ôm lấy người cô làm cả hai cùng ngã ra sau.

"Giám đốc, anh nói gì vậy?" Như Ý nhíu mày, tay vô thức che gáy đi.

Khải Phong thở ra hơi thở nặng nề, vỗ nhẹ lưng cô.

"Đùa thôi. Để tôi kể em nghe lý do em bị sốc pheromone."

"Anh kể đi." Cô nằm gọn trong vòng tay anh, được bao bọc bởi mùi rượu vang, cảm giác buồn ngủ dần dần xâm chiếm lấy ý thức của cô. Cô điều chỉnh lại tư thế một chút, vẫn là vùi mặt vào lòng anh.

Khải Phong kể lại chuyện hôm nay bạn cô đến công ty, còn bị anh bắt gặp tận hai lần, hơn nữa còn nghĩ xấu cho anh, còn kêu cô tránh xa anh, quá đáng hơn là dùng cô khiêu khích anh, muốn cướp cô khỏi tay anh nên anh mới tức giận mà phóng pheromone quá mức làm cô ngất xỉu. Bởi vì cô sốc pheromone của anh khiến kỳ phát tình đến sớm, hơn nữa còn bị sự áp chế từ anh nên chỉ có anh mới có thể giúp cô.

Như Ý nghe anh vừa kể vừa giải thích, đầu dù có chút đau, nhưng trọng điểm hình như Minh Khang trong lời anh nói hơi xấu xa thì phải. Vì vậy cô nhéo nhẹ eo anh cảnh cáo.

"Đừng có nói xấu bạn tôi."

"A. Tôi không có nói xấu mà." Anh nhíu mày, cầm lấy tóc cô nghịch.

"Minh Khang không phải người xấu, chắc cậu ấy muốn bảo vệ tôi thôi. Trước giờ tôi với cậu ấy vẫn luôn như vậy, thân thiết như người trong gia đình, lúc nào cũng bảo vệ, lo lắng cho nhau. Nên là... Tôi với cậu ấy..." Như Ý càng nói giọng càng nhỏ, cơn buồn ngủ ập đến khiến cô không cưỡng lại được mà thiếp đi.

Khải Phong thở dài, ngay cả khi nằm trong lòng anh mà cô còn có thể nói tốt cho nam nhân khác. Rốt cuộc trong lòng cô, anh nằm ở đâu nhỉ? Nhưng có vẻ cô chỉ coi tên đó là người thân thôi nhỉ, chỉ có tên kia tự đa tình thôi. Nếu như vậy thì anh cũng không cần phải so đo với tên đó làm gì.

Nhìn cô nằm trong lòng thở đều, anh khẽ phì cười. Có vẻ cô không giận anh vụ làm cô sốc pheromone nhỉ? Vậy thì tốt quá.

Khải Phong cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cô, xoay người tắt tivi cùng đèn rồi ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giám Đốc Ơi, Anh Có Thích Em Không?

Số ký tự: 0