Gửi Thanh Xuân Đã Không Vì Mình Nhưng Vẫn Phải Đi Qua...
Chương 1
Cẩm Tú Sơn Hà
2024-07-12 20:38:50
Tiết lập thu thường xuất hiện vào ngày 7 tới ngày 9 tháng 8 hàng năm. Đó là tiết khí thứ 13 trong 24 tiết khí và là thời điểm mà mùa hạ qua đi, nhường chỗ cho mùa thu tới. Đánh dấu sự kết thúc của cái nắng gay gắt và những cơn mưa rào tầm tã. Nhường chỗ cho không khí hanh khô, mang chút se lạnh của mùa thu. Bầu trời vào lúc này dường như cũng thêm vài phần ảm đạm, u buồn. Và năm nay, tiết lập thu lại tới vào ngày 8 tháng 8 không may mắn.
Từng nghe ai đó đã nói: “Ánh sáng và bóng tối luôn tồn tại song song với nhau. Bóng tối làm nổi bật ánh sáng và ánh sáng luôn hấp dẫn bóng tối.”
Điều đó vẫn luôn đúng vì ở nơi tồn tại ánh sáng càng rực rở thì bóng tối ẩn sau nó càng u ám. Bóng tối lấy sự rực rở của ánh sáng che đi bản thân nó. Và bên trong bóng tối đó là những thứ xấu xa ẩn nấp. Chỉ cần bất cẩn lạc lối bước vào dù chỉ một bước thì những thứ xấu xa cũng sẽ lao tới xé xác, cắn nuốt, nhấn chìm kẻ lạc lối.
11h đêm tại một con đường vắng vẻ thuộc quận 12.
Một cô gái xinh đẹp khoác lên mình chiếc váy đỏ, trên tay đeo một chiếc vòng hạt cùng màu với chiếc váy. Cô tạm biệt bạn bè mình và rời khỏi bữa tiệc sinh nhật. Dáng đi của cô gái có chút loạng choạng, không vững. Vài người bạn của cô thấy vậy thì cũng lo lắng mà đề nghị trở cô về. Nhưng tất cả đều bị cô từ chối và muốn tự mình bắt xe trở về.
“Trang, mày chắc là tự về được không? Không thì mày đừng đây chờ tao lấy xe chở mày về. Chứ nhìn mày say lắm rồi á.”
“Tao không sao. Hôm nay sinh nhật mày mà. Mày ở lại chơi với mọi người đi. Tao tự về được.” Cô gái phẩy tay tỏ ý không cần rồi rời phòng tiệc.
Chờ rất lâu mà vẫn không bắt được chiếc xe nào qua app nên cô gái quyết định tự mình đi bộ ra đầu đường bắt xe. Chỉ là cô đã ngấm hơi men bia nên không nhận ra bản thân đi ngược hướng và rẽ nhằm vào một khúc đường vắng vẻ. Tiếng giày cao gót của cô bước trên nền gạch vỉa hè vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng. Phía trước có bóng người đàn ông ngồi trên chiếc xe máy làm gì đó.
“Hôm nay chạy mấy cuốc xe đủ mua vài xị rượu uống rồi.” Một người đàn ông trung niên ngồi trên một chiếc xe máy Honda đã cũ, vui vẻ đếm những đồng tiền mình vừa kiếm được. Từ phía xa, một cô gái mặc một chiếc váy đỏ từ từ đi về phía người đàn ông.
“Chú gì đó ơi! Chú có chạy xe ôm không ạ?” Cô gái cất giọng ngọt ngào hỏi người đàn ông.
Vừa nghe có người hỏi xe ôm, ông ta liền vội vàng cất tiền vào túi áo, vui mừng trả lời cô gái. Trong đầu ông ta đang mừng rỡ vì giờ này vẫn còn có khách đón xe.
“Có chứ. Có chứ.”
Ông ta vừa quay lại thì nhìn thấy người muốn đi xe ôm cư nhiên là một cô gái xinh đẹp, gương mặt có chút hơi ửng đỏ. Ánh mắt người đàn ông nhìn cô gái dần trở nên có chút bất thường. Ông đi tới nở nụ cười thân thiện hỏi cô gái.
“Cô gái xinh đẹp đây muốn đi đâu? Tôi chở cô đi.”
“Cháu đi về KTX khu B ở làng đại học.”
“Hơi xa nhưng không sao. Cháu lên xe đi.” Gã đàn ông tỏ thái độ nhiệt tình giúp đỡ với cô gái.
“Có gì chú bớt chút tiền xe cho cháu với.” Cô gái có vẻ khá say nên không có phản ứng gì khi được ông chú đi tới đỡ cô.
“Được. Được. Lên xe đi chú chở cho. Lấy giá siêu rẻ cho cháu cho. Đừng lo.” Người đàn ông để cô gái ngồi vững trên xe rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Khu vực xung quanh ký túc xá này vào ban ngày thì vô cùng náo nhiệt, nhiều người qua lại. Nhưng khi càng về đêm càng vắng vẻ, hiu quạnh, không một bóng người. Đặc biệt là đoạn đường đi tới khu ký túc xá lại càng vô cùng vắng, bao quanh lại không có đèn đường, nhà dân hay camera giám sát. Nên nơi này thường hai xảy ra vài vụ cướp giật, đua xe và là nơi mà mấy kẻ hút chích lén ra đây.
Trời đêm nay bất chợt đổ xuống một cơn mưa lớn như trút nước khiến con đường đi càng thêm hiu quạnh. Và đây vừa hay lại là lúc thích hợp để tạo ra một tội ác. Một tội ác mà cơn mưa đầu tiên của mùa thu vô tình trở thành đồng phạm che giấu, xóa bỏ mọi thứ.
Một tội ác khởi đầu cho vụ án liên hoàn với những món nợ oan nghiệt từ đời trước.
6 ngày sau, tại London - Anh Quốc.
Trong căn phòng thuộc căn hộ One Hyde Park, một cô gái tầm 15, 16 tuổi đang vui vẻ sắp xếp hành lý. Trên bàn trang điểm gần đó là món quà sinh nhật hôm nay cô vừa nhận được từ người cậu của mình - tấm vé chuyến bay tới Việt Nam vào ngày mai. Như sợ chiếc vé sẽ biến mất, đôi mắt hai màu của cô gái lại lâu lâu liếc nhìn về phía chiếc bàn trang điểm.
“Cháu mà còn nhìn nữa là hai mắt sẽ lòi ra luôn đó.” Đang đứng dựa vào trước cửa phòng của cô gái là một người đàn ông trung niên tầm 40, 50 tuổi.
Ông đã đứng ở đây được một lúc nhưng cô cháu gái nhà ông chỉ dành mọi sự tập trung về chiếc vé và đống hành lý của mình. Tới khi ông lên tiếng thì cô cháu gái mới hướng cặp mắt đen - đỏ về phía cửa.
“Cậu hai!” Cô nở một nụ cười rạng rở với người đàn ông.
Đã vào giữa tháng 8 nhưng không khí âm u của mùa thu vẫn không thể xua tan được hết cái nóng oi bức của mùa hè. Lúc này đã gần 5 giờ chiều, cổng ra của ga Quốc tế của sân bay Tân Sơn Nhất tấp nập người cùng hành lý lớn nhỏ đi ra. Bên ngoài là những người đứng chờ người, trên tay họ đều cầm vài thứ như là hoa, bảng tên..
Nhưng với những cái nắng nóng chưa chịu rời đi của mùa hè, nhiều người cảm thấy khó chịu, bực bội khi vừa bước ra khỏi cổng sân bay. Khác với sự khó chịu vì trời nóng nực của những người xung quanh, một cô gái lại vô cùng hưởng thụ cảm nhận cái nắng nóng đặc trưng thân thuộc của Sài Gòn (tên gọi khác của thành phố Hồ Chí Minh).
Phía sau, một chàng trai kéo theo một chiếc vali lớn màu đen đi sát cô gái. Anh đi tới sau lưng cô thì dừng lại, đưa tay chỉnh lại tóc cho cô như một thói quen thường ngày. Mọi động tác đều vô cùng thành thục. Còn cô gái thì có lẽ đã quen với những hành động này nên vô cùng hưởng thụ sự quan tâm của chàng trai. Cô quay người, ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười ngọt ngào.
Chàng trai nhìn cô gái với ánh mắt tràn đầy yêu thương, nắm tay cô gái đi về phía chiếc xe Cadillac đang đậu sẵn gần ở đó. Những người xung quanh bắt đầu cũng chú ý tới hai người họ. Nhất là khi thấy chàng trai quan tâm cô gái, họ đều vô thức quay đầu nhìn về phía cả hai. Nhiều người đều có cúng suy nghĩ cảm thán
“Không phải anh bảo mình có việc gấp phải về nhà ngay sao? Sao cứ nhất định đòi đưa em về?”
“Còn không phải anh lo em không rành đường xá mới sao. Với lại cũng tiện đường mà.”
“Tiện đường gì chứ. Anh tưởng em lâu không về thì không biết đường hả. Nhà anh ở quận 7, nhà em ở Thủ Đức. Hai bên ngược đường nhau rành rành ra đó. Lừa con nít chắc?”
“Vậy thì để anh lừa chút không được sao? Anh chỉ muốn đưa em về nhà thôi mà.”
Chàng trai hôn nhẹ lên má cô gái, ánh mắt nhìn cô vẫn tràn đầy thâm tình, dịu dàng khiến tài xế trong lúc vô tình nhìn qua gương chiếu hậu cũng phải bất ngờ.
“Thôi được rồi. Dù sao cũng lên xe rồi, cãi tới cãi lui thì cũng chả làm gì được anh nữa. Nhưng lát nữa gần tới đường vào nhà thì anh phải cho em xuống.” Cô gái hung dữ, lườm mắt cảnh cáo chàng trai.
“Tại sao chứ? Chắc lẽ em không thể cho anh ra mắt gia đình em sao?” Chàng trai bày ra bộ mặt ủy khuất nhìn cô gái.
“Thứ nhất, em mới qua sinh nhật 15, anh thì 25. Anh nghĩ ba mẹ em sẽ đồng ý em yêu đương sớm? Còn là yêu đương với người lớn hơn tận 10 tuổi. Thứ hai, anh nhìn chiếc xe này của anh đi. Nó quá nổi bật và nếu nó xuất hiện trước cổng nhà em thì sẽ lập tức thành tiêu điểm của cả khu.”
Chiếc xe chạy tới một ngã ba đối diện trường đại học Kinh tế - Luật thì thấy rất nhiều người tập trung xung quanh con đường nhỏ bên cạnh. Gần đó còn có cả xe cứu thương, xe cảnh sát và tập trung rất phóng viên túc trực lấy tin. Một cảm giác bất an xuất hiện cùng cơn đau nhức của con mắt trái khiến cô gái vừa khó chịu vừa lo lắng.
“Có chuyện gì mà nhiều người tập trung quanh đây vậy?” Chàng trai nhìn cô gái bên cạnh mình rồi nhìn về hướng đám đông. Như nhận ra điều gì đó liền lên tiếng hỏi tài xế về chuyện xảy ra. Tài xế nghe chàng trai hỏi thì liền kể tận tình mọi chuyện mà mình biết.
Mọi chuyện bắt đầu từ lúc tờ mờ sáng nay một nhân viên dọn vệ sinh trong lúc dọn dẹp hai bên đoạn đường này thì vô tình phát hiện một cánh tay trong đống gạch đá ven đường. Người nhân viên đó hoảng sợ, vội vã gọi báo cảnh sát. Cảnh sát nhận được tin đã nhanh chóng cho người xuống phong tỏa đoạn đường và tiến hành điều tra. Sau khi di chuyển hết đống gạch đá thì lộ ra một cái hố bị đổ đầy xi măng. Ngoài trừ một cánh tay bị lộ ra ngoài thì còn có một bên chân phải đã bị gạch đã đè nát.
Còn 10 giây nữa thì đèn giao thông chuyển xanh thì phía hiện trường, cảnh sát cũng đưa được thi thể bên trong khối hố bê tông ra. Đúng lúc đó con mắt trái của cô gái lại trở nên đau nhức dữ dội hơn. Cô vội tháo chiếc kính áp tròng bên mắt trái để lộ đồng tử đỏ rực như máu. Tiếng còi xe cứu thương thu hút sự chú ý của cô gái. Như có thứ gì đó thôi thúc, cô gái ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe đó. Sắc mặt cô trở nên tái nhợt và vô cùng kinh ngạc nhưng rất nhanh chàng trai đã dùng tay che lại tầm nhìn của cô gái. Chiếc xe của họ cũng tiếp tục chạy qua nơi đó. Chàng trai lấy ra chiếc kính áp tròng khác cùng với lọ thuốc nhỏ mắt chuyên biệt đưa cho cô gái.
“Mắt em còn đau nữa không? Không thì đừng đeo vội. Khi nào gần tới nhà rồi hãy đeo.” Chàng trai lo lắng cho cô gái.
“Em không sao đâu. Chỉ là..” Cô gái đưa tay chạm vào bên mắt trái của mình. Chàng trai hiểu ý của cô gái, anh kêu tài xế lái chậm lại rồi giúp cô đeo kính áp tròng.
Rất nhanh chiếc xe đã chạy tới đầu đường vào khu nhà cô và dừng lại gần đó. Đợi cho cảm giác khó chịu ở mắt qua đi, cô liền nhanh chóng xuống xe, lấy hành lý và chào tạm biệt chàng trai rồi vui vẻ mỉm cười kéo hành lý đi về nhà.
“Bye bye.”
“Bye. Về tới nhà nhớ thông báo cho anh an tâm.”
“Em biết rồi!”
Anh chàng nhìn theo bóng hình cô gái mà nở nụ cười bất lực với cô bé vô lương tâm này. Nhanh chân rời đi như thể sợ bị anh bắt lại. Dù vậy, anh vẫn chờ cho tới khi bóng dáng ấy dần khuất thì bản thân mới lên xe rời đi. Khi quay lại vào xe, thái độ của anh chàng thay đổi hoàn toàn, trở nên trầm tĩnh, không còn dáng vẻ thâm tình khi có cô gái ở bên.
“Những gì đã thấy trên xe khi nãy không được phép tiết lộ với bất kỳ ai.”
“Vâng.” Tài xế thành thật tuân lệnh. Chỉ là sau lưng hắn lúc này ướt đẫm mồ hôi. Hắn nhận ra người ngồi phía sau vẫn luôn khiến người ta ngộp thở khi tiếp xúc. Dáng vé thâm tình, ân cần kia chỉ dàng riêng cho cô gái đó.
Cô gái lúc này vừa kéo va li vừa nhìn ngắm hai bên đường. Mọi cảnh vật, nhà cửa đã thay đổi khá nhiều trong suốt thời gian cô không ở đây. Khu phố cô sống nay xuất hiện những căn nhà lầu hai, ba tầng thay thế cho những căn nhà cấp bốn. Nhiều quán ăn, quán nước được mở ra.
Khu đất trống và lò gạch cũ bị bỏ hoang bao năm, hiện tại đã được san bằng và xây dựng thành một công viên xanh mát, rộng lớn dành cho người lớn và trẻ nhỏ vui chơi, tập thể dục. Đối diện công viên có một quán nước vỉa hè buôn bán, khách của quán chủ yếu là những người sống trong khu phố. Vào giờ này thì mấy bà cô trung niên trong khu vừa chăm cháu vừa tụ tập bàn tán, buôn chuyện với nhau. Tuy đó là thú vui của họ nhưng cũng khiến cho nhiều người gặp phiền phức. Nhất là khi trở thành đề tài bàn tán của mấy bà cô đó.
Đang buôn chuyện cùng mấy bà bạn thì một bà cô trong số đó vô tình nhìn thấy và chú ý tới cô gái trẻ đang kéo hành lý trên đường. Với tính thích hóng hớt thì bà liền lên tiếng hỏi mấy bà bạn.
“Con bé đó có ai biết nó là ai không?” Bà ấy lấy tay chỉ về phía cô gái đang kéo chiếc vali đen.
Nghe thấy bà ấy hỏi thì tất cả đều quay lại nhìn cô gái đang đi đó. Một bà bạn như nhận ra cô gái.
“Hình như con bé đó là con Họa nhà ông Hoàng.”
“Con bé Họa? Nhưng sao nó kéo vali làm gì?”
“Ai mà biết. Hay nó bỏ nhà theo trai? Con gái tuổi này hay như vậy lắm.”
“Sao bà biết? Tôi thấy con bé đó ngoan lắm mà.”
“Ai mà biết được bà ơi. Có con gái trong nhà như hũ mắm treo đầu giường. Lúc nào nó rớt ai mà hay.”
“Không phải đâu. Lúc nãy con bé Họa đó còn mới qua nhà tôi mua đồ mà.”
“Vậy chứ con bé kia là ai?”
“Có khi nào con riêng của ông Hoàng không? Tôi thấy nhà giàu hay có vụ đó lắm.”
“Con bé đó là con gái lớn nhà ông Hoàng, là chị song sinh của con bé Họa.” Bà cụ - mẹ chủ quán - từ trong quán đi ra.
“Sao bà biết?” Bà cô khơi màu cho cuộc buôn chuyện quay qua hỏi bà cụ.
“Tôi ở đây từ hồi hai vợ chồng ông bác sĩ Hoàng mới đến sống. Sao mà không biết. Mấy cô cũng đừng suốt ngày đi buôn chuyện người khác. Coi chừng họa từ miệng mà ra đó.” Bà cụ nói rồi quay người đi.
Mấy bà cô buôn chuyện bị người ta dạy dỗ thì cực kỳ khó chịu mà ở trong lòng chửi bới bà cụ. Còn phía cô gái khi này vẫn vui vẻ đi về nhà, hoàn toàn không biết mình trở thành đề tài ủa mấy bà cô khu phố này. Khi đi ngang qua công viên thì cô chợt dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía công viên, trong đầu suy nghĩ.
Bất chợt, cô gái có cảm giác như thể ai đó nhìn chầm chầm vào mình nhưng nhìn quanh thì không có ai. Khi cô bất giác nhìn về hướng công viên thì thấy tấp thoáng một bóng dáng màu đỏ sau hàng cây. Nhưng bị đóng băng tại chỗ, cô gái cứ thế đứng yên, chăm chút nhìn về phía công viên mà không phát hiện có người đang vội vàng từ phía căn biệt thự chạy tới không cẩn thận mà va vào nhau rồi cả hai ngã xuống đất. Sau một hồi loay hoay đứng lên, cô gái kia rối rít cúi đầu xin lỗi.
“Thật xin lỗi. Do em có việc gấp nên là không cẩn thận đụng trúng chị.”
“Không sao đâu. Chị không sao.”
Cô gái kia cảm thấy giọng nói có chút quen tai liền ngẩng đầu nhìn lên và kinh ngạc khi người bản thân đụng ngã chính là chị họ của mình - Ngô Nhã Tình. So lần cuối gặp mặt vào năm năm trước thì Nhã Tình hiện tại xinh xắn, trưởng thành, điềm tĩnh và ra dáng một thiếu nữ cũng như cao hơn trước rất nhiều khiến Uyên Uyên thiếu chút không nhận ra. Trên người Nhã Tình lúc này mặc một chiếc áo phông màu lam nhạt kết hợp với chiếc quần jean và đôi Ankle boots. Trông hoàn toán khác biệt với một Nhã Tình luôn nhút nhát, u uất, yếu ớt và hay bệnh trước đây.
“Thì ra là Uyên Uyên! Lâu rồi không gặp! Còn nhận ra chị không?” Nhã Tình cũng nhận ra cô em họ nhà mình.
“Là chị Tình sao? Mấy năm không gặp chị rồi.”
“Cũng lâu rồi không gặp em. Cho chị xin lỗi. Lúc nãy chị đi đường không cẩn thận đụng trúng em.”
“Em không sao đâu. Chị đi lâu nên không biết ở đây thay đổi nhiều thứ. Nên lạ đường cũng bình thường mà.” Uyên Uyên vội tỏ ý mình không chấp nhặt chuyện vừa nãy, còn vui mừng nắm tay Nhã Tình, thân thiện hỏi thăm đủ thứ.
“Chị về chơi có báo cho dì dượng biết chưa? Chắc mọi người mà biết chị về thì sẽ vui lắm. Ông bà nhớ chị lắm á. Ở bên đó chắc vui hơn bên này. Chị có mang quà về tặng em không? Chị tính về ở bao lâu? Khi nào thì chị quay lại bên đó? Mà khi nào chị đi thì phải báo em biết để còn đi tiễn chị nữa.”
“Chị về luôn.” Nhã Tình vừa nói ra câu nói này thì biểu cảm trên gương mặt cô em họ thay đổi liên tục.
“Vậy.. vậy hả? Sao chị không đi nữa? Không phải chị đang sống bên đó rất tốt sao?” Uyên Uyên cố nở ra nụ cười tự nhiên. Nhưng Nhã Tình không trả lời những câu hỏi đó mà chuyển qua chuyện khác.
“Hình như lúc nãy em có việc gì gấp đúng không? Vậy chị không làm phiền em nữa. Chị đi trước đây. Bye em!”
Uyên Uyên nghe Nhã Tình nhắc tới việc gấp thì chợt giật mình. Tay theo phản xạ mà chạm vào túi quần nhưng khi nhận ra Nhã Tình còn ở đây thì rụt tay về. Những hành động đó đều bị Nhã Tình nhìn thấy nhưng cô không nói gì mà chỉ mỉm cười chào rồi quay người đi. Lần này Uyên Uyên lại đưa tay nắm cổ tay Nhã Tình, giữ cô lại.
“Sao chị lại quay về?”
Nhã Tình nhìn cô em họ rồi lại hướng mắt về phía túi quần đang chứa thứ gì đó. Cô điềm tĩnh quay người lại, mặt đối mặt với Uyên Uyên.
“Em dùng xong thì nhớ trả cho chị cái kẹp tóc nha. Đó là quà sinh nhật ông nội chị tặng.” Nhã Tình nhắc tới chiếc kẹp thì Uyên Uyên liền hoảng sợ vội buông tay, quay người muốn chạy. Nhưng lần này thì người bị giữ lại là cô ta.
“Đừng quên trả lại đồ em mượn của chị nha.” Nhã Tình nở nụ cười dịu dàng với Uyên Uyên.
“Vâng.. vâng ạ.” Uyên Uyên sợ hãi mà lấp bấp trả lời. Nhanh tay lấy chiếc kẹp tóc trong túi quần ra trả Nhã Tình rồi nhanh chóng chạy đi.
Nhã Tình đã nhận ra sự khác thường của Uyên Uyên ngay từ khi cô em này thấy cô trở về. Tất cả câu hỏi đều thể hiện rõ ràng ý muốn cô rời đi, nụ cười cũng gượng gạo và tay luôn vô thức che túi quần bên phải như muốn giấu thứ gì đó. Cầm chiếc kẹp tóc trong bàn tay, Nhã Tình trầm ngâm một lúc rồi cất chiếc kẹp vào túi xách. Cô đi tới trước cổng căn biệt thự duy nhất trong khu phố này.
Căn biệt thự này được đặt tên là Túy Điệp. Cánh hoa như cánh bướm, khi có gió thổi qua thì trong như bướm bay lượn. Mẹ cô yêu thích loài hoa này còn vì ý nghĩa của nó. Đứng trước cánh cổng, tâm trạng của Nhã Tình lúc này vừa vui mừng vì được gặp lại người thân vừa vô cùng lo lắng sợ tất cả chỉ là mơ. Một cơn gió bất chợt thổi qua khiến cây hoa giấy phủ trên cổng rơi xuống những cánh hoa tạo nên cơn mưa hoa trắng. Cô vươn tay chụp lấy một bông hoa đang rơi trước mắt. Cảm nhận được cảm xúc chân thật khi chạm vào cánh hoa khiến khóe mắt cô hoe cay.
“Cuối cùng thì mình thật sự đã trở về nhà.”
Cô giữ chặt bông hoa giấy trong tay, nhỏ tiếng nói. Suốt bao đêm cô vẫn mơ bản thân được trở về nhà, được sum vầy bên ba mẹ, cười đùa cùng anh chị em trong nhà nhưng khi mở mắt tỉnh lại thì xung quanh lại không có họ bên cạnh. Cô lấy hết can đảm đi tới bấm chuông.
Kính coong..
Khi tiếng chuông vang lên, một bóng cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi từ trong nhà chạy ra mở cổng. Cô bé sở hữu gương mặt giống hệt Nhã Tình như hai giọt nước. Điểm khác nhau duy nhất là về mái tóc. Mái tóc của Nhã Tình được để dài ngang eo và cột tóc đuôi ngựa. Trong khi mái tóc của cô bé đó được cắt ngắn ngang vai, ôm lấy gương mặt và chiếc mái thưa khiến cô bé trông xinh xắn, đáng yêu. Cô bé bất ngờ khi nhìn người đứng trước cổng rồi lao tới ôm lấy Nhã Tình vui mừng, hét lớn.
“Chị Tình!”
Nhã Tình ban đầu có chút bất ngờ khi được ôm nhưng rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại mà ôm lấy cô em gái song sinh của mình.
“Chị về rồi đây, bé Họa!”
“Chị! Sao giờ chị mới về?” Thiên Họa ôm chị gái òa khóc, bao nhớ mong trong lòng theo nước mắt rơi xuống.
“Chị xin lỗi. Chị về rồi. Từ giờ sẽ không rời đi nữa. Đừng khóc nữa!” Nhã Tình ôm em gái dỗ dành.
“Chị hứa rồi đó.” Thiên Họa bắt Nhã Tình phải ngoắc ngoéo.
“Chị hứa.” Nhã Tình vui vẻ ngoắc tay với em gái.
“Chị mau vào nhà đi. Để em giúp chị xách đồ vào nhà. Mau đi chị.”
Thiên Họa nhanh chóng ổn định lại tinh thần, nhanh nhẹn phụ giúp chị gái xách hành lý đi vào trong nhà. Cô không kiềm được sự vui mừng mà chạy thật nhanh vào nhà lớn tiếng gọi.
“Mẹ Ơi, Chị Tình Về Rồi! Chị Tình Về Rồi!”
“Từ từ thôi Họa. Coi chừng té đó.”
Nhã Tình đi phía sau lo lắng nhìn cô em gái vừa xách chiếc balo nặng vừa chạy nhanh lên bậc tam cấp. Cô nàng còn nghiêng ngã vài lần, suýt chút thì té ngã.
“Chuyện gì vậy, bé Họa? Có chuyện gì mà con la lớn vậy?” Một người phụ nữ xinh đẹp từ trên lầu đi xuống. Dù đã bốn mươi nhưng trông bà ấy còn rất trẻ, hoàn toàn không giống người đã có con.
“Mẹ, mẹ mau xuống xem ai về nè?”
“Ai về mà con vui mừng quá vậy?” Người phụ nữ hỏi Thiên Họa. Cô thấy mẹ mình đi xuống thì vội đặt balo xuống sàn rồi chạy tới đỡ bà.
Bà Lam nhìn cô gái vừa đi vào thì vô cùng kinh ngạc, khóe mắt bà bất giác hoe đỏ, từng giọt nước mắt rơi xuống. Xa cách năm năm nhưng không ngày nào mà bà không nhớ tới đứa con gái lớn lưu lạc nơi xa. Cuối cùng bà cũng nhìn thấy con gái mình thương nhớ trở về, bà không kiềm được mà chạy tới ôm Nhã Tình bật khóc.
“Bé Tình!”
“Thưa mẹ! Con về rồi.” Khóe mắt Nhã Tình cũng ửng đỏ, nước mắt trực trào tuôn rơi.
“Cuối cùng con cũng về với mẹ.”
Nhã Tình nhờ em gái giúp mình mang vali của cô ở trước của vào nhà, còn bản thân thì đưa mẹ lên phòng nằm nghỉ. Thiên Họa nhìn mẹ được chị gái dìu lên phòng, cô có cảm giác yên lòng hơn hẳn. Bao năm qua mẹ mỗi khi nhớ tới chị gái đều lấy nước mắt rửa mặt. Từ ngoài cổng đi vào, hai chàng trai tầm 17, 18 tuổi nhìn chiếc vali đen đặt trước của với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Khi thấy Thiên Họa đi ra xách chiếc vali đó vào nhà thì vội hỏi.
“Hành lý của ai vậy, Họa?” Hai người đi vào là hai người con trai lớn của ông Hoàng và bà Lam - Ngô Cao Sơn và Ngô Giang Vũ. Người vừa lên tiếng là Cao Sơn, con trai cả trong nhà.
“Dạ. Là của chị Tình á. Chị ấy về rồi. Chị gái của em về rồi.” Thiên Họa hai mắt sáng long lanh khi nhắc tới việc chị gái trở về, bản thân cũng không kiềm được vui mừng mà hí hững, nói với hai ông anh trai.
Giang Vũ - em sinh đôi với Cao Sơn - chỉ tay về cái vali hỏi lại.
“Vậy cái vali bự tổ bố này là của?”
“Là của em á.”
Cao Sơn và Giang Vũ liền nhìn lên cầu thang. Cả hai bất ngờ khi nhìn thấy cô em gái đã lâu không gặp.
“Bé tư!” Cao Sơn không dám tin mà gọi.
“Anh hai.” Nhã Tình liền cười đáp lại.
“Rồng Béo!” Giang Vũ ngơ ngác gọi em gái.
Màn tương ngộ đầy cảm động thì lời của Giang Vũ ngưng thì Nhã Tình liền hệt như con mèo giận dữ xù lông lên, lớn tiếng quát.
“Ai cho anh gọi em là” Rồng Béo “hả? Qua bao lâu rồi mà anh vẫn không bỏ được cái biệt danh đó vậy?”
“Là em thật hả?” Cao Sơn bất giác bật cười nhưng ánh mắt tràn nhìn em gái đầy xúc động.
Nhã Tình nghe câu hỏi của ông anh cả liền hóa lại thành con mèo con ngoan ngoãn, hiền lành, nhìn quanh người mình một vòng rồi tinh nghịch hỏi lại anh trai.
“Nhìn em giống giả lắm hả? Em thấy mình hoàn toàn thật mà.”
“Phải. Em là thật. Thật 100%.”
Ánh mắt anh nhìn em gái vẫn luôn tràn đầy sự yêu thương, hiền từ của một người anh trai. Nhưng thời gian trôi qua, em gái nhỏ nhắn, rụt rè, luôn trốn sau lưng anh khi xưa. Nay đã trở thành một thiếu nữ xinh xắn, trưởng thành và tự tin hơn trước.
“Không đúng.” Giang Vũ im lặng đứng một bên nãy giờ đột nhiên lớn tiếng phản đối khiến mọi người ngơ ngác.
“Không đúng cái gì vậy, Vũ?” Cao Sơn cau mày nhìn thằng em sinh đôi này chuẩn bị phát ngôn điên khùng nữa.
“Em nhớ rõ ràng con bé Tình lúc trước mập mạp, mũm mĩm, lùn lùn. Trông như một con Rồng Béo. Sao có thể xinh đẹp, thon thả như thế này được?”
Câu nói của anh chàng vô tình khuấy động bầu không khí đầy cảm động và làm cho ba người còn lại đen mặt. Chỉ là không cần để Cao Sơn đập thằng em trời đánh nhà mình thì một chiếc dép bông từ đâu bay thẳng vào mặt Giang Vũ. Nhìn kỹ lại thì đó một chiếc dép bông con mèo đáng yêu mà mẹ từng nhờ Cao Sơn mua dành cho Nhã Tình.
Cao Sơn và Thiên Họa ngẩng mặt nhìn lên chỗ cầu thang Nhã Tình đang đứng thì thấy cô nàng nắm lấy tay vịn, lấy đà nhảy xuống. Cả hai người hoảng sợ theo phản xạ chạy tới đỡ, nhưng hoàng toàn không cần thiết. Nhã Tình từ trên cầu thang nhảy xuống đáp đất một cách vững vàng cùng với chiếc dép còn lại trong tay và một gương mặt tràn đầy phẫn nộ, hầm hầm sát khí chạy về phía Giang Vũ.
“NGÔ GIANG VŨ! Đồ anh trai đáng ghét! Em gái mình vừa trở về, anh không thể mở miệng nói được lời nào tình cảm được hả? Có phải là lâu nay không bị em đánh nên anh ngứa người đúng không? Anh đứng lại đó cho em.” Nhã Tình cầm dép rượt đánh Giang Vũ chạy khắp nhà.
“Tính ra thì cũng lâu rồi mới nhìn thấy cảnh anh ba bị chị tư rượt đánh như vậy!”
“Phải. Cuối cùng người có thể trừng trị thằng ba cũng trở về rồi.”
Thiên Họa nhìn cảnh tượng này mà cười to. Cao Sơn đứng bên cũng gật đầu đồng ý với lời của em gái. Cao Sơn chỉ có thể bất lực đứng nép qua một bên cùng Thiên Họa nhìn người em/anh trai bị rượt đánh. Cả hai không nói ra nhưng đều có cùng suy nghĩ.
Trong lúc Cao Sơn và Thiên Họa vui vẻ đứng nhìn cuộc rượt đuổi đầy tính hoài niệm mà đã lâu không thấy. Thì Giang Vũ bên này mồ hôi nhễ nhại vội lao về phía họ.
“Hiện tại, em có thể khẳng định với anh. Con bé này là đứa em gái ruột thịt của anh em mình. Nó.. Á.. đau”
“Bốp.” Tiếng chiếc dép tiếp xúc mạnh với bề mặt mông của Giang Vũ vang lên trong không gian.
Không để Giang Vũ nói hết câu thì Nhã Tình đã từ phía sau chạy tới cầm dép đánh một cái thật mạnh khiến ông anh mình phải lấy tay ôm mông.
“Lần sau anh mà dám gọi em là” Rồng Béo “một lần nữa thì em sẽ cho anh ăn gậy chứ không ăn dép như bữa nay đâu. Hừm.” Nhã Tình đi nhặt chiếc dép bị quăng đi ban nãy mang vào chân.
“Được rồi. Em đừng đánh nó nữa. Tốn sức tức giận với anh ba của em làm gì cho mệt. Nó xưa giờ đều không dùng não để nói chuyện mà.”
Cao Sơn hoàn toàn ngó lơ thằng em trai đang ăn vạ trên sàn mà chỉ quan tâm lo lắng cho em gái. Anh không ngừng ngại mạt sát thằng em của mình, rồi cùng hai đứa em gái đi lên lầu.
“Đi thôi! Anh dẫn em lên phòng mà mấy năm nay ba mẹ luôn cho người dọn dẹp, sửa chữa chờ em về. Em đi xa nhưng vậy chắc cũng đói rồi. Nghỉ ngơi trước đi. Bọn anh chuẩn bị bữa tối xong thì em xuống ăn.”
“Vâng. À! Mà ba cùng hai đứa Tiên Nhạc, Cảnh Thi đâu rồi? Em về nãy giờ mà chưa gặp.”
“Ba chở hai đứa kia đi qua nhà ông bà ngoại chơi rồi. Chắc là cũng sắp về rồi á.”
“Cậu ở bên Anh cũng nhớ ông bà ngoại lắm. Còn nhờ em mang đồ về cho ông bà nữa.” Nhã Tình chỉ vào chiếc vali màu đen.
“Vậy mấy bữa nữa, anh em mình qua thăm ông bà. Sẵn mang đồ của cậu hai theo luôn. Ông bà vẫn luôn chóng ngóng em trở về.”
“Vâng.”
Ba anh em ai làm việc náy. Cao Sơn phụ giúp Nhã Tình mang hành lý lên phía trái lầu hai căn biệt thự, còn Thiên Họa thì xuống bếp chuẩn bị đồ ăn để nấu bửa tối, bỏ mặc Giang Vũ lẻ loi một mình uốn éo như con đuông dừa ở sảnh. Sau một hồi ăn vạ nhưng không ai quan tâm, Giang Vũ cũng đứng lên, thản nhiên phủi bụi đi vào phòng bếp bê dĩa trái cây ra phòng khách ngồi ăn.
“Mới đầu thấy con bé nó điềm tĩnh, chững chạc. Ai ngờ bản tính hung dữ vẫn còn à.” Giang Vũ ngồi xuống sofa, mở TV vừa ăn trái cây vừa xem thời sự.
“Chị ấy chỉ hung dữ khi anh chọc tức chị ấy thôi.” Thiên Họa từ phòng bếp đi ra, đáp lại lời cảm thán của ông anh ba.
Giang Vũ chăm chú nhìn TV nhưng lại suy nghĩ gì đó. Anh hoàn toàn không tập trung vào nội dung trong chương trình thời sự nói.
“Anh đang nghĩ gì mà ngồi ngẩn ra vậy?” Thiên Họa đi tới ngồi xuống bên cạnh Giang Vũ.
“Em nói xem. Mấy năm qua con bé Tình sống ra sao?” Giang Vũ quay qua hỏi đứa em gái thứ hai của mình.
Thiên Họa ngước mắt nhìn ông anh thường ngày hay trêu chọc mấy đứa em trong nhà. Nhưng lúc này, ánh mắt anh hiện rõ sự đau buồn, xót xa khi hỏi cô về cuộc sống của chị gái suốt thời gian lưu lạc. Cả hai anh em đều nhìn nhau mà không biết phải trả lời như thế nào cho câu hỏi này. Nhã Tình mất tích năm năm, không thể nói rõ khoảng thời gian đó là dài hay ngắn. Nhưng họ biết rõ, trong thời gian cô độc một mình của Nhã Tình, họ - gia đình của cô - đã không thể đến bên cạnh bảo vệ cô.
“Dù có thế nào thì chỉ cần chị gái em bình an trở về. Thì khoảng thời gian không bên nhau, em sẽ cố hết sức mình cùng chị ấy bù đắp lại.” Thiên Họa nở một nụ cười tươi tắn cùng với ánh mắt kiên định đầy quyết tâm.
“Phải. Dù qua bao năm đi nữa, em ấy có thay đổi thế nào thì vẫn là người thân của chúng ta.”
Trên lầu lúc này, Cao Sơn đang giúp Nhã Tình sắp xếp đồ đạc mà cô mang theo. Khiến anh bất ngờ là quần áo của em gái chỉ đựng trong một cái balo. Còn trong vali to kia, ngoại trừ những món đồ cậu hai gửi tặng cho ông bà ngoại thì chỉ toàn là sách, sổ, và rất nhiều thứ được cất kỹ trong hộp khóa. Nhưng anh lại không hỏi gì mà chỉ giúp em gái xếp gọn lên kệ tủ và bàn học. Nhã Tình cũng nhận ra anh trai mình nhìn thấy những thứ trong vali. Cô cũng không hề có ý giấu giếm hay che đậy gì. Nếu anh hai muốn hỏi về những thứ đó, cô cũng không ngại mà nói ra mọi thứ.
Không ngờ, sau khi sắp xếp xong tất cả thì Cao Sơn chỉ đứng dậy mang chiếc vali rỗng đi tới phòng trang phục cất đi. Anh vẫn lựa chọn im lặng không hỏi gì khiến Nhã Tình bất ngờ. Tới khi mọi thứ được dọn dẹp xong xuôi, Cao Sơn chuẩn bị đi xuống nhà dọn bữa tối thì Nhã Tình lên tiếng hỏi anh.
“Anh không có gì muốn hỏi em sao? Chẳng hạn như những thứ trong mấy chiếc hộp kia?”
“Việc đó đâu quan trọng. Chỉ cần em trở về nhà bình an thì đối với anh vậy là tốt rồi.”
“Vậy làm sao anh chắc chắn em là em gái của anh? Không sợ em giả mạo sao?” Nhã Tình vẫn có chút khó tin.
Nghe câu hỏi của Nhã Tình, Cao Sơn liền bật cười trong ánh nhìn ngỡ ngàng của cô. Anh đi tới búng nhẹ lên trán của em gái khiến cô vội đưa tay đỡ trán kêu đau.
“Em tưởng trong năm năm qua không có ai giả mạo tới đây tự nhận mình là đại tiểu thư nhà này à. Nếu ngay cả ai mới là em gái thật của mình mà cũng không nhận ra nữa thì người làm anh này cũng vô dụng quá rồi. Với lại từ ba tháng trước, cậu hai đã gọi điện báo cho ông bà ngoại và ba mẹ biết tin tìm được em nhưng vì vài thủ tục rườm rà nên tới nay em mới về được.”
“Ba tháng trước? Cậu hai đã báo với mọi người hồi ba tháng trước sao?” Nhã Tình cúi đầu suy tư điều gì đó.
“Phải. Ba mẹ với ông bà ngoại vừa nghe tin thì liền nhanh chóng muốn qua bên Anh gặp em. Nhưng cậu bảo em vẫn còn khủng hoảng nên không thể gặp ai. Trong ba tháng qua, mọi tin tức từ em đều là qua hình ảnh hay video mà cậu gửi cho ba mẹ.” Cao Sơn đi tới ngồi xuống chiếc ghế quý phi cổ điển Pháp màu ngọc bích tinh xảo đặt cạnh cửa sổ.
Nhã Tình không ngờ cậu hai vì giúp cô mà tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ như vậy. Dù sao thì cô cũng đã quyết định sẽ không can thiệp hay nhúng tay vào những thứ kia nữa. Từ bây giờ, cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
“Tuy anh cũng muốn biết bao năm qua em đã sống ra sao. Nhưng điều đó không quan trọng. Em cũng đừng suy nghĩ gì nhiều. Về nhà rồi, em không còn phải cô độc một mình chịu đựng.” Cao Sơn nhìn em gái im lặng thì cho là cô đã mệt liền đứng dậy đi ra cửa. Trước khi đi, anh không quên nhắc em gái mình nghỉ ngơi.
“Em nghỉ ngơi đi. Bữa tối xong thì anh kêu Họa lên gọi em dậy.”
“Vâng.” Nhã Tình nở nụ cười rạng rỡ với anh trai mình. Một nụ cười rực rỡ như ánh thái dương.
“Chị tư có nói gì không, anh hai?” Thiên Họa vừa trông thấy anh hai mình đi xuống thì vội tới hỏi.
“Con bé nghỉ ngơi rồi. Anh cũng không có hỏi nó cái gì cả.” Cao Sơn đi thẳng xuống phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
“Cũng đúng. Nếu cứ hỏi có khi chị ấy lại suy nghĩ không tốt mà buồn.” Thiên Họa quyết định không hỏi chuyện cũ của Nhã Tình nữa, cô đi theo anh hai xuống phòng bếp. “Em rửa rau, chuẩn bị đồ ăn hết rồi. Chỉ cần nấu nữa là xong.”
Hai anh em cùng nhau chuẩn bị bữa tối, vì hôm nay là ngày đặc biệt nên bàn ăn đầy những món ăn phong phú. Đúng lúc một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đỗ trước cổng. Tiếng còi xe vang lên khiến ba anh em Cao Sơn để ý. Vì đang dỡ tay nấu bếp nên Cao Sơn nhờ em gái chạy ra xem. Khi đi ngang phòng khách, cô nhìn thấy ông anh ba vẫn đang lười biếng nằm xem TV.
“Sao anh không ra coi mà lại nằm đây xem TV?” Thiên Họa chút tức giận.
“Anh mày đang lười.” Giang Vũ nằm dài không động đậy.
“Thiệt là hết nói nổi anh luôn á!” Thiên Họa bất lực đi ra cổng.
Cô mở cổng để chiếc xe Benz chạy vào garage. Từ chỗ ghế tài ông Hoàng - ba của sáu anh em - bước xuống rồi đi tới cửa ghế sau mở ra. Hai cô cậu nhóc nhanh nhẹ nhảy xuống, chạy nhanh tới ôm Thiên Họa.
“Chị Họa, bọn em về rồi. Mẹ đâu rồi chị?”
“Mẹ đang nghỉ ngơi trên phòng. Hôm nay có một bất ngờ cho hai đứa đó.” Vì hôm nay Nhã Tình về bất ngờ nên không ai trong nhà hay biết.
“Bất ngờ?” Cậu nhóc ngơ ngác hỏi lại.
“Bất ngờ gì vậy chị?” Cô bé gương đôi mắt tròn nhìn chị gái mình.
“Tới bữa tối thì hai đứa sẽ biết.” Thiên Họa tỏ vẻ thần bí với hai đứa em rồi dục hau đứa lên phòng tắm rửa. “Giờ thì cả hai đứa nhanh lên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi xuống ăn cơm. Nhanh lên nào!”
“Có chuyện gì mà con bé Họa có vẻ phấn khởi hơn thường ngày vậy?” Ông Hoàng đi vào phòng khách hỏi Giang Vũ.
Nhìn thấy thằng con nhà mình đang nằm lười ra sofa trông vô cùng trướng mắt, ông liền đưa chân đá nhẹ vào chân Giang Vũ một cái. Biết điều, Giang Vũ nhanh đứng dậy, ôm theo dĩa trái cây đi ra chỗ khác ngồi. Cao Sơn từ phòng bếp đi qua vừa đúng lúc nhìn thấy ba mình đang hất hủi thằng em trai. Nhìn Giang Vũ lúc này có chút tội nghiệp.
“Bữa tối đã nấu xong rồi.” Cao Sơn đi tới ngồi bên trái ba mình.
“Hôm nay nhà mình có gì vui sao? Hết con bé Họa rồi tới lượt con vậy Sơn.” Ông Hoàng thắc mắc với bầu không khí tràn đầy sức sống hơn thường ngày.
“Lát nữa ba sẽ biết thôi.”
“Xem ra là bất ngờ mà bé Họa nói không chỉ dành cho hai đứa nhỏ?” Ông Hoàng nghe con trai nói thì bắt đầu trông chờ bất ngờ, ông nói rồi đứng dậy đi về phòng. “Ba lên phòng xem mẹ con. Chúng ta sẽ xuống trước giờ ăn.”
“Vâng ạ.” Thiên Họa đáp lại ba mình rồi nháy mắt với anh hai. Sau đó thì hí hững lên lầu hai phía trái biệt thự.
“Bọn nhóc lại bày trò gì nữa đây?” Ông Hoàng đi lên lầu vừa lẩm bẩm.
“Ba! Hoa túy điệp hôm nay nở đẹp hơn thường ngày.” Cao Sơn gọi ba mình và nói một câu khó hiểu.
Trong đầu ông Hoàng lúc này có một ý nghĩ thoáng qua, ông quay đầu hướng mắt về tầng hai. Nơi căn phòng có cánh cửa gỗ cổ điển châu Âu với những hoa văn điêu khắc bông sen cách điệu tinh xảo. Nơi vẫn luôn được đóng cửa suốt bao năm. Nhưng ông không tin điều ông nghĩ tới vì mới hôm qua ông còn gọi điện cho anh vợ hỏi thăm và chúc mừng sinh nhật con bé. Nếu thật sự con bé trờ về, anh vợ đã nói cho ông biết.
“Đừng đùa như vậy. Mẹ con sẽ buồn đó.” Ông Hoàng nghiêm giọng trách cứ con trai lớn.
“Hoa thật sự đã nở rồi, ba.” Giang Vũ vẫn ngồi một góc ăn trái cây, lên tiếng. Ông Hoàng muốn lên tiếng hỏi lại thì nghe tiếng vợ mình.
“Đám nhỏ nói đúng đó. Sau bao năm, cuối cùng bông hoa túy điệp mà em chờ đợi cũng nở rồi. Con bé về rồi”
Bà Lam đứng ở cầu thang dẫn lên tầng một bên phải căn biệt thự. Gương mặt bà ướt đẫm nước mắt vui sướng, hạnh phúc khi nói về việc con gái mình trở về. Ông Hoàng không dám tin đó là sự thật. Không phải vì ông không mong muốn con gái mình trở về. Chỉ là bao năm qua, ông và gia đình đi từ thất vọng này tới thất vọng khác. Bao kẻ giả mạo đưa tin giả hòng lừa chiếm lấy khoảng tiền hậu tạ to lớn. Ngay cả người ông đã gọi là mẹ.
“Em nói thật chứ, Lam. Con bé.. con bé thật sự đã về. Con bé..” Ông Hoàng quay người chạy nhanh qua cầu thang bên trái lên tầng hai.
Nhưng rồi ông dừng lại trước cửa phòng, ngập ngừng không dám gõ cửa. Cửa phòng bất ngờ mở ra. Trước mặt ông chính là cô con gái đã thất lạc đã lâu. Nhã Tình nhìn thấy ba mình hai mắt đỏ hoe rồi vội ôm chầm lấy cô vào lòng.
“Ba!”
“Đi đâu? Con đã đi đâu suốt thời gian qua? Con có biết là ba mẹ tìm con khắp nơi không hả? Sao bây giờ con mới về?” Ông Hoàng ôm cô con gái mà bật khóc.
Không giống với phụ nữ, đàn ông luôn rất ít khi để bản thân rơi nước mắt. Nhưng một khi vì những người mình yêu thương mà họ sẽ để những giọt nước mắt ấy rời xuống.
“Được rồi. Ông buông con bé ra đi. Ông ôm chặt vậy sao con bé thở.” Bà Lam đi tới giải vây cho con gái.
“Ba xin lỗi. Ba chỉ là hơi kích động khi biết con đã về. Con nghỉ ngơi tiếp đi, đi đường dài chắc con mệt rồi. Khi nào tới giờ cơm thì ba kêu mấy anh trai con lên gọi con xuống.” Ông Hoàng vội vàng cùng vợ quay về phòng.
“Con không sao. Ba cũng về phòng nghỉ ngơi đi.” Nhã Tình mỉm cười dịu dàng, cố xoa dịu cảm xúc kích động của ba mình.
“Được. Con nghỉ ngơi đi.” Hai vợ chồng quay về phòng mình.
Nhã Tình nhìn ba mẹ mình đi rồi quay vào phòng. Cô mệt mỏi ngồi sụp xuống tựa vào cánh cửa. Bên mắt trái của cô bất giác lại đau rát khó chịu. Cô nhanh chóng tháo chiếc kính áp tròng ra. Chiếc kính được tháo xuống để lộ đồng tử mắt trái ngày càng đỏ rực như máu. Cơn đau từ mắt trái càng ngày dữ dội, bỏng rát đến mức cô tưởng có một ngọn lửa đang cháy bên trong hốc mắt. Cuối cùng Nhã Tình không chịu được mà ngất đi.
Một khung cảnh kỳ lạ với hành lang dài màu trắng tưởng chừng như vô tận, khắp nơi trong không khí tràn ngập mùi ozone khử trùng hay có trong các bệnh viện. Hai bên là những căn buồng giam màu trắng. Thay vì được ngăn cách bởi những song sắt thì chúng được thay thành một tấm kính dày kiên cố, trong suốt, có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài căn phòng và bên ngoài cũng có thể giám sát người ở bên trong.
Trong những căn buồng đó có vẻ đã từng giam giữ nhiều đứa trẻ vì bên trong còn sót lại vài món đồ chơi, gấu bông.. của trẻ con. Tuy nhiên hiện tại chúng chỉ là những căn buồng trống với những vết máu khô dính lên nền hoặc trên kính. Trong chúng vẫn còn khá mới.
Hai căn buồng phía cuối hành lang đang giam giữ hai cô bé. Lúc này, một cô bé tóc vàng tầm mười lăm, mười sáu tuổi lo lắng tựa vào tấm kính ngăn cách giữa hai buồng, cố đập mạnh tạo ra tiếng đánh thức cô bé tóc đen bên kia. Thấy cô bé đó tỉnh lại, cô bé tóc vàng liền liên tục ra dấu hỏi thăm tình hình của cô bé.
Vì quá mệt mỏi nên cô bé tóc đen chỉ có thể khó khăn gật đầu thể hiện mình vẫn ổn với cô bé phòng bên rồi lại ngất đi. Tới khi cô bé đó tỉnh dậy lần nữa thì đã không thấy cô bé tóc vàng kia đâu. Như đoán ra được lý do cô bé kia không thấy đâu nên cô bé tóc đen liền bắt đầu lo lắng.
Trải qua một đêm tĩnh lặng chỉ có một mình với tâm trạng vừa lo lắng vừa sợ hãi. Thì sáng hôm sau, một đám người mặc đồ bảo hộ mang cô bé tóc vàng về lại buồng giam rồi lạnh lùng bỏ đi. Khắp người cô bé ấy đều đầy vết máu, quần áo cũng rách tả tơi cùng với vài vết kim tiêm và vết cắt do dao giải phẫu gây ra.
Cô bé tóc đen cố gắng di chuyển cơ thể vẫn còn đau nhức mà từng chút bò tới gần vách kính ngăn. Dùng tay đập mạnh vào kính như cô bé tóc vàng đã làm hôm qua nhưng rất lâu vẫn không thấy cô bé ấy có động tĩnh gì. Cô bé tóc đen càng điên cuồng đập tay vào vách kính, hoàn toàn quên mất cảm giác đau đớn của cơ thể.
Cảm xúc của cô bé lúc này trở nên vô cùng hoảng loạn, sợ hãi. Cô bé cứ liên tục đập tay vào vách kính, mặc cho bàn tay bật máu tạo thành những vết đỏ trên kính. Cô bé tuyệt vọng gào khóc, gọi tên cô bé tóc vàng.
“Sara.. Sara.. Sara..”
“SARA..” Nhã Tình bừng tỉnh bật dậy hét lớn.
Gương mặt cô tái nhợt, hai hàng nước mắt vô thức rơi xuống. Cô lại lần nữa mơ thấy đoạn hồi ức kinh khủng đó. Cô mất một lúc lâu để ổn định lại cảm xúc bản thân, Nhã Tình đứng dậy lê bước đi vào phòng tắm, cô muốn dùng nước lạnh để bản thân bình tĩnh lại. Bước ra khỏi phòng tắm, cô đã thay một bộ đồ ban đầu thành chiếc đầm sơ mi xanh ngọc bích dài ngang gối. Rồi cô mở cửa sổ sát đất đi ra ban công hóng gió. Mắt trái vẫn còn khá nhức nên cô quyết định không đeo kính áp tròng vội.
Cốc.. cốc.. cốc..
“Chị ơi! Tới giờ cơm rồi. Mọi người đang chờ chị trong phòng ăn.” Thiên Họa đi tới phòng Nhã Tình gõ cửa.
Nhã Tình nghe thấy tiếng gõ cửa thì vội vàng đi tới bàn trang điểm mở ngăn kéo bí mật. Bên trong có gần chục hộp đựng kính áp tròng đen. Cô lấy một cái chuẩn bị đeo vào thì phát hiện trên gương trang điểm, hình phản chiếu bên mắt trái của cô vốn màu đỏ đã trở thành tròng mắt đen như bên còn lại.
“Chị ơi!” Thiên Họa liên tục gõ cửa phòng chị gái mình.
Không còn thời gian suy nghĩ hay đeo kính áp tròng, Nhã Tình quyết định đánh liều, tay cầm theo một hộp quà đi ra khỏi phòng. Cô mở cửa nhìn cô em gái song sinh giống mình tới tám phần đang lo lắng nhìn cô mà sót xa. Thời gian qua con bé cũng như vậy mỗi khi gõ cửa tìm cô sao?
“Chị có bị sao không? Sao em gõ cửa hoài mà không thấy chị trả lời?” Thiên Họa hai mắt lo lắng nhìn chị gái.
“Chị không sao. Chỉ là lấy vài món đồ nên hơi lâu. Không phải mọi người đang đợi chúng ta sao? Mau đi xuống nhà thôi.” Nhã Tình lãng tránh câu hỏi và hối em gái cùng mình xuống lầu.
Trong phòng ăn lúc này, mọi người đều mang một tâm trạng vui vẻ, thoải mái. Khóe miệng họ đều vô thức nở một nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Khi thấy bóng dáng hai chị em Nhã Tình trước của phòng ăn, bà Lam vội đứng dạy đi tới kéo tay hai chị em ngồi giữa bà và Tiên Nhạc - em gái út, chị em song sinh với Thi Cảnh. Cô bé nhìn em trai, nhìn mọi người trong nhà rồi lại nhìn chị gái lạ mặt ngồi vào vị trí của chị tư cô bé. Như nghĩ gì đó, Tiên Nhạc bật khóc lớn.
“Sao chị gái này lại ngồi vào chỗ của chị con? Ba mẹ bảo chỗ đó dành cho chị tư mà. Ba mẹ không thương chị tư nữa. Muốn giống bà nội để người khác làm chị tư của con sao? Con không chịu đâu!”
Càng nói, Tiên Nhạc càng khóc to hơn, tới mức hơi thở khó khăn, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ lên vì thiếu oxi. Nhã Tình đứng dậy đi qua bế cô bé vào lòng dỗ dành. Ban đầu Tiên Nhạc không thích liền cựa quậy, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Nhã Tình. Nhưng khi cảm nhận được mùi hương quen thuộc lúc nhỏ thì cô bé dần ngừng vùng vẫy lại.
“Sao.. hức.. sao trên người chị.. hức.. lại có mùi thơm giống chị tư vậy.. hức?” Vì khóc lớn một trận nên lúc này Tiên Nhạc vừa thút thít vừa hỏi.
“Cá con vẫn mít ướt như hồi nào nhỉ?” Nhã Tình vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô bé.
“Chị tư?” Cảnh Thi ngồi đối diện tò mò nhìn người đang ôm chị gái song sinh của mình.
“Chà, có đứa nhận ra rồi kìa!” Giang Vũ ngồi bên lên tiếng.
Cả Tiên Nhạc và Cảnh Thi tròn mắt ngạc nhiên nhìn chị gái lạ mặt này. Nhã Tình nhìn biểu cảm của hai đứa em mình mà bật cười, thật đáng yêu. Cô bế Tiên Nhạc đi tới chỗ ngồi của mình. Mở hộp quà màu xanh dương được đặt trên bàn. Bên trong chiếc hộp là hai chú cá nhồi bông đáng yêu. Một chú cá chép với đôi mắt long lanh như sắp khóc, và một chú cá heo thông minh ôm ngôi sao vào lòng.
Nhã Tình lấy chú cá chép đưa cho Tiên Nhạc, còn chú cá voi thì đưa cho cậu nhóc Cảnh Thi. Hai đứa trẻ ôm con gấu bông và nhìn chúng rất lâu. Hình dáng của chúng giống hệt hình vẽ khi xưa chị tư từng vẽ khi trêu chọc chúng. Đó luôn là bí mật của sáu anh chị em, ngay cả ba mẹ cũng không biết. Nhận ra chị gái lạ mặt là ai, mắt cả hai liền long lanh nước mắt chuẩn bị khóc.
“Không khóc! Nếu hai đứa khóc thì anh sẽ cho cả hai ra một góc đứng. Anh cần ăn cơm ngay bây giờ.” Giang Vũ đề phòng hai đứa em khóc lóc ồn ào mà nói lời phũ phàng với hai đứa nhỏ. Khiến bọn nhỏ hoảng sợ mà không dám lớn tiếng khóc. Tiên Nhạc đang được Nhã Tình bế thì vòng tay ôm lấy cổ chị mình.
“Ngô Giang Vũ!” Ông Hoàng hung dữ quát con trai.
Giang Vũ nhúng vai tỏ vẻ vô tội rồi ngồi nghiêm túc lại, Nhã Tình thì bế Tiên Nhạc vào phòng vệ sinh rửa mặt. Tới khi quay lại phòng bếp, cô bé vẫn ôm không buông khỏi người Nhã Tình. Hết cách, cô đành để em gái ngồi trên đùi mình ăn cơm.
“Ăn cơm. Cả nhà chúng ta ăn cơm đi. Hôm nay là ngày vui nên mẹ tụi nhỏ ăn nhiều vào. Bè Tình đi đường xa về nên ăn nhiều vào nha con. Ăn nhiều vào! Anh hai con bữa nay nấu nhiều lắm.” Ông Hoàng nhìn bàn ăn có mặt đầy đủ thành viên gia đình mà không kiềm lòng được mà vui sướng.
Ông liên tục gắp thức ăn cho vợ rồi lại cho con gái. Bản thân ông thì nãy giờ vẫn chưa ăn miếng nào. Tới mức Giang Vũ cặm cụi ngồi ăn cũng không nhịn được mà ngưng đũa phàn nàn.
“Ba! Ba cũng phải ăn cơm đi chứ. Ba cứ gắp hết cái này tới cái khác cho con bé Tình. Cái chén cơm của nó sắp thành ngọn núi cao hơn cái đầu nó luôn rồi.”
“Im đi! Con lo ăn phần mình đi. Nhìn con ăn, ai không biết tưởng người ba này ở nhà bỏ đó con không bằng.” Ông Hoàng đang vui sướng nhìn con gái lớn ăn thì nghe thằng con thứ nói liền hung dữ nạt lại.
“Ba đừng nạt anh ba nữa. Anh ấy nói đúng đó ba. Ba cũng phải ăn cơm chứ đừng gắp thức ăn cho con hoài.” Nhã Tình lấy chiếc đũa khác gắp một miếng thịt om dưa cho ba mình. “Ba ăn món này đi. Anh hai nấu món này ngon lắm.”
“Được, được. Ba ăn.” Ông Hoàng vui vẻ gắp miếng thịt vào miệng ăn.
Rõ ràng vẫn là món thịt om dưa mà đứa con trai lớn vẫn thường náu cho ông ăn. Mùi vị vẫn vậy. Nhưng hôm nay ông lại cảm thấy ngon hơn rất nhiều. Con gái gắp món nào ông cũng thấy ngon, kể cả là món tàu hũ kho nấm mà ông vẫn thường rất ghét cũng ăn khen ngon. Bà Lam ngồi cạnh cũng bực bội ông chồng nhà mình mà vội cản tay gắp thức của con gái lại.
“Tình! Ăn cơm đi con. Đưa con bé út để mẹ trông. Còn ông ba con ông có tay thì tự mà gắp ăn. Ổng không ăn thì cho ổng nhịn đói.”
“Dạ.” Nhã Tình nghe lời mẹ mình nên không tiếp tục gắp thức ăn cho ba nữa. Cô cũng để em gái cho mẹ trông để bản thân rảnh tay ăn cơm.
Ông Hoang đang được con gái gắp thức ăn cho, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nghe thấy vợ nói thì liền nghiêm túc ngồi ăn, ông sợ rằng nếu bản thân còn ảnh hưởng con gái ăn cơm thì sẽ bị vợ cho ra hiên nhà ngủ. Mấy anh em còn lại nhìn thấy bộ dạng nghe lời vợ của ba mình thì buồn cười. Nhưng vì ánh mắt cảnh cáo của ông Hoàng mà tất cả đều cố nén còn buồn cười lại. Chỉ là cơ thể của ai cũng đều vì kiềm nén mà rung lên.
“Cười thì cười đi. Mấy đứa cứ rung vậy thì sao ăn cơm.” Bà Lam cũng không chịu được mà phải giải thoát cho mấy đứa con.
Thế là cả phòng ăn tràn ngập tràn cười vang của anh em Cao Sơn. Tiếng cười vui vẻ nhất trong suốt nhiều năm qua của căn biệt thự này. Trong vườn, những bông hoa túy điệp nở rộ đang đung đưa trong gió hệt như những cánh bướm đang bay lượn. Những đóa hoa hôm nay nở rất đẹp.
Túy điệp nở hoa báo hiệu thời khắc gia đình đoàn viên, sum vầy.
- Thời gian Quỷ Môn Quan đóng cổng còn 13 ngày, 5 tiếng-
Từng nghe ai đó đã nói: “Ánh sáng và bóng tối luôn tồn tại song song với nhau. Bóng tối làm nổi bật ánh sáng và ánh sáng luôn hấp dẫn bóng tối.”
Điều đó vẫn luôn đúng vì ở nơi tồn tại ánh sáng càng rực rở thì bóng tối ẩn sau nó càng u ám. Bóng tối lấy sự rực rở của ánh sáng che đi bản thân nó. Và bên trong bóng tối đó là những thứ xấu xa ẩn nấp. Chỉ cần bất cẩn lạc lối bước vào dù chỉ một bước thì những thứ xấu xa cũng sẽ lao tới xé xác, cắn nuốt, nhấn chìm kẻ lạc lối.
11h đêm tại một con đường vắng vẻ thuộc quận 12.
Một cô gái xinh đẹp khoác lên mình chiếc váy đỏ, trên tay đeo một chiếc vòng hạt cùng màu với chiếc váy. Cô tạm biệt bạn bè mình và rời khỏi bữa tiệc sinh nhật. Dáng đi của cô gái có chút loạng choạng, không vững. Vài người bạn của cô thấy vậy thì cũng lo lắng mà đề nghị trở cô về. Nhưng tất cả đều bị cô từ chối và muốn tự mình bắt xe trở về.
“Trang, mày chắc là tự về được không? Không thì mày đừng đây chờ tao lấy xe chở mày về. Chứ nhìn mày say lắm rồi á.”
“Tao không sao. Hôm nay sinh nhật mày mà. Mày ở lại chơi với mọi người đi. Tao tự về được.” Cô gái phẩy tay tỏ ý không cần rồi rời phòng tiệc.
Chờ rất lâu mà vẫn không bắt được chiếc xe nào qua app nên cô gái quyết định tự mình đi bộ ra đầu đường bắt xe. Chỉ là cô đã ngấm hơi men bia nên không nhận ra bản thân đi ngược hướng và rẽ nhằm vào một khúc đường vắng vẻ. Tiếng giày cao gót của cô bước trên nền gạch vỉa hè vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng. Phía trước có bóng người đàn ông ngồi trên chiếc xe máy làm gì đó.
“Hôm nay chạy mấy cuốc xe đủ mua vài xị rượu uống rồi.” Một người đàn ông trung niên ngồi trên một chiếc xe máy Honda đã cũ, vui vẻ đếm những đồng tiền mình vừa kiếm được. Từ phía xa, một cô gái mặc một chiếc váy đỏ từ từ đi về phía người đàn ông.
“Chú gì đó ơi! Chú có chạy xe ôm không ạ?” Cô gái cất giọng ngọt ngào hỏi người đàn ông.
Vừa nghe có người hỏi xe ôm, ông ta liền vội vàng cất tiền vào túi áo, vui mừng trả lời cô gái. Trong đầu ông ta đang mừng rỡ vì giờ này vẫn còn có khách đón xe.
“Có chứ. Có chứ.”
Ông ta vừa quay lại thì nhìn thấy người muốn đi xe ôm cư nhiên là một cô gái xinh đẹp, gương mặt có chút hơi ửng đỏ. Ánh mắt người đàn ông nhìn cô gái dần trở nên có chút bất thường. Ông đi tới nở nụ cười thân thiện hỏi cô gái.
“Cô gái xinh đẹp đây muốn đi đâu? Tôi chở cô đi.”
“Cháu đi về KTX khu B ở làng đại học.”
“Hơi xa nhưng không sao. Cháu lên xe đi.” Gã đàn ông tỏ thái độ nhiệt tình giúp đỡ với cô gái.
“Có gì chú bớt chút tiền xe cho cháu với.” Cô gái có vẻ khá say nên không có phản ứng gì khi được ông chú đi tới đỡ cô.
“Được. Được. Lên xe đi chú chở cho. Lấy giá siêu rẻ cho cháu cho. Đừng lo.” Người đàn ông để cô gái ngồi vững trên xe rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Khu vực xung quanh ký túc xá này vào ban ngày thì vô cùng náo nhiệt, nhiều người qua lại. Nhưng khi càng về đêm càng vắng vẻ, hiu quạnh, không một bóng người. Đặc biệt là đoạn đường đi tới khu ký túc xá lại càng vô cùng vắng, bao quanh lại không có đèn đường, nhà dân hay camera giám sát. Nên nơi này thường hai xảy ra vài vụ cướp giật, đua xe và là nơi mà mấy kẻ hút chích lén ra đây.
Trời đêm nay bất chợt đổ xuống một cơn mưa lớn như trút nước khiến con đường đi càng thêm hiu quạnh. Và đây vừa hay lại là lúc thích hợp để tạo ra một tội ác. Một tội ác mà cơn mưa đầu tiên của mùa thu vô tình trở thành đồng phạm che giấu, xóa bỏ mọi thứ.
Một tội ác khởi đầu cho vụ án liên hoàn với những món nợ oan nghiệt từ đời trước.
6 ngày sau, tại London - Anh Quốc.
Trong căn phòng thuộc căn hộ One Hyde Park, một cô gái tầm 15, 16 tuổi đang vui vẻ sắp xếp hành lý. Trên bàn trang điểm gần đó là món quà sinh nhật hôm nay cô vừa nhận được từ người cậu của mình - tấm vé chuyến bay tới Việt Nam vào ngày mai. Như sợ chiếc vé sẽ biến mất, đôi mắt hai màu của cô gái lại lâu lâu liếc nhìn về phía chiếc bàn trang điểm.
“Cháu mà còn nhìn nữa là hai mắt sẽ lòi ra luôn đó.” Đang đứng dựa vào trước cửa phòng của cô gái là một người đàn ông trung niên tầm 40, 50 tuổi.
Ông đã đứng ở đây được một lúc nhưng cô cháu gái nhà ông chỉ dành mọi sự tập trung về chiếc vé và đống hành lý của mình. Tới khi ông lên tiếng thì cô cháu gái mới hướng cặp mắt đen - đỏ về phía cửa.
“Cậu hai!” Cô nở một nụ cười rạng rở với người đàn ông.
Đã vào giữa tháng 8 nhưng không khí âm u của mùa thu vẫn không thể xua tan được hết cái nóng oi bức của mùa hè. Lúc này đã gần 5 giờ chiều, cổng ra của ga Quốc tế của sân bay Tân Sơn Nhất tấp nập người cùng hành lý lớn nhỏ đi ra. Bên ngoài là những người đứng chờ người, trên tay họ đều cầm vài thứ như là hoa, bảng tên..
Nhưng với những cái nắng nóng chưa chịu rời đi của mùa hè, nhiều người cảm thấy khó chịu, bực bội khi vừa bước ra khỏi cổng sân bay. Khác với sự khó chịu vì trời nóng nực của những người xung quanh, một cô gái lại vô cùng hưởng thụ cảm nhận cái nắng nóng đặc trưng thân thuộc của Sài Gòn (tên gọi khác của thành phố Hồ Chí Minh).
Phía sau, một chàng trai kéo theo một chiếc vali lớn màu đen đi sát cô gái. Anh đi tới sau lưng cô thì dừng lại, đưa tay chỉnh lại tóc cho cô như một thói quen thường ngày. Mọi động tác đều vô cùng thành thục. Còn cô gái thì có lẽ đã quen với những hành động này nên vô cùng hưởng thụ sự quan tâm của chàng trai. Cô quay người, ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười ngọt ngào.
Chàng trai nhìn cô gái với ánh mắt tràn đầy yêu thương, nắm tay cô gái đi về phía chiếc xe Cadillac đang đậu sẵn gần ở đó. Những người xung quanh bắt đầu cũng chú ý tới hai người họ. Nhất là khi thấy chàng trai quan tâm cô gái, họ đều vô thức quay đầu nhìn về phía cả hai. Nhiều người đều có cúng suy nghĩ cảm thán
“Không phải anh bảo mình có việc gấp phải về nhà ngay sao? Sao cứ nhất định đòi đưa em về?”
“Còn không phải anh lo em không rành đường xá mới sao. Với lại cũng tiện đường mà.”
“Tiện đường gì chứ. Anh tưởng em lâu không về thì không biết đường hả. Nhà anh ở quận 7, nhà em ở Thủ Đức. Hai bên ngược đường nhau rành rành ra đó. Lừa con nít chắc?”
“Vậy thì để anh lừa chút không được sao? Anh chỉ muốn đưa em về nhà thôi mà.”
Chàng trai hôn nhẹ lên má cô gái, ánh mắt nhìn cô vẫn tràn đầy thâm tình, dịu dàng khiến tài xế trong lúc vô tình nhìn qua gương chiếu hậu cũng phải bất ngờ.
“Thôi được rồi. Dù sao cũng lên xe rồi, cãi tới cãi lui thì cũng chả làm gì được anh nữa. Nhưng lát nữa gần tới đường vào nhà thì anh phải cho em xuống.” Cô gái hung dữ, lườm mắt cảnh cáo chàng trai.
“Tại sao chứ? Chắc lẽ em không thể cho anh ra mắt gia đình em sao?” Chàng trai bày ra bộ mặt ủy khuất nhìn cô gái.
“Thứ nhất, em mới qua sinh nhật 15, anh thì 25. Anh nghĩ ba mẹ em sẽ đồng ý em yêu đương sớm? Còn là yêu đương với người lớn hơn tận 10 tuổi. Thứ hai, anh nhìn chiếc xe này của anh đi. Nó quá nổi bật và nếu nó xuất hiện trước cổng nhà em thì sẽ lập tức thành tiêu điểm của cả khu.”
Chiếc xe chạy tới một ngã ba đối diện trường đại học Kinh tế - Luật thì thấy rất nhiều người tập trung xung quanh con đường nhỏ bên cạnh. Gần đó còn có cả xe cứu thương, xe cảnh sát và tập trung rất phóng viên túc trực lấy tin. Một cảm giác bất an xuất hiện cùng cơn đau nhức của con mắt trái khiến cô gái vừa khó chịu vừa lo lắng.
“Có chuyện gì mà nhiều người tập trung quanh đây vậy?” Chàng trai nhìn cô gái bên cạnh mình rồi nhìn về hướng đám đông. Như nhận ra điều gì đó liền lên tiếng hỏi tài xế về chuyện xảy ra. Tài xế nghe chàng trai hỏi thì liền kể tận tình mọi chuyện mà mình biết.
Mọi chuyện bắt đầu từ lúc tờ mờ sáng nay một nhân viên dọn vệ sinh trong lúc dọn dẹp hai bên đoạn đường này thì vô tình phát hiện một cánh tay trong đống gạch đá ven đường. Người nhân viên đó hoảng sợ, vội vã gọi báo cảnh sát. Cảnh sát nhận được tin đã nhanh chóng cho người xuống phong tỏa đoạn đường và tiến hành điều tra. Sau khi di chuyển hết đống gạch đá thì lộ ra một cái hố bị đổ đầy xi măng. Ngoài trừ một cánh tay bị lộ ra ngoài thì còn có một bên chân phải đã bị gạch đã đè nát.
Còn 10 giây nữa thì đèn giao thông chuyển xanh thì phía hiện trường, cảnh sát cũng đưa được thi thể bên trong khối hố bê tông ra. Đúng lúc đó con mắt trái của cô gái lại trở nên đau nhức dữ dội hơn. Cô vội tháo chiếc kính áp tròng bên mắt trái để lộ đồng tử đỏ rực như máu. Tiếng còi xe cứu thương thu hút sự chú ý của cô gái. Như có thứ gì đó thôi thúc, cô gái ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe đó. Sắc mặt cô trở nên tái nhợt và vô cùng kinh ngạc nhưng rất nhanh chàng trai đã dùng tay che lại tầm nhìn của cô gái. Chiếc xe của họ cũng tiếp tục chạy qua nơi đó. Chàng trai lấy ra chiếc kính áp tròng khác cùng với lọ thuốc nhỏ mắt chuyên biệt đưa cho cô gái.
“Mắt em còn đau nữa không? Không thì đừng đeo vội. Khi nào gần tới nhà rồi hãy đeo.” Chàng trai lo lắng cho cô gái.
“Em không sao đâu. Chỉ là..” Cô gái đưa tay chạm vào bên mắt trái của mình. Chàng trai hiểu ý của cô gái, anh kêu tài xế lái chậm lại rồi giúp cô đeo kính áp tròng.
Rất nhanh chiếc xe đã chạy tới đầu đường vào khu nhà cô và dừng lại gần đó. Đợi cho cảm giác khó chịu ở mắt qua đi, cô liền nhanh chóng xuống xe, lấy hành lý và chào tạm biệt chàng trai rồi vui vẻ mỉm cười kéo hành lý đi về nhà.
“Bye bye.”
“Bye. Về tới nhà nhớ thông báo cho anh an tâm.”
“Em biết rồi!”
Anh chàng nhìn theo bóng hình cô gái mà nở nụ cười bất lực với cô bé vô lương tâm này. Nhanh chân rời đi như thể sợ bị anh bắt lại. Dù vậy, anh vẫn chờ cho tới khi bóng dáng ấy dần khuất thì bản thân mới lên xe rời đi. Khi quay lại vào xe, thái độ của anh chàng thay đổi hoàn toàn, trở nên trầm tĩnh, không còn dáng vẻ thâm tình khi có cô gái ở bên.
“Những gì đã thấy trên xe khi nãy không được phép tiết lộ với bất kỳ ai.”
“Vâng.” Tài xế thành thật tuân lệnh. Chỉ là sau lưng hắn lúc này ướt đẫm mồ hôi. Hắn nhận ra người ngồi phía sau vẫn luôn khiến người ta ngộp thở khi tiếp xúc. Dáng vé thâm tình, ân cần kia chỉ dàng riêng cho cô gái đó.
Cô gái lúc này vừa kéo va li vừa nhìn ngắm hai bên đường. Mọi cảnh vật, nhà cửa đã thay đổi khá nhiều trong suốt thời gian cô không ở đây. Khu phố cô sống nay xuất hiện những căn nhà lầu hai, ba tầng thay thế cho những căn nhà cấp bốn. Nhiều quán ăn, quán nước được mở ra.
Khu đất trống và lò gạch cũ bị bỏ hoang bao năm, hiện tại đã được san bằng và xây dựng thành một công viên xanh mát, rộng lớn dành cho người lớn và trẻ nhỏ vui chơi, tập thể dục. Đối diện công viên có một quán nước vỉa hè buôn bán, khách của quán chủ yếu là những người sống trong khu phố. Vào giờ này thì mấy bà cô trung niên trong khu vừa chăm cháu vừa tụ tập bàn tán, buôn chuyện với nhau. Tuy đó là thú vui của họ nhưng cũng khiến cho nhiều người gặp phiền phức. Nhất là khi trở thành đề tài bàn tán của mấy bà cô đó.
Đang buôn chuyện cùng mấy bà bạn thì một bà cô trong số đó vô tình nhìn thấy và chú ý tới cô gái trẻ đang kéo hành lý trên đường. Với tính thích hóng hớt thì bà liền lên tiếng hỏi mấy bà bạn.
“Con bé đó có ai biết nó là ai không?” Bà ấy lấy tay chỉ về phía cô gái đang kéo chiếc vali đen.
Nghe thấy bà ấy hỏi thì tất cả đều quay lại nhìn cô gái đang đi đó. Một bà bạn như nhận ra cô gái.
“Hình như con bé đó là con Họa nhà ông Hoàng.”
“Con bé Họa? Nhưng sao nó kéo vali làm gì?”
“Ai mà biết. Hay nó bỏ nhà theo trai? Con gái tuổi này hay như vậy lắm.”
“Sao bà biết? Tôi thấy con bé đó ngoan lắm mà.”
“Ai mà biết được bà ơi. Có con gái trong nhà như hũ mắm treo đầu giường. Lúc nào nó rớt ai mà hay.”
“Không phải đâu. Lúc nãy con bé Họa đó còn mới qua nhà tôi mua đồ mà.”
“Vậy chứ con bé kia là ai?”
“Có khi nào con riêng của ông Hoàng không? Tôi thấy nhà giàu hay có vụ đó lắm.”
“Con bé đó là con gái lớn nhà ông Hoàng, là chị song sinh của con bé Họa.” Bà cụ - mẹ chủ quán - từ trong quán đi ra.
“Sao bà biết?” Bà cô khơi màu cho cuộc buôn chuyện quay qua hỏi bà cụ.
“Tôi ở đây từ hồi hai vợ chồng ông bác sĩ Hoàng mới đến sống. Sao mà không biết. Mấy cô cũng đừng suốt ngày đi buôn chuyện người khác. Coi chừng họa từ miệng mà ra đó.” Bà cụ nói rồi quay người đi.
Mấy bà cô buôn chuyện bị người ta dạy dỗ thì cực kỳ khó chịu mà ở trong lòng chửi bới bà cụ. Còn phía cô gái khi này vẫn vui vẻ đi về nhà, hoàn toàn không biết mình trở thành đề tài ủa mấy bà cô khu phố này. Khi đi ngang qua công viên thì cô chợt dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía công viên, trong đầu suy nghĩ.
Bất chợt, cô gái có cảm giác như thể ai đó nhìn chầm chầm vào mình nhưng nhìn quanh thì không có ai. Khi cô bất giác nhìn về hướng công viên thì thấy tấp thoáng một bóng dáng màu đỏ sau hàng cây. Nhưng bị đóng băng tại chỗ, cô gái cứ thế đứng yên, chăm chút nhìn về phía công viên mà không phát hiện có người đang vội vàng từ phía căn biệt thự chạy tới không cẩn thận mà va vào nhau rồi cả hai ngã xuống đất. Sau một hồi loay hoay đứng lên, cô gái kia rối rít cúi đầu xin lỗi.
“Thật xin lỗi. Do em có việc gấp nên là không cẩn thận đụng trúng chị.”
“Không sao đâu. Chị không sao.”
Cô gái kia cảm thấy giọng nói có chút quen tai liền ngẩng đầu nhìn lên và kinh ngạc khi người bản thân đụng ngã chính là chị họ của mình - Ngô Nhã Tình. So lần cuối gặp mặt vào năm năm trước thì Nhã Tình hiện tại xinh xắn, trưởng thành, điềm tĩnh và ra dáng một thiếu nữ cũng như cao hơn trước rất nhiều khiến Uyên Uyên thiếu chút không nhận ra. Trên người Nhã Tình lúc này mặc một chiếc áo phông màu lam nhạt kết hợp với chiếc quần jean và đôi Ankle boots. Trông hoàn toán khác biệt với một Nhã Tình luôn nhút nhát, u uất, yếu ớt và hay bệnh trước đây.
“Thì ra là Uyên Uyên! Lâu rồi không gặp! Còn nhận ra chị không?” Nhã Tình cũng nhận ra cô em họ nhà mình.
“Là chị Tình sao? Mấy năm không gặp chị rồi.”
“Cũng lâu rồi không gặp em. Cho chị xin lỗi. Lúc nãy chị đi đường không cẩn thận đụng trúng em.”
“Em không sao đâu. Chị đi lâu nên không biết ở đây thay đổi nhiều thứ. Nên lạ đường cũng bình thường mà.” Uyên Uyên vội tỏ ý mình không chấp nhặt chuyện vừa nãy, còn vui mừng nắm tay Nhã Tình, thân thiện hỏi thăm đủ thứ.
“Chị về chơi có báo cho dì dượng biết chưa? Chắc mọi người mà biết chị về thì sẽ vui lắm. Ông bà nhớ chị lắm á. Ở bên đó chắc vui hơn bên này. Chị có mang quà về tặng em không? Chị tính về ở bao lâu? Khi nào thì chị quay lại bên đó? Mà khi nào chị đi thì phải báo em biết để còn đi tiễn chị nữa.”
“Chị về luôn.” Nhã Tình vừa nói ra câu nói này thì biểu cảm trên gương mặt cô em họ thay đổi liên tục.
“Vậy.. vậy hả? Sao chị không đi nữa? Không phải chị đang sống bên đó rất tốt sao?” Uyên Uyên cố nở ra nụ cười tự nhiên. Nhưng Nhã Tình không trả lời những câu hỏi đó mà chuyển qua chuyện khác.
“Hình như lúc nãy em có việc gì gấp đúng không? Vậy chị không làm phiền em nữa. Chị đi trước đây. Bye em!”
Uyên Uyên nghe Nhã Tình nhắc tới việc gấp thì chợt giật mình. Tay theo phản xạ mà chạm vào túi quần nhưng khi nhận ra Nhã Tình còn ở đây thì rụt tay về. Những hành động đó đều bị Nhã Tình nhìn thấy nhưng cô không nói gì mà chỉ mỉm cười chào rồi quay người đi. Lần này Uyên Uyên lại đưa tay nắm cổ tay Nhã Tình, giữ cô lại.
“Sao chị lại quay về?”
Nhã Tình nhìn cô em họ rồi lại hướng mắt về phía túi quần đang chứa thứ gì đó. Cô điềm tĩnh quay người lại, mặt đối mặt với Uyên Uyên.
“Em dùng xong thì nhớ trả cho chị cái kẹp tóc nha. Đó là quà sinh nhật ông nội chị tặng.” Nhã Tình nhắc tới chiếc kẹp thì Uyên Uyên liền hoảng sợ vội buông tay, quay người muốn chạy. Nhưng lần này thì người bị giữ lại là cô ta.
“Đừng quên trả lại đồ em mượn của chị nha.” Nhã Tình nở nụ cười dịu dàng với Uyên Uyên.
“Vâng.. vâng ạ.” Uyên Uyên sợ hãi mà lấp bấp trả lời. Nhanh tay lấy chiếc kẹp tóc trong túi quần ra trả Nhã Tình rồi nhanh chóng chạy đi.
Nhã Tình đã nhận ra sự khác thường của Uyên Uyên ngay từ khi cô em này thấy cô trở về. Tất cả câu hỏi đều thể hiện rõ ràng ý muốn cô rời đi, nụ cười cũng gượng gạo và tay luôn vô thức che túi quần bên phải như muốn giấu thứ gì đó. Cầm chiếc kẹp tóc trong bàn tay, Nhã Tình trầm ngâm một lúc rồi cất chiếc kẹp vào túi xách. Cô đi tới trước cổng căn biệt thự duy nhất trong khu phố này.
Căn biệt thự này được đặt tên là Túy Điệp. Cánh hoa như cánh bướm, khi có gió thổi qua thì trong như bướm bay lượn. Mẹ cô yêu thích loài hoa này còn vì ý nghĩa của nó. Đứng trước cánh cổng, tâm trạng của Nhã Tình lúc này vừa vui mừng vì được gặp lại người thân vừa vô cùng lo lắng sợ tất cả chỉ là mơ. Một cơn gió bất chợt thổi qua khiến cây hoa giấy phủ trên cổng rơi xuống những cánh hoa tạo nên cơn mưa hoa trắng. Cô vươn tay chụp lấy một bông hoa đang rơi trước mắt. Cảm nhận được cảm xúc chân thật khi chạm vào cánh hoa khiến khóe mắt cô hoe cay.
“Cuối cùng thì mình thật sự đã trở về nhà.”
Cô giữ chặt bông hoa giấy trong tay, nhỏ tiếng nói. Suốt bao đêm cô vẫn mơ bản thân được trở về nhà, được sum vầy bên ba mẹ, cười đùa cùng anh chị em trong nhà nhưng khi mở mắt tỉnh lại thì xung quanh lại không có họ bên cạnh. Cô lấy hết can đảm đi tới bấm chuông.
Kính coong..
Khi tiếng chuông vang lên, một bóng cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi từ trong nhà chạy ra mở cổng. Cô bé sở hữu gương mặt giống hệt Nhã Tình như hai giọt nước. Điểm khác nhau duy nhất là về mái tóc. Mái tóc của Nhã Tình được để dài ngang eo và cột tóc đuôi ngựa. Trong khi mái tóc của cô bé đó được cắt ngắn ngang vai, ôm lấy gương mặt và chiếc mái thưa khiến cô bé trông xinh xắn, đáng yêu. Cô bé bất ngờ khi nhìn người đứng trước cổng rồi lao tới ôm lấy Nhã Tình vui mừng, hét lớn.
“Chị Tình!”
Nhã Tình ban đầu có chút bất ngờ khi được ôm nhưng rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại mà ôm lấy cô em gái song sinh của mình.
“Chị về rồi đây, bé Họa!”
“Chị! Sao giờ chị mới về?” Thiên Họa ôm chị gái òa khóc, bao nhớ mong trong lòng theo nước mắt rơi xuống.
“Chị xin lỗi. Chị về rồi. Từ giờ sẽ không rời đi nữa. Đừng khóc nữa!” Nhã Tình ôm em gái dỗ dành.
“Chị hứa rồi đó.” Thiên Họa bắt Nhã Tình phải ngoắc ngoéo.
“Chị hứa.” Nhã Tình vui vẻ ngoắc tay với em gái.
“Chị mau vào nhà đi. Để em giúp chị xách đồ vào nhà. Mau đi chị.”
Thiên Họa nhanh chóng ổn định lại tinh thần, nhanh nhẹn phụ giúp chị gái xách hành lý đi vào trong nhà. Cô không kiềm được sự vui mừng mà chạy thật nhanh vào nhà lớn tiếng gọi.
“Mẹ Ơi, Chị Tình Về Rồi! Chị Tình Về Rồi!”
“Từ từ thôi Họa. Coi chừng té đó.”
Nhã Tình đi phía sau lo lắng nhìn cô em gái vừa xách chiếc balo nặng vừa chạy nhanh lên bậc tam cấp. Cô nàng còn nghiêng ngã vài lần, suýt chút thì té ngã.
“Chuyện gì vậy, bé Họa? Có chuyện gì mà con la lớn vậy?” Một người phụ nữ xinh đẹp từ trên lầu đi xuống. Dù đã bốn mươi nhưng trông bà ấy còn rất trẻ, hoàn toàn không giống người đã có con.
“Mẹ, mẹ mau xuống xem ai về nè?”
“Ai về mà con vui mừng quá vậy?” Người phụ nữ hỏi Thiên Họa. Cô thấy mẹ mình đi xuống thì vội đặt balo xuống sàn rồi chạy tới đỡ bà.
Bà Lam nhìn cô gái vừa đi vào thì vô cùng kinh ngạc, khóe mắt bà bất giác hoe đỏ, từng giọt nước mắt rơi xuống. Xa cách năm năm nhưng không ngày nào mà bà không nhớ tới đứa con gái lớn lưu lạc nơi xa. Cuối cùng bà cũng nhìn thấy con gái mình thương nhớ trở về, bà không kiềm được mà chạy tới ôm Nhã Tình bật khóc.
“Bé Tình!”
“Thưa mẹ! Con về rồi.” Khóe mắt Nhã Tình cũng ửng đỏ, nước mắt trực trào tuôn rơi.
“Cuối cùng con cũng về với mẹ.”
Nhã Tình nhờ em gái giúp mình mang vali của cô ở trước của vào nhà, còn bản thân thì đưa mẹ lên phòng nằm nghỉ. Thiên Họa nhìn mẹ được chị gái dìu lên phòng, cô có cảm giác yên lòng hơn hẳn. Bao năm qua mẹ mỗi khi nhớ tới chị gái đều lấy nước mắt rửa mặt. Từ ngoài cổng đi vào, hai chàng trai tầm 17, 18 tuổi nhìn chiếc vali đen đặt trước của với vẻ mặt đầy nghi hoặc. Khi thấy Thiên Họa đi ra xách chiếc vali đó vào nhà thì vội hỏi.
“Hành lý của ai vậy, Họa?” Hai người đi vào là hai người con trai lớn của ông Hoàng và bà Lam - Ngô Cao Sơn và Ngô Giang Vũ. Người vừa lên tiếng là Cao Sơn, con trai cả trong nhà.
“Dạ. Là của chị Tình á. Chị ấy về rồi. Chị gái của em về rồi.” Thiên Họa hai mắt sáng long lanh khi nhắc tới việc chị gái trở về, bản thân cũng không kiềm được vui mừng mà hí hững, nói với hai ông anh trai.
Giang Vũ - em sinh đôi với Cao Sơn - chỉ tay về cái vali hỏi lại.
“Vậy cái vali bự tổ bố này là của?”
“Là của em á.”
Cao Sơn và Giang Vũ liền nhìn lên cầu thang. Cả hai bất ngờ khi nhìn thấy cô em gái đã lâu không gặp.
“Bé tư!” Cao Sơn không dám tin mà gọi.
“Anh hai.” Nhã Tình liền cười đáp lại.
“Rồng Béo!” Giang Vũ ngơ ngác gọi em gái.
Màn tương ngộ đầy cảm động thì lời của Giang Vũ ngưng thì Nhã Tình liền hệt như con mèo giận dữ xù lông lên, lớn tiếng quát.
“Ai cho anh gọi em là” Rồng Béo “hả? Qua bao lâu rồi mà anh vẫn không bỏ được cái biệt danh đó vậy?”
“Là em thật hả?” Cao Sơn bất giác bật cười nhưng ánh mắt tràn nhìn em gái đầy xúc động.
Nhã Tình nghe câu hỏi của ông anh cả liền hóa lại thành con mèo con ngoan ngoãn, hiền lành, nhìn quanh người mình một vòng rồi tinh nghịch hỏi lại anh trai.
“Nhìn em giống giả lắm hả? Em thấy mình hoàn toàn thật mà.”
“Phải. Em là thật. Thật 100%.”
Ánh mắt anh nhìn em gái vẫn luôn tràn đầy sự yêu thương, hiền từ của một người anh trai. Nhưng thời gian trôi qua, em gái nhỏ nhắn, rụt rè, luôn trốn sau lưng anh khi xưa. Nay đã trở thành một thiếu nữ xinh xắn, trưởng thành và tự tin hơn trước.
“Không đúng.” Giang Vũ im lặng đứng một bên nãy giờ đột nhiên lớn tiếng phản đối khiến mọi người ngơ ngác.
“Không đúng cái gì vậy, Vũ?” Cao Sơn cau mày nhìn thằng em sinh đôi này chuẩn bị phát ngôn điên khùng nữa.
“Em nhớ rõ ràng con bé Tình lúc trước mập mạp, mũm mĩm, lùn lùn. Trông như một con Rồng Béo. Sao có thể xinh đẹp, thon thả như thế này được?”
Câu nói của anh chàng vô tình khuấy động bầu không khí đầy cảm động và làm cho ba người còn lại đen mặt. Chỉ là không cần để Cao Sơn đập thằng em trời đánh nhà mình thì một chiếc dép bông từ đâu bay thẳng vào mặt Giang Vũ. Nhìn kỹ lại thì đó một chiếc dép bông con mèo đáng yêu mà mẹ từng nhờ Cao Sơn mua dành cho Nhã Tình.
Cao Sơn và Thiên Họa ngẩng mặt nhìn lên chỗ cầu thang Nhã Tình đang đứng thì thấy cô nàng nắm lấy tay vịn, lấy đà nhảy xuống. Cả hai người hoảng sợ theo phản xạ chạy tới đỡ, nhưng hoàng toàn không cần thiết. Nhã Tình từ trên cầu thang nhảy xuống đáp đất một cách vững vàng cùng với chiếc dép còn lại trong tay và một gương mặt tràn đầy phẫn nộ, hầm hầm sát khí chạy về phía Giang Vũ.
“NGÔ GIANG VŨ! Đồ anh trai đáng ghét! Em gái mình vừa trở về, anh không thể mở miệng nói được lời nào tình cảm được hả? Có phải là lâu nay không bị em đánh nên anh ngứa người đúng không? Anh đứng lại đó cho em.” Nhã Tình cầm dép rượt đánh Giang Vũ chạy khắp nhà.
“Tính ra thì cũng lâu rồi mới nhìn thấy cảnh anh ba bị chị tư rượt đánh như vậy!”
“Phải. Cuối cùng người có thể trừng trị thằng ba cũng trở về rồi.”
Thiên Họa nhìn cảnh tượng này mà cười to. Cao Sơn đứng bên cũng gật đầu đồng ý với lời của em gái. Cao Sơn chỉ có thể bất lực đứng nép qua một bên cùng Thiên Họa nhìn người em/anh trai bị rượt đánh. Cả hai không nói ra nhưng đều có cùng suy nghĩ.
Trong lúc Cao Sơn và Thiên Họa vui vẻ đứng nhìn cuộc rượt đuổi đầy tính hoài niệm mà đã lâu không thấy. Thì Giang Vũ bên này mồ hôi nhễ nhại vội lao về phía họ.
“Hiện tại, em có thể khẳng định với anh. Con bé này là đứa em gái ruột thịt của anh em mình. Nó.. Á.. đau”
“Bốp.” Tiếng chiếc dép tiếp xúc mạnh với bề mặt mông của Giang Vũ vang lên trong không gian.
Không để Giang Vũ nói hết câu thì Nhã Tình đã từ phía sau chạy tới cầm dép đánh một cái thật mạnh khiến ông anh mình phải lấy tay ôm mông.
“Lần sau anh mà dám gọi em là” Rồng Béo “một lần nữa thì em sẽ cho anh ăn gậy chứ không ăn dép như bữa nay đâu. Hừm.” Nhã Tình đi nhặt chiếc dép bị quăng đi ban nãy mang vào chân.
“Được rồi. Em đừng đánh nó nữa. Tốn sức tức giận với anh ba của em làm gì cho mệt. Nó xưa giờ đều không dùng não để nói chuyện mà.”
Cao Sơn hoàn toàn ngó lơ thằng em trai đang ăn vạ trên sàn mà chỉ quan tâm lo lắng cho em gái. Anh không ngừng ngại mạt sát thằng em của mình, rồi cùng hai đứa em gái đi lên lầu.
“Đi thôi! Anh dẫn em lên phòng mà mấy năm nay ba mẹ luôn cho người dọn dẹp, sửa chữa chờ em về. Em đi xa nhưng vậy chắc cũng đói rồi. Nghỉ ngơi trước đi. Bọn anh chuẩn bị bữa tối xong thì em xuống ăn.”
“Vâng. À! Mà ba cùng hai đứa Tiên Nhạc, Cảnh Thi đâu rồi? Em về nãy giờ mà chưa gặp.”
“Ba chở hai đứa kia đi qua nhà ông bà ngoại chơi rồi. Chắc là cũng sắp về rồi á.”
“Cậu ở bên Anh cũng nhớ ông bà ngoại lắm. Còn nhờ em mang đồ về cho ông bà nữa.” Nhã Tình chỉ vào chiếc vali màu đen.
“Vậy mấy bữa nữa, anh em mình qua thăm ông bà. Sẵn mang đồ của cậu hai theo luôn. Ông bà vẫn luôn chóng ngóng em trở về.”
“Vâng.”
Ba anh em ai làm việc náy. Cao Sơn phụ giúp Nhã Tình mang hành lý lên phía trái lầu hai căn biệt thự, còn Thiên Họa thì xuống bếp chuẩn bị đồ ăn để nấu bửa tối, bỏ mặc Giang Vũ lẻ loi một mình uốn éo như con đuông dừa ở sảnh. Sau một hồi ăn vạ nhưng không ai quan tâm, Giang Vũ cũng đứng lên, thản nhiên phủi bụi đi vào phòng bếp bê dĩa trái cây ra phòng khách ngồi ăn.
“Mới đầu thấy con bé nó điềm tĩnh, chững chạc. Ai ngờ bản tính hung dữ vẫn còn à.” Giang Vũ ngồi xuống sofa, mở TV vừa ăn trái cây vừa xem thời sự.
“Chị ấy chỉ hung dữ khi anh chọc tức chị ấy thôi.” Thiên Họa từ phòng bếp đi ra, đáp lại lời cảm thán của ông anh ba.
Giang Vũ chăm chú nhìn TV nhưng lại suy nghĩ gì đó. Anh hoàn toàn không tập trung vào nội dung trong chương trình thời sự nói.
“Anh đang nghĩ gì mà ngồi ngẩn ra vậy?” Thiên Họa đi tới ngồi xuống bên cạnh Giang Vũ.
“Em nói xem. Mấy năm qua con bé Tình sống ra sao?” Giang Vũ quay qua hỏi đứa em gái thứ hai của mình.
Thiên Họa ngước mắt nhìn ông anh thường ngày hay trêu chọc mấy đứa em trong nhà. Nhưng lúc này, ánh mắt anh hiện rõ sự đau buồn, xót xa khi hỏi cô về cuộc sống của chị gái suốt thời gian lưu lạc. Cả hai anh em đều nhìn nhau mà không biết phải trả lời như thế nào cho câu hỏi này. Nhã Tình mất tích năm năm, không thể nói rõ khoảng thời gian đó là dài hay ngắn. Nhưng họ biết rõ, trong thời gian cô độc một mình của Nhã Tình, họ - gia đình của cô - đã không thể đến bên cạnh bảo vệ cô.
“Dù có thế nào thì chỉ cần chị gái em bình an trở về. Thì khoảng thời gian không bên nhau, em sẽ cố hết sức mình cùng chị ấy bù đắp lại.” Thiên Họa nở một nụ cười tươi tắn cùng với ánh mắt kiên định đầy quyết tâm.
“Phải. Dù qua bao năm đi nữa, em ấy có thay đổi thế nào thì vẫn là người thân của chúng ta.”
Trên lầu lúc này, Cao Sơn đang giúp Nhã Tình sắp xếp đồ đạc mà cô mang theo. Khiến anh bất ngờ là quần áo của em gái chỉ đựng trong một cái balo. Còn trong vali to kia, ngoại trừ những món đồ cậu hai gửi tặng cho ông bà ngoại thì chỉ toàn là sách, sổ, và rất nhiều thứ được cất kỹ trong hộp khóa. Nhưng anh lại không hỏi gì mà chỉ giúp em gái xếp gọn lên kệ tủ và bàn học. Nhã Tình cũng nhận ra anh trai mình nhìn thấy những thứ trong vali. Cô cũng không hề có ý giấu giếm hay che đậy gì. Nếu anh hai muốn hỏi về những thứ đó, cô cũng không ngại mà nói ra mọi thứ.
Không ngờ, sau khi sắp xếp xong tất cả thì Cao Sơn chỉ đứng dậy mang chiếc vali rỗng đi tới phòng trang phục cất đi. Anh vẫn lựa chọn im lặng không hỏi gì khiến Nhã Tình bất ngờ. Tới khi mọi thứ được dọn dẹp xong xuôi, Cao Sơn chuẩn bị đi xuống nhà dọn bữa tối thì Nhã Tình lên tiếng hỏi anh.
“Anh không có gì muốn hỏi em sao? Chẳng hạn như những thứ trong mấy chiếc hộp kia?”
“Việc đó đâu quan trọng. Chỉ cần em trở về nhà bình an thì đối với anh vậy là tốt rồi.”
“Vậy làm sao anh chắc chắn em là em gái của anh? Không sợ em giả mạo sao?” Nhã Tình vẫn có chút khó tin.
Nghe câu hỏi của Nhã Tình, Cao Sơn liền bật cười trong ánh nhìn ngỡ ngàng của cô. Anh đi tới búng nhẹ lên trán của em gái khiến cô vội đưa tay đỡ trán kêu đau.
“Em tưởng trong năm năm qua không có ai giả mạo tới đây tự nhận mình là đại tiểu thư nhà này à. Nếu ngay cả ai mới là em gái thật của mình mà cũng không nhận ra nữa thì người làm anh này cũng vô dụng quá rồi. Với lại từ ba tháng trước, cậu hai đã gọi điện báo cho ông bà ngoại và ba mẹ biết tin tìm được em nhưng vì vài thủ tục rườm rà nên tới nay em mới về được.”
“Ba tháng trước? Cậu hai đã báo với mọi người hồi ba tháng trước sao?” Nhã Tình cúi đầu suy tư điều gì đó.
“Phải. Ba mẹ với ông bà ngoại vừa nghe tin thì liền nhanh chóng muốn qua bên Anh gặp em. Nhưng cậu bảo em vẫn còn khủng hoảng nên không thể gặp ai. Trong ba tháng qua, mọi tin tức từ em đều là qua hình ảnh hay video mà cậu gửi cho ba mẹ.” Cao Sơn đi tới ngồi xuống chiếc ghế quý phi cổ điển Pháp màu ngọc bích tinh xảo đặt cạnh cửa sổ.
Nhã Tình không ngờ cậu hai vì giúp cô mà tỉ mỉ chuẩn bị mọi thứ như vậy. Dù sao thì cô cũng đã quyết định sẽ không can thiệp hay nhúng tay vào những thứ kia nữa. Từ bây giờ, cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
“Tuy anh cũng muốn biết bao năm qua em đã sống ra sao. Nhưng điều đó không quan trọng. Em cũng đừng suy nghĩ gì nhiều. Về nhà rồi, em không còn phải cô độc một mình chịu đựng.” Cao Sơn nhìn em gái im lặng thì cho là cô đã mệt liền đứng dậy đi ra cửa. Trước khi đi, anh không quên nhắc em gái mình nghỉ ngơi.
“Em nghỉ ngơi đi. Bữa tối xong thì anh kêu Họa lên gọi em dậy.”
“Vâng.” Nhã Tình nở nụ cười rạng rỡ với anh trai mình. Một nụ cười rực rỡ như ánh thái dương.
“Chị tư có nói gì không, anh hai?” Thiên Họa vừa trông thấy anh hai mình đi xuống thì vội tới hỏi.
“Con bé nghỉ ngơi rồi. Anh cũng không có hỏi nó cái gì cả.” Cao Sơn đi thẳng xuống phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
“Cũng đúng. Nếu cứ hỏi có khi chị ấy lại suy nghĩ không tốt mà buồn.” Thiên Họa quyết định không hỏi chuyện cũ của Nhã Tình nữa, cô đi theo anh hai xuống phòng bếp. “Em rửa rau, chuẩn bị đồ ăn hết rồi. Chỉ cần nấu nữa là xong.”
Hai anh em cùng nhau chuẩn bị bữa tối, vì hôm nay là ngày đặc biệt nên bàn ăn đầy những món ăn phong phú. Đúng lúc một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đỗ trước cổng. Tiếng còi xe vang lên khiến ba anh em Cao Sơn để ý. Vì đang dỡ tay nấu bếp nên Cao Sơn nhờ em gái chạy ra xem. Khi đi ngang phòng khách, cô nhìn thấy ông anh ba vẫn đang lười biếng nằm xem TV.
“Sao anh không ra coi mà lại nằm đây xem TV?” Thiên Họa chút tức giận.
“Anh mày đang lười.” Giang Vũ nằm dài không động đậy.
“Thiệt là hết nói nổi anh luôn á!” Thiên Họa bất lực đi ra cổng.
Cô mở cổng để chiếc xe Benz chạy vào garage. Từ chỗ ghế tài ông Hoàng - ba của sáu anh em - bước xuống rồi đi tới cửa ghế sau mở ra. Hai cô cậu nhóc nhanh nhẹ nhảy xuống, chạy nhanh tới ôm Thiên Họa.
“Chị Họa, bọn em về rồi. Mẹ đâu rồi chị?”
“Mẹ đang nghỉ ngơi trên phòng. Hôm nay có một bất ngờ cho hai đứa đó.” Vì hôm nay Nhã Tình về bất ngờ nên không ai trong nhà hay biết.
“Bất ngờ?” Cậu nhóc ngơ ngác hỏi lại.
“Bất ngờ gì vậy chị?” Cô bé gương đôi mắt tròn nhìn chị gái mình.
“Tới bữa tối thì hai đứa sẽ biết.” Thiên Họa tỏ vẻ thần bí với hai đứa em rồi dục hau đứa lên phòng tắm rửa. “Giờ thì cả hai đứa nhanh lên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi xuống ăn cơm. Nhanh lên nào!”
“Có chuyện gì mà con bé Họa có vẻ phấn khởi hơn thường ngày vậy?” Ông Hoàng đi vào phòng khách hỏi Giang Vũ.
Nhìn thấy thằng con nhà mình đang nằm lười ra sofa trông vô cùng trướng mắt, ông liền đưa chân đá nhẹ vào chân Giang Vũ một cái. Biết điều, Giang Vũ nhanh đứng dậy, ôm theo dĩa trái cây đi ra chỗ khác ngồi. Cao Sơn từ phòng bếp đi qua vừa đúng lúc nhìn thấy ba mình đang hất hủi thằng em trai. Nhìn Giang Vũ lúc này có chút tội nghiệp.
“Bữa tối đã nấu xong rồi.” Cao Sơn đi tới ngồi bên trái ba mình.
“Hôm nay nhà mình có gì vui sao? Hết con bé Họa rồi tới lượt con vậy Sơn.” Ông Hoàng thắc mắc với bầu không khí tràn đầy sức sống hơn thường ngày.
“Lát nữa ba sẽ biết thôi.”
“Xem ra là bất ngờ mà bé Họa nói không chỉ dành cho hai đứa nhỏ?” Ông Hoàng nghe con trai nói thì bắt đầu trông chờ bất ngờ, ông nói rồi đứng dậy đi về phòng. “Ba lên phòng xem mẹ con. Chúng ta sẽ xuống trước giờ ăn.”
“Vâng ạ.” Thiên Họa đáp lại ba mình rồi nháy mắt với anh hai. Sau đó thì hí hững lên lầu hai phía trái biệt thự.
“Bọn nhóc lại bày trò gì nữa đây?” Ông Hoàng đi lên lầu vừa lẩm bẩm.
“Ba! Hoa túy điệp hôm nay nở đẹp hơn thường ngày.” Cao Sơn gọi ba mình và nói một câu khó hiểu.
Trong đầu ông Hoàng lúc này có một ý nghĩ thoáng qua, ông quay đầu hướng mắt về tầng hai. Nơi căn phòng có cánh cửa gỗ cổ điển châu Âu với những hoa văn điêu khắc bông sen cách điệu tinh xảo. Nơi vẫn luôn được đóng cửa suốt bao năm. Nhưng ông không tin điều ông nghĩ tới vì mới hôm qua ông còn gọi điện cho anh vợ hỏi thăm và chúc mừng sinh nhật con bé. Nếu thật sự con bé trờ về, anh vợ đã nói cho ông biết.
“Đừng đùa như vậy. Mẹ con sẽ buồn đó.” Ông Hoàng nghiêm giọng trách cứ con trai lớn.
“Hoa thật sự đã nở rồi, ba.” Giang Vũ vẫn ngồi một góc ăn trái cây, lên tiếng. Ông Hoàng muốn lên tiếng hỏi lại thì nghe tiếng vợ mình.
“Đám nhỏ nói đúng đó. Sau bao năm, cuối cùng bông hoa túy điệp mà em chờ đợi cũng nở rồi. Con bé về rồi”
Bà Lam đứng ở cầu thang dẫn lên tầng một bên phải căn biệt thự. Gương mặt bà ướt đẫm nước mắt vui sướng, hạnh phúc khi nói về việc con gái mình trở về. Ông Hoàng không dám tin đó là sự thật. Không phải vì ông không mong muốn con gái mình trở về. Chỉ là bao năm qua, ông và gia đình đi từ thất vọng này tới thất vọng khác. Bao kẻ giả mạo đưa tin giả hòng lừa chiếm lấy khoảng tiền hậu tạ to lớn. Ngay cả người ông đã gọi là mẹ.
“Em nói thật chứ, Lam. Con bé.. con bé thật sự đã về. Con bé..” Ông Hoàng quay người chạy nhanh qua cầu thang bên trái lên tầng hai.
Nhưng rồi ông dừng lại trước cửa phòng, ngập ngừng không dám gõ cửa. Cửa phòng bất ngờ mở ra. Trước mặt ông chính là cô con gái đã thất lạc đã lâu. Nhã Tình nhìn thấy ba mình hai mắt đỏ hoe rồi vội ôm chầm lấy cô vào lòng.
“Ba!”
“Đi đâu? Con đã đi đâu suốt thời gian qua? Con có biết là ba mẹ tìm con khắp nơi không hả? Sao bây giờ con mới về?” Ông Hoàng ôm cô con gái mà bật khóc.
Không giống với phụ nữ, đàn ông luôn rất ít khi để bản thân rơi nước mắt. Nhưng một khi vì những người mình yêu thương mà họ sẽ để những giọt nước mắt ấy rời xuống.
“Được rồi. Ông buông con bé ra đi. Ông ôm chặt vậy sao con bé thở.” Bà Lam đi tới giải vây cho con gái.
“Ba xin lỗi. Ba chỉ là hơi kích động khi biết con đã về. Con nghỉ ngơi tiếp đi, đi đường dài chắc con mệt rồi. Khi nào tới giờ cơm thì ba kêu mấy anh trai con lên gọi con xuống.” Ông Hoàng vội vàng cùng vợ quay về phòng.
“Con không sao. Ba cũng về phòng nghỉ ngơi đi.” Nhã Tình mỉm cười dịu dàng, cố xoa dịu cảm xúc kích động của ba mình.
“Được. Con nghỉ ngơi đi.” Hai vợ chồng quay về phòng mình.
Nhã Tình nhìn ba mẹ mình đi rồi quay vào phòng. Cô mệt mỏi ngồi sụp xuống tựa vào cánh cửa. Bên mắt trái của cô bất giác lại đau rát khó chịu. Cô nhanh chóng tháo chiếc kính áp tròng ra. Chiếc kính được tháo xuống để lộ đồng tử mắt trái ngày càng đỏ rực như máu. Cơn đau từ mắt trái càng ngày dữ dội, bỏng rát đến mức cô tưởng có một ngọn lửa đang cháy bên trong hốc mắt. Cuối cùng Nhã Tình không chịu được mà ngất đi.
Một khung cảnh kỳ lạ với hành lang dài màu trắng tưởng chừng như vô tận, khắp nơi trong không khí tràn ngập mùi ozone khử trùng hay có trong các bệnh viện. Hai bên là những căn buồng giam màu trắng. Thay vì được ngăn cách bởi những song sắt thì chúng được thay thành một tấm kính dày kiên cố, trong suốt, có thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài căn phòng và bên ngoài cũng có thể giám sát người ở bên trong.
Trong những căn buồng đó có vẻ đã từng giam giữ nhiều đứa trẻ vì bên trong còn sót lại vài món đồ chơi, gấu bông.. của trẻ con. Tuy nhiên hiện tại chúng chỉ là những căn buồng trống với những vết máu khô dính lên nền hoặc trên kính. Trong chúng vẫn còn khá mới.
Hai căn buồng phía cuối hành lang đang giam giữ hai cô bé. Lúc này, một cô bé tóc vàng tầm mười lăm, mười sáu tuổi lo lắng tựa vào tấm kính ngăn cách giữa hai buồng, cố đập mạnh tạo ra tiếng đánh thức cô bé tóc đen bên kia. Thấy cô bé đó tỉnh lại, cô bé tóc vàng liền liên tục ra dấu hỏi thăm tình hình của cô bé.
Vì quá mệt mỏi nên cô bé tóc đen chỉ có thể khó khăn gật đầu thể hiện mình vẫn ổn với cô bé phòng bên rồi lại ngất đi. Tới khi cô bé đó tỉnh dậy lần nữa thì đã không thấy cô bé tóc vàng kia đâu. Như đoán ra được lý do cô bé kia không thấy đâu nên cô bé tóc đen liền bắt đầu lo lắng.
Trải qua một đêm tĩnh lặng chỉ có một mình với tâm trạng vừa lo lắng vừa sợ hãi. Thì sáng hôm sau, một đám người mặc đồ bảo hộ mang cô bé tóc vàng về lại buồng giam rồi lạnh lùng bỏ đi. Khắp người cô bé ấy đều đầy vết máu, quần áo cũng rách tả tơi cùng với vài vết kim tiêm và vết cắt do dao giải phẫu gây ra.
Cô bé tóc đen cố gắng di chuyển cơ thể vẫn còn đau nhức mà từng chút bò tới gần vách kính ngăn. Dùng tay đập mạnh vào kính như cô bé tóc vàng đã làm hôm qua nhưng rất lâu vẫn không thấy cô bé ấy có động tĩnh gì. Cô bé tóc đen càng điên cuồng đập tay vào vách kính, hoàn toàn quên mất cảm giác đau đớn của cơ thể.
Cảm xúc của cô bé lúc này trở nên vô cùng hoảng loạn, sợ hãi. Cô bé cứ liên tục đập tay vào vách kính, mặc cho bàn tay bật máu tạo thành những vết đỏ trên kính. Cô bé tuyệt vọng gào khóc, gọi tên cô bé tóc vàng.
“Sara.. Sara.. Sara..”
“SARA..” Nhã Tình bừng tỉnh bật dậy hét lớn.
Gương mặt cô tái nhợt, hai hàng nước mắt vô thức rơi xuống. Cô lại lần nữa mơ thấy đoạn hồi ức kinh khủng đó. Cô mất một lúc lâu để ổn định lại cảm xúc bản thân, Nhã Tình đứng dậy lê bước đi vào phòng tắm, cô muốn dùng nước lạnh để bản thân bình tĩnh lại. Bước ra khỏi phòng tắm, cô đã thay một bộ đồ ban đầu thành chiếc đầm sơ mi xanh ngọc bích dài ngang gối. Rồi cô mở cửa sổ sát đất đi ra ban công hóng gió. Mắt trái vẫn còn khá nhức nên cô quyết định không đeo kính áp tròng vội.
Cốc.. cốc.. cốc..
“Chị ơi! Tới giờ cơm rồi. Mọi người đang chờ chị trong phòng ăn.” Thiên Họa đi tới phòng Nhã Tình gõ cửa.
Nhã Tình nghe thấy tiếng gõ cửa thì vội vàng đi tới bàn trang điểm mở ngăn kéo bí mật. Bên trong có gần chục hộp đựng kính áp tròng đen. Cô lấy một cái chuẩn bị đeo vào thì phát hiện trên gương trang điểm, hình phản chiếu bên mắt trái của cô vốn màu đỏ đã trở thành tròng mắt đen như bên còn lại.
“Chị ơi!” Thiên Họa liên tục gõ cửa phòng chị gái mình.
Không còn thời gian suy nghĩ hay đeo kính áp tròng, Nhã Tình quyết định đánh liều, tay cầm theo một hộp quà đi ra khỏi phòng. Cô mở cửa nhìn cô em gái song sinh giống mình tới tám phần đang lo lắng nhìn cô mà sót xa. Thời gian qua con bé cũng như vậy mỗi khi gõ cửa tìm cô sao?
“Chị có bị sao không? Sao em gõ cửa hoài mà không thấy chị trả lời?” Thiên Họa hai mắt lo lắng nhìn chị gái.
“Chị không sao. Chỉ là lấy vài món đồ nên hơi lâu. Không phải mọi người đang đợi chúng ta sao? Mau đi xuống nhà thôi.” Nhã Tình lãng tránh câu hỏi và hối em gái cùng mình xuống lầu.
Trong phòng ăn lúc này, mọi người đều mang một tâm trạng vui vẻ, thoải mái. Khóe miệng họ đều vô thức nở một nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Khi thấy bóng dáng hai chị em Nhã Tình trước của phòng ăn, bà Lam vội đứng dạy đi tới kéo tay hai chị em ngồi giữa bà và Tiên Nhạc - em gái út, chị em song sinh với Thi Cảnh. Cô bé nhìn em trai, nhìn mọi người trong nhà rồi lại nhìn chị gái lạ mặt ngồi vào vị trí của chị tư cô bé. Như nghĩ gì đó, Tiên Nhạc bật khóc lớn.
“Sao chị gái này lại ngồi vào chỗ của chị con? Ba mẹ bảo chỗ đó dành cho chị tư mà. Ba mẹ không thương chị tư nữa. Muốn giống bà nội để người khác làm chị tư của con sao? Con không chịu đâu!”
Càng nói, Tiên Nhạc càng khóc to hơn, tới mức hơi thở khó khăn, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ lên vì thiếu oxi. Nhã Tình đứng dậy đi qua bế cô bé vào lòng dỗ dành. Ban đầu Tiên Nhạc không thích liền cựa quậy, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Nhã Tình. Nhưng khi cảm nhận được mùi hương quen thuộc lúc nhỏ thì cô bé dần ngừng vùng vẫy lại.
“Sao.. hức.. sao trên người chị.. hức.. lại có mùi thơm giống chị tư vậy.. hức?” Vì khóc lớn một trận nên lúc này Tiên Nhạc vừa thút thít vừa hỏi.
“Cá con vẫn mít ướt như hồi nào nhỉ?” Nhã Tình vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô bé.
“Chị tư?” Cảnh Thi ngồi đối diện tò mò nhìn người đang ôm chị gái song sinh của mình.
“Chà, có đứa nhận ra rồi kìa!” Giang Vũ ngồi bên lên tiếng.
Cả Tiên Nhạc và Cảnh Thi tròn mắt ngạc nhiên nhìn chị gái lạ mặt này. Nhã Tình nhìn biểu cảm của hai đứa em mình mà bật cười, thật đáng yêu. Cô bế Tiên Nhạc đi tới chỗ ngồi của mình. Mở hộp quà màu xanh dương được đặt trên bàn. Bên trong chiếc hộp là hai chú cá nhồi bông đáng yêu. Một chú cá chép với đôi mắt long lanh như sắp khóc, và một chú cá heo thông minh ôm ngôi sao vào lòng.
Nhã Tình lấy chú cá chép đưa cho Tiên Nhạc, còn chú cá voi thì đưa cho cậu nhóc Cảnh Thi. Hai đứa trẻ ôm con gấu bông và nhìn chúng rất lâu. Hình dáng của chúng giống hệt hình vẽ khi xưa chị tư từng vẽ khi trêu chọc chúng. Đó luôn là bí mật của sáu anh chị em, ngay cả ba mẹ cũng không biết. Nhận ra chị gái lạ mặt là ai, mắt cả hai liền long lanh nước mắt chuẩn bị khóc.
“Không khóc! Nếu hai đứa khóc thì anh sẽ cho cả hai ra một góc đứng. Anh cần ăn cơm ngay bây giờ.” Giang Vũ đề phòng hai đứa em khóc lóc ồn ào mà nói lời phũ phàng với hai đứa nhỏ. Khiến bọn nhỏ hoảng sợ mà không dám lớn tiếng khóc. Tiên Nhạc đang được Nhã Tình bế thì vòng tay ôm lấy cổ chị mình.
“Ngô Giang Vũ!” Ông Hoàng hung dữ quát con trai.
Giang Vũ nhúng vai tỏ vẻ vô tội rồi ngồi nghiêm túc lại, Nhã Tình thì bế Tiên Nhạc vào phòng vệ sinh rửa mặt. Tới khi quay lại phòng bếp, cô bé vẫn ôm không buông khỏi người Nhã Tình. Hết cách, cô đành để em gái ngồi trên đùi mình ăn cơm.
“Ăn cơm. Cả nhà chúng ta ăn cơm đi. Hôm nay là ngày vui nên mẹ tụi nhỏ ăn nhiều vào. Bè Tình đi đường xa về nên ăn nhiều vào nha con. Ăn nhiều vào! Anh hai con bữa nay nấu nhiều lắm.” Ông Hoàng nhìn bàn ăn có mặt đầy đủ thành viên gia đình mà không kiềm lòng được mà vui sướng.
Ông liên tục gắp thức ăn cho vợ rồi lại cho con gái. Bản thân ông thì nãy giờ vẫn chưa ăn miếng nào. Tới mức Giang Vũ cặm cụi ngồi ăn cũng không nhịn được mà ngưng đũa phàn nàn.
“Ba! Ba cũng phải ăn cơm đi chứ. Ba cứ gắp hết cái này tới cái khác cho con bé Tình. Cái chén cơm của nó sắp thành ngọn núi cao hơn cái đầu nó luôn rồi.”
“Im đi! Con lo ăn phần mình đi. Nhìn con ăn, ai không biết tưởng người ba này ở nhà bỏ đó con không bằng.” Ông Hoàng đang vui sướng nhìn con gái lớn ăn thì nghe thằng con thứ nói liền hung dữ nạt lại.
“Ba đừng nạt anh ba nữa. Anh ấy nói đúng đó ba. Ba cũng phải ăn cơm chứ đừng gắp thức ăn cho con hoài.” Nhã Tình lấy chiếc đũa khác gắp một miếng thịt om dưa cho ba mình. “Ba ăn món này đi. Anh hai nấu món này ngon lắm.”
“Được, được. Ba ăn.” Ông Hoàng vui vẻ gắp miếng thịt vào miệng ăn.
Rõ ràng vẫn là món thịt om dưa mà đứa con trai lớn vẫn thường náu cho ông ăn. Mùi vị vẫn vậy. Nhưng hôm nay ông lại cảm thấy ngon hơn rất nhiều. Con gái gắp món nào ông cũng thấy ngon, kể cả là món tàu hũ kho nấm mà ông vẫn thường rất ghét cũng ăn khen ngon. Bà Lam ngồi cạnh cũng bực bội ông chồng nhà mình mà vội cản tay gắp thức của con gái lại.
“Tình! Ăn cơm đi con. Đưa con bé út để mẹ trông. Còn ông ba con ông có tay thì tự mà gắp ăn. Ổng không ăn thì cho ổng nhịn đói.”
“Dạ.” Nhã Tình nghe lời mẹ mình nên không tiếp tục gắp thức ăn cho ba nữa. Cô cũng để em gái cho mẹ trông để bản thân rảnh tay ăn cơm.
Ông Hoang đang được con gái gắp thức ăn cho, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nghe thấy vợ nói thì liền nghiêm túc ngồi ăn, ông sợ rằng nếu bản thân còn ảnh hưởng con gái ăn cơm thì sẽ bị vợ cho ra hiên nhà ngủ. Mấy anh em còn lại nhìn thấy bộ dạng nghe lời vợ của ba mình thì buồn cười. Nhưng vì ánh mắt cảnh cáo của ông Hoàng mà tất cả đều cố nén còn buồn cười lại. Chỉ là cơ thể của ai cũng đều vì kiềm nén mà rung lên.
“Cười thì cười đi. Mấy đứa cứ rung vậy thì sao ăn cơm.” Bà Lam cũng không chịu được mà phải giải thoát cho mấy đứa con.
Thế là cả phòng ăn tràn ngập tràn cười vang của anh em Cao Sơn. Tiếng cười vui vẻ nhất trong suốt nhiều năm qua của căn biệt thự này. Trong vườn, những bông hoa túy điệp nở rộ đang đung đưa trong gió hệt như những cánh bướm đang bay lượn. Những đóa hoa hôm nay nở rất đẹp.
Túy điệp nở hoa báo hiệu thời khắc gia đình đoàn viên, sum vầy.
- Thời gian Quỷ Môn Quan đóng cổng còn 13 ngày, 5 tiếng-
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro