Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 1
Tuyệt Tình Khanh Chủ Đẳng Trước
2025-03-15 05:15:03
Khi hầu hạ Từ Quý Phi rửa chân, ta vô tình bắt gặp nàng nổi trận lôi đình, cơn giận dữ thẳng hướng Phượng Loan Cung, thanh âm chẳng hề kiêng nể. Chỉ vì hôm nay là sinh thần Hoàng Hậu, Hoàng Thượng đã nán lại đó một canh giờ.“Con tiện nhân giỏi lắm! Bổn cung quả thực xem thường ngươi rồi! Chẳng lẽ các ngươi đều ỷ thế h.i.ế.p đáp bổn cung vì bổn cung là người ngoài hay sao? Chỉ có chút danh phận đã dám làm cao, thật sự tưởng bổn cung không trị được ngươi à? Cẩn thận cái mạng chó của ngươi đấy!”Nàng giận dữ quát mắng nữ quan đang quỳ dưới đất, dung nhan dù vì tức giận mà méo mó nhưng vẫn diễm lệ vô song. Nữ quan nín lặng như cút, không dám phản bác, bởi ai cũng hiểu, Quý Phi đang mượn cớ trách phạt kẻ khác để trút giận. Nhưng không ai dám hé môi, bởi nàng là mỹ nhân mà Hoàng Thượng dùng cả thành trì để đổi lấy. Từ ngày nàng vào cung, ba ngàn mỹ nữ chẳng khác gì hư vô, mọi sủng ái đều đổ dồn lên một mình nàng. Nếu không phải Hoàng Hậu là cháu ruột của Thái Hậu, lại còn là thanh mai trúc mã của Hoàng Thượng, e rằng một canh giờ trong ngày sinh thần kia cũng chẳng thể giữ chân được người.Ta cúi đầu, lặng lẽ lấy khăn lau đôi chân trắng muốt như ngọc, cẩn trọng đến từng chi tiết. Mỹ nhân vẫn tiếp tục nổi giận, có lẽ đã chán ghét sự yên lặng của những kẻ không dám chống đối, liền một cước đá thẳng vào n.g.ự.c ta. Một chân còn lại vô ý rơi vào chậu nước, bọt nước văng tung tóe, táp thẳng lên mặt ta.Nhiệt độ ấm áp của nước hòa cùng cơn đau nơi lồng n.g.ự.c khiến ta hít sâu một hơi lạnh buốt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không dám phát ra dù chỉ một tiếng rên rỉ. Quý Phi cúi đầu nhìn ta, khóe môi khẽ nhếch lên đầy trào phúng, dùng mu bàn chân móc lấy cằm ta, ép ta phải ngẩng mặt lên đối diện với nàng:“Sao? Ngươi cũng dám oán hận bổn cung?”Ta ngẩng đầu, ánh mắt vẫn hướng xuống dưới, nhẹ nhàng cầm khăn lụa lau sạch vết nước trên chân nàng, khẽ giọng đáp:“Nô tỳ không dám, chỉ lo lắng không biết cú đá vừa rồi có khiến nương nương bị thương hay không?”Nàng thoáng sững người, sau đó bật cười khinh miệt:“Tiện tỳ đúng là tiện tỳ, chỉ đáng làm nô tài rửa chân cho bổn cung!”Ta thuận miệng đáp lời: “Nô tỳ là nô tài, nhưng cũng là nô tài của nương nương, vẫn cao quý hơn những kẻ khác trong cung. Được hầu hạ nương nương rửa chân, ấy là phúc phận tu luyện tám đời của nô tỳ.”Lời ta nằm ngoài dự đoán của nàng, nhưng dường như lại khiến tâm tình nàng dịu đi đôi chút.“Xem như ngươi biết điều.”Nàng không nói thêm nữa, bởi sau lưng truyền đến một thanh âm trầm thấp: “Kiều Kiều.”Tay ta thoáng khựng lại. May mắn thay, Quý Phi vui mừng khôn xiết, không phát hiện ra sự bất thường ấy. Nàng lập tức nhấc chân trần chạy về phía người đàn ông đứng không xa, giọng nói mềm mại tựa lông vũ phất nhẹ nơi đáy lòng:“Hoàng Thượng~ Người sao lại tới đây? Không phải đã định bồi tiếp Hoàng Hậu ở Phượng Loan Cung sao? Thiếp còn tưởng, người đã quên mất Kiều Kiều rồi chứ.”Vừa nói, khóe mắt đã long lanh giọt lệ trong suốt.Mỹ nhân rơi lệ, tựa đóa lê hoa đẫm sương, ai nhìn thấy lại không xót xa?Phí Khởi cũng vậy, thậm chí càng thêm mê đắm. Chỉ một giọt lệ ấy, hắn có thể vì nàng mà dâng cả thành trì.“Nàng nói linh tinh gì vậy? Trẫm chỉ coi Diệu Yên như muội muội mà thôi. Hôm nay mẫu hậu cũng ở đó, trẫm mới ngồi lâu hơn một chút, làm sao có thể quên Kiều Kiều được?”Vịt Bay Lạc Bầy“Thật chứ?” Quý Phi ngây thơ hỏi lại.Ánh mắt Phí Khởi tràn đầy nhu tình, ôm lấy mỹ nhân vào lòng, đáy mắt dâng trào dục niệm. Bỗng hắn phát hiện nàng chân không giày, bèn hỏi:“Sao lại không mang giày?”“Không phải vì thần thiếp nôn nóng muốn gặp Hoàng Thượng sao? Hoàng Thượng trách thần thiếp ư?”“Hahaha, sao lại là lỗi của nàng được? Thiên hạ này, ai ai cũng có thể sai, nhưng duy chỉ có Kiều Kiều là không thể!”Phí Khởi cười lớn, bế nàng vào lòng, từng bước tiến về phía long sàng. Thanh âm phán xuống:“Kẻ rửa chân, phạt quỳ bên ngoài một canh giờ.”Những lời sau đó, ta chẳng còn nghe rõ nữa.Bởi vì ta đã bước ra khỏi cửa.Hoàng thành vào đông lạnh buốt thấu xương, nước rửa chân trên mặt tựa như đóng băng trong khoảnh khắc, khiến làn da ta cũng như đông cứng lại.“Mau quỳ xuống đi, thứ hạ tiện! Ngươi thực sự nghĩ Quý Phi nương nương dễ dàng thân cận ư? Hừ, đáng đời!”Nữ quan chưởng sự trong lòng vốn đã bực bội, liền thừa cơ đá mạnh vào đầu gối ta, khiến ta ngã xuống nền tuyết lạnh.Xung quanh vang lên những tiếng cười nhạo khe khẽ.Dĩ nhiên, tiếng cười trong điện càng lớn hơn.Ta cứ thế lặng lẽ quỳ, lặng lẽ lắng nghe.Có lẽ do tiếng cười quá chói tai, hoặc cũng có lẽ vì mùa đông năm nay quá lạnh, mà ta lại sinh ra ảo giác.Ta nhìn thấy một thân ảnh khoác giáp bạc bước về phía mình, dịu dàng cầm lấy đôi tay ta, ánh mắt đầy xót xa:“Sao lại không vào trong? Bên ngoài lạnh lắm, Tố Nương, chúng ta vào nhà đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro