Giật Mình Tỉnh Dậy, Bỗng Thấy Bạn Thân Hóa Thành Lệ Quỷ Rồi
Không Phải Bị C...
2024-11-13 20:31:04
Ngồi trên xe taxi, Vân Kiến Nguyệt đọc xong tài liệu rồi quay sang nhìn Tư Vô Mệnh bên cạnh thì thấy anh đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào.
“Thích ngủ đến vậy sao?” Vân Kiến Nguyệt lẩm bẩm nhỏ.
Ai ngờ Tư Vô Mệnh từ từ mở mắt nghiêng đầu nhìn cô, dường như muốn hỏi cô có chuyện gì.
Vân Kiến Nguyệt bất lực: “Anh cứ dùng ánh mắt đó nhìn tôi, dễ bị ăn *bíp* lắm đấy.”
“Ăn *bíp* là gì?” Tư Vô Mệnh không hiểu liền hỏi.
“Là dùng tác động tay tạo ra từ ngữ không văn minh đấy,” Vân Kiến Nguyệt đáp.
Bác tài xế nhìn hai người qua gương chiếu hậu, cười nói: “Hai đứa yêu nhau vui nhỉ, về quê ở huyện Lục Từ cùng nhau hả?”
Tư Vô Mệnh lại bị kích hoạt khả năng "nói bừa": “Vâng.”
Vân Kiến Nguyệt: ?
Lục Trường Tuyết: ?
Lục Trường Tuyết trong chiếc ngọc bội bật cười biến thái: “Ông ta nói hai người là người yêu, có khi nào anh ấy thích mày không? Lần ở núi Sùng Quang cũng thế, anh ấy quan tâm mày ghê luôn!”
“Tôi nghe thấy đấy.” Tư Vô Mệnh bất ngờ lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc ngọc bội trước ngực Vân Kiến Nguyệt.
Nhìn một giây, anh nhận ra vị trí ngọc bội không được hợp lý lắm, tai đỏ bừng liền quay sang chỗ khác.
Lục Trường Tuyết: … Cô ấy quên rằng vị này là “bậc thầy làm màu”.
Khoan đã, anh nghe thấy à? Vậy tại sao lần trước lúc Vân Kiến Nguyệt lấy cô ấy ra làm bia đỡ, Tư Vô Mệnh lại làm vẻ nghiêm túc muốn niệm chú cho cô ấy câm chứ?
“Thấy chưa, đây không phải tình yêu thì là gì!” Lục Trường Tuyết tức giận hét lên.
Vân Kiến Nguyệt hiểu quá rõ cách suy nghĩ của Lục Trường Tuyết, chỉ đành bất lực: “Rảnh thì kiếm viên ô mai chua mà ăn.”
Bác tài vui vẻ cười nói: “Ô mai ngon mà, con gái bác cũng thích ăn.”
Lục Trường Tuyết bật cười ha hả: “Ông bác tài dễ thương quá ha ha ha!”
Lúc này, điện thoại của Vân Kiến Nguyệt rung lên báo tin nhắn đến, mở ra xem thì thấy tin nhắn của Tư Vô Mệnh.
Anh ngồi ngay cạnh mà lại nhắn tin cho cô à?
Trong lòng thắc mắc, nhưng Vân Kiến Nguyệt vẫn mở tin nhắn.
[Tư Vô Mệnh: Không phải tình yêu đâu, chỉ là không muốn giải thích với bác tài nên mới nói “vâng”. Vụ ở núi Sùng Quang cũng vì cô là đồng nghiệp, cô với sư điệt tôi đều ở đó nên tôi mới đến. Còn chuyện Thái Trạch Vũ nói lúc gọi điện, anh ta toàn nói bừa thôi.]
Nhìn thấy anh nghiêm túc giải thích như thế, trong đầu Vân Kiến Nguyệt lại lóe lên một ý nghĩ khác.
Cô nhịn không được hỏi Tư Vô Mệnh: “Anh không phải là mắc chứng sợ xã hội đấy chứ?”
Mỗi lần nói chuyện, anh đều chỉ nói không quá hai mươi từ, hiếm khi thấy nói nhiều thế này mà cũng là gõ chữ qua điện thoại!
Tư Vô Mệnh: !!!
Nhìn biểu cảm của anh, Vân Kiến Nguyệt cảm giác như mình vừa khám phá ra sự thật.
Hóa ra "bậc thầy làm màu" này không phải cao ngạo, mà là mắc chứng sợ xã hội.
Vì sợ giao tiếp nên anh mới tỏ ra xa cách lạnh lùng.
Vì không thích nói chuyện nên khi làm nhiệm vụ đều im lặng không nói gì, mà chỉ ra tay giải quyết mọi chuyện.
“Được rồi, hiểu rồi, từ nay việc xã giao để tôi lo.” Vân Kiến Nguyệt gật đầu vỗ vai Tư Vô Mệnh.
“Cảm ơn,” Tư Vô Mệnh nhỏ nhẹ cảm ơn rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Chỉ là dù đã ngủ một lúc, tai anh vẫn đỏ rực.
Chiều bốn giờ, hai người một hồn ma đến huyện Lục Từ.
Vừa xuống xe, đội trưởng chi nhánh Cục linh dị cấp huyện của Lục Từ đã dẫn hai người đi ra chào đón.
“Chào hai bạn, các bạn là người của Cục linh dị thành phố phải không? Tôi là Trần Hữu, đội trưởng chi nhánh linh dị huyện Lục Từ, đây là Tiểu Vương và Tiểu Triệu.”
Trần Hữu giới thiệu đơn giản, sau khi hai bên trao đổi chứng minh, Trần Hữu liền đưa hai người lên xe của họ.
Trên xe, Vân Kiến Nguyệt hỏi Trần Hữu: “Trong tài liệu có nói về việc sau này Vu Lộ cùng người nhà tìm đến bà Thường, kết quả ra sao rồi?”
Tài liệu được gửi lên Cục thành phố từ ngày 18 tháng 9, giờ lệnh mới được phê duyệt, trong khoảng thời gian này còn một tuần trống.
Trần Hữu đáp: “Tình hình không ổn, giờ chúng ta phải đến gặp Vu Lộ.”
Chiếc xe nhanh chóng tiến vào một con ngõ, tận cùng ngõ là một cánh cổng sắt lớn, bên cạnh có tấm biển bị gió thổi lệch:
“Bệnh viện tâm thần Lục Từ.”
“Vu Lộ phát điên rồi sao?” Vân Kiến Nguyệt vừa xuống xe, nhân viên bệnh viện vừa thấy họ liền lập tức cho vào.
Trần Hữu giải thích: “Đúng vậy, ngày hôm sau khi nhà Vu Lộ tìm gặp bà Thường lần nữa, cô ấy phát điên, giờ nhà họ Hồ nhất quyết đòi Vu Lộ chịu trách nhiệm pháp lý, nhưng qua giám định thì cô ấy đã không còn năng lực hành vi hoàn toàn.”
“Vậy các ông đã làm gì trong vụ này?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Trong tài liệu không hề đề cập đến việc Trần Hữu và đội của ông ta tại sao lại tiếp nhận vụ này, mà chỉ nói cảnh sát đã tiếp quản vụ án.
Trần Hữu thở dài, đưa điện thoại của mình cho Vân Kiến Nguyệt: “Chúng tôi chưa kịp in tài liệu, xem tạm bản điện tử này đi, đây là báo cáo chúng tôi gửi lên thành phố sau khi tiếp nhận vụ án.”
---
Thứ Năm, ngày 15 tháng 12.
Vu Lộ tìm đến bà Thường nhưng bà ta không có ở nhà, người nhà nói rằng bà ta được một thương gia giàu có ở thành phố bên mời đến, vài hôm nữa mới về.
Ba ngày tiếp theo, Vu Lộ ngày nào cũng đến nhà bà Thường.
Cuối cùng, vào ngày 18 tháng 12, Vu Lộ gặp được bà Thường vừa mới trở về thôn.
“Bà ơi!” Vu Lộ xúc động chạy tới nắm lấy tay bà Thường.
Ban đầu bà Thường còn vui vẻ trò chuyện với người thôn, nhưng vừa thấy Vu Lộ, sắc mặt bà ta liền thay đổi, vội vàng rút tay ra.
“Chuyện nhà cô tôi không giúp được! Lúc trước tôi đã cảnh báo ba cô rồi, tất cả là do nhà cô tự làm tự chịu!” Bà Thường nói rồi toan bước vào nhà.
Vu Lộ đi theo sau, nài nỉ không ngừng: “Bà ơi, nếu bà cũng không giúp được thì coi như con xong rồi! Con đi tù cũng không sao, nhưng nếu ba mẹ con vẫn bị thứ đó đeo bám thì phận làm con như con có chết cũng không thể trả hết nợ!”
Bà Thường cuối cùng cũng mủi lòng, đến trước cửa nhà, nghe Vu Lộ nói vậy, bà đành dừng lại và giải thích.
“Con à, bà nói thật lòng, nhà con mệnh nghèo từ trong cốt tủy, không chịu nổi tiền tài lớn, đáng lẽ với khoản tiền đền bù một triệu này, các con nên giấu kỹ ba năm rồi bà làm lễ cúng thì mọi chuyện đã yên ổn, nhưng ba con không tin mà còn đi mua nhà, mua xe, làm ăn.”
“Bây giờ những điều phạm phải đều đã phạm, nhà các con khí vận thấp đến tận cùng nên mới dễ bị tà khí quấy nhiễu. Con thì bị che mắt dẫn đến tai nạn chết người, ba con bị tiểu quỷ xô ngã thành tàn phế, và tiếp theo sẽ là mẹ con!”
“Bà đây có nhận được chỉ điểm của thần tiên nên biết một ít chuyện tâm linh, nhưng chỉ hiểu chút đỉnh thôi, con mà muốn phá giải, trước kia bà còn có cách, giờ thì không còn cách nào nữa rồi.”
Nói xong, bà quay người định vào nhà.
Vu Lộ quỳ thụp xuống vừa khóc vừa cầu xin: “Bà ơi, xin bà hãy cứu mẹ con, ba con đã tàn phế, mẹ con không thể gặp chuyện nữa, xin bà giúp con đi bà ơi!”
Cháu gái bà Thường nhỏ hơn Vu Lộ vài tuổi vẫn đang học đại học, thấy cảnh Vu Lộ đáng thương như vậy, cô bé không đành lòng.
“Ngày mai mang mẹ con tới đây, nhưng bà nói trước, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên.”
“Thích ngủ đến vậy sao?” Vân Kiến Nguyệt lẩm bẩm nhỏ.
Ai ngờ Tư Vô Mệnh từ từ mở mắt nghiêng đầu nhìn cô, dường như muốn hỏi cô có chuyện gì.
Vân Kiến Nguyệt bất lực: “Anh cứ dùng ánh mắt đó nhìn tôi, dễ bị ăn *bíp* lắm đấy.”
“Ăn *bíp* là gì?” Tư Vô Mệnh không hiểu liền hỏi.
“Là dùng tác động tay tạo ra từ ngữ không văn minh đấy,” Vân Kiến Nguyệt đáp.
Bác tài xế nhìn hai người qua gương chiếu hậu, cười nói: “Hai đứa yêu nhau vui nhỉ, về quê ở huyện Lục Từ cùng nhau hả?”
Tư Vô Mệnh lại bị kích hoạt khả năng "nói bừa": “Vâng.”
Vân Kiến Nguyệt: ?
Lục Trường Tuyết: ?
Lục Trường Tuyết trong chiếc ngọc bội bật cười biến thái: “Ông ta nói hai người là người yêu, có khi nào anh ấy thích mày không? Lần ở núi Sùng Quang cũng thế, anh ấy quan tâm mày ghê luôn!”
“Tôi nghe thấy đấy.” Tư Vô Mệnh bất ngờ lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc ngọc bội trước ngực Vân Kiến Nguyệt.
Nhìn một giây, anh nhận ra vị trí ngọc bội không được hợp lý lắm, tai đỏ bừng liền quay sang chỗ khác.
Lục Trường Tuyết: … Cô ấy quên rằng vị này là “bậc thầy làm màu”.
Khoan đã, anh nghe thấy à? Vậy tại sao lần trước lúc Vân Kiến Nguyệt lấy cô ấy ra làm bia đỡ, Tư Vô Mệnh lại làm vẻ nghiêm túc muốn niệm chú cho cô ấy câm chứ?
“Thấy chưa, đây không phải tình yêu thì là gì!” Lục Trường Tuyết tức giận hét lên.
Vân Kiến Nguyệt hiểu quá rõ cách suy nghĩ của Lục Trường Tuyết, chỉ đành bất lực: “Rảnh thì kiếm viên ô mai chua mà ăn.”
Bác tài vui vẻ cười nói: “Ô mai ngon mà, con gái bác cũng thích ăn.”
Lục Trường Tuyết bật cười ha hả: “Ông bác tài dễ thương quá ha ha ha!”
Lúc này, điện thoại của Vân Kiến Nguyệt rung lên báo tin nhắn đến, mở ra xem thì thấy tin nhắn của Tư Vô Mệnh.
Anh ngồi ngay cạnh mà lại nhắn tin cho cô à?
Trong lòng thắc mắc, nhưng Vân Kiến Nguyệt vẫn mở tin nhắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Tư Vô Mệnh: Không phải tình yêu đâu, chỉ là không muốn giải thích với bác tài nên mới nói “vâng”. Vụ ở núi Sùng Quang cũng vì cô là đồng nghiệp, cô với sư điệt tôi đều ở đó nên tôi mới đến. Còn chuyện Thái Trạch Vũ nói lúc gọi điện, anh ta toàn nói bừa thôi.]
Nhìn thấy anh nghiêm túc giải thích như thế, trong đầu Vân Kiến Nguyệt lại lóe lên một ý nghĩ khác.
Cô nhịn không được hỏi Tư Vô Mệnh: “Anh không phải là mắc chứng sợ xã hội đấy chứ?”
Mỗi lần nói chuyện, anh đều chỉ nói không quá hai mươi từ, hiếm khi thấy nói nhiều thế này mà cũng là gõ chữ qua điện thoại!
Tư Vô Mệnh: !!!
Nhìn biểu cảm của anh, Vân Kiến Nguyệt cảm giác như mình vừa khám phá ra sự thật.
Hóa ra "bậc thầy làm màu" này không phải cao ngạo, mà là mắc chứng sợ xã hội.
Vì sợ giao tiếp nên anh mới tỏ ra xa cách lạnh lùng.
Vì không thích nói chuyện nên khi làm nhiệm vụ đều im lặng không nói gì, mà chỉ ra tay giải quyết mọi chuyện.
“Được rồi, hiểu rồi, từ nay việc xã giao để tôi lo.” Vân Kiến Nguyệt gật đầu vỗ vai Tư Vô Mệnh.
“Cảm ơn,” Tư Vô Mệnh nhỏ nhẹ cảm ơn rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Chỉ là dù đã ngủ một lúc, tai anh vẫn đỏ rực.
Chiều bốn giờ, hai người một hồn ma đến huyện Lục Từ.
Vừa xuống xe, đội trưởng chi nhánh Cục linh dị cấp huyện của Lục Từ đã dẫn hai người đi ra chào đón.
“Chào hai bạn, các bạn là người của Cục linh dị thành phố phải không? Tôi là Trần Hữu, đội trưởng chi nhánh linh dị huyện Lục Từ, đây là Tiểu Vương và Tiểu Triệu.”
Trần Hữu giới thiệu đơn giản, sau khi hai bên trao đổi chứng minh, Trần Hữu liền đưa hai người lên xe của họ.
Trên xe, Vân Kiến Nguyệt hỏi Trần Hữu: “Trong tài liệu có nói về việc sau này Vu Lộ cùng người nhà tìm đến bà Thường, kết quả ra sao rồi?”
Tài liệu được gửi lên Cục thành phố từ ngày 18 tháng 9, giờ lệnh mới được phê duyệt, trong khoảng thời gian này còn một tuần trống.
Trần Hữu đáp: “Tình hình không ổn, giờ chúng ta phải đến gặp Vu Lộ.”
Chiếc xe nhanh chóng tiến vào một con ngõ, tận cùng ngõ là một cánh cổng sắt lớn, bên cạnh có tấm biển bị gió thổi lệch:
“Bệnh viện tâm thần Lục Từ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vu Lộ phát điên rồi sao?” Vân Kiến Nguyệt vừa xuống xe, nhân viên bệnh viện vừa thấy họ liền lập tức cho vào.
