Đóa hồng mai tự...
Bạch Giới Tử
2024-11-20 20:57:05
Hồng mai
Lúc này đã qua giờ hợi, bên trong gian phòng chỉ còn sót lại chút ánh sáng ảm đạm từ chiếc đèn lưu ly đang lờ mờ chiếu rọi lên ánh mắt âm trầm của Lương Trinh. Hiện tại hắn đang vô cùng tập trung thực hiện động tác trong tay mình, cứ như đối đãi với món báu vật mà mình yêu quý nhất, cứ cẩn trọng từng chút từng chút một mà xăm ra hoa văn như bản thân muốn.
— giờ hợi: từ hai mươi mốt đến hai mươi ba giờ.
Cao An quỳ gối bên giường thấp giọng khóc nức nở, còn trên giường, Chúc Vân Tuyên đang gắt gao cắn chặt đôi môi, cả người nằm úp sấp không chút động đậy, cứ như chẳng còn chút sự sống nào. Mái tóc dài vô tình che phủ lên một nửa gương mặt cùng đôi mắt Chúc Vân Tuyên, thành ra mọi tâm tình của hắn đều bị ẩn giấu hết, chỉ có hai tay đang khẽ run rẩy nắm chặt thành nắm đắm.
Một đóa hồng mai đỏ rực như máu lặng lẽ nở rộ bên eo Chúc Vân Tuyên, trông ướt át đẹp đẽ đến lạ thường.
Lương Trinh say mê thưởng thức tác phẩm mình tạo ra, song bên khóe môi cũng cong lên một nụ cười đầy thỏa mãn: “Thật đẹp..”
Sau đêm hôm đó, Chúc Vân Tuyên sốt cao đúng ba ngày ba đêm, đầu óc mê man không bước nổi xuống giường, thành ra chuyện trong triều cũng vì vậy mà ngừng. Tăng Hoài và Nghiêm Sĩ Học cũng có đến thăm mấy lần, thế nhưng lần nào cũng bị chặn ngoại Cam Lâm cung, còn về phần Lương Trinh, hắn vẫn ở chỗ này cực nhọc đêm ngày trông coi người kia.
Đợi đến khi bệnh tình Chúc Vân Tuyên dần thuyên chuyển tốt đã là hơn mười ngày sau, hiện tại tuy là thân thể không còn đáng lo ngại gì, thế nhưng người ngày càng trở nên lạnh lùng hơn, đám cung nhân trong cung chính là những người đáng thương cảm nhận rõ ràng nhất về sự thay đổi này, mỗi ngày bọn hắn đều sống trong cảnh nơm nớp lo sợ cứ như đi trên băng mỏng*, chỉ sợ bản thân sơ ý đôi chút khiến cho bệ hạ tức giận, biến thành oan hồn dưới thanh đao.
— Đi trên băng mỏng: làm việc hết sức cẩn thận cảnh giác, không dám lơ là.
Vào ngày thứ nhất khi Chúc Vân Tuyên khỏe lại, thì việc đầu tiên hắn làm chính là ở ngay trước mặt Lương Trinh phái thị vệ lôi gã thái giám ngày hôm đó đem dụng cụ đến vào ngục chờ xử lý. Lương Trinh đứng một bên chứng kiến không nói gì, một lát sau liền đem chén cháo nóng bản thân mới thổi nguội xong nhẹ nhàng đút tới bên miệng đối phương, Chúc Vân Tuyên không chút cảm xúc, cũng phối hợp há miệng ra.
Rốt cuộc Lương Trinh cũng chịu rời cung đi xử lý công vụ, đám người Tăng Hoài lúc này mới có thể đến bái kiến Chúc Vân Tuyên. Chúc Vân Tuyên vừa mới khỏi sau một cơn bệnh nặng, cả người gầy hốc hác, sắc mắt trắng bệch đi đôi phần, Tăng Hoài thấy vậy chợt lo lắng không thôi: “Bệ hạ cuối cùng cũng khỏe lại, Chiêu vương hắn…”
Chúc Vân Tuyên bình tĩnh ngắt ngang lời lão: “Trẫm không sao.”
Mười mấy ngày nay cũng là do hắn bặt vô âm tín trước mọi người, thành ra Tăng Hoài vốn là lo lắng chuyện hắn bị Lương Trinh giam lỏng, nhưng chuyện đã đến nước này, thì có nhiều lời cùng vô ích.
Nghiêm Sĩ Học bắt đầu bẩm báo những chuyện về người phiên bang đến kinh thành cho hắn nghe, đám người kia vốn đến từ một cường quốc nằm trên biển ở đại lục phía tây, sau còn đi xâm lược mấy tiểu quốc ở Nam Dương chiếm làm thuộc địa. Từ sau khi Đại Diễn mở ra lệnh cấm hải, thì kinh doanh buôn bán trên vùng duyên hải phía nam của bọn họ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, lần này bọn họ vào kinh, là muốn cùng trao đổi hy vọng Đại Diễn có thể cho hai nước buôn bán trao đổi qua lại.
Tăng Hoài nói: “Do bệ hạ bị bệnh hơn mười ngày không thể xử lý chuyện triều chính, cho nên chúng ta đã thương nghi qua với hộ bộ trước, về những yêu cầu bọn họ đề ra, ví như giảm thuế quan, đơn giản hóa điều lệ cùng với tăng thêm nhiều chủng loại hàng hóa ra vào buôn bán kia, thần nhận thấy có rất nhiều chỗ không hợp lý. Sau khi đám người phiên bang kia chiêm đoạt nhiều hòn đảo Nam Dương, thì hiện tại vẫn dõi mắt ngắm nghía Đại Diễn ta, chúng ta chỉ mới mở lệnh cấm biển được vài năm, ngàn vạn lần không thể xem thường.”
Chúc Vân Tuyên gật gật đầu: “Các ngươi cứ theo đó mà làm đi, nếu như bọn họ thật sự có thành ý, thì việc mở rộng chút điều kiện thích hợp cũng không phải là không thể, còn những cái khác thì tính sau.”
Về việc này, kỳ thực lúc trước Chúc Vân Cảnh có đề cập qua trong thư với hắn, hiện tại bây giờ Chúc Vân Cảnh cũng đang bàn chuyện làm ăn trên biển, nên chuyện qua lại với những người phiên vang này điều tất nhiên, về vấn đề thuế quan thông thương, Chúc vân Cảnh thực sự cũng có kiến nghị qua những cách khả thi, còn dặn dò hắn nên cẩn thận đề phòng là trên hết, tuy không cần kiêng kỵ gì với đám người phiên bang này, thế nhưng không thể xem thường được.
Sau khi bàn giao mọi chuyện xong, Chúc Vân Tuyên liền lệnh cho một mình Nghiêm Sĩ Học ở lại. Hắn nhìn đối phương một lúc, rồi cất tiếng hỏi: “Có người nói người hay giao du thân thiết với những người phiên bang kia, còn lén lút thu chút đồ tốt từ bọn họ, chuyện này là thật sao?”
Nghiêm Sĩ Học nghe vậy chợt cau mày, nghiêm mặt đáp lại: “Xin bệ hạ tin tưởng lão thần, sao lão thần có gan dám đi làm những chuyện kia, những người phiên bang kia quả thực có tìm đến lão thần vài lần, thế nhưng bọn họ chỉ là muốn được bệ hạ triệu kiến, nhằm dễ dàng hai mặt một lời bàn luận chuyện thông thương mà thôi. Chuyện để cho bọn họ tiến cung dâng lễ đúng là do ý của lão thần, người thủ lĩnh đi đầu là tổng đốc ở tại Nam Dương của bọn họ, thần là muốn nhân cơ hội này để Đại Diễn ta ra uy, cho nên mới nói với bọn họ nếu như họ thật sự có thành ý, thì trước tiên cần phải dâng lễ bái kiến bệ hạ, sau mới có thể bàn đến công việc phía sau, bọn họ nghe xong cũng bằng lòng, biểu hiện còn vô cùng khiêm nhường kính cẩn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thôi bỏ đi.” Chúc Vân Tuyên hững hờ nói: “Là trẫm lo xa rồi, trẫm hy vọng Nghiêm khanh có thể giữ mình ngay thẳng, thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
“Bệ hạ yên tâm, lão thần hiểu.”
Khi Nghiêm Sĩ Học lui xuống, Chúc Vân Tuyên mới mỏi mệt xoa xoa mi tâm, Cao An hầu hạ ở bên cạnh giúp hắn thay chén trà nóng xong, liền đưa thư mình vừa nhận được đưa cho hắn: “Là thư của quốc công gửi.”
Nghe được câu này, lông mày đang cau có của Chúc Vân Tuyên mới giãn ra đôi chút, nhanh chóng nhận lấy thư mở ra. Cứ mỗi hai tháng, Chúc Vân Cảnh sẽ gửi một phong thư cho hắn, nội dung bên trong thư lần này ngoại trừ những việc vặt vãnh, thì còn có tin vui, chính là huynh trưởng của hắn đã mang thai hài tử thứ hai, hiện tại đã được gần hai tháng rồi.
Trên gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống của Chúc Vân Tuyên giờ đây rốt cuộc cũng có chút vui mừng hiếm thấy, tuy rằng bản thân hắn luôn cảm thấy việc huynh trưởng mình từ một đứa con cưng của thiên tử nay lại phải giúp chồng dạy con có hơi đáng tiếc, nhưng dù sao Chúc Vân Cảnh cũng đã thản nhiên tiếp nhận cuộc sống này rồi, bây giờ lại còn có đứa thứ hai, thì người là em trai như hắn còn gì để mà bàn nữa, lúc này hẵn là nên mừng thay cho huynh ấy.
Lúc Lương Trinh vào cửa, Chúc Vân Tuyên còn đang suy nghĩ thánh chỉ. Lương Trinh thấy biểu hiện ai kia đã không còn uể oải như mấy ngày trước nữa, tâm trạng dường như cũng tốt hơn rất nhiều, bèn không nhịn được nhướng mày hỏi: “Bệ hạ đang có chuyện vui sao?”
Chúc Vân Tuyên không thèm phản ứng lại, mà vẫn tiếp tục tập trung ngẫm nghĩ thánh chỉ trong tay. Lương Trinh thấy vậy, cũng dửng dưng đi tới nhìn thử một chút, sau khi hiểu được rõ ràng ngọn nguồn câu chuyện bèn chà chà cảm thán: “Định Viễn hầu thật sự là tốt số, đúng là khiến cho người khác cảm thấy ghen tỵ không thôi.”
Bàn tay đang cầm bút của Chúc Vân Tuyên chợt ngưng lại, bỗng nhớ tới lúc trước Lương Trinh từng dùng con trai của Chúc Vân Cảnh uy hiếp mình, bèn ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Lương Trinh.
Lương Trinh cười khảy: “Bệ hạ nhìn thần như vậy để làm gì?”
“Trẫm tạm thời không tính toán đến những chuyện ngươi đã từng làm với trẫm, nhưng có những người, ngươi không nên đụng vào, nếu như ngươi dám đụng tới..”
“Nếu như thần đụng tới, thì bệ hạ định xử thần như thế nào?” Khóe môi Lương Trinh vẽ ra một nụ cười cợt nhả.
Ánh mắt Chúc Vân Tuyên càng lạnh hơn: “Cho dù trẫm chết cũng nhất định kéo ngươi chôn cùng.”
Lương Trinh gật đầu tấm tắc: “Cái này tính ra cũng không tệ, có thể cùng bệ hạ đồng sinh cộng tử, thần cầu còn không được, nếu được như vậy thì đời này cũng coi như đáng sống rồi.”
“Hoang đường.”
Chúc Vân Tuyên không còn gì để nói với hắn nữa, bèn tiếp tục viết cho xong tờ thánh chỉ rồi đem đi. Chuyện hắn có thể làm lúc này, đơn giản chỉ là cho huynh trưởng chút thứ đồ tốt, tuy rằng người huynh kia của hắn vốn cũng không thiếu mấy thứ này.
“Nếu như bệ hạ thật sự nhớ nhung vị quốc công kia, thì chi bằng cứ phái người đi đón hắn đến kinh thành gặp nhau một lần là được rồi, hình như năm, sáu năm qua hai người vẫn chưa gặp lại đúng không?”Lương Trinh bỗng nhiên mở miệng đề nghị.
Chúc Vân Tuyên chợt nảy ra sự cảnh giác: “Ngươi muốn làm cái gì? Trẫm đã nói, nếu như ngươi dám đụng tới…”
“Thần là vì lo nghĩ cho bệ hạ, chẳng lẽ bệ hạ không muốn gặp mặt hắn một lần ôn lại chuyện cũ hay sao?”
Hắn đương nhiên cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, thế nhưng năm ngoái hắn mới đăng cơ, huynh trưởng lại cùng Định Viễn hầu đến Mân Việt, cho nên hắn muốn mời người vào cung cũng không tiện mở miệng, bây giờ huynh trưởng mang thai, thì cảng không thể để cho hắn bôn ba mệt nhọc được, huống chi chốn kinh thành này từ xưa đến nay căn bản không phải là một nơi an toàn, hắn cũng không muốn huynh trưởng rước thêm chút nguy cơ hay phiền phức nào.
“Đây là chuyện của trẫm, không cần Chiêu vương nhọc lòng bận tâm.”
Thấy Chúc Vân Tuyên không muốn tiếp tục đề tài này, Lương Trinh bèn thẳng thừng không nói nữa, tránh cho lại chọc giận ai kia không vui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ nhân lúc này đưa thuốc đến, Cao An nhận lấy, rồi đưa cho Chúc Vân Tuyên, đến khi nhìn nhìn Chúc Vân Tuyên uống xong, lại vội vàng lấy điểm tâm cho hắn ăn dịu miệng.
Lương Trinh ở một bên nhìn, bỗng nhiên nói: “Cao công công quả nhiên là hầu hạ bệ hạ vô cùng chu đáo.”
Cao An cúi đầu, bộ dáng hết sức khiếm tốn vừa phải trả lời: “Nô tài đã chăm sóc bệ hạ từ nhỏ, chuyện chu đáo quan tâm vốn nằm trong bổn phận của nô tài.”
Lương Trinh bất ngờ ném khối ngọc bội qua cho Cao An: “Phần thưởng của ngươi, niệm tình ngươi có công hầu hạ bệ hạ.”
Cao An tất nhiên sao dám nhận, Chúc Vân Tuyên chứng kiến cảnh tượng trên bèn lạnh lùng nhắc nhở: “Cao An là người của trẫm, không cần Chiêu vương đặc biệt ban thưởng.”
Lương Trinh phản bác lại: “Thần muốn thưởng thì thưởng, dù sao thần cũng thưởng quang minh chính đại ngay trước mặt bệ hạ. Bệ hạ đừng hiểu lầm thần muốn mua chuộc Cao An, rồi sai hắn đi làm những chuyện không phải phép với bệ hạ… Sao đây, Cao công công không chịu nhận, lẽ nào ngươi không nguyện ý nể mặt mũi bản vương có đúng hay không?”
Chúc Vân Tuyên cảnh giác nhìn hắn, sau đó cố gắng phân tích vẻ mặt kia xem lời hắn nói rốt cuộc là thật hay giả, nhưng Lương Trinh vẫn duy trì đúng một nụ cười, còn hết sức thản nhiên nhìn lại hắn.
Sau một hồi đôi co, Chúc Vân Tuyên chỉ đành buông xuôi nói với Cao An: “Dù sao cũng là phần thưởng của Chiêu vương, ngươi cứ nhận đi.”
Cao An thấy vậy cũng dạ thưa tuân theo, sau khi nhận ngọc bội xong liền nói câu cảm ơn Lương Trinh.
Chúc Vân Tuyên thuận miệng hạ lệnh cho Cao An lui ra, khi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, mới cố dằn sự tức giận lại mở miệng chất vấn Lương Trinh: “Ngươi rốt cuộc là có ý gì?”
Lương Trinh cười lắc lắc đầu: “Vậy bệ hạ cho rằng thần có ý gì? Thần quả thực là cảm niệm vị Cao công công này, hắn là một nô tài trung thành, đáng được ngợi khen.”
“Nhưng hắn là người của trẫm.” Chúc Vân Tuyên lần thứ hai nhắc nhở Lương Trinh, còn nhớ ngày hôm đó Cao An không nghe lời Lương Trinh đem đồ hắn muốn đến, Lương Trinh khi ấy đã cợt nhả buông ra câu ” “Bệ hạ, người của ngài không nghe lời, ngài nói xem nên làm thế nào cho phải đây?”, chỉ với một câu nói kia, khiến cho Chúc Vân Tuyên vẫn luôn đề phòng Lương Trinh sợ hắn xử lý Cao An, cuối cùng cũng không ngờ tới hôm nay lại xảy ra chuyện này.
Người theo hầu bên Chúc Vân Tuyên rất hiếm khi trở thành nhân vật trung tâm. Mặc dù Cao An chỉ là một thái giám, thế nhưng đối phương cũng đã theo hắn từ nhỏ đến lớn, thành ra hắn dĩ nhiên sẽ không tùy tiện cho Lương Trinh lôi kéo về phe mình.
Nhìn thấy trong mắt Chúc Vân Tuyên chỉ toàn là sự đề phòng cùng tức giận, Lương Trinh chỉ đành ngao ngán thở dài, trong lòng biết Chúc Vân Tuyên chính là hoàn toàn không có chút nào tin tưởng mình: “Cao An một lòng hướng về bệ hạ, cho nên thần thật sự cảm thấy hắn là một con người tốt, tuyệt đối không hề có bất cứ dụng ý nào khác, bệ hạ không cần lo ngại.”
Chúc Vân Tuyên vẫn chưa hết hoài nghi, thế nhưng giờ khắc này thấy Lương Trinh thề son sắt như vậy, thế nên cũng không nói thêm nữa.
Lương Trinh sấn đến gần, sau đó khom người xuống thầm thì với Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ, bây giờ ngài về nội điện đi, để thần nhìn thử xem eo của bệ hạ thế nào rồi?”
Sắc mắt Chúc Vân Tuyên thoáng chốc trở nên nặng nề âm u, Lương Trinh chỉ nhẹ nhàng nháy mắt một cái, chỉ chốc lát sau, rốt cuộc Chúc Vân Tuyên khuất phục đứng lên.
Khi về đến nội điện, Chúc Vân Tuyên nằm úp sấp trên tháp thượng. Lương Trinh bắt đầu cởi thắt lưng của đối phương, rồi cẩn trọng xốc từng lớp y phục lên, thứ đập vào mắt hắn lúc này chính là một đám hồng mai nở rộ bên hông trái của người kia.
Đã nhiều ngày trôi qua, mấy chỗ kết vẩy hoàn toàn tróc hết, đóa hồng mai được đặt trên hông của Chúc Vân Tuyên như càng tỏa ra vẻ yêu kiều diễm lệ, chúng ma mị đến độ khiến cho người ta nhìn cũng thấy động lòng. Lương Trinh trưng ra bộ dạng yêu thích cứ xoa tay vuốt ve không thôi, song lại thở dài nói: “Thật đẹp, quả nhiên là cực kỳ xinh đẹp…”
Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại, thân thể nhẹ nhàng run rẩy theo từng động tác di chuyển Lương Trinh, còn ngón tay của bản thân hiện tại đã bấm mạnh vào lòng bàn tay nhằm đè sự thù hận sục sôi kia xuống, trong lòng thầm nghĩ, một ngày nào đó, vào một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro