Bảo hổ lột da*
Bạch Giới Tử
2024-11-20 20:57:05
Giải thích tên chương: bảo hổ lột da (与虎谋皮): khi thương lượng cùng những kẻ tàn độc, thì việc muốn hắn hy sinh lợi ích của chính mình là điều gần như không thể.
Hoàng thành, điện Khải Tường.
Hoàng hôn dần chìm xuống, những cơn gió rét buốt bên ngoài cửa sổ liên tục thổi mạnh lên đám cây cổ úa vàng, khiến cho những vụn tuyệt đọng lại trên cây chợt rì rào rơi xuống mặt đất, sau đó cứ thế mà tan vào sương mù giữa trời đầy tuyết.
Hiện tại đã qua hơn nửa giờ dậu*, đám người thái giám lúc này đi vào phòng bưng hết những đồ ăn nguội lạnh chưa đụng đũa nào rồi nhanh chóng nối đuôi nhau lui hết ra ngoài. Chúc Vân Tuyên nãy đến giờ vẫn luôn đứng suốt trước án thư, mắt nhìn chằm chằm bản địa đồ Đại Diễn đặt trên bàn đã được một lúc lâu. Bên cạnh án thư còn đặt một chiếc đèn sắp cạn dầu chiếu sáng lờ mờ trông vô cùng quạnh quẽ ảm đạm, ánh nến bập bùng lên xuống hằn rõ trong con ngươi đen láy của đối phương.
— giữa giờ dậu: rơi vào khoảng 17h40 => 18h20.
Đột nhiên có một trận tiếng bước chân không hề báo trước chợt vang lên trong cung điệm âm u này. Chúc Vân Tuyên ngước mắt, hững hờ liếc nhìn người đang đến, giữa hàng lông mày cũng lộ ra một biểu cảm xa cách: “Chiêu vương đến, sao không gọi người thông báo trước một tiếng?”
Lương Trinh chỉ nở nụ cười mà không lên tiếng đáp trả. Khi bước vào trong điện, hắn phất tay áo ra hiệu cho tất cả cung nhân canh giữ bên trong lui ra. Vẻ mặt Chúc Vân Tuyên chợt trở nên lạnh lùng, nhưng không hề phản đối hành động của đối phương.
Lương Trinh chậm rãi đi tới bên cạnh án thư, sau đó giương mắt đảo qua bàn nhìn một lúc, rồi mới nói: “Điện hạ đúng thật là có hứng, đến giờ này vẫn còn nhìn địa đồ .”
“Tùy tiện nhìn thôi.” Chúc Vân Tuyên hững hỡ lên tiếng, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve tấm bản đồ trên bàn. Từ bắc ra tay, từ đông hướng tây, cả giang sơn Đại Diễn bỗng chốc thu nhỏ thành một tấm bản đồ này, tuy chỉ là một tờ giấy mỏng, nhưng lại nặng đến ngàn cân.
“Nơi này là kinh thành, ” Lương Trinh tiến tới gần đứng sóng vai cùng Chúc Vân Tuyên, sau đó dường như kề sát gần tới bên tai thấp giọng nỉ non. Đầu ngọn tay của hắn nhè nhẹ chỉ trỏ một nơi ký hiệu màu đỏ chói mắt, đoạn ngừng giây lát, rồi mới tiếp tục chỉ sang biên quan tây bắc trầm giọng: “Còn nơi này, là Quỳnh Quan.”
Ánh mắt Chúc Vân Tuyên chợt lấp loé, lại nghe thấy giọng điệu chứa đựng ý cười giễu cợt của đối phương chầm chậm lên tiếng nói tiếp: “Hạ Hoài Linh đúng là một người có bản lĩnh, lần này rốt cuộc cũng có thể khiến cho đám người Di kia hoàn toàn khuất phục chịu thua, khiến cho bệ hạ hết sức vui vẻ, hai ngày nay cũng ít khi cần dùng đến thuốc.”
Giọng điệu của Chúc Vân Tuyên vẫn vô cùng bình thản: “Nếu như bệ hạ có thể an khang, thì dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.”
“Điện hạ.” Lương Trinh khe khẽ gọi, bên trong hơi thở của hắn phả ra một luồng khí nóng khiến cho Chúc Vân Tuyên cảm thấy có chút không mấy thoải mái, bèn nhanh chóng không chút chân chừ tránh né sang một bên. Ý cười bên khóe môi Lương Trinh càng thêm nồng đậm, hắn nói: “Ngài không đến tẩm cung thăm bệ hạ sao? Hiện tại Thần quý phi và cửu hoàng tử đều trông chừng trước giường bệnh của bệ hạ cả ngày lẫn đêm, còn ngài dăm bửa nửa tháng mới đến thỉnh an được một lúc, bộ ngài không sợ bệ hạ trách cứ tội bất hiếu hay sao?”
Chúc Vân Tuyên chỉ trưng ra bản mặt thờ ơ không chút động lòng: “Ngươi cũng biết Thần quý phi và cửu hoàng tử ở đó, còn bảo ta cắm đầu vào chỗ đó làm gì, hơn nữa không phải bệ hạ còn có ngươi hay sao? So với ta, thì e là bệ hạ cần ngươi qua thăm người hơn.”
Lương Trình như chẳng chút nào màng đến sự chế nhạo trong lời nói Chúc Vân Tuyên, vẫn nở nụ cười đáp lại: “Sao có thể thế được, ngài là nhi tử của người, còn ta chẳng qua chỉ là một tên ngoại thần mà thôi.”
“Ồ.” Nếu như đối phương đơn giản chỉ là một ngoại thần bình thường, thì sao có thể được ban thưởng vương tước, thậm chí còn có thể đi lại tùy ý trong cung trong canh giờ này đây. Ai trong chốn hoàng cung này mà chẳng rõ, Lương Trinh xưa nay đều được đãi ngộ khác biệt hơn những người khác.
“Thái y nói, sợ là bệ hạ không thể gắng gương qua nổi hết mùa đông này.”
Ngón tay đang vuốt ve tấm bản đồ của Chúc Vân Tuyên chợt ngưng lại, đồng thời trong ánh mắt chợt lướt qua một cảm xúc kinh hãi rối bời. Lương Trinh lúc này tiến sát lại gần đối phương một chút, một giọng điệu có hàm ý sâu xa khác lại vang bên tai Chúc Vân Tuyên: “Mấy ngày trước, Trương thủ phụ cùng hai vị các lão khác được triệu hồi tiến cung, ngài thử đoán xem, bọn họ vào cung là vì chuyện gì?”
Con ngươi Chúc Vân Tuyên dần trở nên âm trầm hơn: “Ngươi đã biết rõ thì cần gì phải hỏi nữa.”
“Điện hạ không cảm thấy hiếu kỳ một chút nào hay sao?”
“Chuyện đã thành ra như vậy, e là trong lòng bệ hạ đã sớm có quyết định, cũng không thay đổi được, bây giờ có tò mò cũng còn được ích lợi gì đây?”
Lương Trinh khẽ cười: “Vậy cũng không phải không có ích, chưa đi đến bước cuối cùng, mọi người ai cũng đều có khả năng, để đi được tới bước kia, chủ yếu cũng do sở tại nhân vi*.”
— Sở tại nhân vi (chuyện do người làm): mọi chuyện thành công hay thất bại đều do con người, muốn xem chuyện đó có thành công không phải xem người đó nỗ lực ra làm sao.
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nhìn về phía đối phương dò xét: “Sao Chiêu vương không nói thẳng ra đi?”
Lương Trinh cười cười dò hỏi lại: “Chi bằng điện hạ cứ thử đoán xem, ngôi vị này liệu sẽ đề tên ngài, hay là cửu hoàng tử?”
Chúc Vân Tuyên nghe đối phương nói, gương mặt vẫn ngây đơ ra không chút biến sắc hỏi tiếp: “Vì sao chỉ có thể là ta hoặc cửu đệ? Ngươi đừng quên bệ hạ còn có sáu vị hoàng tử khác nữa.”
“Đáng tiếc là, hoàng thái tử năm xưa bị người ta vu hại ban chết, còn nhị điện hạ thì do mưu phản kết cục chịu án xử tử. Nếu như hai người bọn họ ở đây, e là cũng không tới phiên ngài, những hoàng tử còn lại cũng không đáng kể, ví như tam điện hạ khờ khạo ngu đần, tứ điện hạ thân thể tàn tật, lục điện hạ lại yêu sớm, còn những vị còn lại đều còn khá nhỏ, trong những người nhi tử có thể nhờ cậy nhất chỉ còn sót lại một mình ngài. Ai ai mà chẳng hiểu rõ ngôi vị hoàng đế này chỉ có thể trao cho đích tử ngũ điện hạ ngài, hoặc là cửu hoàng tử quý báu do tự thân Thần quý phi đang được hết mực sủng ái cưng chiều sinh ra, sao còn có thể nghĩ đến người thứ ba, hơn nữa mà nói, điện hạ ngài không những đã vào triều đường, còn lại là đích tử, còn cửu điện hạ chỉ mới là một đứa nhỏ biết bú sữa, theo như ta thấy, phần thắng khả năng cao thuộc về ngài.”
Lương Trinh nhàn nhã kể ra, kế đó còn nháy mắt với Chúc Vân Tuyên đang ở đối diện nhìn chằm chằm mình với ánh mắt đề phòng một cái, bộ dạng hệt như bản thân hắn đang nói tới chuyện gì có vẻ thú vị lắm.
Chúc Vân Tuyên cười giễu đến độ muốn nghiến răng nghiến lợi: “Lương Trinh, ngươi nghĩ gì thì cứ nói dứt khoát ra được, hà tất chi phải quanh co lòng vòng quái gở như vậy? Ngươi nghĩ rằng không có người thứ ba hay sao? Nếu như trên đó đề tên ngươi, thì ngươi là người thứ ba còn gì?”
Lương Trinh cười lắc đầu: “Điện hạ có lẽ đã hồ đồ rồi, ta là người họ Lương, tuy rằng được bệ hạ ưu ái ban thưởng vương tước, nhưng suy ra cho cùng vẫn không phải người nhà họ Chúc, sao có thể ngồi lên giang sơn Chúc gia này được chứ?”
Chúc Vân Tuyên cười cợt: “Được thôi, nếu ngươi đã nói như vậy, thì ta cũng coi ngươi không màng đến ngôi vị này, vậy mục đích hôm nay ngươi tới đây, không phải rốt cuộc muốn nói cho ta biết trên đó ghi tên ai hay sao? Hơn nữa ngươi nói “sở tại nhân vi” là có ý gì? Lần này ngươi lại muốn ta cho ngươi gì nữa đây?”
Lương Trinh không lên tiếng đáp trả, mà chỉ khẽ nheo mắt lại thắm thiết nhìn Chúc Vân Tuyên một lúc, con ngươi của hắn mỗi lúc một âm trầm, ngón tay thì nhè nhè gõ lên mặt bàn như đang đăm đăm chiêu gì đó. Chỉ chốc lát sau, hắn bỗng nhiên giơ tay qua vòng qua eo Chúc Vân Tuyên kéo đối phương đến trước mặt mình. Chúc Vân Tuyên bị động tác bất ngờ của hắn làm cho biến sắc, ngay lúc không phản ứng kịp, đã bị Lương Trinh đè lên trên bàn, cái chặn giấy đặt trên tấm địa đồ giờ đây bị ai kia hất xuống vang lên một tiếng ầm vang giòn, rồi vỡ tan thành từng mảnh.
Chúc Vân Tuyên căm hận trừng mắt nhìn Lương Trinh: “Ngươi muốn làm gì?!”
Thân hình cao lớn của đối phương đè người bên dưới xuống, sau đó cùng thuận thế cởi xuống thắt lưng của Chúc Vân Tuyên. Hơi thở nóng ấm của Lương Trinh giờ đây phà lên một bên cần cổ trắng nõn của Chúc Vân Tuyên, khiến cho hắn lúng túng xoay đầu đi chỗ khác, bên vành mắt thoáng chốc đỏ bừng lên: “.. Ngươi lại muốn làm nhục ta như vậy sao?”
Lương Trinh khẽ đặt xuống một cái hôn bên gáy Chúc Vân Tuyên, khi hôn xong, đôi môi nóng ướt kia vẫn không chịu rời đi mà dọc theo kề sát đến bên tai đối phương, rồi lại giơ tay ra kìm cằm ai kia lại không cho đối phương tránh né mình: “Điện hạ, chuyện này sao có thể gọi là làm nhục? Rõ ràng đây là chuyện lạc thú ở nhân gian, chẳng phải lần nào làm, ngài cũng vô cùng thích thú hay sao?”
Nói xong đoạn ngừng một lút, rồi bổ sung: “Điện hạ, ngài muốn giang sơn này sao? Vậy để ta giúp ngài, còn ngài dùng thân mình để đổi, có được không?”
Bên trong đại điện lúc này chợt yên tĩnh đến độ một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy được. Sau một hồi trầm mặc dài dằng dặc, Chúc Vân Tuyên chợt nhắm mắt lại khàn khàn lên tiếng: “Đừng làm ở đây.”
Một nụ hôn nhuốm mùi tình dục khác rơi vào trên cổ Chúc Vân Tuyên. Bộ dạng của Lương Trinh dường như không hề tiếp nhận ý kiến ai kìa, lúc này đây chỉ vô cùng nhàn nhã giơ tay ra cởi từng lớp y phục trên người dưới thân mình xuống.
Một thứ to lớn bất ngờ đỉnh vào, mặc dù đây sớm đã không phải là lần đầu tiên, thế nhưng Chúc Vân Tuyên vẫn đau đến mức gương mặt trắng bệch không còn chút máu, bản thân phải mạnh mẽ cắn môi mới không kêu ra.
Nơi chật hẹp dưới thân kia hiện tại liên tục bị đâm ra rút vào chà đạp không ngừng, hai chân Chúc Vân Tuyên bị ép vòng qua bên hông Lương Trinh, trông vô cùng đau đớn lắc lư theo từng động tác của hắn. Cả người Chúc Vân Tuyên lúc này run lẩy bẩy, nước mắt rơi như mưa, từng giọt lệ khẽ lướt xuống mái tóc đen óng rối tung, rồi nhẹ nhàng nhỏ xuống tấm địa đồ đang đặt dưới thân mình kia.
Đó là giang sơn Đại Diễn, là nơi gần đến mức hắn có thể chạm tay, nhưng rồi lại xa đến độ bản thân không thể nào với tới được.
Lương Trinh cúi người xuống, đôi môi nhẹ lướt qua đôi mắt đang nhắm chặt của ai kia, rồi lại đến hàng lông mi run rẩy ướt nhòe vì nước mắt, cuối cùng ngưng lại trên đôi môi đỏ thẫm đã cắn ra máu của Chúc Vân Tuyên.
Đầu lưỡi của Lương Trinh đột nhiên trở nên thô bạo cố cạy mở đôi môi đang mím chặt sít sao của Chúc Vân Tuyên ra, sau đó nhanh chóng dò lưỡi đi vào, càn quét tới lui trong cổ họng trơn mềm của đối phương, đã thế còn tỏ ra cương quyết không chút nhân nhượng mà vờn quanh đuổi theo đến khi bắt được đầu lưỡi của Chúc Vân Tuyên mới thôi. Nước bọt của cả hai hòa quyện vào nhau, Lương Trinh nếm được mùi máu tanh trên đôi môi Chúc Vân Tuyên, điều này như làm khơi dậy thêm tham muốn hung bạo đang cố nhịn lại trong lòng hắn.
Khi vạn vật chìm sâu vào bóng đêm, thì ánh nến cuối cùng còn lại trong đại điện này rốt cuộc cũng được thổi tắt. Hai chân Chúc Vân Tuyên vắt ở bên hông Lương Trinh như không còn chút lực nào trượt thõng, rủ xuống rã rời, thân thể vốn trắng như tuyết kia giờ khắc này đã hằn rõ vô số dấu vết của một cuộc cuồng hoan, tóc tai thì rối bời phủ hết lên nửa gương mặt. Hắn cứ nằm ngay đơ trên bàn như thế, tựa như không còn chút sự sống nào.
Lương Trinh chỉnh trang lại y phục-dường-như-chưa-hề cởi ra chút nào của mình, khi trông thấy Chúc Vân Tuyên thừ ra như thế, con ngươi cũng chợt co rụt lại. Hắn nghiêng người áp sát tới lần hai, đầu tiên là vén tóc đối phương ra, sau đó mới ôm người đặt lên ghế, rồi lại lấy áo khoác đắp lên người đối phương, cuối cùng khẽ nắm lấy tay ai kia thong dong nhắc nhở: “Điện hạ kêu người đi vào hầu hạ tắm rửa thay y phục, rồi nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Chúc Vân Tuyên từ nãy đến giờ vẫn chưa hề mở mắt ra, bên khoé mắt ửng hồng chỉ toàn là nước mắt.
Cửa điện mở ra rồi lại đóng chặt, kéo theo từng luồng gió ùa vào khiến người ta cảm thấy ớn lạnh. Chúc Vân Tuyên trượt dài ngồi bệt xuống đất, bàn tay đè lên cái chặn giấy đã vỡ tan tác, bị nó cắt trúng một vết ứa máu chảy ra. Người đã bị thương, thế nhưng hắn lại không có chút cảm giác gì, cứ thế mà đờ đẫn ngây ngốc nằm vật ra sàn.
Cửa điện lại mở ra một khe hở nhỏ, lúc này thái giám Cao An há hốc miệng run lẩy bẩy đi vào, đến khi trông thấy Chúc Vân Tuyên trong bộ dạng y phục ngổn ngang nằm trên đất không nhúc nhích, bàn tay còn đang chảy máu, liền nhất thời run chân quỳ xuống đỡ lấy hắn, trong thanh âm còn chứa đựng tiếng bật khóc nghẹn ngào: “Điện hạ…”
Chúc Vân Tuyên chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt hắn giờ đây chỉ còn sót lại sự thù hận rõ đến mức khắc sâu vào trong tận xương tủy. Hắn nhìn thấy thái giám thiếp thân đang luống cuống tay chân khóc nức nở trước mặt mình, bèn khẽ giơ đôi tay dính máu lên dùng sức bóp lấy cổ của đối phương.
“Điện, điện hạ..”
“Chuyện hôm nay, nếu ngươi dám nói ra ngoài, ” Chúc Vân Tuyên cắn chặt chặt hàm răng gằn từng chữ một: “Ta hận nhất là đám hạ nhân đâm sau lưng chủ nhân mình, ngươi tốt nhất nên nhớ rõ cho ta.”
“Nô tài không dám.. Khụ, nô tài thật sự… Không dám… Khụ..”
Năm đó cũng do huynh trưởng cùng một mẹ sinh ra của Chúc Vân Tuyên tức Chúc Vân Cảnh vì bị thái giám thiếp thân bên mình bán đứng mà phải chịu cảnh vùi mình trong ngục tụ, kết cục còn bị phế truất thái tử ban chết, thành ra hiện tại ai nấy trong điện Khải Tường mà không biết điều Chúc Vân Tuyên kỵ nhất chính là chuyện này.
Một lát sau, Chúc Vân Tuyên chợt nhắm mắt lại, cuối cùng cũng chịu buông lỏng tay ra.
Cao An vội lau nước mắt, rồi nhanh chóng bò dậy đỡ Chúc Vân Tuyên vào trong điện băng bó, sau đó lại ra ngoài kêu người đun nước nóng, để mình tự đem nước nóng vào trong điện rót vào thùng tắm không cho ai rớ tay vào, hiện tại đang hầu hạ Chúc Vân Tuyên tắm rửa.
Cao An nhìn thấy những dấu vết in rõ trên người Chúc Vân Tuyên, chợt buông tiếng thở than lần nữa: “Điện hạ, ngài là hoàng tử, hà tất chi phải như vậy…. ”
Chúc Vân Tuyên tựa người vào thùng nước tắm, nhắm mắt lại, thế nhưng vầng trán kia vẫn cứ nhíu chặt không chút thả lỏng nào.
Hà tất chi phải như vậy, hà tất chi… Từ lúc bắt đầu hắn đã sớm biết, việc giao dịch cùng Lương Trinh chẳng khác nào bảo hổ lột da, thế nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, một khi hắn đã chọn đặt chân đi trên con đường này, thì cũng chỉ có thể tiếp tục đi thẳng về phía trước, không thể quay đầu lại được nữa.
—-
Nhân ngày hai cháu debut, đầu tiên tui xin bẹp một cái vào mông bé Trinh tội mới chương một đã ngược cục cưng bé con nhà anh Cảnh (〒︿〒). Thứ hai là bà Bạch có bảo đã lập dàn ý được gần nửa gì đó rồi, bộ này dài hơn 60 chương (tui hy vọng nó lên tới ba con số:v) và đảm bảo sẽ không kết vội như bộ của anh trai, cho nên mọi người yên tâm nhảy hố nha (*˘︶˘*).
Hoàng thành, điện Khải Tường.
Hoàng hôn dần chìm xuống, những cơn gió rét buốt bên ngoài cửa sổ liên tục thổi mạnh lên đám cây cổ úa vàng, khiến cho những vụn tuyệt đọng lại trên cây chợt rì rào rơi xuống mặt đất, sau đó cứ thế mà tan vào sương mù giữa trời đầy tuyết.
Hiện tại đã qua hơn nửa giờ dậu*, đám người thái giám lúc này đi vào phòng bưng hết những đồ ăn nguội lạnh chưa đụng đũa nào rồi nhanh chóng nối đuôi nhau lui hết ra ngoài. Chúc Vân Tuyên nãy đến giờ vẫn luôn đứng suốt trước án thư, mắt nhìn chằm chằm bản địa đồ Đại Diễn đặt trên bàn đã được một lúc lâu. Bên cạnh án thư còn đặt một chiếc đèn sắp cạn dầu chiếu sáng lờ mờ trông vô cùng quạnh quẽ ảm đạm, ánh nến bập bùng lên xuống hằn rõ trong con ngươi đen láy của đối phương.
— giữa giờ dậu: rơi vào khoảng 17h40 => 18h20.
Đột nhiên có một trận tiếng bước chân không hề báo trước chợt vang lên trong cung điệm âm u này. Chúc Vân Tuyên ngước mắt, hững hờ liếc nhìn người đang đến, giữa hàng lông mày cũng lộ ra một biểu cảm xa cách: “Chiêu vương đến, sao không gọi người thông báo trước một tiếng?”
Lương Trinh chỉ nở nụ cười mà không lên tiếng đáp trả. Khi bước vào trong điện, hắn phất tay áo ra hiệu cho tất cả cung nhân canh giữ bên trong lui ra. Vẻ mặt Chúc Vân Tuyên chợt trở nên lạnh lùng, nhưng không hề phản đối hành động của đối phương.
Lương Trinh chậm rãi đi tới bên cạnh án thư, sau đó giương mắt đảo qua bàn nhìn một lúc, rồi mới nói: “Điện hạ đúng thật là có hứng, đến giờ này vẫn còn nhìn địa đồ .”
“Tùy tiện nhìn thôi.” Chúc Vân Tuyên hững hỡ lên tiếng, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve tấm bản đồ trên bàn. Từ bắc ra tay, từ đông hướng tây, cả giang sơn Đại Diễn bỗng chốc thu nhỏ thành một tấm bản đồ này, tuy chỉ là một tờ giấy mỏng, nhưng lại nặng đến ngàn cân.
“Nơi này là kinh thành, ” Lương Trinh tiến tới gần đứng sóng vai cùng Chúc Vân Tuyên, sau đó dường như kề sát gần tới bên tai thấp giọng nỉ non. Đầu ngọn tay của hắn nhè nhẹ chỉ trỏ một nơi ký hiệu màu đỏ chói mắt, đoạn ngừng giây lát, rồi mới tiếp tục chỉ sang biên quan tây bắc trầm giọng: “Còn nơi này, là Quỳnh Quan.”
Ánh mắt Chúc Vân Tuyên chợt lấp loé, lại nghe thấy giọng điệu chứa đựng ý cười giễu cợt của đối phương chầm chậm lên tiếng nói tiếp: “Hạ Hoài Linh đúng là một người có bản lĩnh, lần này rốt cuộc cũng có thể khiến cho đám người Di kia hoàn toàn khuất phục chịu thua, khiến cho bệ hạ hết sức vui vẻ, hai ngày nay cũng ít khi cần dùng đến thuốc.”
Giọng điệu của Chúc Vân Tuyên vẫn vô cùng bình thản: “Nếu như bệ hạ có thể an khang, thì dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.”
“Điện hạ.” Lương Trinh khe khẽ gọi, bên trong hơi thở của hắn phả ra một luồng khí nóng khiến cho Chúc Vân Tuyên cảm thấy có chút không mấy thoải mái, bèn nhanh chóng không chút chân chừ tránh né sang một bên. Ý cười bên khóe môi Lương Trinh càng thêm nồng đậm, hắn nói: “Ngài không đến tẩm cung thăm bệ hạ sao? Hiện tại Thần quý phi và cửu hoàng tử đều trông chừng trước giường bệnh của bệ hạ cả ngày lẫn đêm, còn ngài dăm bửa nửa tháng mới đến thỉnh an được một lúc, bộ ngài không sợ bệ hạ trách cứ tội bất hiếu hay sao?”
Chúc Vân Tuyên chỉ trưng ra bản mặt thờ ơ không chút động lòng: “Ngươi cũng biết Thần quý phi và cửu hoàng tử ở đó, còn bảo ta cắm đầu vào chỗ đó làm gì, hơn nữa không phải bệ hạ còn có ngươi hay sao? So với ta, thì e là bệ hạ cần ngươi qua thăm người hơn.”
Lương Trình như chẳng chút nào màng đến sự chế nhạo trong lời nói Chúc Vân Tuyên, vẫn nở nụ cười đáp lại: “Sao có thể thế được, ngài là nhi tử của người, còn ta chẳng qua chỉ là một tên ngoại thần mà thôi.”
“Ồ.” Nếu như đối phương đơn giản chỉ là một ngoại thần bình thường, thì sao có thể được ban thưởng vương tước, thậm chí còn có thể đi lại tùy ý trong cung trong canh giờ này đây. Ai trong chốn hoàng cung này mà chẳng rõ, Lương Trinh xưa nay đều được đãi ngộ khác biệt hơn những người khác.
“Thái y nói, sợ là bệ hạ không thể gắng gương qua nổi hết mùa đông này.”
Ngón tay đang vuốt ve tấm bản đồ của Chúc Vân Tuyên chợt ngưng lại, đồng thời trong ánh mắt chợt lướt qua một cảm xúc kinh hãi rối bời. Lương Trinh lúc này tiến sát lại gần đối phương một chút, một giọng điệu có hàm ý sâu xa khác lại vang bên tai Chúc Vân Tuyên: “Mấy ngày trước, Trương thủ phụ cùng hai vị các lão khác được triệu hồi tiến cung, ngài thử đoán xem, bọn họ vào cung là vì chuyện gì?”
Con ngươi Chúc Vân Tuyên dần trở nên âm trầm hơn: “Ngươi đã biết rõ thì cần gì phải hỏi nữa.”
“Điện hạ không cảm thấy hiếu kỳ một chút nào hay sao?”
“Chuyện đã thành ra như vậy, e là trong lòng bệ hạ đã sớm có quyết định, cũng không thay đổi được, bây giờ có tò mò cũng còn được ích lợi gì đây?”
Lương Trinh khẽ cười: “Vậy cũng không phải không có ích, chưa đi đến bước cuối cùng, mọi người ai cũng đều có khả năng, để đi được tới bước kia, chủ yếu cũng do sở tại nhân vi*.”
— Sở tại nhân vi (chuyện do người làm): mọi chuyện thành công hay thất bại đều do con người, muốn xem chuyện đó có thành công không phải xem người đó nỗ lực ra làm sao.
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nhìn về phía đối phương dò xét: “Sao Chiêu vương không nói thẳng ra đi?”
Lương Trinh cười cười dò hỏi lại: “Chi bằng điện hạ cứ thử đoán xem, ngôi vị này liệu sẽ đề tên ngài, hay là cửu hoàng tử?”
Chúc Vân Tuyên nghe đối phương nói, gương mặt vẫn ngây đơ ra không chút biến sắc hỏi tiếp: “Vì sao chỉ có thể là ta hoặc cửu đệ? Ngươi đừng quên bệ hạ còn có sáu vị hoàng tử khác nữa.”
“Đáng tiếc là, hoàng thái tử năm xưa bị người ta vu hại ban chết, còn nhị điện hạ thì do mưu phản kết cục chịu án xử tử. Nếu như hai người bọn họ ở đây, e là cũng không tới phiên ngài, những hoàng tử còn lại cũng không đáng kể, ví như tam điện hạ khờ khạo ngu đần, tứ điện hạ thân thể tàn tật, lục điện hạ lại yêu sớm, còn những vị còn lại đều còn khá nhỏ, trong những người nhi tử có thể nhờ cậy nhất chỉ còn sót lại một mình ngài. Ai ai mà chẳng hiểu rõ ngôi vị hoàng đế này chỉ có thể trao cho đích tử ngũ điện hạ ngài, hoặc là cửu hoàng tử quý báu do tự thân Thần quý phi đang được hết mực sủng ái cưng chiều sinh ra, sao còn có thể nghĩ đến người thứ ba, hơn nữa mà nói, điện hạ ngài không những đã vào triều đường, còn lại là đích tử, còn cửu điện hạ chỉ mới là một đứa nhỏ biết bú sữa, theo như ta thấy, phần thắng khả năng cao thuộc về ngài.”
Lương Trinh nhàn nhã kể ra, kế đó còn nháy mắt với Chúc Vân Tuyên đang ở đối diện nhìn chằm chằm mình với ánh mắt đề phòng một cái, bộ dạng hệt như bản thân hắn đang nói tới chuyện gì có vẻ thú vị lắm.
Chúc Vân Tuyên cười giễu đến độ muốn nghiến răng nghiến lợi: “Lương Trinh, ngươi nghĩ gì thì cứ nói dứt khoát ra được, hà tất chi phải quanh co lòng vòng quái gở như vậy? Ngươi nghĩ rằng không có người thứ ba hay sao? Nếu như trên đó đề tên ngươi, thì ngươi là người thứ ba còn gì?”
Lương Trinh cười lắc đầu: “Điện hạ có lẽ đã hồ đồ rồi, ta là người họ Lương, tuy rằng được bệ hạ ưu ái ban thưởng vương tước, nhưng suy ra cho cùng vẫn không phải người nhà họ Chúc, sao có thể ngồi lên giang sơn Chúc gia này được chứ?”
Chúc Vân Tuyên cười cợt: “Được thôi, nếu ngươi đã nói như vậy, thì ta cũng coi ngươi không màng đến ngôi vị này, vậy mục đích hôm nay ngươi tới đây, không phải rốt cuộc muốn nói cho ta biết trên đó ghi tên ai hay sao? Hơn nữa ngươi nói “sở tại nhân vi” là có ý gì? Lần này ngươi lại muốn ta cho ngươi gì nữa đây?”
Lương Trinh không lên tiếng đáp trả, mà chỉ khẽ nheo mắt lại thắm thiết nhìn Chúc Vân Tuyên một lúc, con ngươi của hắn mỗi lúc một âm trầm, ngón tay thì nhè nhè gõ lên mặt bàn như đang đăm đăm chiêu gì đó. Chỉ chốc lát sau, hắn bỗng nhiên giơ tay qua vòng qua eo Chúc Vân Tuyên kéo đối phương đến trước mặt mình. Chúc Vân Tuyên bị động tác bất ngờ của hắn làm cho biến sắc, ngay lúc không phản ứng kịp, đã bị Lương Trinh đè lên trên bàn, cái chặn giấy đặt trên tấm địa đồ giờ đây bị ai kia hất xuống vang lên một tiếng ầm vang giòn, rồi vỡ tan thành từng mảnh.
Chúc Vân Tuyên căm hận trừng mắt nhìn Lương Trinh: “Ngươi muốn làm gì?!”
Thân hình cao lớn của đối phương đè người bên dưới xuống, sau đó cùng thuận thế cởi xuống thắt lưng của Chúc Vân Tuyên. Hơi thở nóng ấm của Lương Trinh giờ đây phà lên một bên cần cổ trắng nõn của Chúc Vân Tuyên, khiến cho hắn lúng túng xoay đầu đi chỗ khác, bên vành mắt thoáng chốc đỏ bừng lên: “.. Ngươi lại muốn làm nhục ta như vậy sao?”
Lương Trinh khẽ đặt xuống một cái hôn bên gáy Chúc Vân Tuyên, khi hôn xong, đôi môi nóng ướt kia vẫn không chịu rời đi mà dọc theo kề sát đến bên tai đối phương, rồi lại giơ tay ra kìm cằm ai kia lại không cho đối phương tránh né mình: “Điện hạ, chuyện này sao có thể gọi là làm nhục? Rõ ràng đây là chuyện lạc thú ở nhân gian, chẳng phải lần nào làm, ngài cũng vô cùng thích thú hay sao?”
Nói xong đoạn ngừng một lút, rồi bổ sung: “Điện hạ, ngài muốn giang sơn này sao? Vậy để ta giúp ngài, còn ngài dùng thân mình để đổi, có được không?”
Bên trong đại điện lúc này chợt yên tĩnh đến độ một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy được. Sau một hồi trầm mặc dài dằng dặc, Chúc Vân Tuyên chợt nhắm mắt lại khàn khàn lên tiếng: “Đừng làm ở đây.”
Một nụ hôn nhuốm mùi tình dục khác rơi vào trên cổ Chúc Vân Tuyên. Bộ dạng của Lương Trinh dường như không hề tiếp nhận ý kiến ai kìa, lúc này đây chỉ vô cùng nhàn nhã giơ tay ra cởi từng lớp y phục trên người dưới thân mình xuống.
Một thứ to lớn bất ngờ đỉnh vào, mặc dù đây sớm đã không phải là lần đầu tiên, thế nhưng Chúc Vân Tuyên vẫn đau đến mức gương mặt trắng bệch không còn chút máu, bản thân phải mạnh mẽ cắn môi mới không kêu ra.
Nơi chật hẹp dưới thân kia hiện tại liên tục bị đâm ra rút vào chà đạp không ngừng, hai chân Chúc Vân Tuyên bị ép vòng qua bên hông Lương Trinh, trông vô cùng đau đớn lắc lư theo từng động tác của hắn. Cả người Chúc Vân Tuyên lúc này run lẩy bẩy, nước mắt rơi như mưa, từng giọt lệ khẽ lướt xuống mái tóc đen óng rối tung, rồi nhẹ nhàng nhỏ xuống tấm địa đồ đang đặt dưới thân mình kia.
Đó là giang sơn Đại Diễn, là nơi gần đến mức hắn có thể chạm tay, nhưng rồi lại xa đến độ bản thân không thể nào với tới được.
Lương Trinh cúi người xuống, đôi môi nhẹ lướt qua đôi mắt đang nhắm chặt của ai kia, rồi lại đến hàng lông mi run rẩy ướt nhòe vì nước mắt, cuối cùng ngưng lại trên đôi môi đỏ thẫm đã cắn ra máu của Chúc Vân Tuyên.
Đầu lưỡi của Lương Trinh đột nhiên trở nên thô bạo cố cạy mở đôi môi đang mím chặt sít sao của Chúc Vân Tuyên ra, sau đó nhanh chóng dò lưỡi đi vào, càn quét tới lui trong cổ họng trơn mềm của đối phương, đã thế còn tỏ ra cương quyết không chút nhân nhượng mà vờn quanh đuổi theo đến khi bắt được đầu lưỡi của Chúc Vân Tuyên mới thôi. Nước bọt của cả hai hòa quyện vào nhau, Lương Trinh nếm được mùi máu tanh trên đôi môi Chúc Vân Tuyên, điều này như làm khơi dậy thêm tham muốn hung bạo đang cố nhịn lại trong lòng hắn.
Khi vạn vật chìm sâu vào bóng đêm, thì ánh nến cuối cùng còn lại trong đại điện này rốt cuộc cũng được thổi tắt. Hai chân Chúc Vân Tuyên vắt ở bên hông Lương Trinh như không còn chút lực nào trượt thõng, rủ xuống rã rời, thân thể vốn trắng như tuyết kia giờ khắc này đã hằn rõ vô số dấu vết của một cuộc cuồng hoan, tóc tai thì rối bời phủ hết lên nửa gương mặt. Hắn cứ nằm ngay đơ trên bàn như thế, tựa như không còn chút sự sống nào.
Lương Trinh chỉnh trang lại y phục-dường-như-chưa-hề cởi ra chút nào của mình, khi trông thấy Chúc Vân Tuyên thừ ra như thế, con ngươi cũng chợt co rụt lại. Hắn nghiêng người áp sát tới lần hai, đầu tiên là vén tóc đối phương ra, sau đó mới ôm người đặt lên ghế, rồi lại lấy áo khoác đắp lên người đối phương, cuối cùng khẽ nắm lấy tay ai kia thong dong nhắc nhở: “Điện hạ kêu người đi vào hầu hạ tắm rửa thay y phục, rồi nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Chúc Vân Tuyên từ nãy đến giờ vẫn chưa hề mở mắt ra, bên khoé mắt ửng hồng chỉ toàn là nước mắt.
Cửa điện mở ra rồi lại đóng chặt, kéo theo từng luồng gió ùa vào khiến người ta cảm thấy ớn lạnh. Chúc Vân Tuyên trượt dài ngồi bệt xuống đất, bàn tay đè lên cái chặn giấy đã vỡ tan tác, bị nó cắt trúng một vết ứa máu chảy ra. Người đã bị thương, thế nhưng hắn lại không có chút cảm giác gì, cứ thế mà đờ đẫn ngây ngốc nằm vật ra sàn.
Cửa điện lại mở ra một khe hở nhỏ, lúc này thái giám Cao An há hốc miệng run lẩy bẩy đi vào, đến khi trông thấy Chúc Vân Tuyên trong bộ dạng y phục ngổn ngang nằm trên đất không nhúc nhích, bàn tay còn đang chảy máu, liền nhất thời run chân quỳ xuống đỡ lấy hắn, trong thanh âm còn chứa đựng tiếng bật khóc nghẹn ngào: “Điện hạ…”
Chúc Vân Tuyên chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt hắn giờ đây chỉ còn sót lại sự thù hận rõ đến mức khắc sâu vào trong tận xương tủy. Hắn nhìn thấy thái giám thiếp thân đang luống cuống tay chân khóc nức nở trước mặt mình, bèn khẽ giơ đôi tay dính máu lên dùng sức bóp lấy cổ của đối phương.
“Điện, điện hạ..”
“Chuyện hôm nay, nếu ngươi dám nói ra ngoài, ” Chúc Vân Tuyên cắn chặt chặt hàm răng gằn từng chữ một: “Ta hận nhất là đám hạ nhân đâm sau lưng chủ nhân mình, ngươi tốt nhất nên nhớ rõ cho ta.”
“Nô tài không dám.. Khụ, nô tài thật sự… Không dám… Khụ..”
Năm đó cũng do huynh trưởng cùng một mẹ sinh ra của Chúc Vân Tuyên tức Chúc Vân Cảnh vì bị thái giám thiếp thân bên mình bán đứng mà phải chịu cảnh vùi mình trong ngục tụ, kết cục còn bị phế truất thái tử ban chết, thành ra hiện tại ai nấy trong điện Khải Tường mà không biết điều Chúc Vân Tuyên kỵ nhất chính là chuyện này.
Một lát sau, Chúc Vân Tuyên chợt nhắm mắt lại, cuối cùng cũng chịu buông lỏng tay ra.
Cao An vội lau nước mắt, rồi nhanh chóng bò dậy đỡ Chúc Vân Tuyên vào trong điện băng bó, sau đó lại ra ngoài kêu người đun nước nóng, để mình tự đem nước nóng vào trong điện rót vào thùng tắm không cho ai rớ tay vào, hiện tại đang hầu hạ Chúc Vân Tuyên tắm rửa.
Cao An nhìn thấy những dấu vết in rõ trên người Chúc Vân Tuyên, chợt buông tiếng thở than lần nữa: “Điện hạ, ngài là hoàng tử, hà tất chi phải như vậy…. ”
Chúc Vân Tuyên tựa người vào thùng nước tắm, nhắm mắt lại, thế nhưng vầng trán kia vẫn cứ nhíu chặt không chút thả lỏng nào.
Hà tất chi phải như vậy, hà tất chi… Từ lúc bắt đầu hắn đã sớm biết, việc giao dịch cùng Lương Trinh chẳng khác nào bảo hổ lột da, thế nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, một khi hắn đã chọn đặt chân đi trên con đường này, thì cũng chỉ có thể tiếp tục đi thẳng về phía trước, không thể quay đầu lại được nữa.
—-
Nhân ngày hai cháu debut, đầu tiên tui xin bẹp một cái vào mông bé Trinh tội mới chương một đã ngược cục cưng bé con nhà anh Cảnh (〒︿〒). Thứ hai là bà Bạch có bảo đã lập dàn ý được gần nửa gì đó rồi, bộ này dài hơn 60 chương (tui hy vọng nó lên tới ba con số:v) và đảm bảo sẽ không kết vội như bộ của anh trai, cho nên mọi người yên tâm nhảy hố nha (*˘︶˘*).
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro