Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ

Chương 20

Tuyệt Tình Khanh Chủ Đẳng Trước

2025-03-15 05:15:03

Hôm sau, ta tình cờ gặp Quý phi đang được đông đảo phi tần vây quanh trong ngự hoa viên.Nàng vẫn mỹ lệ động lòng người, đẹp đến mức không ai dời mắt nổi. Nhưng rốt cuộc cũng chịu hạ mình, đứng chung với những nữ nhân từng có da thịt thân cận với Hoàng thượng, cười rạng rỡ đầy đắc ý.Còn trong nụ cười ấy có bao nhiêu cay đắng nuốt vào, chỉ e chỉ có mình nàng hiểu rõ.“Thì ra Quý phi cũng ở đây. Hôm nay ta không khỏe, Dung tần, ngươi theo ta về cung đi.”Vừa thấy nàng, Hoàng hậu gần như ngay lập tức kéo tay ta nói.Quý phi khinh thường dáng vẻ nhu nhược của nàng, hoặc có lẽ, cả hậu cung này chẳng mấy ai coi trọng vị Hoàng hậu nhát gan ấy. Tôn kính cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.“Hoàng hậu nương nương không khỏe, sao còn kéo người khác đi cùng?Phục Linh, ngươi gặp bản cung cũng không hành lễ, chẳng lẽ đã quên mất chủ cũ này rồi?”Giọng nàng đè nén, đầy áp lực.Ta vốn đã quen, đến mức chẳng buồn phản kháng:“Phục Linh tham kiến nương nương.”Đây là lần đầu tiên ta gặp lại nàng kể từ khi được sủng ái.Nhưng ta biết, trong lòng nàng, ta chẳng khác nào một bó thuốc nổ.Dù nàng có cố gắng kìm nén tính khí, dịu dàng hiền thục thế nào, cũng không thể thay đổi bản chất bên trong.Ngược lại, thời gian trôi qua càng lâu, thuốc nổ càng khô, chỉ chờ ta mở miệng, lập tức sẽ châm ngòi, rồi bùng lên một vụ nổ kinh thiên động địa.Quả nhiên, nàng lạnh lùng cười:Vịt Bay Lạc Bầy“Thật là vô phép tắc! Ta là Quý phi, còn ngươi chẳng qua chỉ là một tần mà thôi.À, suýt nữa bản cung quên mất, ngươi vốn chỉ là một cung nữ rửa chân trong cung ta, gặp lại chủ cũ, sao còn chưa quỳ xuống hành đại lễ?”Nói chuyện quá khứ giữa chốn đông người, rõ ràng là muốn sỉ nhục ta.Các phi tần có thể nhập cung tất nhiên đều xuất thân cao quý. Nghe vậy, ai nấy đều lộ vẻ khinh ghét:“Thì ra là một cung nữ rửa chân, thân phận thấp kém như vậy, sao có thể đứng ngang hàng với chúng ta?”“Đừng có quỳ ở đây nữa, lúc trước chỉ nói là cung nữ trong cung Quý phi, nào ngờ lại hầu hạ người ta theo kiểu đó. Đứng chung chỗ thôi đã thấy ghê tởm rồi!”“Thối c.h.ế.t đi được, toàn mùi nghèo kiết xác, chẳng trách Hoàng thượng chán ghét nàng ta, hóa ra chỉ là mới mẻ nhất thời mà thôi.”“Ngươi…”Hoàng hậu định nói gì đó, nhưng bị ta kéo nhẹ ống tay áo.Khi nàng nhìn qua, ta đã vén váy quỳ xuống trước mặt Quý phi, cúi đầu dập mạnh xuống đất, rồi nhẹ giọng lặp lại:“Phục Linh, tham kiến nương nương.”Quý phi im lặng hồi lâu, bước lên, nâng cằm ta, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy oán hận lạnh lẽo, nghiến răng nói:“Ngươi nghĩ ngươi là cái thứ gì? Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.Hoàng thượng và ta chỉ vì chút hiểu lầm mà có khoảng cách, ngươi liền nhân cơ hội chen chân vào.Nhưng ngươi có biết không? Trong lòng Hoàng thượng, từ đầu đến cuối chỉ có một mình ta! Chỉ cần ta yếu đuối một chút, ngươi sẽ chẳng còn là gì hết! Tiện nhân!”Nàng vừa tuyệt sắc khuynh thành, vừa kiêu hãnh ngạo mạn.Có lẽ, Hoàng thượng có thể vì bất kỳ ai mà phụ nàng, nhưng người đó tuyệt đối không thể là ta—một cung nữ rửa chân hèn mọn.Ta bị ép nhìn nàng, chậm rãi nở nụ cười:“Đúng vậy, trong lòng Hoàng thượng chỉ có nương nương, nô tỳ chẳng qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi, nương nương đừng tức giận.”Đồng tử nàng co rút, lập tức hiểu được ẩn ý trong lời ta.Ta là một sự cố, vậy những người phía sau nàng thì sao?Từng người một, chẳng lẽ cũng là sự cố ngoài ý muốn?Nàng đột ngột hất mạnh ta ra, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, giáng cho ta một bạt tai, mắng lớn:“Tiện nhân! Tiện nhân!”Cơn giận này dọa sợ tất cả mọi người.Vì ai cũng hiểu rõ, lần này, nàng không chỉ đang mắng ta.Nhưng nàng vẫn chưa nguôi giận, ném chiếc khăn lụa trong tay xuống ao bên cạnh, ánh mắt đầy độc ác:“Ngươi không phải rất giỏi bơi lội sao? Không phải giỏi lắm à?Lúc trước còn nhảy xuống hồ vào mùa đông, cứu người không chút khó khăn, vậy thì bây giờ xuống mà nhặt khăn cho bản cung đi!Đây là tín vật định tình Hoàng thượng ban cho bản cung, nếu làm mất, bản cung sẽ hỏi tội ngươi!”“Quý phi!”Hoàng hậu hoảng hốt:“Ao sâu, đừng có làm bậy!”Nhưng sao nàng có thể nghe lọt?Trái lại, nghe vậy, nàng càng cười lạnh:“Còn đứng đó làm gì? Mau xuống đi! Hay là ngươi nghĩ mình bây giờ đã là một tần, bản cung không thể sai khiến ngươi nữa?Cung nữ rửa chân mãi mãi cũng chỉ là cung nữ rửa chân!”Ta lập tức đổi sang dáng vẻ cung kính:“Nô tỳ, tuân mệnh.”Nhưng thực ra ta không bơi giỏi, ngày trước chỉ là lúc nhỏ nghịch nước chơi đùa mà thôi.Chỉ có một người biết bơi rất giỏi…Ta đã từng vô số lần nhìn thấy hắn nhảy xuống sông, đôi tay rắn chắc quạt nước mạnh mẽ, lao vào dòng chảy, không bao lâu đã ôm một con cá đang giãy giụa, cười với ta:“Tố nương, ta bắt được rồi!”Nước xuân lạnh buốt, chẳng tốt đẹp hơn mùa đông là bao.Hồi tưởng lại chuyện cũ trong tình cảnh này, thực sự chẳng dễ chịu chút nào.Ta cảm nhận được cơn đau buốt toàn thân, bộ cung phục dày nặng kéo ta chìm xuống, mãi đến khi nhặt được chiếc khăn, ta mới bơi lên bờ.Nhưng lúc lên đến nơi, ta được Phục Âm và cung nữ của Hoàng hậu kéo lên, bụng đau quặn đến mức ta co người lại trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, khiến đám quý nhân kim chi ngọc diệp sợ hãi.Hoàng hậu hiếm hoi lấy hết can đảm, lớn tiếng gọi thái y.Sắc mặt Quý phi cũng khó coi không kém, nhưng nàng không chịu nhận sai, cắn răng quát lên:“Gấp cái gì? Trước đây ả ta còn nhảy xuống ao giữa trời đông mà không hề gì, bây giờ chỉ là giả vờ mà thôi!Ta biết ngay là ngươi tâm cơ thâm trầm, muốn hãm hại bản cung. Bản cung nói cho ngươi biết, đừng hòng! Đứng dậy cho ta!”Nói rồi, nàng giơ chân đá ta.Mũi giày cung phi chạm vào bụng ta, trên đó còn đính trân châu, đá xuống khiến cơn đau càng thấu tận xương.Đau đến mức ta không phân biệt nổi đó là cơn đau da thịt, hay nỗi đau chia lìa cốt nhục.“Máu… m.á.u chảy kìa!”Ai đó kinh hãi hét lên, chỉ vào vệt m.á.u chảy dài giữa hai chân ta, thần sắc hoảng loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ

Số ký tự: 0