Trần Hữu giải thích: “Đúng vậy, ngày hôm sau khi nhà Vu Lộ tìm gặp bà Thường lần nữa, cô ấy phát điên, giờ nhà họ Hồ nhất quyết đòi Vu Lộ chịu trách nhiệm pháp lý, nhưng qua giám định thì cô ấy đã không còn năng lực hành vi hoàn toàn.”
“Vậy các ông đã làm gì trong vụ này?” Vân Kiến Nguyệt hỏi.
Trong tài liệu không hề đề cập đến việc Trần Hữu và đội của ông ta tại sao lại tiếp nhận vụ này, mà chỉ nói cảnh sát đã tiếp quản vụ án.
Trần Hữu thở dài, đưa điện thoại của mình cho Vân Kiến Nguyệt: “Chúng tôi chưa kịp in tài liệu, xem tạm bản điện tử này đi, đây là báo cáo chúng tôi gửi lên thành phố sau khi tiếp nhận vụ án.”
---
Thứ Năm, ngày 15 tháng 12.
Vu Lộ tìm đến bà Thường nhưng bà ta không có ở nhà, người nhà nói rằng bà ta được một thương gia giàu có ở thành phố bên mời đến, vài hôm nữa mới về.
Ba ngày tiếp theo, Vu Lộ ngày nào cũng đến nhà bà Thường.
Cuối cùng, vào ngày 18 tháng 12, Vu Lộ gặp được bà Thường vừa mới trở về thôn.
“Bà ơi!” Vu Lộ xúc động chạy tới nắm lấy tay bà Thường.
Ban đầu bà Thường còn vui vẻ trò chuyện với người thôn, nhưng vừa thấy Vu Lộ, sắc mặt bà ta liền thay đổi, vội vàng rút tay ra.
“Chuyện nhà cô tôi không giúp được! Lúc trước tôi đã cảnh báo ba cô rồi, tất cả là do nhà cô tự làm tự chịu!” Bà Thường nói rồi toan bước vào nhà.
Vu Lộ đi theo sau, nài nỉ không ngừng: “Bà ơi, nếu bà cũng không giúp được thì coi như con xong rồi! Con đi tù cũng không sao, nhưng nếu ba mẹ con vẫn bị thứ đó đeo bám thì phận làm con như con có chết cũng không thể trả hết nợ!”
Bà Thường cuối cùng cũng mủi lòng, đến trước cửa nhà, nghe Vu Lộ nói vậy, bà đành dừng lại và giải thích.
“Con à, bà nói thật lòng, nhà con mệnh nghèo từ trong cốt tủy, không chịu nổi tiền tài lớn, đáng lẽ với khoản tiền đền bù một triệu này, các con nên giấu kỹ ba năm rồi bà làm lễ cúng thì mọi chuyện đã yên ổn, nhưng ba con không tin mà còn đi mua nhà, mua xe, làm ăn.”
“Bây giờ những điều phạm phải đều đã phạm, nhà các con khí vận thấp đến tận cùng nên mới dễ bị tà khí quấy nhiễu. Con thì bị che mắt dẫn đến tai nạn chết người, ba con bị tiểu quỷ xô ngã thành tàn phế, và tiếp theo sẽ là mẹ con!”
“Bà đây có nhận được chỉ điểm của thần tiên nên biết một ít chuyện tâm linh, nhưng chỉ hiểu chút đỉnh thôi, con mà muốn phá giải, trước kia bà còn có cách, giờ thì không còn cách nào nữa rồi.”
Nói xong, bà quay người định vào nhà.
Vu Lộ quỳ thụp xuống vừa khóc vừa cầu xin: “Bà ơi, xin bà hãy cứu mẹ con, ba con đã tàn phế, mẹ con không thể gặp chuyện nữa, xin bà giúp con đi bà ơi!”
Cháu gái bà Thường nhỏ hơn Vu Lộ vài tuổi vẫn đang học đại học, thấy cảnh Vu Lộ đáng thương như vậy, cô bé không đành lòng.
“Ngày mai mang mẹ con tới đây, nhưng bà nói trước, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro