Thú dữ
Bạch Giới Tử
2024-11-20 20:57:05
Hoa Thanh cung, tẩm điện của Thần quý phi.
Lương Trinh lúc này đã đi tới bậc thang, trước khi hắn đặt chân vào cửa, thống lĩnh đội cấm vệ quân hoàng cung chịu trách nhiệm trông coi nơi này đột nhiên nhỏ giọng bẩm báo tình hình: “Mấy ngày trước nương nương không ngừng la thét đòi ra ngoài, những câu chữ phát ra từ trong miệng… Đều là những câu thô tục, hai ngày nay tự dưng yên tĩnh lại, người cứ ngây ngốc ra, khi thì khóc lúc thì phá ra cười…”
Bộ dạng hiện tại của Thần quý phi hiện tại trông hết sức khó coi, nàng tóc tai bù xù rũ rượi ôm đầu gối ngồi lặng thinh trên sàn, dáng vẻ này đã không còn chút nào giống với nhan sắc tươi trẻ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành khi xưa nữa. Lương Trinh lạnh lùng nhìn nàng, bỗng dưng vô tình nhớ được trước khi vào cung nàng có nói một câu: “Người trong nhà đều nói muội khá giống với nhị bá, mặc dù muội là thân nữ nhân, nhưng chắc bệ hạ cũng sẽ thích nhỉ.”, gương mặt đột nhiên trở nên lạnh hơn.
Thần Quý Phi nghe có tiếng động vang lên, bèn khẽ chầm chậm ngẩng đầu,khi đụng trúng ánh mắt lạnh như băng không hề có chút nhiệt độ nào của Lương Trinh chỉ ngây ra một lúc, rồi nhếch môi cười giễu: “Chiêu vương dự định giam lỏng ta tới khi nào đây? Vì sao bệ hạ băng hà, ta thân là quý phi mà ngay cả tang lễ cũng không được tham dự?”
“Tiên đế băng hà, quý phi nương nương vì đau lòng quá độ nằm liệt giường, cho nên không thể xuất hiện túc trực bên linh cữu.” Giọng điệu Lương Trinh giờ đây hết sức thong dong tự tại, hắn đoạn ngừng một lúc, rồi lại tiếp tục: “Nương nương một lòng nhớ thương tiên đế, không thiết sống trên cõi đời này nữa, hiện tại chỉ hy vọng có thể được đi cùng tiên đế.”
Thần quý phi nghe hắn nói xong cũng lấy làm nhạc nhiên, cả người bắt đầu run lẩy bẩy, dường như cực kỳ phẫn nộ bi thương: “Ngươi muốn giết ta, ngươi đúng là muốn giết ta… Rốt cuộc tên Chúc Vân Tuyên kia cho ngươi uống thứ bùa mê thuốc lú gì, mà đến mức phải khiến cho ngươi không những to gan giả mạo chỉ dụ cướp đoạt ngôi vị của Quỳnh nhi, bây giờ còn muốn giết luôn mẹ con ta là sao? Lúc trước rõ ràng ta và ngươi đã bàn bạc xong xuôi, hai ta đều mang họ Lương, ngươi làm nhiếp chính vương không phải tốt hơn sao? Vì cái gì ngươi nhất định phải làm ra chuyện tổn thương người khác mà không lợi lộc gì cho mình chứ?”
Lương Trinh không hề đồng ý với suy nghĩ của nàng: “Nương nương nói sai rồi, người đáng chết chỉ có ngươi, cửu điện hạ vẫn còn nhỏ, trẻ thơ thì biết cái gì, tất cả chính là do ngươi hun hương hạ độc khiến tiên đế lâm bệnh triền miên, à, ngươi có cần ta nói tiếp nhưng chuyện ngươi đã làm nữa không?”
Thần Quý Phi cắn răng run cầm cập, chỉ có thể phẫn nộ trừng to mắt nhìn Lương Trinh: “Ngươi đã sớm biết, ngươi rõ ràng cũng đồng ý mà, ngươi…”
“Sao ta có thể sớm biết mấy chuyện này cho được?” Lương Trinh không chút khách khí ngắt ngang lời nàng, còn không quên lạnh giọng nhắc nhở: “Nương nương đừng vội ăn nói linh tinh, vừa nãy ngươi rõ ràng cũng biết mình là người họ Lương, hiện tại nhằm tránh cho Lương gia vì ngươi phải chịu trúng tai ương, thì ngươi nên biết điều nhanh chóng lên đường đi thôi.”
Hai mắt Thần quý phi giờ đây đã đỏ bừng như máu, chỉ hận không thể nhào tới xé xác Lương Trinh. Đột nhiên qua một lúc sau, nàng bất ngờ phá ra cười: “Vì Lương Gia sao? Hahaha, ngươi căn bản có khi nào để mắt tới Lương gia, sợ là một khi người nhà họ Lương chết hết, người còn chẳng buồn nhấc mi mắt lên nhìn một cái. Sao lúc đó ngươi không dứt khoát nói ra chuyện ta hun hương cho mọi người nghe, để Chúc Vân Tuyên có thể càng thêm danh chính ngôn thuận trèo lên ngôi vị hoàng đế luôn cho rồi? Ngươi bắt ép ta chết, vốn không phải vì Lương gia này! Ngươi chính là muốn cho cả thiên hạ đặt sự ngờ vực nghi vấn nhắm vào Chúc Vân Tuyên, khiến cho hắn chỉ có thể dựa dẫm vào ngươi! Ngươi giữ lại Quỳnh nhi cũng là vì nhằm để nhắc nhở hắn không được quên việc này mà thôi! Vậy mà ta cứ tưởng rằng mối quan hệ giữa ngươi và hắn vững bền như không ai có thể phá vỡ chứ, ai ngờ đâu người một bên liều mạng giúp hắn, một bên thì tỏ ra đề phòng, ngươi thấy vậy thú vị lắm sao? Nếu như Quỳnh nhi của ta ngồi lên vị trí kia, thì thiên hạ đều nằm trong tay ngươi, có gì không tốt mà ngươi không đồng ý chứ?”
Lương Trinh cười giễu: “Ngươi cũng không ngốc, chỉ tiếc là ngươi đã nghĩ sai rồi. Nếu như ta thật sự muốn thiên hạ này, thì việc ngồi lên giang sơn của Chúc gia có gì khó? Vị trí này vốn cũng là do tiên đế chuẩn bị cho ta, con trai của ngươi chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi, trong lòng ngươi cũng đã rõ ràng, thế mà vẫn cứng đầu ngu muội ôm mộng làm hoàng thái hậu mẫu nghi thiên hạ. Thật ra ban đầu ta cũng định giúp ngươi hoàn thành mộng đẹp này rồi, thế nhưng có lẽ là do vận may ngươi không được tốt, bây giờ so với chuyện nắm giữ triều chính, thì ta hình như đặc biệt hứng thú với một số người cùng chuyện khác hơn, cho nên cũng phải làm theo thứ mà bản thân mình thích chứ.”
“Cái tên điên này!”
Chỉ với một câu “thích thì làm” của hắn lại chính là toàn bộ nguyên nhân dấy lên trận gió tanh mưa máu khiến bao người lao đao này. Thần quý phi bắt đầu trở nên điên loạn liên tục chửi bới gào thét, khiến cho người ta không biết rốt cuộc người điên là nàng, hay là Lương Trinh.
Lương Trinh hững hờ nhìn nàng: “Chết đến nơi rồi, ngươi vẫn nên bớt nói mấy câu giữ chút sức lực cuối cùng đi. Tóm lại một câu vì Chúc Vân Quỳnh là do ngươi sinh, cho nên nếu như ngươi chết thì nó sẽ được sống, còn nếu như ngươi muốn kéo con trai mình đi theo, thì ta cũng không cản đồng thời giúp hai mẹ con ngươi cùng nhau lên đường.”
Thần Quý Phi nằm vật ra sàn, hết sức đau đớn nhắm hai mắt lại.
Cam Lâm cung.
Ba ngày sau chính là ngày tổ chức đại điển đăng cơ, hiện tại các lễ bộ quan chức đang bẩm báo lại tất cả quy trình cùng công việc trong ngày trọng đại ấy cho Chúc Vân Tuyên. Chúc Vân Tuyên chỉ im lặng nghe, cũng không nói gì nhiều. Lúc này, Lương Trinh đột nhiên đi vào đứng ở một bên, hắn cũng hề có ý tứ muốn ngắt lời bọn họ, mà chỉ ra vẻ cực kỳ hứng thú nghe cùng. Sự xuất hiện quá mức đột ngột của đối phương khiến bọn người trong lễ bộ quan chức cũng được một phen tái mét mặt mày, bắt đầu quay sang dè dặt bẩm báo lại cho Lương Trinh nghe, từng câu từng chữ đều cẩn trọng kỹ càng hơn cả khi báo cáo với vị tân đế.
Nghe được một nửa, Lương Trinh bỗng nhiên lên tiếng, hỏi: “Trong các đại điển hoàng đế đăng cơ ở Đại Diễn đều sẽ do các vị đại thần thủ phụ nâng chiếu thư dâng lên cung kính cho tân đế, hiện tại Trương Niên Linh vì tội phản nghịch đã bị xử tội, cho nên các ngươi định sẽ thực hiện nghi thức này thế nào?”
Lễ bộ thượng thư Nghiêm Sĩ Học thận trọng đáp lại: “Chúng thần dự định sẽ tạm thời để cho Lưu các lão đảm nhiệm phần này, kính xin bệ hạ định đoạt có được hay không.”
Người Lưu các lão được nhắc đến khi nãy chính là vị nội thần các lão có bài vị cao nhất bên trong đám phụ thần còn sót lại trong triều, ngày hôm đó, cũng nhờ công lão cúi đầu quỳ đầu tiên mới khiến cho mọi chuyện dần trở nên trót lọt hơn, mọi người cũng lấy làm đó mà nhận thức được cúi đầu chào vị tân đế Chúc Vân Tuyên này. Theo lý thuyết, khoan hẵn bàn đến chuyện lão có công ủng hộ tân vương, một khi Trương Niên Linh sụp đổ, thì trăm phần trăm cũng sẽ đến phiên lão, chỉ là…
Chúc Vân Tuyên qua loa quyết định: “Cứ theo luật lệ xưa giờ để cho lễ bộ quan chức làm thay đi.Việc này cứ giao cho Nghiêm khanh làm là được.”
Nghiêm Sĩ Học nghe thấy vậy cũng cả kinh, gã chợt kiềm nén lại cơn kích động lên tiếng hỏi: “Nhưng Đại Diễn ta hình như không có luật lệ này, từ trước đến giờ đều là do phụ thần nội các sẽ gánh thay trọng trách này, hiện tại giao cho thần hình như không được hợp với quy củ thì phải?”
“Không sao, ngươi cứ làm đi.”
Nghe vậy, Nghiêm Sĩ Học cũng không khước từ nữa, mà chỉ cất cao giọng đáp lại: “Thần lĩnh chỉ!”
Lương Trinh đứng một bên chứng kiến hết đoạn đối thoại của hai người kia từ nãy đến giờ xong xuôi, chỉ khẽ nheo mắt lại, trong mắt chợt lóe lên một suy nghĩ sâu xa, đồng thời bên khóe môi cũng bất giác nhếch lên.
Chờ đến khi tất cả quan chức tấu chuyện lui ra, lúc bấy giờ, Lương Trinh dời mắt nhìn về phía Chúc Vân Tuyên, khẽ mỉm cười: “Bệ hạ thật sự dự định cân nhắc qua vị Nghiêm đại nhân này sao?”
Chúc Vân Tuyên ung dung thản nhiên trả lời: “Hiện tại nội các trống rỗng, rất cần người mới bổ sung gấp vào, dù sao Nghiêm Sĩ Học cũng là lễ bộ thượng thư, cho nên việc để đối phương tiến vào nội các là quá hợp tình hợp lẽ rồi còn gì.”
Từ bốn năm trước khi Chúc Vân Tuyên được phong Thụy vương, cũng đã sớm được Chiêu Dương đế chỉ hôn cho. Người Chiêu Dương đế chọn cho hắn chính là nhi nữ của vị Nghiêm Sĩ Học khi nãy, lúc đó gã Nghiêm Sĩ Học kia chỉ là một lễ bộ tả thị lang, hai năm trước mới được thăng chức. Trên thực tế Chúc Vân Tuyên thật ra phải thành hôn từ lâu, thế nhưng lần đầu bị hoãn vì mẫu thân của bên nhà gái bất ngờ qua đời, sau đó thì mẹ đẻ của Chiêu Dương đế tức Khánh Nhân thánh hậu cũng mất, thành ra chuyện hôn ước cứ lâm vào cảnh kéo hết năm này qua tháng khác, Chiêu Dương đế căn bản cũng không để tâm đến người con này, thế là chuyện thành hôn của hắn cứ trì trệ đến tận bây giờ.
Ánh mắt của Chúc Vân Tuyên chợt tối sầm lại: Nếu đúng như vậy thì sao?”
“Không sao cả.” Ý cười trên khoé môi của ai kia tự dưng biến mất, thay vào đó là một cái nhìn chăm chăm nghiêm nghị: “Thần chẳng qua chỉ là muốn nhắc nhở bệ hạ không nên coi trọng người bên ngoại quá mức, tránh tai họa về sau.”
“Chiêu vương lo xa rồi. ” Chúc Vân Tuyên lạnh nhạt nói, “Những chuyện này không phải là chuyện Chiêu vương cần suy tính.”
Hắn làm sao không biết chuyện bản thân có người nhà bên ngoại gia thế lớn là một chuyện thực ra là chẳng có gì tốt đẹp, tấm gương sáng điển hình phải kể đến người Tạ gia. Mọi người ai nấy đều biết rõ như in chuyện Tạ quốc công to gan làm bậy chọc ra bao nhiêu tai họa năm đó, nhưng hắn có thể làm gì được bây giờ, hiện tại lúc này bên trong nội các chỉ còn dư lại những người kia, mỗi người trong số họ ai cũng có dính dáng tới vị trước mặt này, bảo hắn làm sao dám tin tưởng cho được? Bọn họ đáng tin sao? Phóng tầm mắt nhìn ra văn võ toàn triều, hắn còn lại được bao nhiêu người có thể trọng dụng?
Cả hai mặt đối mặt nhìn nhau, trong ánh mắt của đôi bên lúc này đây đều lộ ra sự ngờ vực cùng thăm dò lẫn nhau không chút che giấu nào, sau một hồi giằng co, Lương Trinh lắc đầu: “Bệ hạ quả thật nghĩ thần như vậy sao?”
“Ban nãy ngươi mới vừa đi đâu về?”
Lương Trinh thản nhiên trả lời: “Hoa Thanh cung.”
Chúc Vân Tuyên chợt phóng tầm mắt nhìn ra xa xăm hỏi: “Thần quý phi sao rồi?”
“Quý phi nương nương vì quá mức nhớ nhung tiên đế, không còn thiết sống trên trần thế, cho nên đã xin tuẫn táng* theo cùng.”
— Tuẫn táng: tập tục chôn người sống đi theo từng xuất hiện ở Trung Hoa thời cổ đại…. Vì để hưởng thụ một cuộc sống “chí cao vô thượng” như lúc còn ở dương thế, những người giàu có hoặc mang thân phận tôn quý sẽ chôn theo thê thiếp, người hầu khi qua đời.
“Vậy còn cửu đệ?”
“Cửu điện hạ thì tất nhiên đang ở trong tẩm cung của mình rồi, hiện tại chẳng qua là do điện hạ còn nhỏ nên chỉ chịu chút kinh hãi thôi, cũng không phải việc to tát gì.” Trong đôi mắt âm trầm của Lương Trinh chợt loé lên một ý cười giễu chứa đựng hàm ý thâm sâu.
Chúc Vân Tuyên cố kiềm lại lửa giận đang sôi sùng sục trong lòng, lên tiếng chất vấn hắn: “Với trình độ diễn xuất như thế kia, thì ngươi muốn người ta phải nhìn ngươi như thế nào mới phải?”
Lương Trinh “chậc” một tiếng: “Diễn xuất như thế nào cơ? Chẳng lẽ bệ hạ còn muốn giết luôn em trai mình sao? Sao thần lại không biết bệ hạ là người có lòng dạ độc ác như thế nhỉ?”
“Ngươi không cần giả vờ giả vịt với trẫm! Việc ngươi giữ Chúc Vân Quỳnh lại vốn là vì muốn uy hiếp trẫm mà thôi, cần gì phải nói ra mấy câu nghe xuôi tai như vậy?”
Lương Trinh không nói gì, mà chỉ tiến lên trước một bước, rồi đột nhiên giơ tay chặn ngang ôm Chúc Vân Tuyên đến trước người mình.
Chúc Vân Tuyên bị hành động bất ngờ của đối phương làm cho giật mình, hiện tại vô cùng giận dữ trừng mắt nhìn hắn, gằn ra từng chữ một: “Buông. Trẫm. Ra.”
Lương Trinh tiến sát bên tai Chúc Vân Tuyên, trầm giọng thủ thỉ: “Bệ hạ ngài vừa ngồi lên ngôi vị, đã dự định chơi trò qua cầu rút ván hay sao?”
Trong điện lúc này đã không còn một ai, ban nãy khi hai người bắt đầu trò chuyện, Cao An vô cùng biết điều dẫn toàn bộ người lui đi. Chúc Vân Tuyên đỏ mắt cười khẩy: “Lương Trinh, ngươi cho rằng mình bây giờ còn có thể cưỡng ép được trẫm sao? Trẫm tuyệt đối sẽ không bao giờ tiếp tục thỏa mãn những tâm tư xấu xa kia của ngươi nữa!”
“Vậy bệ hạ cho rằng thần như thế nào?”
Tiếng cười kia khẽ chui vào bên tai Chúc Vân Tuyên, kéo theo đó là hơi nóng thì thào phả vào khiến lông tơ tóc gáy của hắn dựng đứng cả lên. Lương Trinh im lặng mất một lúc, sau mới nói tiếp: “Bệ hạ không muốn thần thì muốn ai bây giờ? Nhi nữ Nghiêm gia? Bây giờ bệ hạ thành ra như vậy, một tiểu cô nương có thể thỏa mãn được ngài sao?”
“Làm càn!”
Chúc Vân Cảnh hiện tại đang bị dồn trong tình thế muốn tiến cũng được mà lùi cũng chẳng xong, cả người hắn bị Lương Trinh ôm vào lòng ngăn lại sau ngự án, khiến cho bản thân hắn giận đến độ run cả người. Lương Trinh đột nhiên nhích lên phía trước đè hắn sát thêm chút nữa, còn cánh tay như được voi đòi tiên đặt lên bên hông chầm chậm hết xoa lại vân vê, hành động này như đặc biệt muốn khơi gợi chút chuyện ám muội.
Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại, rồi hững hờ lên tiếng đe dọa: “Ở tiền điện còn có đám triều thần cùng tôn thất đang khóc tang, nếu như ngươi còn cố ý làm vậy nữa, thì trẫm liền lập tức kêu tất cả mọi người tới đây chứng kiến một chút, để xem Chiêu vương giữa ban ngày ban mặt, thậm chí là còn trong tang kỳ hoàng đế lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo không bằng cầm thú này với vị tân quân trẫm đây.”
“Bệ hạ mà cũng dám làm những chuyện hạ thấp danh dự mình sao?”
“Không tin ngươi cứ thử xem!”
Lương Trinh: “Bệ hạ bây giờ làm hoàng đế rồi, tính khí cũng nóng nảy hơn xưa nha.”
Chúc Vân Tuyên lặp lại một lần nữa: “Buông trẫm ra.”
Lương Trinh nghiêng đầu, rồi nhẹ nhàng đặt một cái hôn nhẹ như lông hồng bên tóc mai Chúc Vân Tuyên, sau đó chưa kịp đợi đối phương phản ứng ra nổi giận, đã mau chóng buông người ra lui về phía sau, đồng thời chắp tay cung kính: “Bệ hạ chớ nên nổi giận, lúc này chúng ta nhất định phải giữ cửu điện hạ lại, nếu không thì càng khó mà ngăn chặn được miệng lưỡi người đời.”
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi mà cũng sợ miệng lưỡi người đời hay sao?”
“Thần cũng là vì lo nghĩ cho bệ hạ.”
“Ha.”
Lương Trinh cười thở dài: “Bệ hạ, ngài tội gì phải coi thần như thú dữ, thần đã nói sẽ giúp ngài, thì chắc chắn sẽ giúp, sao ngài lại không chịu tin thần?”
Chúc Vân Tuyên khẽ rùng mình, song cũng dời tầm mắt đi chỗ khác lên tiếng tiễn khách: “Trẫm mệt rồi, Chiêu vương lui ra đi.”
Lương Trinh lúc này đã đi tới bậc thang, trước khi hắn đặt chân vào cửa, thống lĩnh đội cấm vệ quân hoàng cung chịu trách nhiệm trông coi nơi này đột nhiên nhỏ giọng bẩm báo tình hình: “Mấy ngày trước nương nương không ngừng la thét đòi ra ngoài, những câu chữ phát ra từ trong miệng… Đều là những câu thô tục, hai ngày nay tự dưng yên tĩnh lại, người cứ ngây ngốc ra, khi thì khóc lúc thì phá ra cười…”
Bộ dạng hiện tại của Thần quý phi hiện tại trông hết sức khó coi, nàng tóc tai bù xù rũ rượi ôm đầu gối ngồi lặng thinh trên sàn, dáng vẻ này đã không còn chút nào giống với nhan sắc tươi trẻ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành khi xưa nữa. Lương Trinh lạnh lùng nhìn nàng, bỗng dưng vô tình nhớ được trước khi vào cung nàng có nói một câu: “Người trong nhà đều nói muội khá giống với nhị bá, mặc dù muội là thân nữ nhân, nhưng chắc bệ hạ cũng sẽ thích nhỉ.”, gương mặt đột nhiên trở nên lạnh hơn.
Thần Quý Phi nghe có tiếng động vang lên, bèn khẽ chầm chậm ngẩng đầu,khi đụng trúng ánh mắt lạnh như băng không hề có chút nhiệt độ nào của Lương Trinh chỉ ngây ra một lúc, rồi nhếch môi cười giễu: “Chiêu vương dự định giam lỏng ta tới khi nào đây? Vì sao bệ hạ băng hà, ta thân là quý phi mà ngay cả tang lễ cũng không được tham dự?”
“Tiên đế băng hà, quý phi nương nương vì đau lòng quá độ nằm liệt giường, cho nên không thể xuất hiện túc trực bên linh cữu.” Giọng điệu Lương Trinh giờ đây hết sức thong dong tự tại, hắn đoạn ngừng một lúc, rồi lại tiếp tục: “Nương nương một lòng nhớ thương tiên đế, không thiết sống trên cõi đời này nữa, hiện tại chỉ hy vọng có thể được đi cùng tiên đế.”
Thần quý phi nghe hắn nói xong cũng lấy làm nhạc nhiên, cả người bắt đầu run lẩy bẩy, dường như cực kỳ phẫn nộ bi thương: “Ngươi muốn giết ta, ngươi đúng là muốn giết ta… Rốt cuộc tên Chúc Vân Tuyên kia cho ngươi uống thứ bùa mê thuốc lú gì, mà đến mức phải khiến cho ngươi không những to gan giả mạo chỉ dụ cướp đoạt ngôi vị của Quỳnh nhi, bây giờ còn muốn giết luôn mẹ con ta là sao? Lúc trước rõ ràng ta và ngươi đã bàn bạc xong xuôi, hai ta đều mang họ Lương, ngươi làm nhiếp chính vương không phải tốt hơn sao? Vì cái gì ngươi nhất định phải làm ra chuyện tổn thương người khác mà không lợi lộc gì cho mình chứ?”
Lương Trinh không hề đồng ý với suy nghĩ của nàng: “Nương nương nói sai rồi, người đáng chết chỉ có ngươi, cửu điện hạ vẫn còn nhỏ, trẻ thơ thì biết cái gì, tất cả chính là do ngươi hun hương hạ độc khiến tiên đế lâm bệnh triền miên, à, ngươi có cần ta nói tiếp nhưng chuyện ngươi đã làm nữa không?”
Thần Quý Phi cắn răng run cầm cập, chỉ có thể phẫn nộ trừng to mắt nhìn Lương Trinh: “Ngươi đã sớm biết, ngươi rõ ràng cũng đồng ý mà, ngươi…”
“Sao ta có thể sớm biết mấy chuyện này cho được?” Lương Trinh không chút khách khí ngắt ngang lời nàng, còn không quên lạnh giọng nhắc nhở: “Nương nương đừng vội ăn nói linh tinh, vừa nãy ngươi rõ ràng cũng biết mình là người họ Lương, hiện tại nhằm tránh cho Lương gia vì ngươi phải chịu trúng tai ương, thì ngươi nên biết điều nhanh chóng lên đường đi thôi.”
Hai mắt Thần quý phi giờ đây đã đỏ bừng như máu, chỉ hận không thể nhào tới xé xác Lương Trinh. Đột nhiên qua một lúc sau, nàng bất ngờ phá ra cười: “Vì Lương Gia sao? Hahaha, ngươi căn bản có khi nào để mắt tới Lương gia, sợ là một khi người nhà họ Lương chết hết, người còn chẳng buồn nhấc mi mắt lên nhìn một cái. Sao lúc đó ngươi không dứt khoát nói ra chuyện ta hun hương cho mọi người nghe, để Chúc Vân Tuyên có thể càng thêm danh chính ngôn thuận trèo lên ngôi vị hoàng đế luôn cho rồi? Ngươi bắt ép ta chết, vốn không phải vì Lương gia này! Ngươi chính là muốn cho cả thiên hạ đặt sự ngờ vực nghi vấn nhắm vào Chúc Vân Tuyên, khiến cho hắn chỉ có thể dựa dẫm vào ngươi! Ngươi giữ lại Quỳnh nhi cũng là vì nhằm để nhắc nhở hắn không được quên việc này mà thôi! Vậy mà ta cứ tưởng rằng mối quan hệ giữa ngươi và hắn vững bền như không ai có thể phá vỡ chứ, ai ngờ đâu người một bên liều mạng giúp hắn, một bên thì tỏ ra đề phòng, ngươi thấy vậy thú vị lắm sao? Nếu như Quỳnh nhi của ta ngồi lên vị trí kia, thì thiên hạ đều nằm trong tay ngươi, có gì không tốt mà ngươi không đồng ý chứ?”
Lương Trinh cười giễu: “Ngươi cũng không ngốc, chỉ tiếc là ngươi đã nghĩ sai rồi. Nếu như ta thật sự muốn thiên hạ này, thì việc ngồi lên giang sơn của Chúc gia có gì khó? Vị trí này vốn cũng là do tiên đế chuẩn bị cho ta, con trai của ngươi chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi, trong lòng ngươi cũng đã rõ ràng, thế mà vẫn cứng đầu ngu muội ôm mộng làm hoàng thái hậu mẫu nghi thiên hạ. Thật ra ban đầu ta cũng định giúp ngươi hoàn thành mộng đẹp này rồi, thế nhưng có lẽ là do vận may ngươi không được tốt, bây giờ so với chuyện nắm giữ triều chính, thì ta hình như đặc biệt hứng thú với một số người cùng chuyện khác hơn, cho nên cũng phải làm theo thứ mà bản thân mình thích chứ.”
“Cái tên điên này!”
Chỉ với một câu “thích thì làm” của hắn lại chính là toàn bộ nguyên nhân dấy lên trận gió tanh mưa máu khiến bao người lao đao này. Thần quý phi bắt đầu trở nên điên loạn liên tục chửi bới gào thét, khiến cho người ta không biết rốt cuộc người điên là nàng, hay là Lương Trinh.
Lương Trinh hững hờ nhìn nàng: “Chết đến nơi rồi, ngươi vẫn nên bớt nói mấy câu giữ chút sức lực cuối cùng đi. Tóm lại một câu vì Chúc Vân Quỳnh là do ngươi sinh, cho nên nếu như ngươi chết thì nó sẽ được sống, còn nếu như ngươi muốn kéo con trai mình đi theo, thì ta cũng không cản đồng thời giúp hai mẹ con ngươi cùng nhau lên đường.”
Thần Quý Phi nằm vật ra sàn, hết sức đau đớn nhắm hai mắt lại.
Cam Lâm cung.
Ba ngày sau chính là ngày tổ chức đại điển đăng cơ, hiện tại các lễ bộ quan chức đang bẩm báo lại tất cả quy trình cùng công việc trong ngày trọng đại ấy cho Chúc Vân Tuyên. Chúc Vân Tuyên chỉ im lặng nghe, cũng không nói gì nhiều. Lúc này, Lương Trinh đột nhiên đi vào đứng ở một bên, hắn cũng hề có ý tứ muốn ngắt lời bọn họ, mà chỉ ra vẻ cực kỳ hứng thú nghe cùng. Sự xuất hiện quá mức đột ngột của đối phương khiến bọn người trong lễ bộ quan chức cũng được một phen tái mét mặt mày, bắt đầu quay sang dè dặt bẩm báo lại cho Lương Trinh nghe, từng câu từng chữ đều cẩn trọng kỹ càng hơn cả khi báo cáo với vị tân đế.
Nghe được một nửa, Lương Trinh bỗng nhiên lên tiếng, hỏi: “Trong các đại điển hoàng đế đăng cơ ở Đại Diễn đều sẽ do các vị đại thần thủ phụ nâng chiếu thư dâng lên cung kính cho tân đế, hiện tại Trương Niên Linh vì tội phản nghịch đã bị xử tội, cho nên các ngươi định sẽ thực hiện nghi thức này thế nào?”
Lễ bộ thượng thư Nghiêm Sĩ Học thận trọng đáp lại: “Chúng thần dự định sẽ tạm thời để cho Lưu các lão đảm nhiệm phần này, kính xin bệ hạ định đoạt có được hay không.”
Người Lưu các lão được nhắc đến khi nãy chính là vị nội thần các lão có bài vị cao nhất bên trong đám phụ thần còn sót lại trong triều, ngày hôm đó, cũng nhờ công lão cúi đầu quỳ đầu tiên mới khiến cho mọi chuyện dần trở nên trót lọt hơn, mọi người cũng lấy làm đó mà nhận thức được cúi đầu chào vị tân đế Chúc Vân Tuyên này. Theo lý thuyết, khoan hẵn bàn đến chuyện lão có công ủng hộ tân vương, một khi Trương Niên Linh sụp đổ, thì trăm phần trăm cũng sẽ đến phiên lão, chỉ là…
Chúc Vân Tuyên qua loa quyết định: “Cứ theo luật lệ xưa giờ để cho lễ bộ quan chức làm thay đi.Việc này cứ giao cho Nghiêm khanh làm là được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiêm Sĩ Học nghe thấy vậy cũng cả kinh, gã chợt kiềm nén lại cơn kích động lên tiếng hỏi: “Nhưng Đại Diễn ta hình như không có luật lệ này, từ trước đến giờ đều là do phụ thần nội các sẽ gánh thay trọng trách này, hiện tại giao cho thần hình như không được hợp với quy củ thì phải?”
“Không sao, ngươi cứ làm đi.”
Nghe vậy, Nghiêm Sĩ Học cũng không khước từ nữa, mà chỉ cất cao giọng đáp lại: “Thần lĩnh chỉ!”
Lương Trinh đứng một bên chứng kiến hết đoạn đối thoại của hai người kia từ nãy đến giờ xong xuôi, chỉ khẽ nheo mắt lại, trong mắt chợt lóe lên một suy nghĩ sâu xa, đồng thời bên khóe môi cũng bất giác nhếch lên.
Chờ đến khi tất cả quan chức tấu chuyện lui ra, lúc bấy giờ, Lương Trinh dời mắt nhìn về phía Chúc Vân Tuyên, khẽ mỉm cười: “Bệ hạ thật sự dự định cân nhắc qua vị Nghiêm đại nhân này sao?”
Chúc Vân Tuyên ung dung thản nhiên trả lời: “Hiện tại nội các trống rỗng, rất cần người mới bổ sung gấp vào, dù sao Nghiêm Sĩ Học cũng là lễ bộ thượng thư, cho nên việc để đối phương tiến vào nội các là quá hợp tình hợp lẽ rồi còn gì.”
Từ bốn năm trước khi Chúc Vân Tuyên được phong Thụy vương, cũng đã sớm được Chiêu Dương đế chỉ hôn cho. Người Chiêu Dương đế chọn cho hắn chính là nhi nữ của vị Nghiêm Sĩ Học khi nãy, lúc đó gã Nghiêm Sĩ Học kia chỉ là một lễ bộ tả thị lang, hai năm trước mới được thăng chức. Trên thực tế Chúc Vân Tuyên thật ra phải thành hôn từ lâu, thế nhưng lần đầu bị hoãn vì mẫu thân của bên nhà gái bất ngờ qua đời, sau đó thì mẹ đẻ của Chiêu Dương đế tức Khánh Nhân thánh hậu cũng mất, thành ra chuyện hôn ước cứ lâm vào cảnh kéo hết năm này qua tháng khác, Chiêu Dương đế căn bản cũng không để tâm đến người con này, thế là chuyện thành hôn của hắn cứ trì trệ đến tận bây giờ.
Ánh mắt của Chúc Vân Tuyên chợt tối sầm lại: Nếu đúng như vậy thì sao?”
“Không sao cả.” Ý cười trên khoé môi của ai kia tự dưng biến mất, thay vào đó là một cái nhìn chăm chăm nghiêm nghị: “Thần chẳng qua chỉ là muốn nhắc nhở bệ hạ không nên coi trọng người bên ngoại quá mức, tránh tai họa về sau.”
“Chiêu vương lo xa rồi. ” Chúc Vân Tuyên lạnh nhạt nói, “Những chuyện này không phải là chuyện Chiêu vương cần suy tính.”
Hắn làm sao không biết chuyện bản thân có người nhà bên ngoại gia thế lớn là một chuyện thực ra là chẳng có gì tốt đẹp, tấm gương sáng điển hình phải kể đến người Tạ gia. Mọi người ai nấy đều biết rõ như in chuyện Tạ quốc công to gan làm bậy chọc ra bao nhiêu tai họa năm đó, nhưng hắn có thể làm gì được bây giờ, hiện tại lúc này bên trong nội các chỉ còn dư lại những người kia, mỗi người trong số họ ai cũng có dính dáng tới vị trước mặt này, bảo hắn làm sao dám tin tưởng cho được? Bọn họ đáng tin sao? Phóng tầm mắt nhìn ra văn võ toàn triều, hắn còn lại được bao nhiêu người có thể trọng dụng?
Cả hai mặt đối mặt nhìn nhau, trong ánh mắt của đôi bên lúc này đây đều lộ ra sự ngờ vực cùng thăm dò lẫn nhau không chút che giấu nào, sau một hồi giằng co, Lương Trinh lắc đầu: “Bệ hạ quả thật nghĩ thần như vậy sao?”
“Ban nãy ngươi mới vừa đi đâu về?”
Lương Trinh thản nhiên trả lời: “Hoa Thanh cung.”
Chúc Vân Tuyên chợt phóng tầm mắt nhìn ra xa xăm hỏi: “Thần quý phi sao rồi?”
“Quý phi nương nương vì quá mức nhớ nhung tiên đế, không còn thiết sống trên trần thế, cho nên đã xin tuẫn táng* theo cùng.”
— Tuẫn táng: tập tục chôn người sống đi theo từng xuất hiện ở Trung Hoa thời cổ đại…. Vì để hưởng thụ một cuộc sống “chí cao vô thượng” như lúc còn ở dương thế, những người giàu có hoặc mang thân phận tôn quý sẽ chôn theo thê thiếp, người hầu khi qua đời.
“Vậy còn cửu đệ?”
“Cửu điện hạ thì tất nhiên đang ở trong tẩm cung của mình rồi, hiện tại chẳng qua là do điện hạ còn nhỏ nên chỉ chịu chút kinh hãi thôi, cũng không phải việc to tát gì.” Trong đôi mắt âm trầm của Lương Trinh chợt loé lên một ý cười giễu chứa đựng hàm ý thâm sâu.
Chúc Vân Tuyên cố kiềm lại lửa giận đang sôi sùng sục trong lòng, lên tiếng chất vấn hắn: “Với trình độ diễn xuất như thế kia, thì ngươi muốn người ta phải nhìn ngươi như thế nào mới phải?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Trinh “chậc” một tiếng: “Diễn xuất như thế nào cơ? Chẳng lẽ bệ hạ còn muốn giết luôn em trai mình sao? Sao thần lại không biết bệ hạ là người có lòng dạ độc ác như thế nhỉ?”
“Ngươi không cần giả vờ giả vịt với trẫm! Việc ngươi giữ Chúc Vân Quỳnh lại vốn là vì muốn uy hiếp trẫm mà thôi, cần gì phải nói ra mấy câu nghe xuôi tai như vậy?”
Lương Trinh không nói gì, mà chỉ tiến lên trước một bước, rồi đột nhiên giơ tay chặn ngang ôm Chúc Vân Tuyên đến trước người mình.
Chúc Vân Tuyên bị hành động bất ngờ của đối phương làm cho giật mình, hiện tại vô cùng giận dữ trừng mắt nhìn hắn, gằn ra từng chữ một: “Buông. Trẫm. Ra.”
Lương Trinh tiến sát bên tai Chúc Vân Tuyên, trầm giọng thủ thỉ: “Bệ hạ ngài vừa ngồi lên ngôi vị, đã dự định chơi trò qua cầu rút ván hay sao?”
Trong điện lúc này đã không còn một ai, ban nãy khi hai người bắt đầu trò chuyện, Cao An vô cùng biết điều dẫn toàn bộ người lui đi. Chúc Vân Tuyên đỏ mắt cười khẩy: “Lương Trinh, ngươi cho rằng mình bây giờ còn có thể cưỡng ép được trẫm sao? Trẫm tuyệt đối sẽ không bao giờ tiếp tục thỏa mãn những tâm tư xấu xa kia của ngươi nữa!”
“Vậy bệ hạ cho rằng thần như thế nào?”
Tiếng cười kia khẽ chui vào bên tai Chúc Vân Tuyên, kéo theo đó là hơi nóng thì thào phả vào khiến lông tơ tóc gáy của hắn dựng đứng cả lên. Lương Trinh im lặng mất một lúc, sau mới nói tiếp: “Bệ hạ không muốn thần thì muốn ai bây giờ? Nhi nữ Nghiêm gia? Bây giờ bệ hạ thành ra như vậy, một tiểu cô nương có thể thỏa mãn được ngài sao?”
“Làm càn!”
Chúc Vân Cảnh hiện tại đang bị dồn trong tình thế muốn tiến cũng được mà lùi cũng chẳng xong, cả người hắn bị Lương Trinh ôm vào lòng ngăn lại sau ngự án, khiến cho bản thân hắn giận đến độ run cả người. Lương Trinh đột nhiên nhích lên phía trước đè hắn sát thêm chút nữa, còn cánh tay như được voi đòi tiên đặt lên bên hông chầm chậm hết xoa lại vân vê, hành động này như đặc biệt muốn khơi gợi chút chuyện ám muội.
Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại, rồi hững hờ lên tiếng đe dọa: “Ở tiền điện còn có đám triều thần cùng tôn thất đang khóc tang, nếu như ngươi còn cố ý làm vậy nữa, thì trẫm liền lập tức kêu tất cả mọi người tới đây chứng kiến một chút, để xem Chiêu vương giữa ban ngày ban mặt, thậm chí là còn trong tang kỳ hoàng đế lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo không bằng cầm thú này với vị tân quân trẫm đây.”
“Bệ hạ mà cũng dám làm những chuyện hạ thấp danh dự mình sao?”
“Không tin ngươi cứ thử xem!”
Lương Trinh: “Bệ hạ bây giờ làm hoàng đế rồi, tính khí cũng nóng nảy hơn xưa nha.”
Chúc Vân Tuyên lặp lại một lần nữa: “Buông trẫm ra.”
Lương Trinh nghiêng đầu, rồi nhẹ nhàng đặt một cái hôn nhẹ như lông hồng bên tóc mai Chúc Vân Tuyên, sau đó chưa kịp đợi đối phương phản ứng ra nổi giận, đã mau chóng buông người ra lui về phía sau, đồng thời chắp tay cung kính: “Bệ hạ chớ nên nổi giận, lúc này chúng ta nhất định phải giữ cửu điện hạ lại, nếu không thì càng khó mà ngăn chặn được miệng lưỡi người đời.”
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi mà cũng sợ miệng lưỡi người đời hay sao?”
“Thần cũng là vì lo nghĩ cho bệ hạ.”
“Ha.”
Lương Trinh cười thở dài: “Bệ hạ, ngài tội gì phải coi thần như thú dữ, thần đã nói sẽ giúp ngài, thì chắc chắn sẽ giúp, sao ngài lại không chịu tin thần?”
Chúc Vân Tuyên khẽ rùng mình, song cũng dời tầm mắt đi chỗ khác lên tiếng tiễn khách: “Trẫm mệt rồi, Chiêu vương lui ra đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro