Giáo Viên Chủ Nhiệm Của Con Gái
Chương 01
2024-09-12 09:09:30
Ngay trong buổi điều tra thông tin phụ huynh đầu năm học, chồng tôi đã trung thực ghi vào: Viện trưởng Viện Vật lý.
Tối hôm đó, giáo viên chủ nhiệm của con gái đã gửi yêu cầu kết bạn WeChat cho chồng tôi.
Tôi tiện tay bấm chấp nhận, thì ngay lập tức đối phương gửi đến một bức ảnh mặc váy cổ chữ V hở ngực.
Một phút sau, bức ảnh đã bị thu hồi lại.
May mà tôi đã nhanh tay chụp lại màn hình.
Tôi quay sang nói với chồng mình là Lâm Vân Sinh: "Cô giáo Ngô vừa gửi cho anh một bức ảnh gần như bán khỏa thân, rồi lập tức thu hồi lại."
"Nhưng mà em đã chụp màn hình lại rồi, anh có muốn xem không?"
Anh ấy vẫn chăm chú nhìn vào luận văn trên tay, bình thản nói: "Thế nào, có đẹp hơn em không?"
..
Con ngủ rồi, cuối cùng tôi cũng được yên tĩnh một chút.
"Ưu Nhiên, em xem WeChat của anh đi, có người vừa đăng ảnh lan hồ điệp của mình, trồng đẹp lắm."
Trồng hoa là sở thích nhỏ của tôi, nghe anh ấy nói vậy, tôi mở ngay WeChat của anh ra.
Vừa hay phát hiện có một yêu cầu kết bạn. Tôi nhấn vào xem thì thấy đó là giáo viên chủ nhiệm của Lâm Hữu Hữu, cô giáo Ngô Ngọc Kiều.
Tôi lập tức chấp nhận yêu cầu.
Chưa kịp chào hỏi thì cô ta đã gửi đến một bức ảnh.
Nhìn vào bức ảnh khiến tôi không khỏi nhíu mày.
Đó là một bức selfie hở ngực, góc chụp 45 độ làm cho mặt nhỏ lại và n.g.ự.c to lên.
Cổ áo hồng đỏ khoét sâu, lộ ra viền áo ren đen bên trong, đầy gợi cảm.
Buổi trưa mới điền thông tin phụ huynh mà tối đã chủ động kết bạn với phụ huynh nam, lại còn gửi loại ảnh này, mục đích của cô ta rõ ràng quá rồi.
Tôi nhanh tay chụp màn hình lại.
Quả nhiên, sau một phút, bức ảnh đã bị thu hồi kèm theo một tin nhắn: "Ôi, tôi gửi nhầm rồi, xin lỗi nhé, ba của Hữu Hữu." Cuối tin nhắn còn kèm theo icon lè lưỡi.
Tôi lười trả lời cô ta, quay sang nói với Lâm Vân Sinh: "Cô giáo Ngô vừa gửi cho anh một bức ảnh gần như bán khỏa thân, rồi lập tức thu hồi lại."
"Nhưng mà em đã chụp màn hình lại rồi, anh có muốn xem không?"
Anh ấy vẫn chăm chú vào luận văn, bình thản đáp: "Thế nào, có đẹp hơn em không?"
"Không đâu."
Anh ấy đặt luận văn xuống, mỉm cười đầy ẩn ý: "Anh đã nói mà, thôi anh đi tắm đây."
Ngày đầu tiên nhập học của học sinh lớp một, vừa tan học buổi trưa, Lâm Hữu Hữu đã chạy ào đến với một tờ giấy trên tay.
"Mẹ ơi, tờ giấy này phải nộp lại cho cô giáo vào chiều nay!"
Tôi nhìn qua và thấy đó là một bảng thống kê thông tin phụ huynh, trên đó yêu cầu ghi rõ trình độ học vấn, nơi làm việc và chức vụ của phụ huynh.
Nhìn tờ giấy, tôi không khỏi nhíu mày. Trường học bây giờ thật quá đáng, còn muốn tìm hiểu tới tận tám đời tổ tiên của học sinh.
Sao không thấy họ dành tâm huyết như vậy cho việc dạy học chứ.
Ăn trưa xong, Lâm Vân Sinh ngồi ở phòng khách điền thông tin.
Tôi lại gần liếc nhìn, ở mục chức vụ, anh ấy ghi rõ: Viện trưởng Viện Vật lý.
Tôi dặn dò: "Còn ở mục của em thì cứ điền là tác giả văn học mạng nhé."
Anh ấy gật đầu.
"Trưa Hữu Hữu mới nộp bảng điều tra, tối cô giáo Ngô đã làm ngay trò này rồi."
"Nói là gửi nhầm, em không tin đâu."
Tôi tựa vào lòng Lâm Vân Sinh, hờn dỗi phàn nàn.
Anh ấy véo mũi tôi: "Loại phụ nữ này anh gặp nhiều rồi. Anh đoán cô ta còn lên mạng tìm thông tin của anh, vừa thấy anh đẹp trai phong độ, sự nghiệp thành đạt, nên lập tức nhào tới."
Sự tự tin của Lâm Vân Sinh, thật đúng là mặt dày.
"Thôi nào, tối nay để ông xã phục vụ em thật chu đáo."
Lâm Vân Sinh nói với vẻ nghiêm túc nhưng nhanh chóng kéo tôi vào một cuộc âu yếm đầy tình cảm.
Lâm Vân Sinh không trả lời tin nhắn WeChat của Ngô Ngọc Kiều.
Nhưng cô ta không cho rằng đây là một lời từ chối khéo. Ngược lại, cô ta bắt đầu lấy Lâm Hữu Hữu làm cái cớ để tiếp tục liên lạc với Lâm Vân Sinh.
Tối hôm đó, giáo viên chủ nhiệm của con gái đã gửi yêu cầu kết bạn WeChat cho chồng tôi.
Tôi tiện tay bấm chấp nhận, thì ngay lập tức đối phương gửi đến một bức ảnh mặc váy cổ chữ V hở ngực.
Một phút sau, bức ảnh đã bị thu hồi lại.
May mà tôi đã nhanh tay chụp lại màn hình.
Tôi quay sang nói với chồng mình là Lâm Vân Sinh: "Cô giáo Ngô vừa gửi cho anh một bức ảnh gần như bán khỏa thân, rồi lập tức thu hồi lại."
"Nhưng mà em đã chụp màn hình lại rồi, anh có muốn xem không?"
Anh ấy vẫn chăm chú nhìn vào luận văn trên tay, bình thản nói: "Thế nào, có đẹp hơn em không?"
..
Con ngủ rồi, cuối cùng tôi cũng được yên tĩnh một chút.
"Ưu Nhiên, em xem WeChat của anh đi, có người vừa đăng ảnh lan hồ điệp của mình, trồng đẹp lắm."
Trồng hoa là sở thích nhỏ của tôi, nghe anh ấy nói vậy, tôi mở ngay WeChat của anh ra.
Vừa hay phát hiện có một yêu cầu kết bạn. Tôi nhấn vào xem thì thấy đó là giáo viên chủ nhiệm của Lâm Hữu Hữu, cô giáo Ngô Ngọc Kiều.
Tôi lập tức chấp nhận yêu cầu.
Chưa kịp chào hỏi thì cô ta đã gửi đến một bức ảnh.
Nhìn vào bức ảnh khiến tôi không khỏi nhíu mày.
Đó là một bức selfie hở ngực, góc chụp 45 độ làm cho mặt nhỏ lại và n.g.ự.c to lên.
Cổ áo hồng đỏ khoét sâu, lộ ra viền áo ren đen bên trong, đầy gợi cảm.
Buổi trưa mới điền thông tin phụ huynh mà tối đã chủ động kết bạn với phụ huynh nam, lại còn gửi loại ảnh này, mục đích của cô ta rõ ràng quá rồi.
Tôi nhanh tay chụp màn hình lại.
Quả nhiên, sau một phút, bức ảnh đã bị thu hồi kèm theo một tin nhắn: "Ôi, tôi gửi nhầm rồi, xin lỗi nhé, ba của Hữu Hữu." Cuối tin nhắn còn kèm theo icon lè lưỡi.
Tôi lười trả lời cô ta, quay sang nói với Lâm Vân Sinh: "Cô giáo Ngô vừa gửi cho anh một bức ảnh gần như bán khỏa thân, rồi lập tức thu hồi lại."
"Nhưng mà em đã chụp màn hình lại rồi, anh có muốn xem không?"
Anh ấy vẫn chăm chú vào luận văn, bình thản đáp: "Thế nào, có đẹp hơn em không?"
"Không đâu."
Anh ấy đặt luận văn xuống, mỉm cười đầy ẩn ý: "Anh đã nói mà, thôi anh đi tắm đây."
Ngày đầu tiên nhập học của học sinh lớp một, vừa tan học buổi trưa, Lâm Hữu Hữu đã chạy ào đến với một tờ giấy trên tay.
"Mẹ ơi, tờ giấy này phải nộp lại cho cô giáo vào chiều nay!"
Tôi nhìn qua và thấy đó là một bảng thống kê thông tin phụ huynh, trên đó yêu cầu ghi rõ trình độ học vấn, nơi làm việc và chức vụ của phụ huynh.
Nhìn tờ giấy, tôi không khỏi nhíu mày. Trường học bây giờ thật quá đáng, còn muốn tìm hiểu tới tận tám đời tổ tiên của học sinh.
Sao không thấy họ dành tâm huyết như vậy cho việc dạy học chứ.
Ăn trưa xong, Lâm Vân Sinh ngồi ở phòng khách điền thông tin.
Tôi lại gần liếc nhìn, ở mục chức vụ, anh ấy ghi rõ: Viện trưởng Viện Vật lý.
Tôi dặn dò: "Còn ở mục của em thì cứ điền là tác giả văn học mạng nhé."
Anh ấy gật đầu.
"Trưa Hữu Hữu mới nộp bảng điều tra, tối cô giáo Ngô đã làm ngay trò này rồi."
"Nói là gửi nhầm, em không tin đâu."
Tôi tựa vào lòng Lâm Vân Sinh, hờn dỗi phàn nàn.
Anh ấy véo mũi tôi: "Loại phụ nữ này anh gặp nhiều rồi. Anh đoán cô ta còn lên mạng tìm thông tin của anh, vừa thấy anh đẹp trai phong độ, sự nghiệp thành đạt, nên lập tức nhào tới."
Sự tự tin của Lâm Vân Sinh, thật đúng là mặt dày.
"Thôi nào, tối nay để ông xã phục vụ em thật chu đáo."
Lâm Vân Sinh nói với vẻ nghiêm túc nhưng nhanh chóng kéo tôi vào một cuộc âu yếm đầy tình cảm.
Lâm Vân Sinh không trả lời tin nhắn WeChat của Ngô Ngọc Kiều.
Nhưng cô ta không cho rằng đây là một lời từ chối khéo. Ngược lại, cô ta bắt đầu lấy Lâm Hữu Hữu làm cái cớ để tiếp tục liên lạc với Lâm Vân Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro