Chương 1
Vô Đại Kỳ
2024-07-14 18:55:53
Trong buổi chiều Giáng Sinh những bông tuyết lả lơi từ trên trời rơi xuống đất, Thất Phân ôm tuần lộc nhồi bông mà ước mong, hét lớn: “Tôi ước mình có một mối tình, chỉ cần nắm tay thôi cũng được.”
Mẹ của Thất Phân xách vali gõ cửa phòng mở, “Đàn ông luôn suy nghĩ theo cách hiện tại.”
Thất Phân: “...lão bà bà!”
Mẹ cô ném thẻ tiền lương cho cô, “Mẹ sẽ đi cùng ba con làm nghiên cứu một năm rưỡi không về, thẻ lương đây, tự lo cho mình đi.” Vẫy tay tạm biệt rồi lại nhớ ra điều gì, “Hy vọng khi mẹ trở về nhà có thêm một người đàn ông.”
“Mẹ à?” Thất Phân tức giận hét lên.
“Con là con heo mụn cóc châu Phi sinh ra hay là con heo mụn đen.” Mẹ Thất Phân vẫy tay tạm biệt.
“Không gặp nữa!”
Bố mẹ Thất Phân nghiên cứu động vật hoang dã, thường xuyên đi công tác nước ngoài, ngay cả Thất Phân cũng sinh ra ở đồng cỏ châu Phi.
Các bạn cùng lớp nghỉ hè là đi du lịch cùng gia đình ở những nơi đẹp đẽ, ăn uống vui vẻ, còn Thất Phân phải theo bố mẹ ở đồng cỏ châu Phi bị các loài côn trùng cắn, xem xác động vật thối rữa, ăn uống khổ cực như một kẻ tị nạn.
Vào đại học, Thất Phân thấy các bạn nữ xung quanh đều là những cô gái trắng mịn đáng yêu, cô thề sẽ lấy lại làn da khi mới sinh, không có việc quan trọng ban ngày nhất định không ra ngoài, ra đường nhất định mang dù, bôi kem chống nắng. Ban đầu đã đen, cộng với ở nhà lêu lổng, đến lúc tốt nghiệp đại học vẫn chưa có bạn trai.
Thất Phân nằm dài trên giường nghĩ bụng tối ra ngoài mua đồ ăn ngon rồi ngủ thiếp đi.
Mỗi năm vào ngày Giáng Sinh, Vương quốc Giáng Sinh sẽ cử nhiều công dân đến bên những người có điều ước tốt đẹp và trước ngày Giáng Sinh năm sau giúp họ thực hiện ước mơ.
Vương trượng vung lên, xe tuần lộc đã chất đầy phong bì có tên người nhận, những người nhận được phong bì chính là sứ giả Giáng Sinh.
Thái tử Giáng Sinh nhìn phong bì trên tay, bước đi vội vã vào thư phòng của đức vua, “Thưa phụ vương, con không muốn đi.”
Đức vua đóng sổ ghi chép lại, nhìn đứa con ngày càng giống mình, “Lễ, con là thái tử phải nêu gương cho mọi người.”
“Thưa phụ vương, ngài vẫn chưa nhìn thấu lòng tham của họ sao?”
“Lễ, con nhớ rằng, chúng ta không phân biệt tốt xấu chỉ phân biệt điều ước có tốt lành hay không, đi đi, thời gian đã đến.”
“Thưa phụ vương!”
“Tuần lộc, đưa thái tử đi.”
Con tuần lộc của thái tử lững thững bước ra khỏi thư phòng.
“Thưa phụ vương, con sẽ chứng minh lòng tham của họ không còn xứng đáng để chúng ta thực hiện nữa.”
Thất Phân bị đói thức dậy, bụng kêu ùng ục không ngừng lăn qua lăn lại mới mở mắt ra.
“Nguyện vọng thật sự của cô chỉ là hy vọng có một người bạn trai, nắm tay thôi à?” Một giọng nói lạnh như băng vọng vào tai rồi xộc thẳng vào đầu óc.
“Đúng rồi!” Chờ đã! Thất Phân đột ngột ngồi bật dậy, quay đầu về hướng phát ra tiếng nói, “Á á á á! Tên cướp sắc trắng trợn!” Kéo chăn lên, che ngực lại.
Người đàn ông ngồi thẳng tắp trên ghế sang trọng trước giường cô đứng dậy, cúi chào, “Tôi tên Lễ, hoàng tử Vương quốc Giáng sinh giúp cô thực hiện ước nguyện.”
“Xì, còn thần đèn Aladdin nữa! Tôi thấy anh chỉ là kẻ trộm!” Thất Phân nhảy dậy tung một cú đá 'Phật Sơn Vô Ảnh' vào anh ta, ai ngờ đối phương võ công cũng khá, lùi nhanh một bước né khỏi, mặt vẫn bình thản.
“Cô tên Lưu Thất Phân, sinh viên trường A, ba cô tên Lưu Sơn, mẹ là Cảnh Hạnh Hưởng, đều là nhà nghiên cứu động vật hoang dã quanh năm vắng nhà.”
“Còn dám nói mình không phải kẻ trộm, tôi thấy anh đã dò la xem xét kỹ càng rồi đấy, mẹ tôi vừa đi anh đã tới.” Thất Phân nắm chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn tên 'trộm' mặc vest xanh đậm chỉnh tề này.
“Đây là giấy tờ chứng minh thân phận của tôi.”
Thất Phân cảnh giác nhận lấy một tờ giấy tựa như chứng minh nhân dân, lạnh buốt, trên ảnh là người đứng trước mặt, “Hoàng tử Vương quốc Giáng sinh, Lễ?”
“Ừm.”
Thất Phân liếc mắt nhìn anh ta, “Mới trốn khỏi bệnh viện tâm thần à?”
Lễ lại ngồi thẳng nghiêm túc nhìn cô, “Cho dù cô có tin hay không, giúp cô hoàn thành ước nguyện chính là sứ mệnh của tôi.”
Thất Phân nhìn thẳng vào mắt anh, “Màu mắt anh thật đẹp, màu xanh đậm.”
Người dân Vương quốc Giáng sinh đều có màu mắt xanh đậm, một màu xanh đậm của bầu trời đông giá rét, lạnh lẽo.
“Cảm ơn.”
Thất Phân suy nghĩ trong đầu, nhìn trang phục của anh ta hoàn toàn không giống kẻ trộm, cũng rất lịch sự, quan trọng là ngoại hình cũng được nhưng anh ta đã vào nhà cô như thế nào đây? Và cái ước nguyện đó chỉ có cô và mẹ biết thôi.
Hay là???? Đây là đối tượng mẫu thân đại nhân giới thiệu cho cô?
Bà Cát tìm được một anh chàng tốt như vậy ở đâu?
Thất Phân sửa sang lại tâm trạng buồn ngủ của mình, kéo chăn lên trên ngực, để lộ nụ cười thanh lịch, “Có thể phiền anh ra phòng khách đợi tôi một lát được không?”
“Được.”
Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, Thất Phân hất chăn ra, chạy vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, trang điểm, kéo toàn bộ quần áo trong tủ ra ném lên giường, bắt đầu lựa chọn, vừa gọi video cho bạn cùng phòng xin tư vấn.
“Hẹn hò lần đầu phải hỏi những gì đây?”
Người bên kia dường như bị đánh thức, lơ mơ trả lời, “Hẹn hò? Tự giới thiệu bản thân, hỏi phía nam có xe không, có nhà không, có tiền không thôi, còn hỏi gì nữa?”
“Vậy tôi mặc gì bây giờ?”
Sau một lúc lâu mới truyền tới tiếng thở đều đều.
Thất Phân:... Thầm thì cúp video, chọn một chiếc váy trắng.
Lễ cao quý lịch thiệp ngồi đó, cởi bỏ vest treo trên lưng ghế sofa, vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng.
Thất Phân ho một tiếng theo kiểu quý cô, ngồi xuống, nhỏ nhẹ nói: “Xin chào, tôi tên là Lưu Thất Phân, 23 tuổi, sinh viên của trường A, gần đây thi đậu nghiên cứu sinh, là một cô gái nhàn rỗi. “
“Tôi biết.”
Thất Phân đưa tay vuốt tóc dài: “Anh không nên tự giới thiệu một chút sao?”
“Xin chào, tôi tên Lễ, hoàng tử nước Giáng Sinh, đến đây với mục đích giúp cô tìm bạn trai, chỉ nắm tay thôi.”
Thất Phân:... Câu hỏi tiếp theo, “Có xe không?”
Lễ lắc đầu.
Không sao, bây giờ tắc đường kinh khủng không lái xe cũng được.
“Có nhà không?”
Lại lắc đầu.
Không sao, bố mẹ cô còn căn hộ.
“Có tiền không?”
Lắc đầu tiếp.
“Có năm vạn không?”
“Nước Giáng Sinh không cần tiền nhân dân tệ.”
Thất Phân:... Bà Cát sao có thể nông cạn chỉ nhìn ngoại hình! Ít ra cũng cho ít tiền để mặt mũi chứ!
Thẻ ngân hàng?! Không lẽ bà Cát còn định để cô nuôi tên tiểu bạch kiểm này? Cô tồi tệ đến vậy sao?
Thất Phân nhướng mày nhìn từ trên xuống dưới tên tiểu bạch kiểm này, quả thực có tiềm năng được bao nuôi.
Lễ đột nhiên đứng dậy, cầm lấy áovest, “Mục đích của tôi đã nói rõ, tôi còn phải đến nhà khác, tạm biệt.”
Gì? Còn nhà khác nữa?
Loại đàn ông này cô không cần đâu, cô kiêu ngạo ngồi đó, quyết không nhúc nhích, “Đi chậm chậm nhé, không tiễn đâu!”
Tuyết tan trời quang.
Thất Phân đói cồn cào, trong tủ lạnh chỉ còn cơm trưa hôm qua.
Đang nấu cơm, cô gọi video cho mẫu thân để mắng cho bà một trận, giới thiệu cái gì mà đối tượng tồi, không tiền đã đành, óc còn kém, kết quả không thể kết nối.
Ăn xong bữa sáng, Thất Phân tẩy trang rồi nằm trên giường nghe truyện chuẩn bị ngủ thêm một giấc bù lại giấc ngủ đã hy sinh vì nghiên cứu sinh, phải bù đầy đủ.
Trưa dậy ăn trái cây lót dạ, chiều ở nhà xem vài bộ phim, chờ tối xuống sẽ ra ngoài mua đồ tích trữ, rồi sẽ không phải ra khỏi cửa nữa.
Giữa đông lúc 5h trời đã tối, bầu trời xanh thẫm dần xuất hiện sao lấp lánh, Thất Phân dẫm trên tuyết lạo xạo, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chợt nhớ tới đôi mắt của anh chàng đó.
Thật đẹp, vẻ đẹp u tịch.
“Lưu Thất Phân nghĩ gì thế? Hắn chỉ là tiểu bạch kiểm!” Thất Phân vỗ mặt mình một cái nhanh chóng đi về siêu thị.
Trong siêu thị đang phát nhạc Giáng sinh, các loại quà Giáng sinh cũng đang giảm giá, Thất Phân đã qua tuổi háo hức quà Giáng sinh, năm nay Giáng sinh quả thực cũng không có bất ngờ nào, ngoại trừ sáng nay.
Đẩy xe chậm rãi vừa đi vừa nhìn, Thất Phân chọn một hộp sô cô la treo hình ông già Noel bản Q.
Cầm lên chọt chọt vào mắt nó: “Màu đen.”
Vai trái nặng hẳn, Thất Phân quay đầu, nhìn thấy cổ tuyết trắng, ngước nhìn lên, là đôi mắt xanh thẫm.
“Ha, người không một xu cũng dám đi siêu thị à?” Thất Phân chạm tay anh chuẩn bị gỡ xuống, Lễ lập tức giật tay ra như bị rắn cắn.
Anh ghét cảm giác bị cháy này, hôm nay bị cháy đã vài lần rồi.
Cảm giác lạnh buốt khiến cô không kìm được run lên: “Ôi mẹ ơi, tay lạnh thế.”
“Tôi muốn bộ này.” Lễ lạnh lùng chỉ vào bộ sô cô la trong xe đẩy của Thất Phân.
Mẹ của Thất Phân xách vali gõ cửa phòng mở, “Đàn ông luôn suy nghĩ theo cách hiện tại.”
Thất Phân: “...lão bà bà!”
Mẹ cô ném thẻ tiền lương cho cô, “Mẹ sẽ đi cùng ba con làm nghiên cứu một năm rưỡi không về, thẻ lương đây, tự lo cho mình đi.” Vẫy tay tạm biệt rồi lại nhớ ra điều gì, “Hy vọng khi mẹ trở về nhà có thêm một người đàn ông.”
“Mẹ à?” Thất Phân tức giận hét lên.
“Con là con heo mụn cóc châu Phi sinh ra hay là con heo mụn đen.” Mẹ Thất Phân vẫy tay tạm biệt.
“Không gặp nữa!”
Bố mẹ Thất Phân nghiên cứu động vật hoang dã, thường xuyên đi công tác nước ngoài, ngay cả Thất Phân cũng sinh ra ở đồng cỏ châu Phi.
Các bạn cùng lớp nghỉ hè là đi du lịch cùng gia đình ở những nơi đẹp đẽ, ăn uống vui vẻ, còn Thất Phân phải theo bố mẹ ở đồng cỏ châu Phi bị các loài côn trùng cắn, xem xác động vật thối rữa, ăn uống khổ cực như một kẻ tị nạn.
Vào đại học, Thất Phân thấy các bạn nữ xung quanh đều là những cô gái trắng mịn đáng yêu, cô thề sẽ lấy lại làn da khi mới sinh, không có việc quan trọng ban ngày nhất định không ra ngoài, ra đường nhất định mang dù, bôi kem chống nắng. Ban đầu đã đen, cộng với ở nhà lêu lổng, đến lúc tốt nghiệp đại học vẫn chưa có bạn trai.
Thất Phân nằm dài trên giường nghĩ bụng tối ra ngoài mua đồ ăn ngon rồi ngủ thiếp đi.
Mỗi năm vào ngày Giáng Sinh, Vương quốc Giáng Sinh sẽ cử nhiều công dân đến bên những người có điều ước tốt đẹp và trước ngày Giáng Sinh năm sau giúp họ thực hiện ước mơ.
Vương trượng vung lên, xe tuần lộc đã chất đầy phong bì có tên người nhận, những người nhận được phong bì chính là sứ giả Giáng Sinh.
Thái tử Giáng Sinh nhìn phong bì trên tay, bước đi vội vã vào thư phòng của đức vua, “Thưa phụ vương, con không muốn đi.”
Đức vua đóng sổ ghi chép lại, nhìn đứa con ngày càng giống mình, “Lễ, con là thái tử phải nêu gương cho mọi người.”
“Thưa phụ vương, ngài vẫn chưa nhìn thấu lòng tham của họ sao?”
“Lễ, con nhớ rằng, chúng ta không phân biệt tốt xấu chỉ phân biệt điều ước có tốt lành hay không, đi đi, thời gian đã đến.”
“Thưa phụ vương!”
“Tuần lộc, đưa thái tử đi.”
Con tuần lộc của thái tử lững thững bước ra khỏi thư phòng.
“Thưa phụ vương, con sẽ chứng minh lòng tham của họ không còn xứng đáng để chúng ta thực hiện nữa.”
Thất Phân bị đói thức dậy, bụng kêu ùng ục không ngừng lăn qua lăn lại mới mở mắt ra.
“Nguyện vọng thật sự của cô chỉ là hy vọng có một người bạn trai, nắm tay thôi à?” Một giọng nói lạnh như băng vọng vào tai rồi xộc thẳng vào đầu óc.
“Đúng rồi!” Chờ đã! Thất Phân đột ngột ngồi bật dậy, quay đầu về hướng phát ra tiếng nói, “Á á á á! Tên cướp sắc trắng trợn!” Kéo chăn lên, che ngực lại.
Người đàn ông ngồi thẳng tắp trên ghế sang trọng trước giường cô đứng dậy, cúi chào, “Tôi tên Lễ, hoàng tử Vương quốc Giáng sinh giúp cô thực hiện ước nguyện.”
“Xì, còn thần đèn Aladdin nữa! Tôi thấy anh chỉ là kẻ trộm!” Thất Phân nhảy dậy tung một cú đá 'Phật Sơn Vô Ảnh' vào anh ta, ai ngờ đối phương võ công cũng khá, lùi nhanh một bước né khỏi, mặt vẫn bình thản.
“Cô tên Lưu Thất Phân, sinh viên trường A, ba cô tên Lưu Sơn, mẹ là Cảnh Hạnh Hưởng, đều là nhà nghiên cứu động vật hoang dã quanh năm vắng nhà.”
“Còn dám nói mình không phải kẻ trộm, tôi thấy anh đã dò la xem xét kỹ càng rồi đấy, mẹ tôi vừa đi anh đã tới.” Thất Phân nắm chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn tên 'trộm' mặc vest xanh đậm chỉnh tề này.
“Đây là giấy tờ chứng minh thân phận của tôi.”
Thất Phân cảnh giác nhận lấy một tờ giấy tựa như chứng minh nhân dân, lạnh buốt, trên ảnh là người đứng trước mặt, “Hoàng tử Vương quốc Giáng sinh, Lễ?”
“Ừm.”
Thất Phân liếc mắt nhìn anh ta, “Mới trốn khỏi bệnh viện tâm thần à?”
Lễ lại ngồi thẳng nghiêm túc nhìn cô, “Cho dù cô có tin hay không, giúp cô hoàn thành ước nguyện chính là sứ mệnh của tôi.”
Thất Phân nhìn thẳng vào mắt anh, “Màu mắt anh thật đẹp, màu xanh đậm.”
Người dân Vương quốc Giáng sinh đều có màu mắt xanh đậm, một màu xanh đậm của bầu trời đông giá rét, lạnh lẽo.
“Cảm ơn.”
Thất Phân suy nghĩ trong đầu, nhìn trang phục của anh ta hoàn toàn không giống kẻ trộm, cũng rất lịch sự, quan trọng là ngoại hình cũng được nhưng anh ta đã vào nhà cô như thế nào đây? Và cái ước nguyện đó chỉ có cô và mẹ biết thôi.
Hay là???? Đây là đối tượng mẫu thân đại nhân giới thiệu cho cô?
Bà Cát tìm được một anh chàng tốt như vậy ở đâu?
Thất Phân sửa sang lại tâm trạng buồn ngủ của mình, kéo chăn lên trên ngực, để lộ nụ cười thanh lịch, “Có thể phiền anh ra phòng khách đợi tôi một lát được không?”
“Được.”
Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, Thất Phân hất chăn ra, chạy vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, trang điểm, kéo toàn bộ quần áo trong tủ ra ném lên giường, bắt đầu lựa chọn, vừa gọi video cho bạn cùng phòng xin tư vấn.
“Hẹn hò lần đầu phải hỏi những gì đây?”
Người bên kia dường như bị đánh thức, lơ mơ trả lời, “Hẹn hò? Tự giới thiệu bản thân, hỏi phía nam có xe không, có nhà không, có tiền không thôi, còn hỏi gì nữa?”
“Vậy tôi mặc gì bây giờ?”
Sau một lúc lâu mới truyền tới tiếng thở đều đều.
Thất Phân:... Thầm thì cúp video, chọn một chiếc váy trắng.
Lễ cao quý lịch thiệp ngồi đó, cởi bỏ vest treo trên lưng ghế sofa, vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng.
Thất Phân ho một tiếng theo kiểu quý cô, ngồi xuống, nhỏ nhẹ nói: “Xin chào, tôi tên là Lưu Thất Phân, 23 tuổi, sinh viên của trường A, gần đây thi đậu nghiên cứu sinh, là một cô gái nhàn rỗi. “
“Tôi biết.”
Thất Phân đưa tay vuốt tóc dài: “Anh không nên tự giới thiệu một chút sao?”
“Xin chào, tôi tên Lễ, hoàng tử nước Giáng Sinh, đến đây với mục đích giúp cô tìm bạn trai, chỉ nắm tay thôi.”
Thất Phân:... Câu hỏi tiếp theo, “Có xe không?”
Lễ lắc đầu.
Không sao, bây giờ tắc đường kinh khủng không lái xe cũng được.
“Có nhà không?”
Lại lắc đầu.
Không sao, bố mẹ cô còn căn hộ.
“Có tiền không?”
Lắc đầu tiếp.
“Có năm vạn không?”
“Nước Giáng Sinh không cần tiền nhân dân tệ.”
Thất Phân:... Bà Cát sao có thể nông cạn chỉ nhìn ngoại hình! Ít ra cũng cho ít tiền để mặt mũi chứ!
Thẻ ngân hàng?! Không lẽ bà Cát còn định để cô nuôi tên tiểu bạch kiểm này? Cô tồi tệ đến vậy sao?
Thất Phân nhướng mày nhìn từ trên xuống dưới tên tiểu bạch kiểm này, quả thực có tiềm năng được bao nuôi.
Lễ đột nhiên đứng dậy, cầm lấy áovest, “Mục đích của tôi đã nói rõ, tôi còn phải đến nhà khác, tạm biệt.”
Gì? Còn nhà khác nữa?
Loại đàn ông này cô không cần đâu, cô kiêu ngạo ngồi đó, quyết không nhúc nhích, “Đi chậm chậm nhé, không tiễn đâu!”
Tuyết tan trời quang.
Thất Phân đói cồn cào, trong tủ lạnh chỉ còn cơm trưa hôm qua.
Đang nấu cơm, cô gọi video cho mẫu thân để mắng cho bà một trận, giới thiệu cái gì mà đối tượng tồi, không tiền đã đành, óc còn kém, kết quả không thể kết nối.
Ăn xong bữa sáng, Thất Phân tẩy trang rồi nằm trên giường nghe truyện chuẩn bị ngủ thêm một giấc bù lại giấc ngủ đã hy sinh vì nghiên cứu sinh, phải bù đầy đủ.
Trưa dậy ăn trái cây lót dạ, chiều ở nhà xem vài bộ phim, chờ tối xuống sẽ ra ngoài mua đồ tích trữ, rồi sẽ không phải ra khỏi cửa nữa.
Giữa đông lúc 5h trời đã tối, bầu trời xanh thẫm dần xuất hiện sao lấp lánh, Thất Phân dẫm trên tuyết lạo xạo, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chợt nhớ tới đôi mắt của anh chàng đó.
Thật đẹp, vẻ đẹp u tịch.
“Lưu Thất Phân nghĩ gì thế? Hắn chỉ là tiểu bạch kiểm!” Thất Phân vỗ mặt mình một cái nhanh chóng đi về siêu thị.
Trong siêu thị đang phát nhạc Giáng sinh, các loại quà Giáng sinh cũng đang giảm giá, Thất Phân đã qua tuổi háo hức quà Giáng sinh, năm nay Giáng sinh quả thực cũng không có bất ngờ nào, ngoại trừ sáng nay.
Đẩy xe chậm rãi vừa đi vừa nhìn, Thất Phân chọn một hộp sô cô la treo hình ông già Noel bản Q.
Cầm lên chọt chọt vào mắt nó: “Màu đen.”
Vai trái nặng hẳn, Thất Phân quay đầu, nhìn thấy cổ tuyết trắng, ngước nhìn lên, là đôi mắt xanh thẫm.
“Ha, người không một xu cũng dám đi siêu thị à?” Thất Phân chạm tay anh chuẩn bị gỡ xuống, Lễ lập tức giật tay ra như bị rắn cắn.
Anh ghét cảm giác bị cháy này, hôm nay bị cháy đã vài lần rồi.
Cảm giác lạnh buốt khiến cô không kìm được run lên: “Ôi mẹ ơi, tay lạnh thế.”
“Tôi muốn bộ này.” Lễ lạnh lùng chỉ vào bộ sô cô la trong xe đẩy của Thất Phân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro