56525
Hoàn Thành
2023-07-04 07:59:23
Giường Đơn Hay Giường Đôi
Đánh giá:
6.9
/10 từ 9 lượt
Đọc truyện Full Giường Đơn Hay Giường Đôi trọn bộ dịch chuẩn nhất - DocTruyen.Pro. Bạn đang đọc truyện GIƯỜNG ĐƠN HAY GIƯỜNG ĐÔI của tác giả Cầm Sắt Tỳ Bà trên website đọc truyện online. Mười năm trước, họ là đôi bạn cùng học một lớp.
Mười năm sau, họ là cặp vợ chồng ly dị cùng một mái nhà.
Từ bạn học đến tình nhân, từ vợ chồng đến ly dị, Diệp Phổ Hoa và Thi Vĩnh Đạo trải qua mười lăm năm sóng gió để trưởng thành.
Hai năm ly hôn, hai người giấu không nói cho bạn bè, người thân biết, cho đến khi Thi Vĩnh Đạo bất ngờ tái hôn với cô bạn cùng lớp cấp ba, cuộc sống yên bình của Diệp Phổ Hoa bị khuấy đảo. Trong cơn sốc, Diệp Phổ Hoa không ngừng quay về hồi ức thử tìm ra nguyên nhân thất bại của cuộc hôn nhân này, hy vọng sớm thoát khỏi gông xiềng, bước chân ra khỏi vực thẳm.
Đối diện với người đã từng thầm yêu Kỷ An Vĩnh, với người bạn học cũ cùng lập nghiệp nơi đất khách Ngu Thế Nam, thậm chí là anh trai của chồng cũ Thi Vĩnh Bác, Diệp Phổ Hoa mới nhận thấy không dễ gì tìm lại được hạnh phúc đã mất. Tuy nhiên cuộc sống còn nhiều điều bất ngờ đang chờ đón cô phía trước. Trái tim vẫn hướng về nhau, nhưng tấm gương đã vỡ liệu có thể lành?
Rất nhiều cô gái được khuyên lấy người yêu mình sẽ hạnh phúc hơn lấy người mình yêu. Nhưng thực ra chẳng phải, hạnh phúc không nằm ở người mình yêu hay người yêu mình. Hạnh phúc là ở trong lòng bàn tay, biết nắm lấy hay không lại là chuyện khác.
“Giường đơn hay giường đôi” là câu chuyện lật lạinhững ký ức của mười lăm năm quá khứ, tìm lại xem hạnh phúc mình đã đánh rơi đâu mất của Diệp PhổHoa.
Diệp Phổ Hoa là một cô gái không biết cách hạnhphúc. Vì bản thân cô ấy chỉ mong chờ vào những thứ ngoài tầm tay. Con cá chưa bắt được là con cá to, còn con người thì luôn tham lam quá mức, không bao giờ biết điểm dừng.
Muốn lấy một người đàn ông đủ sức lo lắng cho mình về vật chất, rồi lại muốn có một người đàn ông yêu thương mình, rồi lại tham lam muốn có một người tri âm tri kỷ thấu hiểu bản thân. Chắc trong số chúng ta aicũng đều sẽ như thế. Chúng ta thường coi những thứ đã có như là chuyện đương nhiên và chỉ mơ mộnghoài về những thứ không bao giờ có được.
Diệp Phổ Hoa của tuổi mười lăm, mười tám, hai mốt,hai lăm chưa bao giờ coi trọng Thi Vĩnh Đạo. Cô sợ hãitình cảm anh ấy dành cho mình. Cô chạy trốn. Cô thừa nhận. Rồi cuối cùng cô coi nó như một chuyện đươngnhiên. Diệp Phổ Hoa của tuổi hai lăm cố chấp với tìnhcảm trong lòng mình, ra sức đóng cửa trái tim và khôngmuốn cho Thi Vĩnh Đạo bước chân vào trong đó.
Ai yêu trước người ấy thua. Vì vậy Diệp Phổ Hoa là người thắng. Cô ấy tự cho mình cái quyền không cần đáp trả lại tình cảm của Vĩnh Đạo. Hàng ngày chỉ cần ở bên anh ấy, hôn anh ấy, cưới anh ấy. Vậy là đủ báo đáp rồi, còn Vĩnh Đạo thì không có quyền can thiệp vào tâm tư của cô ấy.
Nhưng tiền bạc thì còn có thể sòng phẳng, chứ tình cảm thì báo đáp làm sao cho đủ đây?
Tính tình của Thi Vĩnh Đạo hết sức mạnh mẽ. Mạnh mẽ như một cơn sóng thần, sẵn sàng cuốn phăng tất cả mọi thứ. Mười lăm tuổi, sẵn sàng đánh nhau với bạn,thi học kỳ nộp giấy trắng, bỏ học uống rượu, ngangnhiên hút thuốc trước cổng trường, chẳng có việc gì là anh ấy không dám làm cả. Mười lăm tuổi, khắc hằn mấy chữ PH của D lên mặt bàn, coi như một sự đánh dấu chủ quyền. Mười lăm tuổi, bọc tất cả sách vở bằng tờ giấy có bút tích của cô như một sự công khai sở hữu.
Thi Vĩnh Đạo là như vậy. Anh ấy yêu Phổ Hoa nhiều đến mức có trao cả trái tim cho cô ấy cũng không đủ.Tình cảm dạt dào như đại dương.
Chỉ tiếc Phổ Hoa không phải là một con cá. Thế nênkhi bị tình cảm của Vĩnh Đạo bao bọc, cô ấy chỉ thấy ngạt thở. Và càng cố sức vùng vẫy thì càng không thể thoát ra.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là giữa con chim trên trời và con cá dưới đại dương. Vĩnh viễnkhông bao giờ có thể ở bên nhau được.
Nhưng mười năm, mười một năm, mười hai năm, Vĩnh Đạo dần mệt mỏi. Anh ấy không còn là cậu thiếu niêncao to dám đợi Phổ Hoa hàng giờ, bưng bát phô mai cho cô ấy. Thời gian khiến anh ấy trưởng thành, bìnhtĩnh và cũng mệt mỏi hơn. Trái tim không dám mang ra đánh cược nữa.
Trong lòng Vĩnh Đạo có một khe nứt mà qua thời gian khe nứt đó càng lớn hơn. Đó là Kỷ An Vĩnh, Kỷ An Vĩnh trong trái tim của Phổ Hoa.
Vậy nên, yêu hay không yêu vẫn mãi là chuyện của riêng anh ấy. Mười hai năm trôi đi, vẫn mãi chỉ là “Mình thích cậu là chuyện của mình, cậu không thích mình là chuyện của cậu”
Vì anh ấy yêu nhiều nên cũng muốn Phổ Hoa đáp trả bằng cả trái tim. Chỉ tiếc là tình cảm lớn quá, cô ấy không gánh nổi.
Vậy nên bọn họ rời xa nhau.
Hạnh phúc cứ phải mất đi mới biết là hạnh phúc. Tình yêu cứ đến lúc tan tành mới biết đã từng yêu.
Phổ Hoa cũng thế, đến lúc mất đi anh ấy mới biết tìnhyêu là như thế nào.
Phổ Hoa của tuổi hai chín một lần nữa chạy trốn. Lần này không phải bỏ trốn khỏi Vĩnh Đạo mà lại trốn chạy khỏi chính cảm tình của mình, chạy trốn khỏi sự hờnghen vô cớ, chạy trốn khỏi sự tự tin của những nămmười lăm, mười sáu tuổi.
Chỉ có điều cô ấy không hề nhận ra, mười lăm năm, cô ấy đã dần học được cách yên bình trong biển cả. Tìnhyêu thật là kỳ diệu, nó khiến Diệp Phổ Hoa trở thànhcon cá, học được cách hít thở dưới đáy đại dương, học được cách yêu anh bằng cả tấm lòng.
Không phải ai cũng may mắn như Phổ Hoa, cũng biếthạnh phúc đánh rơi ở đâu để nhặt lại, cũng có một người đàn ông kiên nhẫn trong suốt mười lăm năm.
Vì “Cuộc đời có mấy lần mười lăm năm”? Vậy nên đừng để lúc hạnh phúc mất đi mới đi nhặt lại, để người thương đi mất rồi mới biết vị trí của trái tim.
Lời mở đầu:
Khi chuông điện thoại reo, Phổ Hoa đang ở trong văn phòng, ngồi trước máy vi tính, xem bản thảo chuyển phát nhanh vừa nhận được.
“Alô?”.
“Là mình đây!”. Giọng nói của cô bạn thân nhất - Chúc Quyên Quyên vang lên bên đầu kia của điệnthoại.
“Ừ, sao lại là cậu? Có chuyện gì à?”. Phổ Hoa khoanhtròn những chữ sai trên bản thảo, cô hơi thiếu tập trung.
“Đương nhiên!”.
Lời mở đầu:
Khi chuông điện thoại reo, Phổ Hoa đang ở trong văn phòng, ngồi trước máy vi tính, xem bản thảo chuyển phát nhanh vừa nhận được.
“Alô?”.
“Là mình đây!”. Giọng nói của cô bạn thân nhất - Chúc Quyên Quyên vang lên bên đầu kia của điệnthoại.
“Ừ, sao lại là cậu? Có chuyện gì à?”. Phổ Hoa khoanhtròn những chữ sai trên bản thảo, cô hơi thiếu tập trung.
“Đương nhiên!”.