Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 22
Tuyệt Tình Khanh Chủ Đẳng Trước
2025-03-15 05:15:03
Bước chân của Hoàng thượng chợt khựng lại, hắn quay đầu, ánh mắt tràn đầy áy náy nhìn ta:“Phục Linh, không sao đâu, không sao cả… Trẫm và nàng vẫn sẽ có con, trẫm nhất định sẽ lấy lại công bằng cho nàng…”Ta yếu ớt cất giọng:“Thần thiếp đều biết cả, chuyện này không trách ai, chỉ là do thần thiếp thân thể yếu ớt, không có phúc phận mà thôi.”“Không được nói bậy!”Hắn bước lên trước, thấy ta không hề đau đớn đến mức gào khóc, sắc mặt hắn dần dịu lại.“Nếu nàng có thể bình tâm một chút, mềm lòng tha cho bọn họ, trẫm cũng sẽ chiều theo ý nàng, nhưng không được nói những lời xui xẻo đó.”Ta mỉm cười gật đầu:“Được.”Khóe môi hắn cũng khẽ cong lên, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi:“Nàng đang nắm thứ gì trong tay? Người dưới thế nào cũng không gỡ ra được.”Ta chậm rãi buông lỏng tay trước mặt hắn, rồi chăm chú nhìn sắc mặt hắn dần dần trắng bệch.Đó là một tấm khăn thêu, trên đó thêu đôi uyên ương sống động như thật.Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ:“Đây là chiếc khăn mà Quý phi nương nương sai thần thiếp xuống nước tìm về, hẳn là rất quan trọng.”Giọng hắn run rẩy:“Nàng có biết đây là vật gì không?”Ta dập tắt chút may mắn cuối cùng của hắn:Vịt Bay Lạc Bầy“Biết chứ, Quý phi nương nương nói, đây là tín vật định tình giữa bệ hạ và người.”Ta cười, đặt chiếc khăn vào tay hắn, nhẹ giọng nói:“Bệ hạ, vậy thì vật nên trả về chủ cũ rồi.”Hoàng thượng à, đúng như ngài nghĩ đấy, chính tín vật định tình ngài tặng Từ Kiều Kiều đã chôn vùi một đứa con của ngài.Hắn đột ngột đứng bật dậy, mắt trợn trừng đầy phẫn nộ:“Thôi Phục Linh!”“Nàng biết! Nàng biết hết, vậy tại sao vẫn giữ vẻ mặt này! Tại sao nàng không giận dữ? Tại sao nàng vẫn có thể cười! Hay là vì nàng vốn không quan tâm?! Nàng không quan tâm đến đứa trẻ, cũng chẳng quan tâm đến trẫm! Vậy rốt cuộc nàng quan tâm điều gì?! Trước đây như vậy, bây giờ cũng như vậy! Rõ ràng khi trẫm ở bên phi tần khác, dù là Hoàng hậu cũng sẽ ghen tuông oán hận, chỉ riêng nàng—nàng lại có thể mỉm cười chúc mừng trẫm được mỹ nhân!”Hắn nhìn ta, gần như là oán hận mà gằn từng chữ:“Trong mắt nàng, rốt cuộc có từng có trẫm hay không?”Chậc, nhìn người thật chuẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro