Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 15
Tuyệt Tình Khanh Chủ Đẳng Trước
2025-03-15 05:15:03
“Bốp!”“Tiện nhân! Bổn cung sớm đã biết ngươi tâm tư bất chính!Không ngờ lại to gan đến mức dám nằm trên long sàng của bổn cung!Hôm nay bổn cung nhất định phải g.i.ế.c ngươi! Giết ngay bây giờ!”Ngọn nến chập chờn, bước chân vội vã tiến lại gần, bàn tay kia cũng vung xuống theo.Cái tát bỏng rát giáng lên mặt, mang theo cơn phẫn nộ kinh thiên động địa của kẻ trên cao.Ta chỉ khoác một lớp áo mỏng, thuần thục quỳ xuống đất, trong lòng chỉ có một suy nghĩ—Thì ra dù là một Quý phi khuynh quốc khuynh thành, khi bị ghen tuông và oán hận che mờ lý trí, gương mặt méo mó ấy cũng trở nên xấu xí đến vậy.Vịt Bay Lạc BầyNhưng nương nương à, người cũng từng vì gương mặt này mà được sủng ái.Giờ đây, bộ dạng này của người—làm sao có thể khiến bậc đế vương trên long sàng còn động lòng thương tiếc nữa?Ta không lên tiếng, cũng không kêu oan, chỉ lặng lẽ chịu đựng những cú đá, cú đ.ấ.m như ngầm chấp nhận mọi tội danh.Cơn giận của Quý phi bùng lên đến cực điểm, nàng ta thét lên, lao tới, móng tay sắc bén sắp cào nát khuôn mặt nhạt nhòa của ta.“Đủ rồi.”Một bàn tay mạnh mẽ ngăn lại.Trong căn phòng này, thậm chí cả Đại Thịnh, người có quyền lực cao nhất rốt cuộc cũng không còn im lặng nữa. Giọng nói mang theo vẻ không kiên nhẫn xen lẫn chút phiền muộn:“Là ý chỉ của trẫm, không liên quan đến nàng ta.Quý phi, nàng càng lúc càng không hiểu quy củ rồi.”“Choang!”Chiếc bình ngọc bích trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Một mảnh nhỏ văng trúng mu bàn chân ta, ta khẽ run lên theo phản xạ.Bỗng nhiên, một cảm giác chênh vênh ập đến—Ta bị bế bổng lên, rơi vào một vòng tay rộng lớn, vững chãi.Quý phi trừng mắt đầy kinh hoàng, không thể tin nổi.Nàng ta hẳn là nhớ rất rõ—Hôm nay là lần đầu tiên từ khi bước chân vào Đại Thịnh, nàng ta bị trách phạt thẳng mặt như thế này.Mà người quở trách nàng ta, chính là bậc quân vương từng hứa hẹn cả đời sủng ái.Đôi mắt rực rỡ ánh lên lệ quang, những giọt nước mắt tựa chuỗi trân châu đứt đoạn, lã chã rơi xuống.Nhưng lần này, chẳng ai động lòng cả.Bóng đế vương xa dần, chẳng buồn ngoái lại.Bởi vì… quá xấu.Kinh hoàng, căm hận, kiêu ngạo, ghen tỵ—tất cả hòa vào một gương mặt, xấu xí đến cực độ.Vừa ra khỏi cung điện, gió lạnh thổi tới, ta theo phản xạ rụt người lại.Hắn bật cười một tiếng, lồng n.g.ự.c khẽ rung lên.“Rét như vậy mà cũng sợ, vậy sao lúc bị đánh lại cứng đầu không chịu cầu xin?”Đầu ta vùi sâu vào lòng hắn, chẳng muốn nhìn thấy gương mặt ấy.Giọng nói ta vang lên, có chút buồn bực:“Đó là nương nương, nô tỳ là người của nương nương.”Hắn không chút do dự nói:“Từ nay về sau—không còn phải thế nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro