Giang Nam Xuân: Sau Gió Trăng Chỉ Còn Lặng Lẽ
Chương 25
Tuyệt Tình Khanh Chủ Đẳng Trước
2025-03-15 05:15:03
Trong đó cũng có một đoạn nhạc đệm.Ninh tần, người bị cấm túc hai năm, cuối cùng cũng được thả ra.Khi ấy, ta đang ngồi bên cạnh Phí Khởi, vừa dâng lên chén canh lê tuyết đã hầm suốt nhiều canh giờ.Không còn cách nào khác, những ngày gần đây hắn cứ ho khan không dứt, uống nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu.Người bước vào vận một thân tố y, quỳ sụp xuống đất. Hai năm bị lạnh nhạt khiến tâm tính nàng thay đổi hoàn toàn, không còn vẻ kiêu căng, chỉ còn lại yếu đuối mong manh. Gương mặt tuyệt sắc không hề thoa phấn, lại càng lộ ra một loại phong vận đặc biệt.Phí Khởi vừa nhìn đã ngây ra.“Nương nương nếu còn oán hận thần thiếp, thần thiếp nguyện quỳ thêm nữa. Chuyện khi xưa… chẳng qua chỉ là thần thiếp vô tình thất thủ, tuyệt không phải cố ý.”Nàng vừa nói, nước mắt vừa lã chã rơi như hoa phù dung trong mưa:“Nhưng suy cho cùng, vẫn là lỗi của thần thiếp.”Phí Khởi thoáng hiện vẻ không đành lòng, nhưng rốt cuộc cũng chưa quên hài tử đã mất.Còn ta, ta đã đứng dậy, đỡ nàng lên:“Nương nương, chuyện cũng đã qua rồi.”Nàng ngỡ ngàng:“Thần thiếp… giờ chỉ là một tần phi…”“Trong lòng ta, nương nương mãi mãi vẫn là nương nương.”Nàng không nói gì nữa, trông như cảm động lắm.Chỉ có điều, nếu ta không đứng gần đến thế, có lẽ đã không kịp thấy thoáng oán hận lóe lên trong mắt nàng.Một màn hòa thuận như vậy, Phí Khởi tất nhiên vui vẻ.Dù sao thì chiến sự giữa Thiên Nguyệt quốc và Đại Thịnh nay đã lắng xuống nhờ vị thiếu niên tướng quân kia, hai nước còn vừa ký kết minh ước. Lúc này mà để Ninh tần chịu khó xử, cũng đồng nghĩa với việc làm mất thể diện.Người ta nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.Nội giám cao giọng bẩm báo:“Bệ hạ, Thẩm tướng quân đã đến.”Phí Khởi cho Ninh tần lui ra, lại không bảo ta tránh đi, chỉ mỉm cười:“Hắn đã đến thì cứ cho vào.”Cánh cửa mở ra, cơn gió lạnh bên ngoài theo người vừa bước vào mà lùa tới. Vì quá vội, hắn vẫn chưa thay giáp trụ, bước đi phát ra những tiếng động nặng nề.Ta hơi thất thần.Thì ra làm tướng quân lại phong quang đến vậy.“Vi thần bái kiến bệ hạ.”Vịt Bay Lạc BầyGiọng Thẩm tướng quân còn rất trẻ, dù Phí Khởi trêu chọc thế nào, hắn cũng đối đáp trôi chảy, hoàn toàn không có vẻ kiêu căng hay non nớt của một thiếu niên tướng soái.Chỉ là trò chuyện một hồi, vẫn phải quay về chính sự. Lần này, bàn đến quân lương.“Năm nay trời lạnh hơn những năm trước, nếu vẫn phân phát theo lệ cũ, e rằng binh lính biên cương khó mà cầm cự nổi.”“Vậy ngươi còn muốn bao nhiêu nữa? Lại là bạc sao? Trong quốc khố có bao nhiêu bạc… khụ khụ khụ… những năm trước có thể, cớ gì năm nay lại không?!”Phí Khởi ho sặc sụa, ta vội vàng đưa canh lê tuyết cho hắn.Hắn cau mày bực bội:“Ngày tốt thế này, lại phải bàn chuyện này, thật đúng là mất hứng!”Thẩm Lê không nói thêm, cũng không lui xuống.Hắn cứ đứng thẳng tắp tại chỗ, đến mức Phí Khởi cũng phải bật cười:“Ngươi… ngươi đây là đang ép trẫm! Tính khí quả nhiên giống hệt phụ thân ngươi!”Hắn không để ý đến Thẩm Lê nữa, quay sang ta:“Hôm nay trên người nàng có mùi thuốc, nghe nói nàng còn lập Phật đường, lẽ nào lại bệnh rồi?”Ta cười nhạt:“Bệnh cũ thôi, lập Phật đường, chẳng qua cũng chỉ là cầu phúc.”Nụ cười của hắn thoáng sượng lại.Bệnh cũ trên người ta, từ trước đến nay chỉ có một.Sau lần sẩy thai năm ấy, bụng ta mãi chẳng có động tĩnh. Dù uống bao nhiêu thuốc, cũng chẳng thể thay đổi gì.Có lẽ vì cảnh tượng trước mắt gợi nhớ chuyện xưa, ta bỗng lỡ lời đôi chút:“Trời lạnh như thế này, chẳng biết đứa nhỏ kia, nếu được đầu thai sang nhà khác, có bị rét hay không.”Nhớ lại khoảnh khắc ta nắm tay Ninh tần, nhẹ giọng nói lời tha thứ, Phí Khởi bất giác ngồi không yên.Cuối cùng, Thẩm Lê cũng chờ được điều hắn muốn—số bạc mà hắn dù có khẩn cầu cũng không được.Vậy mà nay lại có, chỉ bởi bậc thiên tử cao cao tại thượng, vì thương xót người bên cạnh, mà than nhẹ một câu:“Cứ coi như tích phúc đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro