Xa cách vô hình
2024-09-09 11:44:13
Tâm Di cũng thuận thế đưa quà tới cho Minh Phong, cô bạn đáng yêu nở một nụ cười tươi cùng lời chúc
" Sinh nhật vui vẻ "
Trần Minh Phong nhận lấy cả hai túi quà rồi đưa cho phục vụ cất hộ, cậu không hào hứng xem quà đâu vì vốn cậu chẳng thiếu thứ gì, tuy vậy sinh nhật năm nay đối với Minh Phong đúng là đặc biệt một chút, nghĩ tới liền không cầm được cười ngạo nghễ
" Hai cậu vào bàn đi, tiệc sắp bắt đầu rồi. Nhà hàng này là chỗ quen biết với nhà mình nên các cậu cứ tự nhiên "
Trần Minh Phong nói mang theo chút tự mãn, Thiên Thanh trong lòng liền chế giễu
Phô trương thanh thế
Cô cùng Tâm Di đi đến chỗ ghế trống, Thiên Thanh kéo ghế muốn ngồi vào thì liền có phục vụ tiến đến nói nhỏ với cô
" Hạ Tiểu thư chỗ cô ở bên này "
Phục vụ nói tay hướng về phía ghế trống cạnh Trần Minh Phong, cậu ta đứng đó cười với cô, nụ cười đó trông thật khó coi
" Tôi chỉ muốn ngồi ở đây. "
Đây là câu khẳng định
Trần Minh Phong muốn sắp đặt cô không dễ đến thế, đáng lẽ từ đầu Thiên Thanh không nên cho cậu ta chút sĩ diện này, dứt khoát không đến cho xong.
Phục vụ dè dặt báo lại tình hình cho Trần Minh Phong, Thiên Thanh mím môi, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cậu ta. Cô không muốn làm mất hứng mọi người nhưng cũng không muốn khuất phục trước sự sắp xếp này.
Trần Minh Phong nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của Thiên Thanh, cậu hơi nhướng mày nhưng không muốn gây khó dễ ngay trước mặt đông người. Cậu gật đầu nhẹ, cố gắng giữ nụ cười.
“Được thôi, Thiên Thanh. Cậu muốn ngồi đâu thì ngồi, miễn là cậu thấy thoải mái.”
Thiên Thanh không đáp lời, chỉ mỉm cười nhạt rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Đới Tâm Di. Chỉ là cô không ngờ Trần Minh Phong ngay sau đó lại chuyển sang ngồi cạnh bên mình, Tâm Di e dè thỏ thẻ với cô
" Vị thiếu gia này đang làm cái gì vậy ? "
" Làm sao mình biết được " Thiên Thanh đáp
Hành động này của Minh Phong gây sự chú ý cho rất nhiều người, họ đổ dồn ánh mắt về phía hai người rồi lại truyền tai nhau gì đó, vẻ mặt của Minh Phong trông rất mãn nguyện.
"Cậu ăn thử món cá suối này, phải nói là tuyệt hảo đó" Trần Minh Phong nói, gắp cho cô miếng cá lởm chởm xương.
Thiên Thanh chỉ nhìn liền cau mặt khó chịu. Cô không thích ăn nhất là loại có nhiều xương như thế này. Nhưng từ chối ngay trước mặt mọi người thì thật khó xử. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Cảm ơn, nhưng mình không ăn cá" cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Tâm Di bên cạnh không chịu được chêm thêm một câu
" Ăn cá phải nhả xương cậu ấy không thích đâu "
Hạ Ngôn Hy đều sợ cô ăn không đủ chất nên mỗi lần muốn cô ăn cá đều tỉ mỉ lựa xương ra, Trần Minh Phong này làm vậy là muốn thể hiện cho ai xem ?
Trần Minh Phong nghe xong có hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng che giấu sự xấu hổ
"Không sao, để mình chọn món khác cho cậu. Mình không tin bàn tiệc lớn thế này lại không có món vừa ý cậu " cậu nói, gắp cho cô một miếng thịt nhưng bên trên lại có mỡ.
Thiên Thanh thở dài trong lòng. Cô không ưa thịt mỡ, và điều này càng làm cho cô thêm khó chịu với sự quan tâm giả tạo của Trần Minh Phong. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn gây thêm rắc rối.
"Cảm ơn, nhưng mình tự chọn được rồi" cô nói, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, lấy đũa của mình để gắp một ít rau xanh từ đĩa trước mặt.
Trần Minh Phong nhìn theo, vẻ mặt có chút không hài lòng nhưng không nói thêm gì. Cảm thấy cô nương khó chiều này quả thật rất không nể mặt người khác, thật muốn thay người Hạ gia dạy dỗ cô.
...
Hạ Ngôn Hy nhận được tin nhắn của Thiên Thanh nói rằng cô hôm nay sẽ đến dự sinh nhật bạn bảo anh cứ tập trung giải quyết công việc mà không cần lo cho cô. Anh cảm thấy bản thân mình có hơi tội lỗi, anh rõ ràng là chuẩn bị cùng Lê Âu Mạn ăn tối nhưng lại không nói rõ cho cô biết.
Ngồi trong văn phòng, anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, suy nghĩ mông lung. Hạ Ngôn Hy biết rằng mình không thể trốn tránh việc gặp gỡ và tạo dựng mối quan hệ với Lê Âu Mạn mãi được. Bà nội và ba đều đặt nhiều kỳ vọng vào mối quan hệ này.
Nhưng lòng anh vẫn không thể nào thoát khỏi hình bóng của Thiên Thanh. Mỗi khi nghĩ đến cô, một cảm giác ấm áp và an yên lại tràn ngập tâm hồn anh. Anh luôn tự nhủ rằng mình chỉ là một người anh trai bảo vệ cô em gái nhỏ, nhưng những cảm xúc sâu thẳm trong lòng lại nói lên điều khác.
Hạ Ngôn Hy sau giờ làm thì chạy sang nhà họ Lê đón Âu Mạn, anh vẫn mặc bộ tây trang nhưng đã tháo caravat, phần cúc áo được cởi bớt cho dễ thở. Ngôn Hy đột ngột tấp xe lại bên đường ghé vào một cửa hàng trái cây nhập khẩu chọn mấy hộp dâu tây Hàn Quốc là loại Thiên Thanh yêu thích, xong lại lấy điện thoại từ túi áo trong ra gửi tin nhắn thoại đến cho cô
[ Thiên Thiên, đi chơi có vui không? Anh mua ít trái cây em thích, em về nhà là có thể ăn được rồi ]
Tin nhắn được gửi đi bản thân Hạ Ngôn Hy lại cảm thấy có hơi chột dạ, giống như bản thân làm chuyện xấu rồi lại mua ít quà mọn mong cô xí xóa bỏ qua. Nghĩ tới đây anh lại cười khổ, rõ ràng đã trưởng thành rồi nhưng lại dè dặt đủ điều, cái mình không thích cũng không được từ chối.
Trở lại xe, tiếp tục đi chuyển, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng biệt thự Lê gia, Lê Âu Mạn xuất hiện, trong bộ váy thanh lịch, gương mặt rạng rỡ nhưng cũng toát lên vẻ tinh tế.
"Ngôn Hy, anh đến rồi" cô cười tươi, đôi mắt lấp lánh niềm vui.
"Ừ, chúng ta có thể xuất phát chưa?" Hạ Ngôn Hy hỏi, cố gắng giữ giọng thoải mái.
"Vâng, chúng ta đi thôi" Âu Mạn đáp
Ngôn Hy giúp Âu Mạn mở cửa, cô ấy vui vẻ bước vào xe.
Anh lái xe đến nhà hàng mà Hạ Ngôn Hy đã đặt bàn trước. Suốt đoạn đường, Lê Âu Mạn tìm rất nhiều cách bắt chuyện với anh, muốn rút ngắn mối quan hệ của cả hai, Âu Mạn là người thông minh, cách nói chuyện cũng đặc biệt khôn khéo. Nếu không phải nội tâm đã không còn chỗ có lẽ Hạ Ngôn Hy có thể thử cùng cô ấy yêu đương. Ngặt nỗi, trong lòng anh đã có một vị trí mà không ai thay thế được
"Ngôn Hy, dạo này công việc của anh có bận lắm không?" Âu Mạn hỏi, giọng dịu dàng.
"Cũng tạm thôi, nhưng luôn có những dự án cần theo dõi sát sao" Ngôn Hy đáp, mắt vẫn tập trung vào con đường phía trước.
"Em nghe nói công ty của anh đang chuẩn bị mở rộng thị trường ra nước ngoài, điều đó thật tuyệt vời. Anh phải quản lý rất nhiều thứ, anh thật sự rất tài giỏi" cô khen ngợi, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ.
Ngôn Hy cười nhẹ.
"Cảm ơn em. Thật ra, đó là công sức của cả đội ngũ, anh chỉ là người dẫn dắt thôi."
Âu Mạn tiếp tục trò chuyện, chia sẻ về những dự định tương lai.Cô cố gắng tạo ra bầu không khí thân thiện và gần gũi, nhưng trong lòng Ngôn Hy vẫn luôn có một sự xa cách vô hình.
" Sinh nhật vui vẻ "
Trần Minh Phong nhận lấy cả hai túi quà rồi đưa cho phục vụ cất hộ, cậu không hào hứng xem quà đâu vì vốn cậu chẳng thiếu thứ gì, tuy vậy sinh nhật năm nay đối với Minh Phong đúng là đặc biệt một chút, nghĩ tới liền không cầm được cười ngạo nghễ
" Hai cậu vào bàn đi, tiệc sắp bắt đầu rồi. Nhà hàng này là chỗ quen biết với nhà mình nên các cậu cứ tự nhiên "
Trần Minh Phong nói mang theo chút tự mãn, Thiên Thanh trong lòng liền chế giễu
Phô trương thanh thế
Cô cùng Tâm Di đi đến chỗ ghế trống, Thiên Thanh kéo ghế muốn ngồi vào thì liền có phục vụ tiến đến nói nhỏ với cô
" Hạ Tiểu thư chỗ cô ở bên này "
Phục vụ nói tay hướng về phía ghế trống cạnh Trần Minh Phong, cậu ta đứng đó cười với cô, nụ cười đó trông thật khó coi
" Tôi chỉ muốn ngồi ở đây. "
Đây là câu khẳng định
Trần Minh Phong muốn sắp đặt cô không dễ đến thế, đáng lẽ từ đầu Thiên Thanh không nên cho cậu ta chút sĩ diện này, dứt khoát không đến cho xong.
Phục vụ dè dặt báo lại tình hình cho Trần Minh Phong, Thiên Thanh mím môi, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cậu ta. Cô không muốn làm mất hứng mọi người nhưng cũng không muốn khuất phục trước sự sắp xếp này.
Trần Minh Phong nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của Thiên Thanh, cậu hơi nhướng mày nhưng không muốn gây khó dễ ngay trước mặt đông người. Cậu gật đầu nhẹ, cố gắng giữ nụ cười.
“Được thôi, Thiên Thanh. Cậu muốn ngồi đâu thì ngồi, miễn là cậu thấy thoải mái.”
Thiên Thanh không đáp lời, chỉ mỉm cười nhạt rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Đới Tâm Di. Chỉ là cô không ngờ Trần Minh Phong ngay sau đó lại chuyển sang ngồi cạnh bên mình, Tâm Di e dè thỏ thẻ với cô
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Vị thiếu gia này đang làm cái gì vậy ? "
" Làm sao mình biết được " Thiên Thanh đáp
Hành động này của Minh Phong gây sự chú ý cho rất nhiều người, họ đổ dồn ánh mắt về phía hai người rồi lại truyền tai nhau gì đó, vẻ mặt của Minh Phong trông rất mãn nguyện.
"Cậu ăn thử món cá suối này, phải nói là tuyệt hảo đó" Trần Minh Phong nói, gắp cho cô miếng cá lởm chởm xương.
Thiên Thanh chỉ nhìn liền cau mặt khó chịu. Cô không thích ăn nhất là loại có nhiều xương như thế này. Nhưng từ chối ngay trước mặt mọi người thì thật khó xử. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Cảm ơn, nhưng mình không ăn cá" cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Tâm Di bên cạnh không chịu được chêm thêm một câu
" Ăn cá phải nhả xương cậu ấy không thích đâu "
Hạ Ngôn Hy đều sợ cô ăn không đủ chất nên mỗi lần muốn cô ăn cá đều tỉ mỉ lựa xương ra, Trần Minh Phong này làm vậy là muốn thể hiện cho ai xem ?
Trần Minh Phong nghe xong có hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng che giấu sự xấu hổ
"Không sao, để mình chọn món khác cho cậu. Mình không tin bàn tiệc lớn thế này lại không có món vừa ý cậu " cậu nói, gắp cho cô một miếng thịt nhưng bên trên lại có mỡ.
Thiên Thanh thở dài trong lòng. Cô không ưa thịt mỡ, và điều này càng làm cho cô thêm khó chịu với sự quan tâm giả tạo của Trần Minh Phong. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn gây thêm rắc rối.
"Cảm ơn, nhưng mình tự chọn được rồi" cô nói, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, lấy đũa của mình để gắp một ít rau xanh từ đĩa trước mặt.
Trần Minh Phong nhìn theo, vẻ mặt có chút không hài lòng nhưng không nói thêm gì. Cảm thấy cô nương khó chiều này quả thật rất không nể mặt người khác, thật muốn thay người Hạ gia dạy dỗ cô.
...
Hạ Ngôn Hy nhận được tin nhắn của Thiên Thanh nói rằng cô hôm nay sẽ đến dự sinh nhật bạn bảo anh cứ tập trung giải quyết công việc mà không cần lo cho cô. Anh cảm thấy bản thân mình có hơi tội lỗi, anh rõ ràng là chuẩn bị cùng Lê Âu Mạn ăn tối nhưng lại không nói rõ cho cô biết.
Ngồi trong văn phòng, anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, suy nghĩ mông lung. Hạ Ngôn Hy biết rằng mình không thể trốn tránh việc gặp gỡ và tạo dựng mối quan hệ với Lê Âu Mạn mãi được. Bà nội và ba đều đặt nhiều kỳ vọng vào mối quan hệ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng lòng anh vẫn không thể nào thoát khỏi hình bóng của Thiên Thanh. Mỗi khi nghĩ đến cô, một cảm giác ấm áp và an yên lại tràn ngập tâm hồn anh. Anh luôn tự nhủ rằng mình chỉ là một người anh trai bảo vệ cô em gái nhỏ, nhưng những cảm xúc sâu thẳm trong lòng lại nói lên điều khác.
Hạ Ngôn Hy sau giờ làm thì chạy sang nhà họ Lê đón Âu Mạn, anh vẫn mặc bộ tây trang nhưng đã tháo caravat, phần cúc áo được cởi bớt cho dễ thở. Ngôn Hy đột ngột tấp xe lại bên đường ghé vào một cửa hàng trái cây nhập khẩu chọn mấy hộp dâu tây Hàn Quốc là loại Thiên Thanh yêu thích, xong lại lấy điện thoại từ túi áo trong ra gửi tin nhắn thoại đến cho cô
[ Thiên Thiên, đi chơi có vui không? Anh mua ít trái cây em thích, em về nhà là có thể ăn được rồi ]
Tin nhắn được gửi đi bản thân Hạ Ngôn Hy lại cảm thấy có hơi chột dạ, giống như bản thân làm chuyện xấu rồi lại mua ít quà mọn mong cô xí xóa bỏ qua. Nghĩ tới đây anh lại cười khổ, rõ ràng đã trưởng thành rồi nhưng lại dè dặt đủ điều, cái mình không thích cũng không được từ chối.
Trở lại xe, tiếp tục đi chuyển, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng biệt thự Lê gia, Lê Âu Mạn xuất hiện, trong bộ váy thanh lịch, gương mặt rạng rỡ nhưng cũng toát lên vẻ tinh tế.
"Ngôn Hy, anh đến rồi" cô cười tươi, đôi mắt lấp lánh niềm vui.
"Ừ, chúng ta có thể xuất phát chưa?" Hạ Ngôn Hy hỏi, cố gắng giữ giọng thoải mái.
"Vâng, chúng ta đi thôi" Âu Mạn đáp
Ngôn Hy giúp Âu Mạn mở cửa, cô ấy vui vẻ bước vào xe.
Anh lái xe đến nhà hàng mà Hạ Ngôn Hy đã đặt bàn trước. Suốt đoạn đường, Lê Âu Mạn tìm rất nhiều cách bắt chuyện với anh, muốn rút ngắn mối quan hệ của cả hai, Âu Mạn là người thông minh, cách nói chuyện cũng đặc biệt khôn khéo. Nếu không phải nội tâm đã không còn chỗ có lẽ Hạ Ngôn Hy có thể thử cùng cô ấy yêu đương. Ngặt nỗi, trong lòng anh đã có một vị trí mà không ai thay thế được
"Ngôn Hy, dạo này công việc của anh có bận lắm không?" Âu Mạn hỏi, giọng dịu dàng.
"Cũng tạm thôi, nhưng luôn có những dự án cần theo dõi sát sao" Ngôn Hy đáp, mắt vẫn tập trung vào con đường phía trước.
"Em nghe nói công ty của anh đang chuẩn bị mở rộng thị trường ra nước ngoài, điều đó thật tuyệt vời. Anh phải quản lý rất nhiều thứ, anh thật sự rất tài giỏi" cô khen ngợi, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ.
Ngôn Hy cười nhẹ.
"Cảm ơn em. Thật ra, đó là công sức của cả đội ngũ, anh chỉ là người dẫn dắt thôi."
Âu Mạn tiếp tục trò chuyện, chia sẻ về những dự định tương lai.Cô cố gắng tạo ra bầu không khí thân thiện và gần gũi, nhưng trong lòng Ngôn Hy vẫn luôn có một sự xa cách vô hình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro