Giọt Máu Đầu Tim

Mồ côi bẩn thỉu

2024-09-09 11:44:13

Hạ Ngôn Hy kéo tay nới lỏng cổ áo, mặt dây chuyền trên cổ vô tình lộ ra, mảnh ghép nhỏ óng ánh trước ngực, Âu Mạn là lần đầu thấy anh đeo trang sức, nếu là sự yêu thích đặc biệt thì cô sẽ ghi nhớ, sau này chọn trang sức làm quà tặng cho anh.

Cả hai dừng xe lại trước nhà hàng mà Hạ Ngôn Hy đã chọn sẵn, anh chậm rãi bước xuống cẩn thận giúp Âu Mạn mở cửa xe, dù không thích cô ấy nhưng ít ra đây cũng là lịch sự tối thiểu một người đàn ông cần phải có. Âu Mạn bước xuống, nở nụ cười cảm kích.

“Cảm ơn anh, Ngôn Hy.” Cô nói, giọng dịu dàng.

“Không có gì, chúng ta vào thôi.” Anh đáp, dẫn cô vào nhà hàng.

Nhà hàng mà Hạ Ngôn Hy chọn là một nơi sang trọng, yên tĩnh, phù hợp cho những buổi tối riêng tư. Không gian được trang trí tinh tế, ánh đèn vàng ấm áp tạo nên không khí lãng mạn. Trùng hợp thay đây cũng là nhà hàng mà Trần Minh Phong tổ chức sinh nhật.

Phục vụ nhận ra anh liền hướng dẫn hai người đi đến vị trí bàn ăn

" Hạ tổng, mời đi bên này "

Người phục vụ cúi người lại hướng tay về phía cầu thang giải thích với anh

" Thang máy đang bảo trì, hai vị thông cảm giúp ạ. Lát sau sẽ xong ngay không cần đi thang bộ nữa, bàn ăn nằm ở tầng 2 "

Lê Âu Mạn cau mày có hơi khó chịu, cô ta hôm nay vì buổi hẹn nên đặc biệt mang váy, phần trên khá bó sát nên di chuyển lên cầu thang sẽ gặp khó khăn.

" Ở tận lầu 2 cơ á ? Vì sao không xếp bàn ở tầng 1, anh không phải thành viên VIP à ? "

Âu Mạn nhìn sang Ngôn Hy dò hỏi

Phục vụ lại phải lên tiếng giải thích làm dịu cơn giận của vị thượng đế trước mặt

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Chuyện là vị khách ở tầng 1 bao trọn để tổ chức sinh nhật, ông chủ chúng tôi với gia đình cậu ấy là chỗ quen biết nên dặn dò quản lý phải phục vụ chu đáo "

Âu Mạn sầm mặt, nhưng tới cũng đã tới rồi không vào thật mất nhã hứng

" Được rồi, cậu dẫn đường đi. Đừng có lần sau đấy, nhà tôi cũng là chỗ quen biết với ông chủ các người "

...

Khi bữa tiệc sinh nhật của Trần Minh Phong đã đi được hơn một nửa, không khí trong nhà hàng trở nên náo nhiệt hơn. Các món ăn được dọn ra liên tục, tiếng cười nói rộn rã khắp nơi. Thiên Thanh ngồi ở một góc, trò chuyện với Đới Tâm Di và những người bạn khác, cố gắng tránh ánh mắt của Trần Minh Phong.

Bất ngờ, Trần Minh Phong đứng dậy, tiếng cười nói chợt ngừng lại khi mọi người thấy cậu ta đang cầm micro.

"E hèm...chào mọi người, cảm ơn các bạn đã đến dự sinh nhật của Trần Minh Phong - Trần đại thiếu gia tôi hôm nay," cậu bắt đầu, giọng nói rõ to lại thiếu đứng đắn

 "Nhân dịp này, tôi muốn nói một điều quan trọng, điều mà không ai có thể ngờ tới. Đây cũng là sự kiện hiếm hoi mà mọi người có thể thấy tôi nói ra những lời vàng ngọc như vậy"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu ta, bao gồm cả Thiên Thanh. Người tự cao lại mặt dày như Trần Minh Phong đúng là lần đầu tiên vô thấy đó.

 Trần Minh Phong hướng về phía cô, điệu bộ ngã ngớn, cô cảm thấy một luồng dự cảm không lành, nhưng phải cố gắng giữ bình tĩnh. Cả phòng tiệc trở nên im lặng hoàn toàn, mọi người chờ đợi những lời sắp tới từ cậu ta.

Hạ Ngôn Hy đỡ tay Âu Mạn lên được đến tầng 1 liền chứng kiến được một màn kịch hay, Ngôn Hy vừa nhìn đã nhận ra người cầm micro đứng giữa đám người kia là ai, Âu Mạn kịp lên tiếng trước

" Thì ra là Tiểu Trần tổng, Trần gia sau này sợ là bị cậu ta phá nát thôi "

Ngôn Hy định không quan tâm nhưng sau đó lại nghe Trần Minh Phong lớn tiếng nói vào micro

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Hạ Thiên Thanh, mọi người đều nói so về sự kiêu hãnh con trai không ai bằng tôi, con gái khó ai bì lại cậu. Nói chúng ta đúng là một cặp trời sinh "

" Trông cậu cũng đặc biệt xinh đẹp rất vừa mắt bổn thiếu gia, nếu cậu đồng ý thì bây giờ chúng ta yêu nhau, chờ thêm mấy năm nữa sau khi ra trường cậu còn có thể trực tiếp gả vào Trần gia "

Ban nãy Trần Minh Phong gọi cái tên " Hạ Thiên Thanh " Ngôn Hy còn không dám chắc lắm nhưng cho đến khi trông thấy bé con nhà anh đứng dậy giữa đám người trái tim liền thắt chặt một nhịp, Âu Mạn nhìn ra nét mặt anh tối sầm nhưng lại không nói gì.

Thiên Thanh đẩy ghế đứng dậy đối diện Trần Minh Phong, xem ra buổi tiệc hôm nay hết vui tại đây rồi

" Không ngờ nhà họ Trần lại có một đứa con ngu ngốc như vậy, ngay cả tôi họ gì cậu cũng không biết "

Trần Minh Phong không biết xấu hổ còn cười cười

" Điều đó quan trọng sao ? Thiên Thanh tôi nói cậu biết bây giờ cậu không tìm cho mình một chỗ dựa, sau này Hạ gia sắp xếp thế nào cậu cũng không được ý kiến. Thay vì chọn liên hôn với mấy gia tộc nhỏ, thì Trần gia đáng để cậu cân nhắc hơn nhiều. "

Trần Minh Phong lại nói phân tích thiệt hơn nếu Thiên Thanh từ chối lời tỏ tình của cậu ta hôm nay

" Giống như ông anh trai của cậu đó, sớm muộn gì cũng trở thành rể nhà họ Lê, hai gia tộc lớn liên hôn anh ta mới dễ thở. Còn cậu...đằng nào cậu cũng không phải con cháu ruột thịt của nhà họ Hạ, không có Trần gia tớ chống lưng sau này Hạ Quang Minh cưỡi hạc về trời thì tài sản sẽ đổ hết vào tui Hạ Ngôn Hy, ngoại tộc như cậu không có 1 xu. "

Đặng Thiên Thanh nghiến chặt răng, đôi mắt ánh lên sự giận dữ không thể kiềm chế. Những lời lẽ sỗ sàng và thiếu tôn trọng của Trần Minh Phong đối với cô chẳng là gì cả nhưng hắn ta lại dám sỉ nhục luôn cả Ngôn Hy và ba cô. Bữa tiệc sinh nhật vốn dĩ náo nhiệt, nay trở nên căng thẳng và nặng nề hơn bao giờ hết. Thiên Thanh nhìn thẳng vào Trần Minh Phong, giọng nói đầy kiên quyết lạnh lùng mang theo sự chế nhạo

" Cậu tưởng ai cũng dốt nát như mình dựa vào liên hôn để củng cố vị thế sao ? Trần tổng nhà cậu có bao nhiêu con rơi bên ngoài cậu biết không ? Tìm đại một người cũng thông minh hơn cậu về tiếp quản Trần thị, ông ấy thà làm kẻ bạc tình cũng không muốn để cơ nghiệp Trần gia bị hủy hoại trong tay phá gia chi tử như cậu "

Cả phòng tiệc bàng hoàng trước lời đáp trả sắc bén của Thiên Thanh. Những lời nói của cô không chỉ đánh vào lòng tự ái của Trần Minh Phong mà còn lột tả trần trụi sự thật mà nhiều người đã nghe nhưng chưa bao giờ dám thẳng thắn đề cập. Trần Minh Phong đứng đờ người, khuôn mặt hắn đỏ bừng vì giận dữ và xấu hổ. Nhưng trước sự thật không thể chối cãi, hắn chỉ có thể giải phóng cảm xúc bằng cách phát điên lên.

" Thiên Thanh mày thật ngạo mạn, mày dám mắng ba tao, dám nguyền rủa Trần gia. Mày tưởng mình thật sự là đương kim đại tiểu thư sao ? Không biết tốt xấu, mày chỉ là một con nhỏ mồ côi bẩn thỉu được Hạ Quang Minh thương hại nhặt về thôi "

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giọt Máu Đầu Tim

Số ký tự: 0